Áp Trại Tân Nương

Chương 7: Chương 7




Thời gian từ từ trôi quaTô Tiểu Thoa nay đã tròn mười tám tuổi, hương thơm nồng nàng trổ mã thành một đại mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc.

「 Tiểu thư, đêm nay là đại thọ năm mươi của lão gia, nói vậy sẽ có rất nhiều quan to quý nhân đến chúc mừng, tiểu thư cần phải nắm chắc cơ hội nha!」 Ngọc Nhi đứng bên cạnh chải đầu cho Tô Tiểu Thoa, vừa nói.

「 Nắm chắc cơ hội cái gì?」 Tô Tiểu Thoa không hiểu ra sao.

「 Tiểu thư nha,tiểu thư năm nay dã mười tám, nên tìm nhà chồng tốt để lập gia đình,giống thiên kim Lưu phủ từ lúc mười lăm tuổi đã thành thân, hiện giờ đã có hia đứa con.」 Ngọc Nhi thao thao bất tuyệt nói.

Tô Tiểu Thoa liếc mắt nàng một cái.「 Ta không gấp, ngươi gấp cái cái gì nha!」

「 Tiểu thư, nói không phải nói như vậy nha! Giống như tiểu thư đẹp như vậy, người tới cửa cầu thân nhiều như qua sông, nhưng không thấy lão gia đáp ứng người nào, thật không hiểu lão gia suy nghĩ cái gì?」 Ngọc Nhi căm giận bất bình nói.

Lời nói của Ngọc Nhi bất giác làm Tô Tiểu Thoa nhớ tới một người…… Nhiều năm không thấy, không biết hắn còn nhớ rõ ước định mà hắn đã nói không? Nhịn không được , nàng thở dài.

「 Tiểu thư,tiểu thư vì lời nói của Ngọc Nhi mà buồn sao?」 Ngọc Nhi tự trách nhìn tiểu thư.

Tô Tiểu Thoa lắc đầu.

Những năm gần đây,chuyện nàng nhiều lần gặp Triển Vô Cực, nàng không có nhắc với người khác,bí mật đó nàng chon sâu trong đáy lòng.

Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, nàng tự dưng nhớ tới hắn, mà đến tột nàng có muốn gả cho hắn không, nàng cũng không nói lên được, có lẽ — thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!

****

Đêm sao, Tô gia mở tiệc, người đến chúc thọ không phải làm quan thì cũng chính là đồng liêu ngày xưa của Tô Chính Hùng . Còn nữa, một ít người danh môn vọng tộc dường như tất cả đều đến đông đủ, trong khoảng thời gian ngắn náo nhiệt vô cùng.

Tô Tiểu Thoa vốn không muốn xuất hiện trong trường hợp này, nhưng mà cha mẹ yêu cầu, nàng bưng chén rượu thọ đi đến bữa tiệc, ngượng ngùng nhìn phụ thân nói câu:「 Chúc phụ thân phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn.」 Su đó liền lui xuống.

「 Không nghĩ tới mới mấy năm nay không thấy, lệnh thiên kim lại trổ mã thành cô nương xinh đẹp như vậy!」Lý Bình Viễn ngồi ở hàng ghế đầu ân cười nói.

「 Có chỗ nào thất lễ,xin Lý đại nhân đừng chê cười!」

「 Không biết lệnh thiên kim đã có hôn sự nào chưa?」Lý Bình Viễn hỏi. Hắn sở dĩ hỏi việc này, hoàn toàn là vì con trai độc nhất ngồi ở bên cạnh hắn Lý Thiếu Bạch.

Hắn vừa chú ý,từ khi thấy Tô cô nương, bộ dáng của nhi tử như mất hồn mất vía mê mẩn. Hắn nghĩ thầm Tô gia vô luận về tiền tài hoặc danh vọng đều thượng thừa.Nếu có thể kết thành thông gia thì đó là chổ dựa hoàn mỹ nhất!

「 Lý đại nhân tại sao hỏi việc này?」

Lý Bình Viễn cười ha ha, vuốt râu ngắn rồi nói:「 Tiểu khuyển Thiếu Bạch đến nay chưa cưới vợ, nếu lệnh thiên kim cũng không có hôn sự,tại sao chúng ta lại không kết thành thông gia,ông nói được không?」

Tô Chính Hùng nghe xong, lập tức trầm ngâm thật lâu. Hôn sự này hắn nên cự tuyệt sao?

Theo tính toán Tiểu Thoa năm nay đã muốn mười tám, năm đó nếu không có gặp gỡ Long Diễm bang chỉ sợ hiện giờ sớm thành thân. Những năm gần đây hắn không ngừng cự tuyệt người tới cửa cầu hôn, gần một năm đến đã ít có người tới cửa cầu hôn. Có lẽ…… Lần này là một cơ hội tốt!

「 Tiểu nữ thuở nhỏ đã bị ta làm hư, sau này lấy con bé chỉ sợ ăn cũng đau khổ!」 Tô Chính Hùng cười khổ một chút, bên trong lời nói cũng ngầm đáp ứng việc hôn sự này.

「 Nói như vậy, ông đã chấp nhận?」 Lý Bình Viễn vui mừng nhướng đuôi lông mày.

「Có thông gia tốt giống như Lý đại nhân, chỉ sợ lấy đèn lồng cũng tìm không được!」 Tô Chính Hùng khen tặng nói.

Trên thực tế, những lời này hắn không chỉ có là khen tặng Lý gia .Mà trên thực tế Lý gia không phải quyền cao trức trọng lại phú quý một phương. Tô Chính Hùng là người cực yêu tiền tài, chỉ nghĩ đến đây khóe miệng liền nhịn không được nở nụ cười tham lam.

Kết quả là qua một đêm, Tô Chính Hùng theo đuổi ước muốn của mình không cố ý quên mất nỗi sợ hãi sâu trong đáy lòng, đồng ý hôn sự của Tô Tiểu Thoa và Lý gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.