Mệt mỏi quá đi mất!
Nguyệt Quang vừa quỳ trên đất, vừa cúi xuống lau chùi trong sảnh.
Vốn dĩ nàng đã làm xong bổn phận của nàng, nhưng là Tiểu Mai
── nha hoàn bố trí công việc ── muốn nàng phải làm thêm vài việc nặng
nữa.
Bởi vì nàng thiếu chút nữa giết chết thần tượng Tiểu Mai ái mộ, Thủy Tàn Tâm.
Nguyệt Quang lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, bụng kêu ùng
ục. Tối nay nàng chưa ăn cái gì . . . . . . “Không thể nào! Bụng lại
kêu lớn tiếng như vậy?”
Thình lình phía sau nàng truyền đến một tiếng nam tử hài
hước, Nguyệt Quang giật mình, không cẩn thận làm đổ thùng nước trong
tay, khiến sàn nhà vừa mới vất vả lau dọn bị dơ hết.
Vốn là ủy khuất tích ở trong lòng hóa thành nước mắt chuẩn bị chảy ra, nàng cắn môi dưới, cố nén lệ.
“Nàng không phải là rất hung hãn sao? Sao lúc này trái ngược
như tiểu tức phụ bị ngược đãi, ngồi chồm hổm trên mặt đất lau chùi?”
Nguyệt Quang ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên tia sáng, đó là lửa giận
bùng cháy hừng hực. “Là ngươi cố ý!”
Thủy Tàn Tâm không trả lời, sải bước đi về phía nàng, bắt lấy tay của nàng, kéo nàng từ trên đất lên, mà Nguyệt Quang toàn thân bủn
rủn cứ như vậy ngã vào cánh tay cường tráng của hắn.
“Lâu như vậy không thấy ta, vừa thấy mặt đã nhiệt tình như vậy?” Hắn cười mỉa nói.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, tức giận bĩu môi nói: “Ngươi thì
đỏm dáng rồi, ta thì đói bụng đến chân nhũn ra! Nếu như ngươi cho một
đống lớn công việc muốn ta mệt chết thì chúc mừng ngươi, mục đích của
ngươi đạt được! Nhưng ta thề, ta biến thành quỷ cũng sẽ không tha
ngươi!” Nàng nhất định đêm nào cũng phải tới kéo bắp chân của hắn, để
cho hắn không có một ngày yên giấc!
Thủy Tàn Tâm hai tay bắt được vai của nàng, kinh ngạc phát hiện nàng thật gầy.
Hắn híp mắt lại, “Nàng không ăn cái gì sao?”
Nàng hừ lạnh một tiếng, hất hai tay hắn đang để trên vai nàng ra, “Đừng giả bộ hảo tâm! Để cho ta vừa mệt vừa đói, sau đó đi cầu xin
ngươi tha thứ, đây không phải là mục đích của ngươi sao? Tiểu nhân!”
Nàng đem nhưng tức giận mà mình phải chịu đựng xả hết ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút ít.
Vốn cho là hắn sẽ tức giận, nhưng mặt hắn lại không chút thay đổi, không nói hai lời liền kéo nàng đi ra ngoài.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nguyệt Quang liều mạng muốn tránh thoát, nhưng tay của hắn cứng như sắt giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của
nàng.
Gầy yếu như vậy. . . . . . Thủy Tàn Tâm cảm nhận sự nhỏ bé
trong lòng bàn tay, đáy lòng chẳng những không có khoái cảm trả thù,
ngược lại, tâm hắn thấy đau.
Trời mới biết thời gian này nàng bị hành hạ như thế nào!
“Ngươi buông ta ra. . . . . .” Nguyệt Quang thật không có dư
thừa khí lực cùng hắn đối kháng nữa. Giờ phút này cả người nàng đều mệt
mỏi, mà nước mắt cũng tự lăn xuống.
Nàng đầu gối vô lực mềm nhũn, cả người tựa như một vũng nước ngồi xuống.
“Ngươi giết ta đi! Không cần phải hành hạ ta như vậy. . . . . .” Nàng ngàn vạn lần không chịu hướng hắn cầu xin tha thứ, nhưng là,
nàng chống đỡ không nổi nữa.
Hiện tại nếu như có thể để cho nàng tắm nước nóng, ăn một bữa cơm bào ngư, được ngủ trên giường ấm, rồi muốn nàng chết đi, nàng cũng
sẽ không một câu oán hận.
Thủy Tàn Tâm dừng bước lại, nhìn nàng ngồi dưới đất khóc thút thít như một tiểu cô nương, bộ dạng như mọi người đều ăn hiếp nàng.
Nước mắt của nữ nhân, hắn luôn luôn không để trong mắt, cũng chưa bao giờ có bất kỳ cảm giác nào ──
Nhưng, đó là trước khi gặp nàng.
Từng giọt nước mắt của nàng tựa như sáp nến chảy vào trong
lòng hắn, thậm chí ngay cả vết thương bị nàng đâm cũng đau đớn . . . . . .
“Nàng khóc cái gì?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Ngươi quản ta? !” Nước mắt dường như không ngừng được vẫn
tiếp tục chảy, nàng vừa khóc vừa gào to, “Ngươi giết ta đi! Dù sao ta
cũng không muốn sống như vậy!”
“Phải không?” Sắc mặt hắn thay đổi.
“Đúng!”
“Nàng không phải sợ ta muốn đưa nàng đi đâu.”
“Cái gì?”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng lên, đi nhanh đến Thủy Tâm Uyển của hắn.
Đáng ghét! Nàng nhẹ chẳng khác gì cọng lông vũ. . . . . . Chờ chút nữa hắn nhất định phải ép nàng ăn một bữa thật ngon!
Nguyệt Quang biết nàng nên giãy giụa, nhưng nàng một chút khí lực cũng không có, mà ngực của hắn lại ấm áp lạ lùng. . . . . .
Chưa từng bị người ôm như vậy, Nguyệt Quang trong lòng có một tia ấm áp cùng chua xót xẹt qua. Nàng dựa vào ngực của hắn, tự nói với
mình, chẳng qua là tạm thời đòi hỏi chút an ủi từ hắn, cái này sẽ không
ảnh hưởng cừu hận đối với hắn.
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Lúc nàng nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ cũng kéo đến nhanh như
bước chân của hắn vậy, rất nhanh, mắt của nàng nặng trĩu, rốt cuộc cũng
không mở ra được, ngủ thiếp đi. . . . . .
Thủy Tàn Tâm cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, mới phát hiện nàng ngủ như một tiểu trư.
Lúc này cho dù trời sập xuống, cũng không thê khiến hắn gọi nàng dậy được.
Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất tạm thời hai người không
cần tuốt gươm tuốt vỏ, đối chọi gay gắt, hắn cũng có thể cẩn thận ngắm
một chút bộ dạng của nàng.
Lúc trước nàng chưa bao giờ nhìn hắn với sắc mặt hòa nhã, rất giống nữ dạ xoa, nhưng lúc nàng ngủ lại ngây thơ như tiểu hài, thật
đáng yêu.
Gương mặt nho nhỏ kia, lỗ mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, cái cằm nho nhỏ, lông mi dày cong cong ở trên khuôn mặt trắng nõn, còn có. . . . . . Ánh mắt của hắn rơi vào ngực của nàng, bộ ngực nho nhỏ. . . . . . Hắn tự tay cầm tay nhỏ bé của nàng, cảm thấy nàng tựa như một búp bê
thủy tinh nho nhỏ.
Có lẽ là đã được định trước gặp phải nàng, nếu không hắn thật sự mất mạng khi trở lại sơn trại. Mặc dù nàng đâm hắn một đao, nhưng
hắn biết nàng không phải cố ý, nếu không hiện tại hắn cũng không thể
khiến nàng ở trên giường của hắn ngủ ngon như vậy.
Ánh mắt của hắn dời xuống, phát hiện y phục của nàng ướt, có thể là lúc nãy thùng nước đổ nên bị ướt.
Như vậy sẽ cảm lạnh. Hơn nữa còn làm ướt giường của hắn.
Thủy Tàn Tâm không suy nghĩ nhiều, đưa tay giúp thay nàng bộ
quần áo ướt. Có thể là hắn quá thô lỗ, khiến người đang ngủ bị đánh
thức.
“Ngươi làm gì?” Nàng buồn ngủ hỏi, người vẫn còn lơ mơ.
“Y phục của nàng bị ướt, không thay ra sẽ bị cảm lạnh.”
“Ừm. Nhưng ngươi không được chiếm tiện nghi của ta đó, ta còn muốn lấy chồng.” Ném lại câu này, lại lật mình ngủ say.
Lấy chồng? !
Thủy Tàn Tâm đình chỉ động tác, trong lòng vụt qua hình ảnh nàng ở dưới nam nhân khác, trong lòng rất khó chịu!
Nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt này, bụng dưới hắn truyền
đến một hồi mãnh liệt xôn xao. . . . . . Thủy Tàn Tâm trong lòng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ nữ nhân bò cạp này lại có ma lực hấp dẫn hắn?
Hắn đã gặp nhiều nữ tử như vậy, mà hắn luôn yêu thích nhưng
nữ tử phong tình, yêu mị. Cho dù bộ dạng nàng có đáng yêu, bình thường
thì hắn sẽ không có hứng thú với nàng.
Nhưng là. . . . . .
Khi ánh mắt của hắn rơi vào cánh môi hồng nộn như anh đào của nàng, trong lòng có kích thích muốn thưởng thức tư vị nàng một chút . . . . . .
Nàng ngủ say như vậy, lén hôn nàng, sẽ không bị phát hiện chứ?
Hắn vừa nghĩ vừa lặng lẽ để sát vào mặt của nàng, sau đó đem
môi của mình hôn nàng ── vốn là hắn chỉ là muốn hôn nàng một cái là tốt
rồi, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, hắn liền phát hiện
mình cực kỳ thích cảm giác này.
Ngọt ngào như vậy, tựa như mật hoa, vì vậy khiến người ta muốn hòa tan vào trong ngọt ngào mê người của nàng. . . . . .
Khi hắn lưu luyến rời môi nàng thì con ngươi đen nhánh như trời đêm nhìn tiểu nữ nhân trước mặt không chớp mắt.
Trên người nàng chỉ còn cái yếm màu trắng cùng tiết khố ngắn
ngủn, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng cộng thêm thân thể mềm mại,
hắn phát hiện nàng chỉ là nằm ở nơi đó, cũng đủ để làm hắn biến thành dã thú tiến về phía nàng.
Bất quá, hắn không muốn cùng thân mật với nữ nhân ngủ như
tiểu trư, huống chi nhìn nàng ngủ tựa hồ thật lâu rồi không có một giấc
ngủ ngon.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền tràn đầy không thôi. . . . . .
Hắn nắm tay của nàng, cảm nhận ấm áp từ tay nàng truyền tới, đột nhiên muốn cứ như vậy cầm nàng cả đời.
Ý nghĩ này thật là hoang đường, nhưng cũng vô cùng chân thật
vọng lại trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào quên . . . . . . Hắn
nhìn chăm chú nàng ngây thơ ngủ thật lâu thật lâu, trong lòng nghĩ tới
một kế hoạch.
Nàng đâm hắn một đao, cũng không thể coi như xong, nếu không mặt mũi của hắn biết để ở đâu?
Mà muốn vãn hồi mặt mũi của hắn, cách tốt nhất chính là chinh phục nàng, đem nàng chiếm thành của mình, làm cho nàng giống như tiểu
miêu ngoan ngoãn, ỷ lại dựa vào hắn. . . . . .
Nghĩ như vậy, hắn vô cùng kỳ vọng về tương lai ── ở cùng nữ
nhân mạnh mẽ này, mặc dù sinh mạng có chút nguy hiểm, bất quá cũng hết
sức thú vị.
Hắn đè xuống dục vọng của mình. Ngày mai đi! Đợi nàng ngủ đủ
ăn tốt, khôi phục thể lực, nàng nhất định phải trả giá thật lớn, hảo hảo thỏa mãn dục vọng của hắn!
Hắn in lại trên trán nàng một nụ hôn ôn nhu, sau đó giúp nàng cởi toàn bộ y phục, rồi lại thay nàng đắp kín mền.
Lần đầu tiên trong đời, hắn phát hiện làm thánh nhân cảm giác cũng không tệ lắm. . . . . .
Oa!
Nàng chưa từng được ngủ thoải mái như thế, làm cho nàng không nỡ mở mắt ra, chỉ muốn tiếp tục nằm trên giường ấm áp này. . . . . .
“Cô nương, nàng tỉnh rồi sao?” Một tiểu nữ hài thanh âm nhát gan vang lên.
“Chớ quấy rầy, ta còn muốn ngủ. . . . . .” Nguyệt Quang mặt
chôn kĩ trong chăn bông, truyền tới thanh âm mơ mơ hồ hồ, chứng tỏ vô
cùng buồn ngủ.
Nhưng là từ từ tỉnh táo lại, nàng ý thức được có cái gì không đúng ── nàng không phải ở trong phòng của mình, mà…
Là ở. . . . . .
Nơi nào đây?
Nàng lập tức ngồi bật dậy, đập vào mắt chính là một cô bé khuôn mặt tươi cười.”Tiểu muội muội, nàng là ai?”
“Cô nương, ta tên Tiểu Thanh, là Tam đương gia gọi ta tới hầu hạ nàng. Hiện tại nàng tỉnh rồi, ta còn lo lắng thức ăn trên bàn sẽ
nguội đây. . . . . . Cô nương dùng bữa trước, ta đi giúp nàng chuẩn bị
nước nóng.”
“Chuẩn bị nước nóng?”
“Tam đương gia nói muốn nàng được tắm nước nóng cho thoải
mái, da thịt nàng có thể dễ chịu hơn.” Tiểu Thanh ân cần đỡ Nguyệt Quang đi tới trước bàn, đem lời giao phó của Tam đương gia nói cho Nguyệt
Quang nghe.
Mặc dù lúc trước nàng cũng cho Nguyệt Quang cô nương là nữ
nhân xấu, đâm bị thương Tam đương gia nàng sùng bái nhất, nhưng sau lại
thấy nàng không ngủ không nghỉ chăm sóc Tam đương gia, nàng thay đổi ý
nghĩ của mình, cho là trước kia nhất định có gì hiểu lầm.
Hơn nữa sáng sớm Tam đương gia đã tới giao phó nàng một đống
chuyện lớn, mặc dù hắn vẫn làm bộ dạng như không có gì, nhưng quan tâm
đối với Nguyệt Quang cô nương đã là tình cảm mà không lời nào có thể nói được.
“Nhưng công việc của ta chưa làm xong ──” Nguyệt Quang lời còn chưa dứt, Tiểu Thanh đã như tiểu hồ điệp bay ra cửa.
Ánh mắt Nguyệt Quang hướng về phía thức ăn thơm ngào ngạt ── Được rồi, nàng phải ăn no trước, mới có khí lực ứng phó tình hình.
Ăn no, chờ Tiểu Thanh chuẩn bị xong nước nóng, nàng vô cùng
thoải mái nằm ở trong thùng gỗ to, để cho nước nóng bao vây toàn thân
nàng.
Oa? Thật là rất thư thái. . . . . . Nguyệt Quang rốt cục cũng biết thì ra là tư vị làm thiên kim tiểu thư là như thế này! Nàng để mặc cho mình hưởng thụ thật tốt, trong lòng lại có một trận đấu tranh ác
liệt.
Xú sơn tặc đó đối tốt với nàng như vậy, nhất định có bẫy!
Bất quá nàng hiện tại không quản được nhiều như vậy, nàng bây giờ chỉ cảm thấy thật thoải mái, thật hạnh phúc, rất cảm động đó. . . . . .
Đến khi nước nóng hơi nguội, Nguyệt Quang mới lưu luyến đứng
dậy. Nàng cầm khăn vải lau khô. Giọt nước từ thân thể xích lõa rơi
xuống.
Giọt nước trong suốt chảy qua bộ ngực tròn trịa, cái bụng
bằng phẳng, hoa viên bí mật mê người, chân ngọc thon dài, tiếp tục nhỏ
xuống mặt đất, trở thành một phiến nước đọng.
Nàng nghiêng nửa người trên, tư thế mê hoặc lòng người, bất kỳ nam nhân nào nhìn cũng sẽ không chịu được.
Mà hết thảy này, vừa lúc rơi vào trong mắt của Thủy Tàn Tâm
mới vừa vào cửa. Đôi mắt đen của hắn thoáng qua kinh động, tiếp theo là
dục vọng mãnh liệt ──
Mỹ nhân đi tắm, quả nhiên làm người ta không cách nào kháng cự!
Chuyên tâm lau tóc, Nguyệt Quang nhận thấy được sau lưng có
cảm giác nóng rực, đang muốn xoay người, đột nhiên một đôi tay cường
tráng ôm lấy nàng.
“A!” Nàng bị dọa đến hét lên.
“Không nghĩ tới nàng gầy như vậy, y phục vừa cỡi, cũng có thể khiến nam nhân chảy nước miếng.”
“Ngươi ở đây làm cái gì? !” Nàng hoa dung thất sắc kêu, dùng sức muốn tránh khỏi cánh tay bị hắn bóp chặt.
“Nàng thơm quá. . . . . .” Hắn thanh âm khàn khàn ở bên tai
nàng vọng về, hơi thở nam tính gần người bao vậy nàng, làm nhịp tim nàng vừa bối rối vừa bất an.
“Thủy Tàn Tâm, ngươi buông ta ra! Ta toàn thân quang lưu, bị người thấy,vậy. . . . . . .”
“Vậy sẽ thật tiện, đúng không?” Hắn xấu xa nói, bàn tay to xoa bộ ngực sữa của nàng, không an phận vuốt ve, nhào nặn.
Cảm giác một hồi tê dại từ ngực truyền đến, làm nàng không
kìm hãm được kêu thành tiếng, nhưng vừa ra khỏi miệng, nàng liền hận
không có cái hang nào cho nàng chui xuống.
“Ngươi là nam nhân không biết xấu hổ! Ta cảnh cáo ngươi mau
cút ra ngoài, nếu không ta. . . . . .” Nàng phải làm sao? Dưới tình
huống trong người không mảnh vải, nàng căn bản không cách nào nghĩ được.
Con ngươi đen nhanh chóng trầm xuống, thanh âm cũng trở nên lạnh như băng, “Nếu không như thế nào?”
“Nếu không ta. . . . . . Ta lại sẽ đâm ngươi một đao, hai
đao, ba đao, thiên đao, vạn đao! Ngươi mau buông ta ra, nếu không ta ──”
Nàng còn chưa nói hết, liền bị hắn ôm lấy hướng trên giường đặt xuống.
Nàng lập tức muốn xuống giường, nhưng hắn lại ngăn ở bên
giường, đem đường duy nhất ngăn chặn, nàng không thể làm gì khác hơn là
nắm lấy chăn, muốn che giấu xuân quang mình tiết ra ngoài.
Nhưng hắn nhanh hơn một bước, lôi đi cái chăn trong tay nàng, Nguyệt Quang hét lên một tiếng, chỉ có thể dùng hai tay vây quanh mình.
“Không được nhìn. . . . . .” Nhục nhã, nước mắt nàng chảy ra.
“Ta không bao giờ để cho kẻ khác uy hiếp mình.” Hắn lạnh lùng nói, cánh môi khêu gợi tà ác mỉm cười.
Nguyệt Quang hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, gấp gáp rống to,
“Ngươi tránh ra!” Nàng muốn chạy trốn, lại không trốn thoát; muốn đem
mình che lấp, nhưng chỉ có hai tay, vật che đậy duy nhất.
Thủy Tàn Tâm ánh mắt xem qua toàn thân nàng, từ da thịt vô cùng mịn màng, chân thon dài như ngọc, cho đến ngón chân tinh tế.
Nguyệt Quang vội vàng đem hai chân mình co lên, toàn thân cũng như lửa đốt.
“Ta và nàng còn có một món nợ cơ mà, nàng còn dám uy hiếp ta? ! Bây giờ cũng đang ở trên giường ta, ta lấy. . . . . .” Hắn nói từng
chữ từng chữ, từ từ đến gần nàng.
Nguyệt Quang chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, nhưng là sau lưng của nàng trừ vách tường vẫn là vách tường, căn bản không có
nơi ẩn nấp, chỉ có thể nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mắt của nàng từ
từ phóng đại.
“Nếu như ngươi muốn tìm người thỏa mãn thú tính của ngươi,
ngươi có thể đi tìm kỹ nữ, ta còn là. . . . . . Còn là. . . . . .” Còn
là hoàng hoa đại khuê nữ!
Đáng giận! Nguyệt Quang, nàng lúc nào thì trở nên nhát gan như thế? Nàng trong lòng âm thầm mắng chửi mình.
Thủy Tàn Tâm đột nhiên đưa tay bắt hai vai của nàng, đem nàng kéo hướng mình, mà Nguyệt Quang hai tay cũng vẫn như cũ chết ôm lấy
ngực mình.
“Còn là cái gì?” Mâu quang hắn vuốt ve khuôn mặt thanh lệ của nàng, môi anh đào hồng nộn không ngừng dụ hoặc hắn. “Nàng muốn nói nàng còn là xử nữ sao?”
Nguyệt Quang trên mặt đỏ thật là đỏ.
Trên người nàng mùi hương hoa quế mê người làm hắn miệng đắng lưỡi khô. . . . . .
Không biết tại sao, nghĩ đến nàng là xử nữ, lại làm cho hắn mừng rỡ như điên, hưng phấn vô cùng. . . . . .
Thật ra thì từ hành vi cử chỉ của nàng. Hắn biết nàng cũng
không phải là nữ tử tùy tiện, bất quá, hắn vẫn là tình nguyện muốn tự
mình chứng thật.
“Nếu đúng như nàng nói, vậy thì tốt. Ta cũng không thích những nam nhân khác cùng ta chia sẻ nàng.”
Cái gì? ! Nàng nói mình là xử nữ ý là muốn ngăn cản hắn, chứ
không phải muốn kích thích hắn! Hiện tại hắn thoạt nhìn càng thêm hưng
phấn. . . . . .
“Ngươi đừng mơ tưởng đụng đến một sợi lông của ta! Trừ phi
ngươi đem cả người ta đả thương, không cách nào nhúc nhích, nếu không ta tuyệt đối sẽ không khuất phục!” Nàng quật cường hất càm lên, bộ dáng
quật cường kia làm người ta quả muốn dùng sức ôm lấy nàng.
“Ta sẽ làm nàng không cách nào nhúc nhích, bất quá không phải là đánh, mà là dùng đến cái cần dùng.” Hắn nói xong ngay sau đó cúi đầu hung hăng hôn nàng, hướng nàng chứng minh hắn mới là chủ nhân của nàng, cũng là nam nhân duy nhất của nàng!
Môi của nàng mềm mại ấm áp, làm hắn đắm chìm ở trong hương vị ngọt ngào hôn nàng. . . . . . Nhưng là, nàng đột nhiên dùng răng cắn
môi dưới của hắn ──
Thật là đau!
Hắn dùng lực đẩy, cũng không chú ý nàng có bị thương không.
“Đáng đời!” Mắt nàng lóe lên tia thắng lợi.
Nhưng nàng đắc ý cũng không kéo dài quá lâu, mà sự phẫn nộ
của hắn cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì nàng mới vừa rồi bị hắn đẩy,
cũng quên mất là tay mình không còn che đậy nữa.
Ngọc thể xích lõa không chút nào cất giữ hiện ra ở trước mặt
hắn, chỉ thấy ngọc nữ phong phong trắng noãn tròn trịa đứng thẳng, khẽ
hướng về phía trước vểnh lên, tựa hồ đang dụ dỗ người tốt thưởng thức.
Còn có vòng eo mảnh khảnh kia, chân ngọc mượt mà thon dài,
vườn hoa mê người, khắp nơi kích thích dục hỏa vô biên của hắn. . . . . .
Hắn rất muốn như đại dã lang lao về phía nàng, mà hắn đúng là làm như vậy ── hắn xông lên, ôm lấy Nguyệt Quang.
“Buông ta ra. . . . . .”
Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng bàn tay to của hắn đã sờ lên
bộ ngực của nàng, khi thì mềm nhẹ, thỉnh thoảng cuồng bạo, vuốt ve tiểu
hồng mai trước ngực nàng.
Đối với Nguyệt Quang mà nói, loại cảm giác này là xa lạ, đáng sợ, tuy nhiên nó lại kích thích, tê dại làm người ta muốn hét lên.
“Dừng tay. . . . . .” Nàng giọng nói run rẩy, hai tay liều
chết đánh hắn, gương mặt trơn mềm hồng diễm, thoạt nhìn yêu mị cực kỳ.
“Nàng thích gọi sao thì gọi như vậy đi! Ta nói rồi ta không
để người ta uy hiếp. Nàng càng không muốn, ta càng muốn!” Hắn một tay
thái chà xát nàng nhũ phong cao vút mà co dãn, miệng ngậm một bên nàng,
càng thêm nhanh chóng kích thích dục vọng của nàng, khiến nàng hô hấp
dồn dập, tâm thần hoảng hốt, như si như say.
“Mau gọi! Ta đang đợi.” Hắn ác ý thúc giục.
“Ngươi hạ lưu, hèn hạ. . . . . . A!” Hắn thật là xấu, cố ý ở
trên nhũ hoa non mịn của nàng cắn một cái, làm nàng đau kêu thành tiếng.
Ngực của nàng mặc dù không lớn, lại tràn đầy co dãn, làm
người ta yêu thích không buông tay. . . . . . Thủy Tàn Tâm nghe bên tai
hơi thở dốc, giống như là dược phẩm hữu hiệu nhất xúc tiến ân ái.
Bàn tay to của hắn từ từ tuột xuống, lướt qua vùng bụng bằng
phẳng đi tới bắp đùi trơn mịn của nàng, một tấc nữa dời lên trên, mỗi
một chỗ mơn trớn dường như có lửa đốt.
“Không. . . . . . Không thể. . . . . .” Tay của nàng kịp thời bắt được tay hắn muốn xâm nhập vườn hoa bí mật, không để cho hắn lại
tiến lên.
“Ta muốn chạm nàng.” Hắn khàn khàn nói.
“Không được.”
“Ta đã dục hỏa đốt người ──”