CHƯƠNG 1
“Lớn mật! Ngươi sao có thể như thế hồ nháo?”
Một nam tử vận hoàng bào tức giận quát, phất tay đem bình ngọc lưu ly trên bàn gạt xuống, bình ngọc rơi xuống đất vỡ nát, làm cho cung nữ, thái giám hầu hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ đến nỗi hai chân đều phát run. Thánh Võ vương triều quân chủ là người có tiếng nghiêm khắc, tuy rằng sẽ không lạm sát vô tội, nhưng nếu bị hắn trừng mắt một cái, tuyệt đối cuộc sống sau này sẽ càng thêm khó khăn.
“Hừ ~~” Nhưng kì quái chính là người quỳ gối phía dưới một chút cũng không bị khuôn mặt băng lạnh của hoàng thượng dọa sợ, còn dám hừ một tiếng.
“Thế nào? Ngươi còn biết lễ độ là gì không ? Ngươi bình thường hồ nháo, trêu chọc đại thần triều đình. Trẫm biết ngươi còn có chừng mực, cho nên ngay cả hỏi cũng không có hỏi đến, nhưng lần này ngươi cư nhiên lớn gan dám đánh vào đầu cả sứ thần Duy Hạ, may mắn có Tiêu Tề ngăn cản, bằng không, không biết ngươi nháo thành cái gì nữa. Một hồi ngươi phải theo ta đến chỗ của sứ thần xin lỗi.”.
“ Không đi ” Nam tử trả lời phi thường rõ ràng.
“ Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lặp lại lần nữa?” Hoàng Đế tức giận đập bàn. thái giám, cung nữ sợ tới mức quỳ xuống hô to: “ Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận.”
Tiểu Vương gia bĩu môi, lặp lại y hệt: “ Không đi ”
“ Trẫm hôm nay phải giết ngươi, nghiệt súc! Để sau này khỏi phải đau tim. ” Hoàng Thượng rút ra ‘Long Uyên kiếm’ trên vách tường, đem kiếm đâm về phía Tiểu Vương gia. Tiểu Vương gia không đạt được ý đồ liền tự động đứng dậy, linh hoạt trốn tránh kiếm của Hoàng đế, hắn tuy rằng dám cùng Hoàng huynh già mồm không phân lớn nhỏ, nhưng đạo nghĩa ‘quân thần chi lễ’ lại chưa bao giờ quên, bởi vậy hắn chỉ lo tránh chứ không đánh lại.
“Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận.”
“ Cút ngay!” Tiểu Vương gia một cước đá văng tên thái giám chặn đường phía trước.
“ Ngươi đứng lại cho Trẫm.” Hoàng Đế thấy mình cứ tiếp tục truy đánh có chút phá hư hình tượng nghiêm trang nên đứng lại. Toàn bộ vương triều cũng chỉ có Tử Luân Tiểu Vương Gia mới dám trêu chọc Thánh Võ Hoàng đế như thế.
Thái Hậu giá lâm –.
Thái Hậu giá lâm –.
Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Luân Vương gia thiên tuế!
“ Ai gọi Thái Hậu tới ?” Hoàng Thượng lớn tiếng hỏi, mọi người đều cúi mặt không trả lời.
“ Thế nào? Hoàng nhi hình như không vui khi gặp ai gia sao.” Thái hậu ung dung chậm rãi bước vào, vì dốc lòng bảo dưỡng nhan sắc, cho nên Thái Hậu hiện giờ vẫn rất xinh đẹp, hoa lệ.“ Trẫm chưa từng nói như vậy ?” Hoàng Thượng hít sâu cố ngăn lại lửa giận trong lòng, lúc này tiểu Vương gia đã sớm tránh ở phía sau Thái Hậu, lộ ra một con mắt trộm nhìn Hoàng Thượng.
“ Mẫu hậu cát tường.”
“ Hoàng nhi miễn lễ. Hoàng nhi vì sao phải truy đánh Luân nhi? Luân nhi phạm tội gì sao?” Thái Hậu vỗ nhẹ tay Ngao Tử Luân, ý bảo hắn yên tĩnh một chút chớ xao động.
“ Tử Luân trêu chọc sứ thần, thiếu chút nữa nháo đến chết người.”
“ Kia rốt cuộc có hay không thương vong?”
“….. không có ” Trong giọng nói Hoàng Thượng có ẩn chứa chút bất đắc dĩ, lúc Thái Hậu đến cũng là lúc hắn biết đại thế đã mất, hôm nay muốn giáo huấn Ngao Tử Luân thì cũng giống như nằm mơ giữa ban ngày, ai chẳng biết Thái Hậu xưa nay cưng chiều Hoàng đệ có diện mạo giống Tiên hoàng này.
“ Đã thế, vì sao Hoàng nhi còn liều mạng truy đánh Luân nhi như vậy, Hoàng nhi không thấy mình làm vậy có chút quá sao… ” Thái Hậu hơi hơi nhíu mi.
“ Vâng, mẫu hậu giáo huấn không sai ”
“ Hoàng nhi tìm Luân nhi còn có chuyện gì không?”
“ Dạ không. ”
“ Ai gia gần đây thật nhớ Luân nhi, nếu Hoàng nhi cùng Luân nhi không còn chuyện gì để nói nữa, kia ai gia đem hắn đi trước .”
“ Cung tiễn mẫu hậu.”
Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
“ Mẫu hậu, Hoàng tỷ…… Ngô ” Tiểu Vương gia bị Thái Hậu che miệng lại.
Khi mọi người rời xa Chính Càn Điện, thì hình ảnh Thái Hậu, một mẫu nghi thiên hạ uy thế cũng biến mất vô tung vô tích, ôm chặt Ngao Tử Luân đau lòng hô to,” Ôi chao yêu ~~ tâm can bảo bối của ta ~~ ngươi có bị Hoàng huynh đánh trúng không? ”
“ Không có, ta không có ngốc, hơn nữa nếu thực đánh nhau cùng hoàng huynh còn không biết ai hơn ai nha.” Cái đuôi Tiểu Vương gia vểnh lên tận trời. Thái Hậu đưa tay ra phía sau tiểu Vương gia nắm hai cái.
“ Mẫu hậu người làm cái gì vậy ?” Tiểu Vương gia khó hiểu, có đôi khi Thái Hậu làm nhiều chuyện khiến người khác không thể hiểu nổi.
“Ai gia thu cái đuôi phía sau ngươi, vểnh cao quá té đau cũng không hảo.”
“ Mẫu hậu ~~ lúc nào rồi mà người còn nháo như thế ~~” Tiểu Vương gia không thuận theo dậm chân một cái, ôm tay Thái Hậu làm nũng.
“ Quốc chưa mất, gia chưa vong, bên ngoài không có giặc ngoại xâm, bên trong không có nội loạn, ai gia vì cái gì không thể nháo?.”
“ Mẫu hậu ~~.”
Thái Hậu nghiêm mặt, vỗ vỗ đầu của hắn nói: ” Ai gia biết ngươi đang phiền lòng cái gì ? Ai gia xưa nay chán ghét hôn nhân liên minh, nhưng vua Duy Hạ thái độ cương quyết, phải làm thông gia mới đồng ý ký kết duy trì quan hệ chung sống hòa bình, thành lập công văn hữu nghị. Nước láng giềng đều biết nước ta Thánh Võ vương triều chỉ có một vị công chúa là Ngưng Trần , hơn nữa các sứ thần đều gặp qua Hoàng tỷ ngươi, không thể cho người giả dạng, Hoàng tỷ ngươi ngày kia phải gả cho hoàng đế Duy Hạ là chuyện không thể thay đổi rồi. Ngươi cũng không nên đi phiền toái hoàng huynh ngươi nữa, hoàng huynh ngươi là vua của một nước, đại sự việc lớn việc nhỏ đều chờ hắn định đoạt, ngươi không được gây thêm phiền phức cho hắn nữa. Còn có…… Luân nhi, chính ngươi như vậy buồn phiền, không muốn hoàng tỷ ngươi gả đến Duy Hạ, nhưng ngươi có từng hỏi qua ý của Hoàng tỷ ngươi chưa ? Ngưng Trần từ trước đến nay rất có chủ kiến, nói không chừng việc phải gả cho Hoàng đế Duy Hạ, nàng một chút cũng không cảm thấy có chuyện gì không tốt a~~?.”
“ Cái này……Ta quả thật chưa từng hỏi qua Hoàng tỷ. Mẫu hậu, ta đi trước đến phủ công chúa, Tử Tái nhanh đi chuẩn bị ngựa.” Tiểu Vương gia vội vàng chạy đi.
“ Thái Hậu, người đối với muội muội cùng Ngưng Trần công chúa đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thỉnh không cần tái hao tổn tinh thần, bảo trọng thân thể.” Một nhũ mẫu già lên tiếng khuyên giải an ủi.
“ Văn Tâm ta…… Ai ~~ hồi cung.”
Bãi giá Di Hòa Điện ~~
____________*****____________
“ Hoàng Thượng ”
“ Chuyện gì ? ”
“ Tiểu Vương gia lén lút rời khỏi kinh thành rồi” Tiêu Tề trả lời.
“ Cái gì?! Sai người đem…… Chờ một chút, kệ nó đi, Ngưng Trần xuất giá nhất định làm nó không vui, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.”
“ Kia…… Nếu Thái Hậu hỏi?”.
“Dựa theo tình hình thực tế mà bẩm báo. ”
“ Luân Vương gia ở bên ngoài một mình, người có muốn tăng thêm người bảo hộ hay không ? ”
“ A…… Tiêu Tề ngay cả ngươi cũng nhìn không ra sao?” Hoàng Thượng buông bút, khi nói đến Ngao Tử Luân ngữ khí có chút thoải mái, đối với Ngao Tử Luân, Hoàng Thượng cưng chiều không thua gì Thái Hậu, chính là một mặt phẫn mặt trắng một mặt bạn mặt đỏ* mà thôi.
“ Thần ngu muội, thỉnh Hoàng Thượng chỉ điểm.”
“ Nói thật cho ngươi biết, trong những huynh đệ của trẫm Tử Luân là thông minh nhất, văn võ kỳ tài, tâm tư kín đáo. Năm đó phụ hoàng có ý đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho nó, nhưng vì Tử Luân không màng chính sự nên không chịu nhận. Đừng xem hắn bình thường vô công rỗi nghề, một bộ dạng phá gia chi tử, kia chỉ là vẻ ngoài mặt của hắn mà thôi.”Tiêu Tề hơi hơi có chút không tin, xem ra hình ảnh một tiểu Vương gia đã ăn sâu vào tâm gan của mọi người với người mà Hoàng Thượng nói hơi bất đồng, nhưng hắn tuyệt không bao giờ nghi ngờ lời nói của Hoàng Thượng :“ Thần đã hiểu.”
____________*****____________
“ Chủ tử, chúng ta nên đi hướng nào đây?” Tử Tái vẻ mặt cầu xin, uể oải ở trên xe đánh lừa, cũng không biết chủ tử nghĩ như thế nào , cư nhiên mua một con lừa kéo xe, rất mất mặt a~~.
“ Không cần nói lời vô nghĩa? Tiểu Mặc đi nơi nào chúng ta đi nơi đó.” Ngao Tử Luân vén màn gõ lên đầu Lăng Tử Tái hai cái. “ Tên lừa, Tiểu Mặc”
“ Cái kia…… Chủ tử, chúng ta có thể đem lừa đổi thành ngựa không ?”
“ Không được!” Ngao Tử Luân nói như đinh đóng cột. “Ngươi là Vương gia hay ta là Vương gia, ta nói rồi để Tiểu Mặc kéo xe, để Tiểu Mặc kéo xe…… Đúng rồi!”
“ Làm sao vậy chủ tử? ” Dựa vào sự hiểu biết của Lăng Tử Tái đối với Ngao Tử Luân, hắn nhất định là đã nghĩ ra chủ ý gì đó.
“ Dừng xe.”
Hí ~~
Ngao Tử Luân đem màn xé xuống, ném cho Lăng Tử Tái nói: “ Đem cái này bịt mắt Tiểu Mặc lại cho chặt , sau đó ngươi cũng vào đây.”
“Tuân lệnh , chủ tử. ” Không lẽ từ nay về sau đi nơi nào cũng đều phải dựa vào con lừa mù Tiểu Mặc này sao ?
____________*****____________
“ A Hách đâu? ”
“ Đại đương gia, A Hách đi diệt tù binh rồi.” Vương Chính Hạo khom người đứng bên cạnh Vương Hằng.
“ Đã phái mấy người trấn giữ nơi đó.”
“ Dạ.”
……“ Đại đương gia các huynh đệ đã trở về! Con mồi lần này phi thường xinh đẹp, tù binh thực câu nhân.”(tg: bắt tù bình ở đây chính là bắt cóc các cô nương a~~.)
“ Ha Ha……” Vương Hằng cười ha ha đi ra ngoài nghênh đón. “ Các huynh đệ làm tốt lắm, buổi tối hôm nay sẽ mở tiệc chúc mừng, các huynh đệ đến lúc đó cứ tự nhiên ăn uống thoải mái.”
“ Đại đương gia , có nữ nhân không a? ” .Một người lớn tiếng hỏi.
“ Có! Một hồi phái người đem tất cả nữ nhân ở kỹ viện trên trấn đến đây.
“ Úc…… Đại đương gia vạn tuế~~ vạn tuế~~”
“ Ha ha ha…….”
“ Đúng rồi, đại đương gia , chúng ta chiếm ngọn núi này cũng vài năm rồi, đại đương gia ngài cũng nên tìm cho chúng ta một cái trại chủ phu nhân đi chứ, có như vậy sơn trại chúng ta mới thật sự hoàn mỹ.” A Hách đề nghị. Chúng sơn trại huynh đệ đều hưởng ứng, trại chủ phu nhân — trại chủ phu nhân — trại chủ phu nhân –.
“ Ta chưa gặp qua người nào vừa ý, nương tử của lão tử phải là tối xinh đẹp nhất.”
“ Hắc hắc ~~~ đại đương gia, nguyện vọng này hôm nay người có thể thực hiện rồi.” A Hách cười thô tục.
“ Như thế nào?” Vương Hằng hào sảng uống một chén rượu lớn, hỏi.
“ Đại đương gia , hôm nay trong lúc diệt tù binh có bắt được một mĩ nhân đẹp tựa thiên tiên.”
“ Thật sao? Đi, đi xem nào.” Vương Hằng đem vò rượu quăng trên mặt đất.
“ Các huynh đệ! Đại đương gia muốn đi tuyển trại chủ phu nhân…….”
Úc! Úc! Trại chủ phu nhân~~
Trại chủ phu nhân~~ mọi người ồn ào! Cười đùa đi theo phía sau Vương Hằng.
……
“ Chủ tử, muốn hay không ta đi giết bọn thổ phỉ vô lễ này?” Lăng Tử Tái làm một động tác cắt cổ. Tiểu Mặc lái xe giá lâm ổ thổ phỉ, Ngao Tử Luân cũng vì thế bị trói lại đi theo đám tù binh.
“ Không cần, cũng đang nhàn rỗi, bồi bọn họ chơi đùa một chút vậy. Ha ha…… Hỉ phục đỏ thẫm này cũng là lần đầu tiên ta mặc đến.”
“ Cái kia mãng hán thô lỗ thật sự là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cư nhiên muốn thú người? Hừ!”
“ Yên tâm, yên tâm chớ nóng nảy, không cần manh động. Tử Tái ngươi đã quên Vương gia nhà ngươi thú vui lớn nhất là gì à ? Biết đây là cái gì không?” Ngao Tử Luân xuất ra một cái lọ màu tím, Lăng Tử Tái lắc đầu.
“ Trường hợp này ta đặc biệt cấp xuân dược cho hắn, ăn xong dược này ta sẽ làm cho hắn thấy ai cũng có thể yêu? Dù đối tượng là lão bà bà tám mươi tuổi cũng có thể nha.”
” Còn có đây là dược bất động.”
“ Đây là hủ thi phấn.”
“ Đây là hóa cốt đan.”…… Nhìn đống bình nhỏ trước mắt, Lăng Tử Tái một trận ác hàn. Hắn đều đã quên thú vui lớn nhất của Vương gia chính là chỉnh người khác, ở trước mặt hắn mặc kệ là ai đều phải chịu thiệt thòi.
“ Cái này…… Ha ha…… Ta thật chờ mong tên thủ lĩnh thổ phỉ đến nha.” Ngao Tử Luân nhìn cái bình nhỏ màu trắng được lấy ra cuối cùng, cười tà ác. “ Tử Tái, lui ra đi.”
“ Vâng, chủ tử.” Lăng Tử Tái vội vàng rời đi, hắn thực lo lắng Ngao Tử Luân nhất thời hưng phấn lấy hắn ra làm đối tượng thử nghiệm, kia sẽ vô cùng thê thảm a~~.
Ngao Tử Luân đang chờ đợi Vương Hằng đến, trong lòng không ngừng phấn khởi. Của hắn tân dược rốt cục cũng tìm được đối tượng để thử nghiệm .
Chi nha –.
“ Nương…… Nương tử, ta đến đây.” Vương Hằng bị các huynh đệ sơn trại chuốc cho say mèm, vào cửa đều phải nhờ A Hách giúp đỡ .
“ Đại đương gia, ngài hảo hảo hưởng thụ nha, ta đi trước…hắc hắc……” A Hách thô tục cười hai tiếng rời đi, còn tự cho là thông minh đem cửa khóa trái lại bên ngoài.
“Đại đương gia rốt cục cũng có phu nhân .”
“Nương…… Nương tử……” Mở ra khăn đỏ, tân nương e lệ cúi đầu. Vương Hằng thấy tân nương một bộ dạng thẹn thùng, một cỗ nhiệt hỏa liền thẳng hướng hạ thân.
Vương Hằng đối với ‘Nữ tử’ trước mặt thật sự rất vừa lòng, mắt ngọc mày ngài, bách mị thiên kiều*, dịu dàng khả ái, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, phải nói tất cả những từ ngữ đó đều thích hợp dùng trên người ‘nàng’.
“Nương tử……” Vương Hằng biết chính mình là một tên đại quê mùa, hắn sợ làm cho tiểu mỹ nhân kiều mỵ động lòng người sợ hãi, nên chỉ giật nhẹ vạt áo không biết phải nói cái gì.
Ngao Tử Luân đứng lên, đi lại bên cạnh bàn, rót hai chén rượu, nháy mắt mấy cái nói: “ Uống chén rượu giao bôi.” Ngao Tử Luân lông mi dài và cong, giống như cây quạt nhỏ, bỗng nhiên nhấp nháy chớp mắt, khiến cho Vương Hằng tâm hoa nộ phóng *, miệng lưỡi khô khốc.
“…… Hảo…..”
Ngao Tử Luân thấy Vương Hằng đem rượu uống một giọt cũng không để thừa mà cười tà ác
Hết đệ nhất chương.
Chú thích:
Một mặt phẫn mặt trắng một mặt bạn mặt đỏ : một mặt đóng vai ác một mặt đóng vai tốt.
Bách mị thiên kiều: vạn người mê.
Tâm hoa nộ phóng : vui sướng á ~~
Áp Trại Phu Nhân