Triệu Tử Kính vừa nghe, sắc mặt không khỏi đại biến. Hắn có nghe
thấy, Long Diễm bang là bang phái thần bí nhất trong chốn giang hồ, cho
tới bây giờ không ai biết bang hội ấy ở nơi nào, chỉ biết ở các nơi đều
có phân đà. Bang chủ là người phương nào, mà phân đà lại là người nơi đó đứng ra,nhưng tra đi tra lại cũng tìm không ra. Cho tới nay, bọn họ
chuyên giết tham quan ô lại, bởi vậy người trong triều chỉ cần nhắc tới
Long Diễm bang, trong lòng ai cũng run sợ, sợ chính mình sẽ trở thành
người kế tiếp bọn họ ra tay.
Triệu Tử Kính nhanh chóng thu lại bất an trong lòng.「 Ta hỏi ngươi là người phương nào? Thì ra chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể trong giang hồ, hôm nay bổn công công bắt ngươi quy án, răn đe!」 hắn nhíu lại hai mắt, ý bảo thủ hạ động thủ bắt người. Lúc này đây hộ vệ đi với hắn
tất cả đều là cao thủ đại nội nhất đẳng, hắn không tin những tên giang
hồ này có thể thắng được thủ hạ của hắn.
Hai bên lập tức triển khai cuộc chém giết. Lúc đầu, thực lực hai bên
kém nhau không xa, một thời gian lâu, đại nội cao thủ dần dần dùng kỹ
xảo võ công thắng.
Bên Triển Vô Cực giống như không nóng lòng, trấn định ngồi ngay ngắn bên hắn, đúng là Tô Tiểu Thoa.
Triển Vô Cực nhìn thấy nét mặt nàng hết sức chăm chú nhìn hai bên
đánh nhau,không có một tia sợ hĩa, nội tâm không khỏi khen ngợi.Trong
tình cảnh này nếu đổi thành nữ tử tầm thường khác, chỉ sợ đã sợ tới mức
hoa dung thất sắc, thậm chí ngất trên mặt đất.
Lúc này, một nam tử vẫn đứng ở bên cạnh Triệu Tử Kính đột nhiên tung
người nhảy ra, kiếm trong tay nhắm thẳng về phía Triển Vô Cực mà đến.
Mắt thấy trường kiếm sẽ đâm trúng Triển Vô Cực, khi mũi kiếm vừa
chuyển, nhưng lại hướng về phía Tô Tiểu Thoa đâm tới. Triển Vô Cực lửa
giận giương lên, tay không tiếp dao sắc, lấy hai cái ngón tay kẹp lấy
mũi kiếm nam tử kia, nam tử kia miễn cưỡng tiếp đỡ. Tiếp theo Triển Vô
Cực lấy tay trái tung một chưởng, đem nam tử kia văn ra ngoài năm
thước.
「 Không biết tự lượng sức mình!」Ánh mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm tên hộ vệ kia.
Tên kia hộ vệ rơi xuống đất sau đó cũng không nhúc nhích, hiển nhiên là nội thương quá nặng, đã một mạng quy thiên .
Nhưng vào lúc này, một ám khí phá không bắn nhanh tới, Triển Vô Cực
nghe thấy tiếng động bén nhọn, biết người phóng ra ám khí có võ công
cao cường, nhưng hắn vẫn nắm chắc có thể tiếp được.
Quả nhiên, hắn đem ám khí tiếp xuống dưới. Không ngờ, mũi ám khí kia
bỗng nhiên lại bạo liệt bung ra, từ trong tay hắn bắn ra một loại ám khí bén nhọn kỳ lạ, phóng thẳng vào ngực Tô Tiểu Thoa.
Tô Tiểu Thoa chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết cuồn cuộn, cổ họng căng thẳng, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Trong lòng Triển Vô Cực kinh hãi, biết nàng trúng ám khí kịch độc,
lập tức điểm sáu đại huyệt trên người nàng, trước phải bảo vệ tâm mạch
nàng, để tránh kịch độc chạy vào phổi.
Triển Vô Cực nhìn về hướng phóng ra ám khí, chỉ thấy khóe miệng Triệu Tử Kính hơi, cho hắn một nụ cười âm lãnh.
Hắn thế mới biết, thì ra họ Triệu kia võ công lại cao cường như thế.
Hắn lập tức cầm lấy cây sáo trên người, ngắn ngủi thổi hai tiếng,sau đó
ôm lấy Tô Tiểu Thoa phi về phía rừng rậm.
Giờ này khắc này quan trọng nhất là cứu nàng,trậm trễ chỉ sợ nguy đến tính mạng.Muốn bắt Triệu Tử Kính về sau còn nhiều cơ hội, qua một đoạn
thời gian nửa giết gian tặc kia cũng không muộn.
Nhìn sắc mặt Tô Tiểu Thoa dần dần tái xanh, hắn thề có một ngày gia
tăng thống khổ trên người Triệu Tử Kính, trăm ngàn lần hoàn trả cho hắn, hắn thề!
………..
Lúc thoát khỏi Triệu Tử Kính phái truy binh tới,Triển Vô Cực tạm thời trốn trong sơn động, chuẩn bị giải độc cho Tiểu Thoa.
Bởi vì hắn đối với y lý cũng học qua một thời gian, bởi vậy trúng độc thường không làm khó được hắn, nhưng khi hắn xốc xiêm y của Tiểu Thoa
lên hắn cảm thấy mù tịt !
Ám khí bén nhọn kia chỉ quét qua ngực nàng, hơn nữa cũng không đâm
sâu vào ngực,máu mặc dù bị hắn điểm huyệt cho nên tạm thời không chảy
ra, nhưng xung quanh vết thương lại đen tím, hiển nhiên là trúng độc
quá sâu. Nếu không sớm nghĩ cách giải độc, chỉ sợ tánh mạng nàng khó bảo toàn.
Nhưng nếu tùy tiện rút ám khí ra, chỉ sợ ngược lại làm nàng mất nhiều máu, huống hồ nàng bị ám khí phóng trúng chỗ mà người ta thường gọi「
Huyệt khí hải 」, huyệt này là huyệt quan trọng trong các đại huyệt con
người. Phàm là người luyện công đều biết nơi này bị thương, toàn thân
không thể vận khí, hơn nữa công lực sẽ mất đi hơn phân nửa. Bởi vậy
khiến cho Triển Vô Cực chán nản, chỉ có thể nóng vội canh giữ ở bên cạnh Tô Tiểu Thoa, thống khổ nhìn chằm chằm nàng.
Sau một lúc lâu,Tô Tiểu Thoa từ từ mở hai mắt, thấy Triển Vô Cực đưa lưng về phía mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy toàn thân trong chốc lát khô nóng,
trong chốc lát băng hàn, hơn nữa suy yếu không chịu nổi.Nàng muốn ngồi
dậy, lại phát hiện chính mình lại làm không được!
Nhận thấy được phía sau hơi động,Triển Vô Cực lập tức quay đầu lại,
chỉ thấy nàng mở một đôi mắt to kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
Trong lòng hắn vui mừng, lập tức tiến nhanh tới cầm tay nàng, dịu
dàng hỏi:「 Nàng cảm thấy không khỏe chổ nào?」 Tuy rằng hắn đã điểm nhiều đại huyệt trên người để giảm cơn đau cho nàng.
Tô Tiểu Thoa xưa nay nhìn thấy mắt hắn bình tĩnh, nhưng giờ lại lơ
đãng toát ra dày đặc lo lắng, nàng bỗng nhiên hiểu được, hắn sợ không
cứu được mình.
Nàng lấy ngón trỏ nhẹ nhàng viết chữ trên mặt cát:「 Ta không phải là sắp chết chứ?」
「 Đừng nói bậy, ta tuyệt đối không để nàng chết !」 Triển Vô Cực quýnh lên, hốc mắt ửng đỏ, nàng cũng biết hắn đau lòng cỡ nào,hắn tình nguyện người bị thương là mình.
Tô Tiểu Thoa thấy hắn thương tâm như thế, bỗng nhiên có chút không
đành lòng, nghĩ đến cảm tình hắn đối với mình là thật tâm,chỉ tiếc hai
người bọn họ kiếp nầy nhất định vô duyên.