Trong lòng Đỗ Quan Nguyệt giật mình.「 Đại ca tuyệt không làm ra chuyện có lỗi với Tô cô nương.」
Tô Tiểu Thoa đi đến cạnh cửa, nhìn về phía chân trời.「 Ta cũng không
hy vọng là hắn!」Nàng nói xong nhịn không được đau khổ trong lòng,che mặt khóc lên. Từ nay về sau, trên đời chỉ còn lẻ loi một mình nàng !
Đỗ Quan Nguyệt thấy nàng khóc tan thương như thế, sợ nàng thương tâm quá độ, đành ra lệnh nữ tì đỡ nàng trở về phòng nghỉ.
****
Mộ Dung Ký một bước vào 「 Quan Nuyệt sơn trang 」, hắn liền cảm nhận
được không khí ngưng động không giống ngày thế. Cho nên bước chân hắn
nhanh hơn, nhắm thẳng thư phòng Đỗ Quan Nguyệt mà đi.
Đại ca nhất định xảy ra chuyện gì, nếu không nhị ca cũng sẽ không đưa thư bảo một người ngày thường rảnh rỗi như con mọt sách hoả tốc đến.
Sau khi nhìn thấy Đỗ Quan Nguyệt,câu đầu tiên của Mộ Dung Ký là:「 Chuyện nghiêm trọng lắm không?」
Đỗ Quan Nguyệt chỉ chỉ hai tờ bố cáo trên bàn.
Mộ Dung Ký xem xong, thần sắc cũng ngưng trọng.「 Tam ca đâu?」
「 Ở 『 Long Diễm đảo 』, trong vòng mười ngày không kịp trở về !」
「 Không báo cho hắn sao?」
「 Tạm thời không cần, ta không muốn làm cho cha lo lắng!」
「 Đại ca thật sự phóng hỏa đốt một nhà Tô thị?」Mộ Dung Ký từ trước đến nay biết Long Diễm bang không làm những chuyện như vậy.
「 Nếu đệ thấy đại ca nhìn Tô cô nương — cũng chính là đại tẩu tương
lai của chúng ta, ngươi sẽ không hỏi vấn đề xuẩn ngốc như thế này.」
「 Nói như thế, đại ca là vô tội !」
「 Chuyện đó còn phải nói sao?」 Đỗ Quan Nguyệt liếc mắt một cái, tiểu
tử này từ nhỏ đã cứng đầu cứng cổ , có đôi khi còn có thể tức giận đến
muốn đá hắn một cước.
「 Huynh muốn dùng phương pháp gì cứu đại ca?」
「 Đến lúc đó đệ tự nhiên sẽ biết.」 Đỗ Quan nguyệt định liệu trước nói.
Trong lòng Mộ Dung Ký biết nhị ca rất giỏi mưu kế.「 Ngươi tính toán cùng ai đi cứu đại ca?」
Ngu ngốc này!「 Ngoại trừ ngươi còn có người khác để chọn sao?」 Đỗ
Quan Nguyệt mắng. Nếu không tính toán hành động cùng với hắn, hắn cần gì phải tìm tiểu tử này?
「 Đệ?!」Mộ Dung Ký giật mình nói.
「 Đệ cái gì đệ! Chẳng lẽ đệ muốn nhìn đại ca không công chịu chết?」 Đỗ Quan Nguyệt nghiên người liếc xéo hắn một cái.
「 Đệ không phải có ý này……」
「 Vậy ý của đệ là sao?」 Đỗ Quan Nguyệt hăm dọa nhìn hắn. Trong bốn
huynh đệ khinh công của tiểu tử này là giỏi nhất,! Cha đặc biệt huấn
luyện, khinh công của tứ đệ đến nay không người có thể bằng.
「 Đệ…… đệ cho tới bây giờ không có tỷ thí qua công phu.」Mộ Dung Ký lúng ta lúng túng nói.
「 Huynh và đại ca, tam ca cũng không phải là người sao?」 Đỗ Quan Nguyệt tức giận nói.
「 Không giống nha!」
「 Không giống như thế nào?」
「 Chúng ta chỉ tỷ thí chứ không muốn mạng đối phương.」
Nhưng thật ra!
Từ khi hắn lập 「 Quan Nguyệt sơn trang 」 tới nay, vẫn giấu diếm võ
công cao thâm chính mình, giả bộ là một người không biết nửa phần võ
công. Nhưng hắn mỗi ngày dùng hai canh giờ ở mật thất trong phòng để
luyện công, mười năm qua chưa từng gián đoạn.
「 Ta hỏi đệ, đệ có thể chiếu theo yêu cầu của cha, mỗi ngày dùng một
chút thời gian để luyện công?」 Đỗ Quan Nguyệt đột nhiên hỏi.
「 Đương nhiên là có!」 Lời nói của cha đối với Mộ Dung Ký mà nói luôn luôn là thánh chỉ, hắn không dám vi phạm.
「 Như vậy đệ cho rằng cha truyền cho huynh đệ chúng ta công phu như thế nào?」
「 Thiên hạ đệ nhất!」Mộ Dung Ký lộ ra ánh mắt sùng kính. Hắn cho rằng võ công của cha sâu không lường được, là thiên hạ thứ nhất.
「Đến lúc đó đệ chỉ cần đem võ công cha dạy cho đệ thi triển, nhất định không có người có thể địch lại!」
「 Thật sự?」
「 Huynh có khi nào lừa gạt đệ?」
Chuyện đó là sự thật, Đỗ Quan Nguyệt mặc dù thường bị sự đần độn của hắn chọ tức đến đỉnh đầu bốc khói, bất quá hắn chưa bao giờ bởi vì hắn
đần độn mà tùy ý lừa gạt hắn!
「 Chúng ta đây khi nào xuất phát đi cứu đại ca?」
「 Sáng mai.」
「 Chỉ có hai người chúng ta?」
「 Còn có Tô cô nương.」
Mộ Dung Ký gật đầu, hắn tin tưởng nhị ca, chỉ cần chuyện nhị ca muốn làm, không có gì là không thành công .
****
Sáng sớm hôm sau, ba người rời khỏi 「 Quan Nguyệt sơn trang 」.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Ký nhìn thấy Tô Tiểu Thoa.「 Đại tẩu nhĩ
hảo, ta là tứ đệ tên Mộ Dung Ký.」 Hắn nhìn nàng tự giới thiệu.
Tô Tiểu Thoa lạnh lùng liếc mắt hắn một cái, mở miệng nói:「 Ta không phải đại tẩu của ngươi, ta gọi là Tô Tiểu Thoa.」
「 A…… Thực xin lỗi, Tô cô nương!」Mộ Dung Ký nói quanh co i. Hiện tại
hắn cuối cùng hiểu được băng sơn mỹ nhân theo như lời đồn là lời gì ! Nữ nhân lạnh như thế thật không hiểu đại ca như thế nào ở chung với nàng?
Đỗ Quan Nguyệt ở một bên thấy Tứ đệ ăn trúng đinh, trong lòng không
khỏi trung thở dài,tứ đệ thật đúng là không phải người xuẩn ngốc bình
thường ,một chút cũng không hiểu sắc mặt người khác!
Dọc theo đường đi Đỗ Quan Nguyệt thấy Mộ Dung Ký không ngừng muốn
chọc Tô Tiểu Thoa cười, chỉ tiếc vẻ mặt nàng thủy chung lo buồn, bọn họ
thậm chí hoài nghi nàng có nghe lời bọn họ nói không.
Tới chạng vạng, bọn họ một hàng ba người tới trước cổng lớn Tô gia.
Tô Tiểu Thoa choáng vàng khi thấy nhà mình bị thiêu thành tro tàn, trong lòng đau quả thực không cách nào nói rõ!
Tô gia bọn họ rốt cuộc là tạo nghiệt gì, thế nhưng rơi vào kết cục
như thế? Nước mắt của nàng không chịu khống chế chảy xuống đầy mặt.
Nàng chậm rãi đi vào trong tòa nhà rách nát không chịu nổi, một mặt
hồi tưởng thời gian ngày trước, một mặt đắm chìm ở trong bi thương, tầm
mắt của nàng từ vách tường cháy đen chậm rãi rơi xuống trên mặt đất nhìn vào ngói vụn đốt thành tro đen, trong lòng nàng thề nhất định phải báo
thù này!
Sau khi hạ quyết tâm, nàng không hề rơi lệ, ngẩng đầu, mở miệng nói:「 Ta muốn bái tế cha mẹ trước!」
Vì thế, Đỗ Quan Nuyệt và Mộ Dung Ký yên lặng theo nàng đến vùng ngoại ô mai táng một nhà Tô thị.
Khi Tô Tiểu Thoa bái tế sắc trời đã đen, nhưng ánh nến trước mộ phần
lại phản chiếu rõ ràng ánh mắt kiên nghị của nàng. Nàng ở trong gió đêm
một mình đứng hồi lâu, làm người ta nhìn vô hạn lòng chua xót.
「 Tô cô nương, người chết không thể sống lại,cô nương phải nén bi thương.」 Đỗ Quan Nguyệt khuyên nhủ.