Mới bất quá ba ngày…… Triển Vô Cực lại có thể trong vòng ba ngày ngắn ngủn, phát hiện ông đã gở xuống vòng vàng hình rồng trên cổ của Tiểu
Thoa xuống! Không hay là trong hai năm qua, hắn lúc nào cũng phái người
âm thầm theo dõi? Ý tưởng này làm cả người Tô Chính Hùng run rẩy.
Thật lâu sau Tô Chính Hùng rốt cục thở dài, sai người thể ngựa chôn ở vùng ngoại ô.
Đêm đó,khi mọi người thấy Tô Tiểu Thoa, chiếc vòng vàng hình rồng lóe sáng lại lẳng lặng nằm ở trên cổ nàng.
****
Cách năm, một đêm kia đúng vào ngày sinh nhật của Tô Tiểu Thoa,Triển Vô Cực lặng lẽ đi tới ngoài cửa phòng của nàng.
Chỉ chốc lát sau,có một tỳ nữ mang một chậu nước rửa mặt đi ra.
Tô Tiểu Thoa một mình ngồi ở trước gương đồng chải mái tóc dài. Nhìn
trong kính rọi ra hình rồng trên chiếc vòng vàng, ánh sang bảo vật lưu
chuyển,nàng không nén được nhẹ nhàng thở dài.
「 Vì sao thở dài?」 Một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên ở trong phòng.
Tô Tiểu Thoa chợt xoay người.
Là hắn, Triển Vô Cực. Mặc dù đã ba năm không thấy nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
「 Ngươi tới làm cái gì?」 Nàng bình tĩnh hỏi, bộ dáng không hề bối rối hoặc kinh sợ.
「 Ta muốn gặp nàng.」 Triển Vô Cực đi đến trước mặt nàng.
「 Hôm nay là sinh nhật ta mười một tuổi,cách ước định còn có bảy năm, không phải sao?」 Nàng không hề chớp mắt nhìn thẳng hắn.
Triển Vô Cực mỉm cười.「 Hôm nay ta đến đưa nàng một vật .」 hắn từ trong long ngực lấy ra một cái hộp gấm.
Tô Tiểu Thoa mở ra liền thấy, là một thanh lược.
「 Đây là lược làm bằng ngà voi từ Ba Tư xa xôi mang về.Lúc trước là mẹ ta sử dụng, hiện tại ta đem nó tặng cho nàng.」
Tô Tiểu Thoa nhìn thanh lược này gắn rất nhiều châu báo tinh xảo,
trong lòng rất là vui mừng. 「 cám ơn ngươi.」 Nàng ngửa đầu nhìn hắn cười nhạt.
Đột nhiên, Triển Vô Cực ôm lấy nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi hắn.「Đưa lược cho ta.」 Hắn mở miệng nói.
Tô Tiểu Thoa sửng sốt, không rõ hắn muốn làm cái gì, bất quá vẫn đem lược đưa cho hắn.
Tiếp nhận được lược, Triển Vô Cực bắt đầu nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài đen nhánh của nàng.
Tô Tiểu Thoa lẳng lặng nhìn Triển Vô Cực, một loại đích tình kỳ dị ở trong lòng hai người từ từ mở ra. Bỗng dưng, hai đóa mây đỏ nổi lên
trên hai gò má trắng mịn của Tô Tiểu Thoa. Nàng chỉ cảm thấy tim mình
đập thật nhanh.
Triển Vô Cực thấy mặt nàng đỏ dáng vẻ rất là xinh đẹp, không nhịn được cúi xuống hôn,hắn hôn lên hai gò má phiếm hồng của nàng.
Hắn biết nàng vẫn còn nhỏ, hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi nàng lớn lên.「 Nàng ngủ đi.」 Hắn mở miệng nói.
「 Ngươi phải đi sao?」 không biết tại sao nàng không muốn tách khỏi hắn.
「 Không, ta sẽ xem nàng ngủ,cho đến nàng ngủ mới thôi.」 Hắn ôm nàng
đi vào giường, buông nàng xuống, sau đó dịu dàng đắp chăn bông lên cho
nàng.
Tô tiểu sai trợn to đôi mắt to nhìn hắn,nghĩ thầm rằng: Chỉ cần nàng
không ngủ, hắn sẽ không rời đi.「 Có thể nắm tay của ta được không?」 Nàng năn nỉ nói.
Triển Vô Cực mỉm cười, bàn tay đưa đến dưới chăn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng thật chặt.
Qua không lâu, mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, mặc dù không chịu ngủ,nhưng vẫn không thể chống được cơn buồn ngủ,cho nên nàng ngủ thật
say.
Đợi nàng tỉnh lại lần nữa thì trời đã mờ sáng, nhìn quanh bốn phía,
chỉ có nàng một người mà thôi. Lúc này nàng không khỏi hoài nghi đêm qua chỉ là một giấc mộng hay không?
Bỗng nhiên, nàng đụng đến một vật cứng, mở chăn ra nhìn, thì ra là một thanh lược làm bằng ngà voi.
Hắn quả thật đã tới!
Nhìn lược ngà voi trong tay, trên mặt của nàng không nén được nở nụ cười nhạt.