「 Mang tử tù Triển Vô Cực ra.」 Lý Hành Viễn thét ra lệnh nói.
Hai gã quan sai đưa Triển Vô Cực ngồi trong xe tù vào pháp trường.
「 Triển Vô Cực, ngươi biết tội chưa?」
「 Ha ha ha……」 Triển Vô Cực cuồng tiếu.「 Ta có tội gì?」vẻ mặt hắn kiêu căng nhìn chằm chằm Lý Hành Viễn.
「 Hừ! Chết đến nơi còn không biết hối cải!」 Lý hành Viễn quăng bảng gỗ lên, chuẩn bị chém Triển Vô Cực.
Đột nhiên, rất xa chạy có một thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy đến, trong long Lý Thiếu Bạch rủa thầm liên tục.
「 Vô Cực…… Vô cực……」 một tiếng gọi thê lương từ trong miệng Tô Tiểu Thoa truyền ra.
Triển Vô Cực lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Tiểu Thoa, chỉ thấy
khuôn mặt nàng đầy nước mắt.「 Tiểu Thoa……」 Đời này hắn không sợ cái gì,
chỉ sợ nhìn thấy nàng rơi lệ.Vậy sẽ làm hắn thêm đau lòng!
「 Không được qua!」 Quan sai ngăn lại Tô Tiểu Thoa, không cho nàng tới gần pháp trường.
Tô Tiểu Thoa chỉ đành yên lặng rơi nước mắt, ở trong đám người nhìn hắn.
Lúc này,Triển Vô Cực đột nhiên phát cuồng, thoát khỏi hai gã quan sai chạy vội về hướng Tô Tiểu Thoa.
Quần chúng vây xem sợ tới mức đều chạy trốn, chỉ có Tô Tiểu Thoa đứng im tại chỗ, vươn hai cánh tay ra — chờ đợi người nàng yêu nhất đời này!
Kiễng mũi chân, nàng ôm chặt cổ hắn, rúc vào cổ hắn.「 Thực xin lỗi, ta vô dụng, không cứu được chàng!」 Nàng khóc nức nở nói.
「chúng ta hẹn kiếp sau làm vợ chồng!」 Hắn thâm tình nhìn nàng nói.
Nhưng ngay sau đó, một loạt quan sai tiến lên bắt Triển Vô Cực trở về!
「 Vô Cực……」 Tô Tiểu Thoa bị kéo ra nàng biết hai người bọn họ không
thể ở bên nhau cả đời, trời cao sao tàn nhẫn thế! Trước cướp đi cha mẹ
của nàng, đứa nhỏ, hiện giờ muốn nàng mất đi Vô Cực…… Trời, nàng sau này sống như thế nào nha?
Lúc này Lý Thiếu Bạch thấy vẻ mặt buồn bã của Tô Tiểu Thoa, cảm thấy mừng rỡ, hắn cuối cùng trả thù được đôi cẩu nam nữ này!
Lý Thiếu Bạch lén đi về phía Tô Tiểu Thoa, muốn bắt nàng trở về, dù
sao hắn còn chưa nhận được gì từ nàng. Tuy rằng hắn hận nàng, nhưng càng khát vọng có được nàng!
Tô Tiểu Thoa thủy chung đem tầm mắt dừng lại ở trên người Triển Vô
Cực, một chút cũng không chú ý tới Lý Thiếu Bạch đến gần mình.
Ngay sau đó, Lý Thiếu Bạch đã đi đến bên người Tô Tiểu Thoa.「 Theo ta trở về!」 hắn bắt được cổ tay nàng.
Tô Tiểu Thoa cả kinh, lập tức giãy giụa chạy sang bên cạnh. Nàng
không bao giờ … quay về Lý gia, lại càng không muốn làm thê tử của một
người tàn ác như Lý Thiếu Bạch, nàng hận hắn…… Nếu báo không được huyết
hải thâm cừu, nàng chỉ có thể thoát khỏi hắn!
Vì trốn tránh Lý Thiếu Bạch đuổi theo, nàng càng chạy càng mau, vội
vàng chạy không biết phương hướng, chỉ biết là đi về phía trước. Chỉ
chốc lát sau, nàng phát hiện nàng lại chạy đến sườn đồi, rốt cuộc không
đường thối lui!
「 Hắc hắc! Không đường đi! Để xem nàng trốn chỗ nào!」 Lý Thiếu Bạch nhìn nàng nhe răng cười, từng bước một đi lên……
Về phương diện khác, đang muốn trảm Triển Vô Cực thì thình lình xuất
hiện một hắc y nhân bịt mặt cứu đi, người tới võ công rất cao, chỉ cần
một lát liền điểm huyệt tất cả quan binh, sau đó bình tĩnh cướp đi Triển Vô Cực.
Chúng quan binh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bọn họ rời đi, không thể nhúc nhích chia ra.
Cứu Triển Vô Cực là hai hắc y nhân, đúng là Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký.
Nhưng mà sau khi Triển Vô Cực được cứu ra,rời khỏi đám quan binh, hắn lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía trước.
「 Đại ca, ngươi đi chỗ nào?」 Mộ Dung Ký đuổi theo phía trước khỏi.
「 Cứu Tiểu Thoa!」 Triển Vô Cực chạy thẳng về phía trước, vừa đi vừa
nói chuyện Lý Thiếu Bạch bắt Tiểu Thoa. Giờ phút lòng hắn nóng như lửa
đốt, chỉ muốn biết nàng ở phương nào!
Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký biết đại ca bất an, vì thế ba người chia làm ba hướng đi tìm.
Cùng ngay lúc đó –
「 Ngươi…… Ngươi không được lại đây!」 Tô Tiểu Thóa oán hận cảnh cáo Lý Thiếu Bạch.
「 Chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta trở về, ta tạm tha nàng.」
「 Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ theo ngươi trở về!」 Tô Tiểu Thoa lạnh lùng nói.
「 Phải không? Một khi đã như vậy, nàng liền nhảy xuống đi!」 Lý Thiếu
Bạch định liệu trước, lường trước nàng tuyệt không dám nhảy.
Tô Tiểu Thoa lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng đột nhiên cuồng tiếu lên.「 Ngươi cho rằng ta không dám nhảy sao?」
Lý Thiếu Bạch thấy nàng giống như người điên, cảm thấy có chút sợ hãi, hắn cũng không muốn nàng thật sự nhảy xuống nha!
「Nàng…… Nàng đừng xằng bậy, mau, mau trở về với ta, ta cam đoan không giam nàng lại.」Ngữ khí Lý Thiếu Bạch một số gần như năn nỉ.
「 Hiện tại nói lời đó đã quá muộn!」 Trong lòng nàng tràn đầy tuyệt
vọng, chạy thẳng đến phía trước. Nhưng mà, những hình ảnh không ngừng
lập lại giống như một bức tranh làm cho nàng càng cảm thấy thê lương,
hiện giờ trên đời này nàng còn vướng bận gì nửa .
Nhìn núi xanh trời xanh trước mắt, nàng không còn gì quyến luyến, nở
nụ cười buồn bả, nàng không chút do dự thả người xuống sườn núi.
「 Nàng…… Đừng……」 Lý Thiếu Bạch kinh hãi xông lên phía trước, nhưng mà vẫn chậm một bước!
「 Không, đừng nhảy!」Tiếng Triển Vô Cực điên cuồng gào thét rất xa cũng truyền tới.
Ngay khoảnh khắc nàng thả người nhảy xuống, hắn chỉ cảm thấy tê liệt cả người, giống như chết đi!
Trên mặt hắn tràn đầy thống khổ lại tuyệt vọng, hắn cảm động nhanh
chóng chạy tới vách đá, theo nàng tung người nhảy xuống! Lúc sống không
thể cùng một chổ, như vậy chỉ cầu khi chết có thể cùng một huyệt! Giờ
phút này đó là điều hắn nghĩ.
Phàm trần thế tục, từ nay về sau không còn liên quan đến hắn……