Mạng người khó giữ.」 Nàng thở dài.
「 Không vận mệnh có thể do chính mình nắm giữ!」 Hắn cầm tay nàng.
「 Vô Cực……」Vẻ mặt nàng thống khổ nhìn hắn, mười năm qua hắn đã thay
đổi rất nhiều, không còn là đại ma đầu giết người khắp nơi , đây chẳng
phải là người nàng vẫn hy vọng sao? Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn,
nàng mới biết được mười năm qua nàng chưa bao giờ quên hắn, có lẽ vì tập nội công mà bắt buộc chính mình không được nghĩ đến hắn.Nhưng mà, giờ
khắc trong lòng nàng nhất thời kích động,phun thêm ngụm máu.
「 Nàng làm sao vậy?」 Triển Vô Cực lo lắng nói. Nếu hắn nhớ không lầm, đây là hắn lần thứ hai thấy nàng hộc máu.
「 Đừng lo !」 Nàng miễn cưỡng cười.
「 vì sao như vậy? Nàng bị nội thương sao?」 Triển Vô Cực quan tâm truy vấn.
「 Ta không phải bị nội thương, chẳng qua ta tập nội công thuộc loại
khắc chế cảm tình.Nếu động tâm, nội lực sẽ dần dần biến mất, tuy rằng
không đến mức toàn bộ đánh mất, nhưng nhất định chịu ảnh hưởng lớn.Hộc
máu bất quá là dấu hiệu nội lực tiêu tán.」
「 Có cách nào cứu chữa không?」
Tô Tiểu Thoa lắc đầu, mỉm cười nói:「 Chàng đừng lo lắng cho ta. Người bất hạnh giống như ta, lựa chọn cô độc cả đời là tốt nhất.」
「 Không!」 Triển Vô Cực kích động đứng dậy, đem nàng ôm chặt vào
lòng.「 Chúng ta thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, nói cái gì ta
cũng không để nàng đi!」
「 Chàng tội gì như thế, ta chỉ gây bất hạnh cho chàng.」Nước mắt của nàng lại cuồn cuộn rơi xuống.
「 Đừng nói những lời như thế, nàng có thể cho ta hạnh phúc hay không, chẳng lẽ ta không biết? Khi biết nàng còn sống,mà không thể sớm chiều
cùng nàng chung sống, sau này cả đời ta sẽ chịu giày vò tưởng niệm,
chẳng lẽ như vậy ta sẽ hạnh phúc cả đời sao?」 Triển Vô Cực nâng mặt nàng lên.「 Nếu chúng ta có thể ở cùng nhau, cho dù chỉ có ngắn ngủn một
ngày, cũng là hạnh phúc, không phải sao?」
「 Chàng vì sao luôn đối tốt với ta như vậy?」 Tô Tiểu Thoa hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Triển Vô Cực mỉm cười, lau đi nước mắt của nàng.「 Bởi vì ta yêu nàng.」
Tô Tiểu Thoa cảm động nhìn chằm chằm hắn, sau đó nàng nhẹ nhàng tựa vào trên ngực hắn.
Để cho nàng phóng túng chính mình một lần đi! Cho dù nội lực có mất
hết, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng biết đây là một lần cuối cùng.
Hai người quý trọng cảm giác ở bên nhau, hắn dịu dàng ôm lấy nàng đặt ở trên giường, sau đó mới hôn lên môi nàng, tất cả giống như lúc trước, nóng bỏng,kích tình mãnh liệt bao lấy hai người, không ngừng thiêu
đốt……
Sáng sớm hôm sau,Triển Vô Cực đột nhiên bừng tỉnh, hắn phát hiện Tiểu Thoa đã không còn ở bên cạnh hắn.
Hắn nhất thời như phát cuồng bình, liều mạng tìm kiếm khắp phòng, hắn hy vọng khi quay đầu lại sẽ thấy nàng nhìn hắn dịu dàng cười, cũng nhẹ
nhàng gọi tên của hắn.
Nhưng mà hắn thất vọng rồi, nàng không ở trong này.
Vì thế hắn giống như điên tìm khắp sườn núi điên cuồng gào thét tên
của nàng, từ sang sớm đến hoàng hôn, rốt cục hắn biết nàng sẽ không xuất hiện .
Trong lòng hắn tràn đầy buồn vã,lúc hắn về tới nhà gỗ, mới phát hiện trên bàn có hé ra tờ giấy.
Vô Cực:
Kiếp này vô duyên nhưng cầu kiếp sau
Kiếp sau…… Thật sự có kiếp sau sao?
Triển Vô Cực kinh ngạc ngồi ở bên trong đến hoàng hôn, hồi lâu…… Hồi lâu……
****
Triển Vô Cực trở lại 「 Linh Đài Tự 」 gặp hòa thượng lông mi trắng.
「 Không hối hận…… tóc của ngươi tại sao trắng?」Hòa thượng lông mi trắng kinh ngạc nói.
Sáng nay ở bên dòng suối uống nước,Triển Vô Cực phát hiện tóc của
mình trắng toát. Người ta nói một đêm sầu trắng đầu, quả thực như thế!
「 Sư phụ, ta tìm được Tiểu Thoa .」
「 Tô cô nương không phải mười năm trước nhảy núi bỏ mình ?」
「 Không, nàng được một thế ngoại cao nhân cứu……」 Triển Vô Cực đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho sư phụ nghe.
Thật lâu sau, hòa thượng lông mi trắng mở miệng nói:「 Người còn nhớ
rõ ba năm trước đây, ngươi yêu cầu vi sư cho ngươi xuất gia?」
「 Nhớ rõ!」
「 Ngươi biết vì sao lúc đó vi sư cự tuyệt?」
Triển Vô Cực lắc lắc đầu.
Lông mi trắng thở dài.「 Tại vì ngươi không quên được Tô cô nương」
「 Ta không thể quên được nàng!」 Triển Vô Cực chua sót nói.
「 Xem ra, duyên phận thầy trò chúng ta đã hết.」
「 Sư phụ…… Đồ nhi lm người thất vọng rồi!」
「 Thật ra ngươi chỉ cần một lòng hướng thiện, cho dù không có xuất gia, không ở bên người sư phụ,nhưng ta cũng cảm thấy an ủi.」
「 Đa tạ sư phụ dạy bảo.」
「 Ngươi đi đi!」vẻ mặt hòa thượng lông mi trắng hiền hậu.
Triển Vô Cực bái hòa thượng lông mi trắng sau đó rời khỏi Linh Đài Tự.