Hai người một đường,thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi sau đó lại rong
đuổi trên đường.Mặc dù không có nói chuyện với nhau, lại ở ngẫu nhiên
chăm chú nhìn nhau lộ ra tình cảm mãnh liệt.Có lẽ trong lòng hai người
đều sợ hãi chỉ cần mở miệng, sẽ không khắc chế được cảm tình kia,cuối
cùng lại đưa hai người rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!
Nhân lúc ban đêm, hai người vẫn đang cưỡi khoái mã lên đường, hy
vọng sớm chấm dứt hành trình tra tấn người này, nhưng cũng đồng thời hy
vọng có thể vĩnh không đến đích. Nhưng đích đến càng lúc càng gần, tâm
trạng hai người càng lộ vẻ trầm trọng.
Rốt cục ở xuyên qua một rừng cây lúc sau, tô gia đã ở không xa tiền phương.
Triển Vô Cực kéo dây cương, chậm rãi đi về phía trước. Hắn biết thời khắc ly biệt đã ở trước mắt.
Sáng sớm, bọn họ đã đến cửa lớn nhà họ Tô.
Triển Vô Cực thắng ngựa đứng lại,kéo chặt dây cương ngựa, tiếp theo
hắn giơ hai tay lên cao nhìn dung nhan người ngồi trên lưng ngựa mà cả
đời này hắn cũng không quên được.「 Để ta ôm nàng xuống ngựa một lần
cuối!」 Hắn nhẹ nhàng nói với nàng,con ngươi màu lam đã không còn phát ra ánh sang rực rỡ thường ngày.
Tô Tiểu Thoa nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn hiện lên vẻ cô đơn,
trong phút chốc trong lòng căng thẳng, hốc mắt đỏ lên, ưm một
tiếng,nghiêng người về hai tay hắn.
Giờ này khắc này, nàng muốn chính miệng nói cho hắn biết, nàng cũng đau xót khổ sở không thôi.
「 Vật này cho nàng.」 Triển Vô Cực buông nàng, từ trên cổ gở xuống một vật gì xanh biết.
Tô Tiểu Thoa định thần nhìn lại, thì ra là một cây sáo bằng trúc.
「 Bất kỳ lúc nào, chỉ cần nàng muốn gặp ta,thì đến phiến núi rừng lúc trước thổi nó lên, ta sẽ ra ngoài gặp nàng!」 Tiếp theo hắn từ trong
lòng lấy ra một bao giấy dầu.「 Thuốc này nàng hãy uống thường xuyên,ta
tin tưởng không bao lâu nàng có thể mở miệng nói chuyện như cũ!」 Hắn dịu dàng kéo tay nàng, đem bao giấy dầu để vào trong đó.
Nói xong,Triển Vô Cực sải bước đi tới hắc mã, cuối cùng một lần nửa cẩn thận nhìn nàng. Trước khi đi, hắn mở miệng nói:
「 Nếu nàng hối hận lựa chọn của mình, nhớ rõ vô luận năm nào tháng
nào, ta cũng đợi nàng!」 Hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó cự tuyệt rời đi.
Tô Tiểu Thoa đứng tại chỗ bất động thật lâu, cho đến ánh rạng đông
chiếu vào trên mặt nàng, nước mắt của nàng lúc này mới rơi xuống. Thì
ra…… Đây là tư vị ly biệt!
Trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bị móc ra……
………
Vợ chồng Tô thị đối với ái nữ bình an trở về vui sướng vạn phần.
「 Tiểu Thoa, mẹ lo lắng gần chết!」 Tô phu nhân nhanh giữ chặt tay Tô Tiểu Thoa kích động nói.
「 Chúng ta phải nhanh báo cho Lý gia,Tiểu Thoa bình an trở về, để cho bọn họ chọn ngày tốt để con về nhà họ Lý!」 Tô Chính Hùng như mở cờ
trong bụng.
Vợ chồng Tô thị người một lời ta một câu,Tiểu Thoa đứng bên cạnh lại
thủy chung không nói được một lời, sắc mặt dường như càng lúc càng tái
nhợt.
「 Tiểu Thoa,con làm sao vậy, tại sao không nói chuyện?」 Tô phu nhân dịu dàng nói.
Tô Chính Hùng lúc này mới phát giác vẻ mặt nữ nhi có chút khác thường.
Hai vợ chồng nhìn chằm chằm vào Tiểu Thoa chờ con gái mình giải thích.
Tô Tiểu Thoa thở dài một hơi, đi đến trước bàn viết của cha, cầm lấy viết:「 Nữ nhi đã không thể mở miệng nói chuyện.」
Vợ chồng hai người nhìn thấy quá sợ hãi.「 Con…… Con nói rõ xem, vì
sao không thể mở miệng nói chuyện?」 Tô Chính Hùng run giọng nói. Ông
trời! Nên Không phải đại ma đầu kia đã cắt lưỡi con gái ông?
Tô Tiểu Thoa bệnh mới vừa khỏi, vốn không chịu nổi bôn ba đường dài,
hơn nữa nội tâm đau xót không chịu nổi, nhất thời trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
****
Vợ chồng Tô thị tiễn thầy thuốc ra ngoài,lúc sau tâm trạng vô cùng
nặng nề, thầy thuốc chẳng những chẩn ra đầu lưỡi bị thương Tiểu Thoa, có thể từng cắn lưỡi qua, hơn nửa chẩn ra tin tức làm làm cho người ta sợ
hãi — Tiểu Thoa thế nhưng đã có có …Thai!
Ông trời! Làm sao như thế? Đứa nhỏ này không phải mang thai của ma
đầu kia chứ?Trong khoảng thời gian ngắn vợ chồng Tô thị gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm sao.
Như vậy rất khó khai báo cho nhà họ Lý!
「 Phu nhân, không bằng chuẩn bị thuốc phá thai cho con nó uống!」 Tô Chính Hùng buồn rầu nói.
「 Không được,ông không có nghe thầy thuốc nói sao? Đứa nhỏ này bây
giờ rất suy yếu, lỡ như lúc phá thai con bé không chịu nổi,có thể lien
lụy đến tánh mạng nha!」
「 Vậy làm sao bây giờ? Đợi đến khi bụng lộ ra, mặt mũi ta còn biết để chổ nào nha?」 Tô Chính Hùng vừa vội vừa tức.
「 Ta nghĩ không bằng mau đưa con nói đó đến Lý gia, thầy thuốc nói
Tiểu Thoa mang thai không lâu,đợi con nó gả vào Lý gia, bụng chưa lộ
ra.Đợi cho đứa nhỏ sinh ra , nhiều lắm nói là sinh non, cũng không có
người hoài nghi đứa nhỏ trong bụng con bé không phải của Lý gia !」 Tô
phu nhân đề nghị.
「 Nhưng – than thể con bé không sạch,công tử Lý gia sẽ chấp nhận sao?」 Tô Chính Hùng lo lắng nói.
「 Lý gia nổi tiếng là danh gia vọng nhà tộc, cho dù phát hiện bọn họ
cụng không chịu nổi! Chỉ sợ cuộc sống sau này của Tiểu Thoa sẽ không vui vẻ.」 Nhưng mà cũng không thể tránh được! Ai bảo đứa nhỏ này mệnh khổ
như vậy! Tô Phu nhân thở dài thật sâu.