Hắn đem nàng đặt trên một mảnh cỏ, nhưng ngay sau đó lấn người lên
trước che phía trên, hung hăng hôn chặt môi nàng, giống như trừng phạt
tăng thêm lực hôn, cho đến môi của nàng dần dần sưng đỏ.Tuy rằng hắn
không nở nhưng một cỗ dục vọng từ dưới bụng nảy lên,làm hắn không thể
dừng tay.
Hắn không chút thương tiếc kéo y phục mới của nàng , lộ ra hai gò
bồng đào tuyết trắng,nụ hoa như ẩn như hiện giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc của cái yếm, không an phận phập phồng lên xuống. Hắn nhất
thời hít sâu hơi, giống như cúi đầu hôn lên thứ mê người ấy. Ở trước
ngực của nàng lưu lại một hàng ấn ký của hắn.Hắn muốn nàng vĩnh viễn nhớ rõ giờ khắc này, nàng là người của hắn……
Nàng không được tự nhiên vặn vẹo một chút, hơi mở mắt ra, lại thấy
trong mắt hắn đầy ham muốn. Tim phút chốc cả kinh, nàng sợ hãi chuyện
sắp sửa xảy ra, hai tay bất giác che lấp ngực lỏa lồ làm nàng xấu hổ
không thôi, trong miệng không khỏi bật ra:「 Không…… Không…… Van cầu
ngươi……」
Vừa nghe nàng cầu xin,dịu dàng trong lòng thoáng chốc được lạnh lùng
thay thế. Hắn xiết chặt cằm dưới của nàng, hung ác nham hiểm nói:「 Mười
năm trước nàng nhất định là người của ta, hiện tại, ta chỉ muốn lấy tất
cả thuộc về ta thôi.」 Nói xong, tay hắn không chút khách khí vuốt ve ở
trên người nàng, tiến vào cái yếm của nàng xoa nắn nụ hoa, khiến cho cả
người nàng run rẩy.
「 Nàng thích như vậy, đúng không?」 Triển Vô Cực khinh miệt nói với
nàng. Tất cả những việc này đều phải trách cha nàng, dám làm trái lời
hắn, đem nàng gả cho người khác.
Phản bội luôn luôn là tối kỵ trong lòng hắn.Nếu Tô Chính Hùng làm
trái lời hắn, phản bội ước định trước đó của hắn, như vậy tất cả quả
đắng này để nữ nhi mà trân quý nhất đến gánh vác đi!
Đôi tay hắn hình như có mị lực lay động lòng của nàng, nàng mặc dù
không muốn cũng không tự chủ rên rỉ một tiếng. Trong lòng của Triển Vô
Cực chấn động, nhanh chóng cởi quần áo ra, một cái động thân tiến vào
chỗ sâu của nàng, ngọn lửa mãnh liệt không ngừng phủ xuống ở trên người
hai người, một luồng song cao trào không thể áp chế bay lên, thẳng đến
hồi lâu……
Nhìn nữ tử trong ngực y phục không chỉnh tề mặt nàng chuyển sang
trắng bệch dọa người, hắn biết trừng phạt của mình đã bắt đầu có hiệu
lực!
Ánh mắt của Tô Tiểu Thoa mờ ảo không tìm thấy tiêu cự, nàng nghĩ
thầm:-Vì sao hắn phải tổn thương nàng như vậy nha? Thoáng chốc, tất cả
xấu hổ giống một lưỡi dao sắc bén hung hăng cắm ở trong lòng nàng.
Trời ạ…… Nàng lại phạm phải chuyện không biết cảm thấy thẹn, không
thể tha thứ sai lầm,việc này không chỉ có là phản bội Lý gia,hơn nửa
nàng thực xin lỗi cha mẹ, đến cuối cùng nàng lại đem trinh tiết thủ mười tám năm trao cho ác ma này?
「 Như thế nào? Không dám thừa nhận nàng thích ta trừng phạt nàng như
thế này?! Đừng ra vẻ thanh cao , không có một nữ nhân nào có thể kháng
cự được ta!」 Miệng hắn gợi lên nụ cười đùa cợt.
Bốp một tiếng,nàng lấy lại tinh thần quăng cho hắn một cái tát, thanh âm thanh thúy làm người kinh hãi! Hắn không chỉ đem những ý nghĩ tốt
của nàng đối với hắn phá hư.Hơn nữa làm nàng hận hắn! Chưa từng có người nào có thể làm cho nàng hận chính mình như thế!
Triển Vô Cực biến sắc, con ngươi màu xanh trong nháy mắt hiện lên trăm ngàn ánh sáng phức tạp.
Lúc này bốn phía một mảnh yên lặng, mưa to không biết khi nào đã ngừng lại!
「 Nàng biết không? Nàng là người đầu tiên trên đời này đánh ta, mà ta còn cho phép nàng tiếp tục sống sót nhân!」 Hắn chăm chú nhìn nàng, phát hiện chính mình nhưng lại không mong muốn phẫn nộ như vậy.
Tô Tiểu Thoa lạnh lùng nhìn hắn, hắn nghĩ đây là ân huệ đối với nàng sao? Nàng thà rằng chết cũng không muốn bị hắn nhục nhã!
Tiếp theo ánh mắt nàng buồn bả, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. Nàng nhớ rõ cha đã dạy nàng một câu 「 Sĩ khả sát, bất khả nhục 」 Sống chết của nàng là do chính nàng quyết định!
「 Muốn chết? Không dễ dàng như vậy!」 Triển Vô Cực nhanh chóng giữ
chặt hai gò má của nàng.「 Nếu nàng dám chết, ta liền giết sạch hai nhà
Tô Lý!」 Hắn luôn luôn là cái nói được thì làm được!
Hắn hoàn toàn có thể xác định lời vừa nói ra, nàng tất nhiên không
coi thường mạng sống của mình! Hắn buông lỏng tay ra, trên mặt mang theo nụ cười chắc chắc.
「Nàng không phải người xấu!」 Tô Tiểu Thoa bình tĩnh mở miệng.「 Bởi vì ngươi căn bản không phải người, ngươi là ma quỷ không hơn không
kém!」Năm tám tuổi ấy trực giác nàng nhận định hắn không phải là người
xấu, nhưng hiện giờ nàng phủ định cái nhìn mười năm về trước, nàng tin
tưởng truyền thuyết từ xa xưa lưu truyền tới nay tất cả đều không phải
là hư ảo , người có con mắt dị sắc là ác ma đã được xác minh trên người
hắn!
Triển Vô Cực nghe xong, cất tiếng cười to lên.「 Tất cả nàng nói đều
không sai, ta chính là ma quỷ! Từ nay về sau mỗi ngày, mỗi đêm ta bắt
nàng phải ở bên người ma quỷ này!」