Triển Vô Cực đứng ở bờ sông, giống như đang chờ đợi người nào…
「 Đại ca,huynh đang đợi ai sao?」Mộ Dung Ký hỏi.
Đỗ Quan Nguyệt thu hồi chiết phiến trong tay, gõ lên đầu Mộ Dung Ký một cái.「 Con mọt sách, đừng lắm miệng!」
Mộ Dung Ký sững sờ , không biết vì sao nhị ca gõ đầu hắn, hắn lại không có nói sai, bộ dáng đại ca rõ ràng đang chờ người nha!
Triển Vô Cực nhìn lên bầu trời, cũng sắp tối rồi, hắn nghĩ nàng sẽ
không đến đây. Có lẽ, hai người bọn họ kiếp này quả nhiên là vô duyên.
Hắn thở dài, bước trên thuyền, chuẩn bị rời đi.
「 Đại ca, đại ca nên bảo trọng, có rảnh trở lại thăm chúng đệ!」 Đỗ
Quan Nguyệt sầu não nói. Có lẽ lần từ biệt này không biết khi nào huynh
đệ mới có thể gặp lại!
Triển Vô Cực gật gật đầu, chống thuyền rời đi.
Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký đứng ở bờ sông, cho đến thuyền Triển Vô
Cực càng lúc càng xa biến thành một điểm đen, bọn họ mới chậm rãi rời
đi.
「 Long Diễm đảo 」 cũng không ở trung thổ, bởi vậy ngồi thuyền mất một tháng mới có thể đến.
Đêm nay là đêm cuối cùng hắn ở trung thổ, ngày mai, hắn sẽ tiến vào biển lớn, bắt đầu chuyến lữ trình trên biển.
Đột nhiên, xa xa , từ bờ biển truyền đến một tiếng cực quen thuộc, thanh âm cực nhỏ bé.
Hắn cảm thấy cả kinh, đây không phải tiếng sáo năm đó khi hắn hành
tẩu giang hồ sử dụng sao? Chẳng lẽ là nàng? Chuyện này có thể sao?
「 Vô Cực……」 Một tiếng kiều giòn khinh tự bờ biển truyền tới, trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng.
Triển Vô Cực toàn thân chấn động, quả thật là nàng!
「 Tiểu Thoa……」 Hắn có chút sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng.
「 Ta ở trong này!」 Tô Tiểu Thoa đứng ở bờ biển cách đó không xa trên một tảng đá lớn mỉm cười nhìn hắn.
Triển Vô Cực nhìn thấy thân ảnh của nàng trước mặt, kích động trong
lòng hắn thật sự khó có thể hình dung. Lập tức, hắn đem thuyền ngừng ở
bờ biển, nhảy lên tảng đá lớn, gắt gao cầm hai tay nàng.「 Tiểu Thoa, ta
nghĩ đến nàng……」
「 Đừng nói nữa.」 Tô Tiểu Thoa che miệng hắn.「 Ta nguyện ý đi đến bất cứ nơi nàng chàng muốn đến!」 Nàng chăm chú nhìn hắn.
「 Thật sao?」 Triển Vô Cực ôm nàng thật chặt.
Tô Tiểu Thoa gật gật đầu. Mấy ngày nay nàng nghĩ tới , giống như lời
Vô Cực nói, bọn họ hai người mất đi lẫn nhau nhiều năm.Cho dù chỉ có thể gần nhau một ngày, cũng là hạnh phúc , không phải sao?
Nàng quyết định không nghiêm khắc mọi chuyện, thuận theo lòng mình mà sống.
「 Bất quá, có chuyện ta phải nói cho chàng biết.」Thần sắc nàng buồn bả, vẻ mặt có chút đau thương.
「 Sư phụ từng nói ta, bởi vì năm đó Lý Thiếu Bạch ép ta uống thuốc
nạo thai quá nhiều, bởi vậy kiếp này ta chỉ sợ không thể có con nối dòng cho chàng .」
Triển Vô Cực lắc đầu.「 Ta không cần! Cả đời này chỉ cần có thể cùng
nàng sống chung, cho dù chân trời góc biển ta cũng không hề cô đơn.Không con cũng không sao, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ là được!」
「 Vô Cực……」 Nàng rơi nước mắt xuống.
「 Còn có, bệnh hộc máu của nàng ta sẽ tìm cách chửa khỏi.」 Triển Vô Cực kiên định nói.
「 Chỉ cần có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, cho dù võ công mất hết cũng không quan trọng.」 Tô Tiểu Thoa nhìn hắn mỉm cười.
「 Không, tập võ không chỉ có có thể cường thân, càng có thể bảo ệ
chính mình, ta đã quyết định sau này sẽ truyền thụ nội công tâm pháp cho nàng. Kể từ đó,ta sẽ chửa khỏi bệnh hộc máu của nàng.」
Tô Tiểu Thoa nhìn hắn, nụ cười càng lúc càng tươi, nàng tin tưởng nàng đã tìm được hạnh phúc cả đời này.
「 Sau này chúng ta ẩn cư thế ngoại, không hỏi đến hồng trần tục sự, nàng nói xem có được không?」
Nàng gật gật đầu, tất cả chuyện này là nguyện vọng hồi trước của nàng!
Sau đó hai người nắm tay lên thuyền rời đi.
Mấy năm sau, Triệu Tử Kính bên cạnh Hoàng Thượng bị người ta giết
chết trong cung. Tục truyền, đêm đó thống lĩnh cấm vệ quân nhìn thấy một nam một nữ xoay người nhảy ra khỏi hoàng cung.
Căn cứ hắn theo miêu tả, nam một nữ kia giống như hai người từng
một thời gây sóng gió trên giang hồ — bang chủ Long Diễm bang Triển Vô
Cực và Ngọc La Sát Tô Tiểu Thoa……
Từ đó,trên giang hồ không có người nào thấy hai người bọn họ .
HẾT