Trải qua trận cãi vã kịch liệt trong căn nhà gỗ nhỏ, Nguyệt
Quang tưởng rằng Thủy Tàn Tâm sẽ không để nàng sống dễ chịu, lại không
nghĩ rằng, hắn không có trở lại tìm nàng.
Hắn cũng giận dỗi nàng sao?
Hắn cho là nàng sẽ khổ sở sao?
Không! Nàng vừa lúc được nhàn rỗi.
Mấy ngày nay, nàng không ngừng hỏi thăm lão gia bị giam ở nơi nào Cuồng Phong trại, cũng mặc kệ nàng dùng phương pháp gì, cũng không
hỏi thăm được tung tích lão gia.
Vì vậy hôm nay nàng quyết định.
Nàng muốn đi gặp Nhị đương gia Hỏa Vô Tình, đem tất cả hỏi rõ.
Trừ Đại đương gia cùng tân thê tử đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, đại sự trong trại Nhị đương gia hẳn phải là rõ nhất.
Hi vọng hắn có thể vì nàng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng. . . . . .
Nguyệt Quang cố ý làm mấy thứ điểm tâm sở trường đi tới Hồng
Nhan Cư, nơi ở của Hỏa Vô Tình, chỉ thấy Hồng Nhan Cư này trăm hoa đua
nở, tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏ nước chảy), thật là chốn đào nguyên.
Đi tới hoa viên Hồng Nhan Cư, nàng đưa mắt liền thấy Hỏa Vô
Tình đang đứng trước một đóa hoa, nàng khó khăn bước đến, “Hoa làm sao
vậy?”
“Nó đang gọi ta.”
“Đang gọi ngươi?” Nguyệt Quang không hiểu, cùng hắn đứng trước hoa nhi, chuyên chú nhìn vào đóa bạch sắc.
Tại sao nàng lại không nghe được?
“Nàng đang làm gì thế?” Hỏa Vô Tình tò mò hỏi.
Nàng quay đầu nhìn hắn. “Ngươi không phải nói nó đang gọi ngươi.”
Oa! Bộ dạng hắn thật là đẹp đó. . . . . .
Mặc dù trước kia chỉ thấy qua hắn, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, nàng vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Bất quá nàng chẳng qua là thưởng thức, cũng không có bất kỳ ý nghĩ không an phận.
Kỳ quái, đều là nam nhân, đều rất đẹp trai, nhưng là nàng
thấy Thủy Tàn Tâm lúc không tự chủ được hô hấp sẽ tăng nhanh, đối với
công tử đẹp trai trước mắt, nàng trừ than thở ở ngoài, cũng không có
quá nhiều ý nghĩ. . . . . .
Hỏa Vô Tình lẳng lặng nhìn nàng một lát, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh cái bàn đá ngồi xuống.
“Điểm tâm này là muốn đưa tới cho ta sao?” Hắn chỉ chỉ cái khay trên tay nàng.
“A, đúng.” Nàng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem điểm tâm đặt ở trước mặt hắn, “Những thứ này là ta tự tay làm, Nhị đương gia nếm thử một chút.”
“Cũng được. Vừa lúc ta đói bụng.”
Nguyệt Quang vội vàng giúp hắn lấy điểm tâm, bưng cái chén. Dù sao nàng có việc cầu người nhà, cũng phải nịnh bợ một chút.
“Ngươi tìm ta làm cái gì?” Hỏa Vô Tình mở miệng hỏi.
“Ta. . . . . . Nhị đương gia thật là lợi hại, cái gì cũng không lừa được ngươi.”
“Nàng ngồi xuống, vừa ăn vừa nói đi.”
Nghe được hắn nguyện ý nghe thỉnh cầu của nàng, Nguyệt Quang vui vẻ ngồi xuống, hướng hắn hỏi tất cả mọi chuyện.
Mà chân tướng sự tình làm nàng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy!
“Thì ra là lão gia là ở Đại Đầu trại. . . . . . Không được, ta phải đi Đại Đầu trại đổi lão gia trở về!”
“Lão gia?”
Nguy rồi! Nàng nhất thời tình thế cấp bách, nói ra miệng. . . . . .
“Nàng không nói ta cũng biết rõ. Nàng không phải là thiên kim tiểu thư Văn gia, bởi vì ──”
“Bởi vì ta không phải là đệ nhất mỹ nhân! Ta biết ta không
đẹp như tiểu thư, nhưng ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ tiểu thư, cứu hồi
danh gia, báo đáp ân tình của bọn họ!”
“Quả đúng như ta dự đoán, tiểu nha hoàn vừa vô tội vừa ngu ngốc.” Hỏa Vô Tình nếm một hớp trà thơm.
“Làm sao ngươi có thể ──”
“Ta nói sai sao?” Hắn lạnh lùng phản bác, “Nàng có biết nàng một tiểu nữ nhân tiến vào Đại Đầu trại sẽ có kết quả gì?”
“Ta ──”
“Nơi đó không có Thủy Tàn Tâm có thể che chở nàng, bọn họ sẽ
đem nàng từng miếng từng miếng ăn sạch, sau đó sẽ đem nàng cho nam nhân toàn bộ trại! Nàng cũng đừng vọng tưởng nàng có bất kỳ cơ hội báo ân,
bởi vì bọn họ chưa bao giờ thủ chiếm dụng! Huống chi. . . . . . Nếu như
chúng phát hiện nàng không phải là tiểu thư Văn gia, kết quả sẽ như thế
nào?”
“Này. . . . . .” Sắc mặt nàng trắng bệch, một lòng sợ hãi ngổn ngang.
“Bất quá coi như nàng vận mệnh tốt, bị lão Tam của nhà chúng
ta nhìn trúng. Nàng đi cầu hắn, hắn có thể sẽ giúp nàng đem người cứu
về.”
“Có thật không? Hắn có thể không?” Nàng vội vàng hỏi.
“Hắn dĩ nhiên có thể. Chỉ là. . . . . . Nàng gần đây có phải hay cùng hắn cãi nhau?”
“Ta. . . . . .” Ngay cả bọn họ gây gổ hắn cũng biết? !
Bắt gặp ánh mắt hiểu rõ hất thảy của Hỏa Vô Tình, Nguyệt
Quang không thể làm gì khác hơn là thở dài. “Ta nghĩ, cái gì cũng lừa
không được ngươi.”
Hỏa Vô Tình cười vui vẻ, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ, làm người ta mờ mắt.
Nguyệt Quang không kìm hãm được đỏ mặt.
“Nàng sẽ không phải là cũng yêu ta chứ?” Hỏa Vô Tình trêu nói.
Nguyệt Quang đột nhiên ngẩng đầu, lại lập tức lắc đầu, “Ta chỉ là cảm thấy bộ dạng ngươi đẹp. . . . . . đẹp. . . . . .”
“Đẹp như thế nào?”
“Thật là đẹp. . . . . .”
Hắn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười vui vẻ, “Đẹp? Từ hình
dung của nàng hết sức đặc biệt. Vậy. . . . . . So với lão Tam, nàng
thích người nào?”
Nguyệt Quang trong đầu trồi lên gương mặt tuấn tú của Thủy Tàn Tâm như luôn mang theo sự khôi hài.
Này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ──
Không thể nào? ! Nàng làm sao lại nghĩ đến hắn? Nguyệt Quang
vội vàng đem nam nhân đáng ghét trong đầu kia kéo đi, cố ý coi thường
tâm ý của mình.
Hỏa Vô Tình có thể từ động tác của nàng biết được ý nghĩ của nàng, biết lão Tam cũng không phải là tự mình đa tình.
Nếu như không có lời ngoài ý muốn, nàng rất nhanh sẽ trở thành đệ muội của hắn.
“Nhị đương gia. . . . . .”
“Nàng gọi ta nhị ca là được.”
“Không tốt lắm đâu?”
“Ta nói được!” Khẩu khí của hắn trộn lẫn nghiêm nghị cảnh cáo, làm nàng không thể không đổi lời nói.
“Ách, nhị ca. . . . . . Trừ hắn ta ra, không ai có thể giúp ta cứu lão gia sao? Báo quan thì sao?” Nguyệt Quang hỏi.
“Nàng muốn gặp lão gia mất tay hay mất chân?”
Nàng tái nhợt mãnh liệt lắc đầu, “Đều không muốn!”
“Vậy thì được rồi. Lão Tam vì nàng, ngay cả sao trên trời cũng hái xuống được.”
Nguyệt Quang trên mặt khả ái đỏ ửng.
“Nhị ca, ngươi hiểu lầm. Hắn chẳng qua là cảm thấy ta rất khó chinh phục, mới có thể đem mục tiêu để trên người ta. Chờ cảm giác mới
mẻ biến mất, hắn có lẽ đều không muốn để ý ta. . . . . .”
Chẳng lẻ hắn mấy ngày này không tới tìm nàng, là vì nguyên nhân này?
“Nàng cùng hắn rất xấu sao?”
“Hắn. . . . . . Chừng mấy ngày không có tới tìm ta.” Giọng nói của nàng khó nén mất mác cùng ủy khuất.
“Ai. . . . . .” Hắn cố ý nặng nề thở dài. “Chỉ sợ nàng nên
đến cầu xin hắn thì tốt hơn, nếu không mạng lão gia nàng sẽ khó bảo
toàn.”
“Nhưng đã lâu như vậy, lão gia có thể hay không đã. . . . . .”
“Chúng ta có nhận được bồ câu đưa tin Đại Đầu trại, yêu cầu
chúng ta đem nàng đưa qua. . . . . . Ta muốn trước mắt Văn lão gia an
toàn còn không có vấn đề.”
Tảng đá lớn trong lòng Nguyệt Quang lúc này mới buông xuống, nhưng câu tiếp theo của hắn lại làm nàng kinh hãi.
“Nhưng nếu như không nhanh đem Văn lão gia cứu ra, Văn lão
gia cũng sẽ có nguy hiểm. . . . . . Cho nên ta đề nghị nàng vẫn là ra
mặt xin lão Tam.”
“Phải không?” Nàng cúi đầu, trong lòng nặng trịch. Trải qua
một trận ầm ĩ lớn, muốn cùng hắn gặp mặt đã rất khó, chớ nói chi là cầu
xin hắn.
“Yên tâm. Những người khác cầu xin hắn có lẽ sẽ không có kết quả, bất quá đối với nàng, có lẽ kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng.”
Nguyệt Quang cũng không trả lời, trong mắt lóe ra tia bất an.
Đúng vậy a, kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng ── sẽ càng khó hơn.
Mặc dù không phải là cùng hắn ở chung thật lâu, nhưng nàng
đối với hắn cũng căn bản hiểu rõ, lần này nàng đi cầu hắn, hắn chẳng lẽ
lại không đem cơ hội này nắm lấy!
Bất quá vì lão gia, nàng cũng phải mặt dày đi cầu hắn. . . . . .
Thật là tức chết hắn!
Thủy Tàn Tâm giận đùng đùng trở lại phòng, nặng nề đem cái ly ném xuống đất, nha hoàn vốn là đến dọn dẹp phòng hắn bị dọa cho sợ
không dám lên tiếng.
“Đi ra ngoài!” Hắn gầm nhẹ.
“Dạ!”
Tiểu nha hoàn lập tức hướng cửa chạy, chỉ sợ không nhanh
chóng thoát đi, tiếp theo sẽ trở thành vật hi sinh, chết không toàn
thây.
Tiểu nha hoàn ra cửa sau, có một nữ nhân khác lặng lẽ đi vào.
Nếu bình thường, Thủy Tàn Tâm nhất định sẽ lập tức phát hiện
có người đến gần hắn, nhưng bây giờ bởi vì hắn quá mức tức giận, cho nên mất lòng cảnh giác ngày thường.
Hắn đang tức giận bởi mới vừa thấy một màn kia ── Nguyệt Quang lại cùng nhị ca vừa nói vừa cười!
Trước nhị ca nói muốn đóng cửa, ngay cả hắn muốn tìm nói một
chút tâm sự, hắn đều nói không rãnh; nhưng hắn có thể gặp Nguyệt Quang,
còn trêu chọc nàng cười đến vui vẻ như vậy. . . . . .
Đáng ghét! Nàng cười đẹp như thế, nhưng lại không dành cho
hắn. . . . . . Ngay cả cùng hắn ở chung một chỗ thì nàng cũng không thèm mỉm cười với hắn!
Giờ phút này hắn thật muốn giết người ── chỉ sợ đối phương là huynh đệ của hắn cũng giống vậy!
Nhưng vào lúc này, một đôi tay ngọc thon thon từ phía sau ôm
lấy hắn, hắn bản năng bắt được tay của nàng, lực đạo to lớn, làm người
nọ đau kêu thành tiếng.
“Tam đương gia, ngươi sắp bẻ gãy tay ta. . . . . .”
“Là nàng. Nàng tới làm cái gì?” Hắn bỏ tay của nàng, ngồi ở trước bàn, mặt không vui.
Tiểu Mai lộ ra nụ cười quyến rũ nhất, gần sát bên cạnh hắn, ỏn ẻn hỏi, “Tam đương gia, ngươi ở đây tức cái gì?”
“Không có.”
Tiểu Mai ôn nhu xoa bóp bờ vai của hắn, để cho hương thơm
truyền vào trong mũi hắn. Nàng đối với Tam đương gia anh tuấn nhiệt tình khát vọng đã lâu, ước gì có cơ hội đến gần hắn.
Hôm nay thấy hắn cùng Nguyệt Quang giận dỗi, làm nàng vừa
ghen vừa ao ước. . . . . . Nhắc đến tiểu tiện nhân, dáng dấp cũng không
có đẹp bằng nàng, tính cách cũng không ôn nhu chăm sóc như nàng, tuy
nhiên nó lại có thể lấy được chú ý của Tam đương gia!
Bất quá bây giờ ngược lại, Tam đương gia tựa hồ rất giận con tiện nhân kia, nàng có thể thừa cơ hội này khích bác ly gián.
“Tam đương gia, ngươi tâm tình không tốt, để cho Tiểu Mai cùng ngươi uống vài chén đi?”
Thủy Tàn Tâm nhìn vóc người nàng đầy đặn yểu điệu, có thể nói là mơ ước của nam nhân; quan trọng hơn là, nàng sẽ không cãi lại, sẽ
không phản kháng hắn, thậm chí có thể dùng hết cách lấy lòng hắn.
“Được, nàng cùng ta uống vài chén đi!”
Một lúc lâu sau, Nguyệt Quang tìm đến Thủy Tàn Tâm, mới đi đến cửa phòng, liền ngưng cước bộ.
Bởi vì nàng nghe được Tiểu Mai đang nói chuyện, hơn nữa còn nhắc tới tên nàng ──
“Tam đương gia, Nguyệt Quang kia thật là không biết điều,
ngươi đối với nàng tốt như vậy, nàng chẳng những không cảm kích, còn
không đem Tam đương gia để ở trong mắt!”
Thủy Tàn Tâm cũng không có hưởng ứng, chỉ uống rượu. Tiểu Mai ân cần rót rượu cho hắn, cũng đem thân thể của mình dán trên người hắn.
“Tiểu Mai, nàng rất thích ta sao?” Thủy Tàn Tâm hỏi.
“Tam đương gia, ngươi nói thẳng thật đó!” Nàng cố tình thẹn thùng cúi đầu, làm bộ người ta nhìn liền muốn dẹp nàng.
Nguyệt Quang bình sinh lần đầu muốn đánh nữ nhân, nhưng là
nàng càng hận nam nhân khắp nơi lưu tình kia hơn! Nàng không tự chủ được mà nhớ tới, cánh tay của hắn đã từng ôm nàng như vậy. . . . . .
Khi đó nàng không nghĩ tới, nếu như cánh tay của hắn ôm nữ nhân khác, nàng sẽ có nhiều đau đớn?
Hiện tại, nàng biết rồi.
Thủy Tàn Tâm cũng không biết Nguyệt Quang đứng ở cửa, hắn chỉ biết là hiện tại phải dựa vào Tiểu Mai mới lấy lại được một chút nam tử khí khái của hắn.
Hắn muốn chứng minh với mình, vẫn có rất nhiều nữ nhân thích hắn!
Thủy Tàn Tâm đem Tiểu Mai ôm tới, cúi đầu hôn nàng, đang mong đợi kích tình quen thuộc kia, nhưng hắn một chút cảm giác cũng không
có.
Làm sao có thể?
Đại mỹ nhân trước mắt này dáng người nóng bỏng chủ động yêu
thương, có thể nói là tất cả nam nhân cũng không dứt được, nhưng hắn làm sao một chút cảm giác, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có?
Thủy Tàn Tâm lại cúi đầu hôn nàng, kết quả vẫn như vậy, không có cảm giác.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn nhìn thấy ở cửa có người, sững sờ.
Nàng đứng ở cửa từ lúc nào?
Nhìn thấy tất cả rồi sao?
Tốt nhất nàng nên nhìn thấy! Giờ phút này trong lòng hắn chỉ muốn thương tổn nàng, áp chế nhuệ khí nàng.
“Nhìn xem là ai! Nguyên lai là nàng. . . . . .”
Nguyệt Quang trong lòng sup sụp, nhục nhã cùng tức giận, cho nên không để bị châm chọc, nàng đã xoay người chạy đi.
“Nguyệt Quang, nàng đứng lại cho ta!” Hắn rống to, muốn đuổi theo ra ngoài.
“Tam đương gia, không nên đuổi theo nàng, để cho nàng đi đi.” Tiểu Mai vội vàng kéo hắn.
“Buông tay!” Hắn tuyệt không thương hương tiếc ngọc đẩy nàng ra, vội vàng đuổi theo.
Tiểu Mai bị hắn hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, đem khuất
nhục cùng đau đớn của mình toàn bộ đổ lên đầu Nguyệt Quang, trước khi
đi, trong mắt lóe ra một đạo sát khí âm u lạnh như băng.
Thủy Tàn Tâm ở phía sau hoa viên bắt được Nguyệt Quang,
Nguyệt Quang liều mạng muốn tránh hắn ra, nhưng hắn đem nàng ôm chặt
hơn.
Mùi rượu xông vào mũi làm nàng nhíu mày, “Ngươi là sâu rượu, thả ta ra!”
“Không thả!”
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Tiểu Mai vẫn còn ở chờ
ngươi, ngươi nhanh đi đi!” Nàng hai tay cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn
vẫn không chút động đậy.
“Nàng đuổi ta? Thế nào, nàng không đợi được nghĩ muốn bỏ ta, cùng u hội (hẹn hò ^^) với nhị ca?”
“Cái gì?” Nàng khiếp sợ trợn to mắt.
Hắn chăm chú nhìn nàng, trong mắt tràn ngập lửa giận, vẻ mặt
oán hận, tựa hồ tất cả hoài nghi, tức giận cùng bất mãn trong nháy mắt
này cũng bộc phát ra.
“Ta đều thấy được! Lúc nàng đối mặt ta luôn là ngàn vạn không muốn, ngay cả nụ cười cũng tiếc rẻ. Nhưng đối với nhị ca ta, nàng lại
──”
“Đúng!” Nàng lớn tiếng cắt đứt hắn, “Ta cười với hắn, vậy thì làm sao? Ngươi cũng cùng Tiểu Mai cười đến dâm đãng như vậy?”
“Không phải như vậy!” Thủy Tàn Tâm lắc lắc nàng, khiến xương nàng như muốn gãy ra.
Hắn lửa giận ngược lại làm nàng bình tĩnh lại. Nàng lạnh lùng nói: “Đúng, không phải như vậy. Bởi vì ta cùng nhị ca là trong sạch! Về phần ngươi. . . . . . Ta không dám bảo đảm.”
“Nàng!” Hắn giận đến nói không ra lời.
“Nếu như ta không có xuất hiện, có lẽ ngươi đã được hưởng
thụ? Đừng để ta phá hư chuyện tốt của ngươi, ngươi mau trở về đi!” Nàng
muốn đẩy hắn ra, ngược lại hắn lại đem nàng ôm lấy.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng kinh sợ hỏi.
“Ta?” Khóe miệng hắn vẽ ra nụ cười làm người ta bất an cười. “Hưởng thụ !”
“Cái gì? !”
Nàng không kịp phản kháng liền bị hắn ôm trở về phòng, bị hắn hung hăng vứt lên trên giường.
“Ngươi đừng mơ tưởng đụng đến một sợi lông của ta!” Nàng lớn tiếng nói.
“Ta đừng mơ tưởng? Vậy nhị ca ta được sao?”
“Ngươi!”
Hắn nhìn tay nàng vung lên, nhanh chóng bắt được cổ tay của
nàng, dùng sức ngắt một cái, đem nàng kéo xuống trên giường, tiếp một
động tác lưu loát, lật mình đè ở trên người nàng.
“Lại muốn đánh ta? Nàng chán ghét ta như vậy sao?” Hắn nói
nhỏ, khuôn mặt tuấn mỹ đầy tối tăm, “Mình ta không thỏa mãn được nàng,
nàng nhất định phải hạ tiện đi khắp nơi câu dẫn nam nhân sao?”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Rõ ràng là hắn cùng nữ nhân luôn ăn hiếp nàng ở chung một
chỗ, thân thể Tiểu Mai cũng mau dính vào trên người hắn, hơn nữa hắn còn hôn nàng, không chỉ một lần!
“Ta ngậm máu phun người? Nàng dám nói nàng không thích nhị ca ta?”
Nàng cự tuyệt trả lời.
“Mỗi cô nương cũng đều yêu lang quân xinh đẹp, ngay cả đại
tẩu ta cũng từng động tâm với hắn. Những nữ nhân khác bị hắn hấp dẫn ta
không quan tâm, duy chỉ có nàng, ta không cho phép!”
Hắn mãnh lực bắt được hai vai của nàng, lực đạo to lớn, làm nàng cảm thấy mình sắp bị hắn bóp nát.
Hắn cho là nàng là yêu một đại hoa si (theo QT là mê gái, thôi thì e giữ nguyên là đại hoa si cho hay ^^) sao? Nguyệt Quang đau lòng vì mình bị hắn nói đến không chịu được như thế.
“Ngươi là sợ bị giành mất bởi nhị ca ngươi, cho nên thẹn quá
giận rồi, đúng không?” Nàng nói trúng tim đen, đâm vào hắn làm hắn bị
thương trở thành dã thú cắn loạn.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều liền quăng nàng một bạt tai,
trên gương mặt tuyết trắng của nàng để lại dấu tay, khóe miệng cũng trộn lẫn một tia máu.
Trong lòng hắn lập tức hối hận vô cùng. “Nguyệt Quang. . . . . .”
Nàng ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lệ quang oán hận, nhưng nàng không để mình rơi lệ trước mặt hắn, chẳng qua là dùng ngữ
điệu lạnh như băng vứt bỏ những gì đối với hắn ──
“Ngươi quả nhiên còn kém nhị ca ngươi!”
“Cái gì? !”
“Ta nói cho ngươi biết, ta thích nhị ca ngươi, ít nhất hắn
hiểu được ôn nhu chăm sóc, là lang quân như ý trong suy nghĩ mỗi cô
nương, không giống ngươi, là một đại hỗn đản chỉ biết đánh nữ nhân!”
“Nàng!”
Hắn nâng lên tay, lại đón nhận ánh mắt hoảng sợ của nàng, trong lòng một trận đau nhức.
Trời ạ! Hắn đang làm gì?
Hắn cư nhiên động thủ đánh nữ nhân?
Hơn nữa còn đánh nữ nhân mình yêu thích!
Phảng phất có người cầm mộc côn đánh vào đầu hắn, hắn buông nàng ra, lui vào trong phòng, sắc mặt tái nhợt nhìn vào nàng.
Thấy nàng quật cường, trên mặt in ấn tay của hắn, hắn đột nhiên không biết mình như vậy, cũng thống hận mình như vậy. . . . . .
“Ta hận ngươi!” Nàng nghiến răng, nói từng chữ một.
Hắn rùng mình, muốn nói gì, lại vẫn không nói ra miệng, không nói lời nào xoay người rời đi, để nàng đứng đó một mình.
Cõi lòng tan nát, lệ cũng không ngăn được chảy xuống, Nguyệt Quang nằm lỳ ở trên giường, trừ khóc, vẫn là khóc. . . . . .