Không, đệ ở lại chăm sóc Tiểu Thoa, nàng đã có có thai,không thể qua loa.」
Đỗ Quan Nguyệt vừa nghe xong cười nói:「 Chúc mừng đại ca.」
「 Huynh chưa nói gì, đệ làm sao có thể kết luận đứa nhỏ là của huynh?」Mày kiếm của Triển Vô Cực khẽ nhếch.
Đỗ Quan Nguyệt lắc đầu nói:「 Tính tình của đại ca đệ rất hiểu, nụ
cười của huynh từ trước giờ đối với mọi người đều khác nhau, vừa rồi
thấy huynh nhắc tới Tô cô nương – Khi huynh nhắc tới chuyện đại tẩu có
thai, trên mặt huynh mang nụ cười nhợt nhạt,đây không phải là chứng minh tốt nhất còn gì!」
「 Tiểu tử chết tiệt này vẫn thông minh như vậy!」 Triển Vô Cực cười mắng.
Đỗ Quan Nguyệt cũng cười nhạt,không phủ nhận. Bốn huynh đệ họ từ nhỏ
hắn vẫn là sắm vai nhân vật quân sư, thậm chí lúc trước khi cha thiết kế tổng đàn Long Diễm bang, hắn cũng tham dự một phần nhưng cảm thấy quang vinh và tự hào.
「 Tam đệ, Tứ đệ khỏe không?」 Triển Vô Cực quan tâm hỏi han.
「 Tam đệ trước đó vài ngày đến 『 Long Diễm đảo 』 thăm cha, đến nay
chưa trở về, đại khái lại ở nơi đó cùng cha nghiên cứu võ công!」 Đỗ Quan Nguyệt cười nói, Tam đệ từ trước đến nay là võ si.
「 Tứ đệ đâu?」
「 Tên kia vẫn như cũ ở 『 Tử Vân Trai 』hắn thích cuộc sống mọt sách.」
Triển Vô Cực nở nụ cười cười.
Làm làm làm
Màn đêm buông xuống bởi vì có nhiều võ lâm nhân sĩ đến 「 Quan Nguyệt
sơn trang 」, bởi vậy Triển Vô Cực và Tô Tiểu Thoa đã ở trong phòng dùng
bữa.
Mười năm nay nàng chưa từng hoài nghi 「 Quan Nguyệt sơn trang 」 là
phân đà Long Diễm bang, tất cả là nhờ Đỗ Quan Nguyệt thông minh bố trí.
Cũng bởi vì võ lâm nhân sĩ tụ tập ở đây, bởi vậy 「 Quan Nguyệt sơn
trang 」được nhiều tin tức nhất, cũng nhanh nhất, có thể nói là giúp Long Diễm bang điều tran.
「 Có chuyện ta muốn nói cho nàng biết trước.」 Triển Vô Cực mở miệng nói.
Tô Tiểu Thoa buông bát xuống nhìn hắn. Đêm nay tâm trạng hắn dường như không tệ, trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên.
「 Sáng mai, ta muốn tạm thời rời Quan Nguyệt sơn trang, ta hy vọng nàng đáp ứng ta ở tại chỗ này, chờ ta trở lại.」
Tô Tiểu Thoa nhìn hắn trong chốc lát, nước mắt đột nhiên xuất hiện ở
viền mắt.「 Chàng không phải lại muốn đi giết người chứ?」nội tâm của nàng nảy lên một cỗ đau thương khó có thể hình dung.Hắn có biết nàng mỗi
ngày đều hướng lão thiên gia cầu nguyện, hy vọng hắn có bỏ xuống hồ đao, quay đầu lại là bờ.
「 Ưm, đừng khóc!」 Triển Vô Cực đứng dậy đi tới trước mặt nàng, đem nước mắt của nàng lau đi hết.
Mục đích của chuyến đi này bất quá ép Lý Thiếu bạch viết thư hưu
thê.Không phải dưới tình huống bất đắc dĩ hắn sẽ không xuống tay với
hắn– trừ phi Lý thiếu Bạch không chịu viết hưu thê thư!
「 Chuyện không phải như nàng suy nghĩ như vậy, lần này ta tạm rời đi vì một chuyện khác.」
「 Chàng có thể đảm bảo những lời chàng nói là thật?」
Việc này thật làm hắn có chút khó xử, bởi vì hắn không dám cam đoan
hắn tuyệt không ra tay với Lý Thiếu Bạch…… Hắn tin tưởng ngoài trừ giết
hắn chứ không còn cách khác ép hắn đi vào khuôn khổ!
「 Ta cam đoan tuyệt không lừa nàng!」 Hắn mỉm cười nói.
「 Như vậy, ta cũng đáp ứng chàng, ta sẽ ở tại chỗ này chờ chàng trở
về.」 Nàng ngẩng khuôn mặt dính nước mắt nhìn hắn,con ngươi trong suốt
lóe ra ánh sáng mê người dị thường.
Triển Vô Cực không nói gì cúi đầu hôn nàng. Lúc này đây Tô Tiểu Thoa
không có cự tuyệt, ngược lại nhắm chặt hai mắt, hưởng thụ giờ phút mang
đến hạnh phúc.
****
Sauk hi rời đi Quan Nguyệt sơn trang, Triển Vô Cực một đường đi tới,
kinh hãi phát hiện chính mình lại không duyến không cớ trở thành tội
phạm triều đình truy nã. Dọc theo đường đi, các khách điếm lớn nhỏ, quán trà, thậm chí bên đường, trên cây đều có dán văn bản rõ ràng và bức
họa, hơn nữa có tiền thưởng một ngàn lượng!
Triển Vô Cực lắc đầu cười khổ, thì ra hắn chỉ đáng một ngàn lượng bạc!
Ở trong rừng cây, hắn xé bố cáo xuống, muốn nhìn một chút chính mình
đã phạm tội gì, nhưng sau khi hắn xem xong, hắn cười không được . Bố cáo nói hắn là người phóng hỏa giết chết một nhà già trẻ Tô Chính Hùng là
tội phạm quan trọng triều đình đang truy nã!
Ông trời! Đến tột cùng là xảy chuyện gì ra? Hắn khi nào thì đi phóng
hỏa ? Trong đó nhất định có âm mưu thật lớn, hắn tin tưởng nhất định là
có người thiết kế vu oan hắn! Hắn trước hết đến Tô gia nhìn xem.
Bỏ lại bố cáo, Triển Vô Cực thúc roi vào ngựa chạy như điên mà đi!
……….
Khi Triển Vô Cực tới nhà họ Tô, chỉ thấy chung quanh tường đổ, một mảnh tro tàn.
Triển Vô Cực suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra người nào đã phóng
hỏa tô gia? Theo kết quả hắn quan sát mười năm qua, một nhà Tô thị dường như chưa từng kết thù kết oán với ai!
Lúc này, một vị lão bá đã đi tới.
Triển Vô Cực lập tức đè thấp vành nón,bốn phía mũ đều có tấm vải mỏng màu đen, khiến người không ngoài không thấy rõ diện mạo hắn.
「 Vị này đến tìm người nhà họ Tô sao?」 Lão bá thấy hắn đứng ở cổng lớn Tô gia hồi lâu, nên mới đến hỏi.
「 Ta là một người bà con xa.」
「 Đáng tiếc ngươi tới chậm, ba ngày trước nơi này đột nhiên nổi lên trận lửa, vì lửa quá lớn nên không ai dám đi vào cứu người.」
「 Chẳng lẽ ngay cả một người còn sống cũng không có?」
「 Có thì có chính là nữ nhi nhà này đã xuất giá, nhưng nghe nói vị Tô cô nương này bị thủ phạm phóng hỏa bắt đi, tung tích không rõ.」 Lão bá
lắc đầu thở dài.
「 Ngoại trừ cô nương đó không người nào còn sống?」
「 Không có nha!」 Lão bá liên tục lắc đầu.「 Thật không hiểu Tô gia tạo nghiệt gì, lại rơi vào kết cục như thế. Hai ngày trước Lý đại nhân còn
tới dâng hương!」
Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua thổi mở màn lụa đen, trong nháy mắt lão bá nhìn thấy mắt hắn màu xanh.
「 Ngươi…… Ngươi……」 giọng nói lão bá có chút phát run.
「 Cám ơn ngươi lão bá, ta còn có việc đi trước một bước!」 Triển Vô Cực sải bước leo lên ngựa rời đi.
Lão bá một mình đứng trước cửa nhà họ Tô, hồi tưởng trong nháy mắt
vừa rồi…… Chẳng lẽ là ônghoa mắt ? Trên bảng bố cáo người bị truy nã
phạm không phải có đôi mắt màu xanh sao?
Theo lý thuyết ông thấy diện mạo của hắn, đáng lẽ phải bị hắn diệt khẩu? Nhưng…… Hắn cũng không làm như vậy nha!
Ai! Lão bá lắc đầu, hắn thật hồ đồ , có lẽ thật sự là ông hoa mắt đi! Ông chậm rãi bước đi, vì trên dưới mấy chục mạng người nhà họ Tô mà thở dài.