Nguyệt Quang ngây ngẩn cả người.
“Ta. . . . . . Ta không phải cố ý. . . . . .” Nàng tay chân luống cuống nói, vừa sợ lại vừa lo.
“Ta thấy nàng căn bản là cố ý.” Ngữ khí của hắn trở nên lạnh
lẻo. “Ta đã chán ghét cự tuyệt của nàng. . . . . . Còn nàng cảm thấy nhị ca ta tương đối khá?” Hắn không che giấu được ghen tức.
Nguyệt Quang trên mặt đỏ ửng tràn đầy tức giận, Tàn Tâm lại tưởng lầm là mình nói trúng tâm sự thiếu nữ của nàng.
“Ta nói đúng rồi sao?” Thân hình cao lớn đứng ở trước mặt
nàng, rất có cảm giác uy hiếp. “Nếu như hôm nay là nhị ca ta ôm nàng, có phải nàng sẽ không cự tuyệt, ngược lại, còn có thể nhiệt tình phối hợp
hắn?”
Trời ạ! Tại sao hắn lại có thể có suy nghĩ lệch lạc như vậy?
“Ngươi nói hươu nói vượn!”
“Bất kể ta có nói hươu nói vượn hay không, nàng là thuộc về
ta. Đây đã là sự thật. Nếu như nàng còn không rõ, vậy ta có thời gian cả buổi tối để có thể cho nàng rõ ràng, rất rõ ràng.”
“Cái gì? ! Không muốn ──”
Nhưng không còn kịp rồi, nàng đã bị hắn bắt được, áp đảo trên ghế dài ngoài hành lang, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua.
Là hắn cố ý. Tốt nhất chuyện bọn họ thân thiết nên truyền đi, như vậy nàng chỉ sẽ thuộc về một mình hắn, sẽ không còn có người khác
muốn nàng.
Thủy Tàn Tâm cố ý dùng sức xoa bóp bộ ngực của nàng, chỉ chốc lát sau, hai tiểu anh đào đã đứng thẳng.
Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa hồng hồng kia, tay không an phận đi
tới giữa hai chân nàng, ngón tay thăm dò vào trong mật khe kia, vườn hoa thần bí đã dính ái dịch trong suốt, trở nên ấm áp mà ướt át.
Hắn giữ ở giữa hai chân nàng, ngón tay đưa đến trước mặt
nàng, “Đây chính là ái dịch dâm loạn của nàng . . . . . . Nàng còn không thừa nhận nàng cần nam nhân?”
“Không. . . . . .” Nguyệt Quang muốn phản kháng, lại bị hắn xé rách phần quần áo còn lại, ngọc thể bày ra trước mắt hắn.
Thủy Tàn Tâm gần như thô bạo xốc hông của nàng về phía trước, đem nàng lật qua đưa lưng về phía hắn, cả người lật ngược lại, tuyết
đồn dán bộ ngực của hắn, bí xử hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
“Không muốn. . . . . .” Nguyệt Quang liều chết giãy dụa, tóc
dài tán loạn giống như như thác nước màu đen rủ xuống trên đất, cơ thể
mảnh khảnh cong lên, hai chân cũng liều chết đá đánh.
Cái này đối với nam nhân dục hỏa đốt người không chút nào tác dụng, hắn dùng một tay vững vàng ôm eo thon của nàng, đem cái mông nhỏ
đầy đặn trắng noãn từ từ nâng cao đến trước mắt, si mê nhìn chằm chằm
hoa huyệt thần bí nhất của thiếu nữ.
Hắn cúi đầu đến giữa chân của nàng, đầu lưỡi đè ép hoa huyệt rung động kia, rất có kỷ xảo nhẹ nhàng quét qua nụ hoa tươi mới.
“A. . . . . .” Nguyệt Quang trong một quái dị tư thế không
chịu được kích thích tà ác, kêu lên, cảm giác xấu hổ khiến nàng muốn
thoát khỏi, nhưng khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào khiến cho nàng một
lần nữa đánh mất mình. . . . . .
“Thoải mái sao?” Hắn tà ác nói nhỏ, “Giờ đến lượt ta.”
Nguyệt Quang còn không kịp phản ứng, thân thể đã bị đẩy nằm ở trên ghế, tiếp theo nàng chỉ cảm thấy một vật ấm áp lại cứng rắn đặt
tại trước hoa huyệt ướt át của nàng ──
Thủy Tàn Tâm đem Nguyệt Quang đè ở phía dưới, mãnh lực đẩy mạnh, xỏ xuyên qua người ngọc trắng nõn kia.
Mới đầu hắn thô bạo co rút, sau lại đổi thành ôn nhu từ từ
thẳng tiến, mà Nguyệt Quang có khoái cảm như điện giật, hô lên từng
tiếng yêu kiều, ngọc phong đứng thẳng làm người ta mất hồn, cái mông rất tròn thật cao nhếch lên, chấp nhận sự đụng chạm của hắn.
Đột nhiên, Thủy Tàn Tâm thân thể một hồi rung động, hắn nhanh chóng rút ra, phun ra bóng loáng trên bộ ngực trắng tròn của nàng.
Nàng cho là hắn đã được thỏa mãn, sẽ bỏ qua cho nàng, không nghĩ tới hắn lại có tính toán khác.
Hắn bay qua thân thể của nàng, bàn tay lần nữa xâm phạm nàng ──
“Không!” Nguyệt Quang hoa dung thất sắc. “Không muốn. . . . . . Ta không muốn.. . . . . . .”
Thủy Tàn Tâm cố định thân thể giãy giụa điên cuồng của nàng,
ngón tay đưa vào tiểu huyệt khuấy động, “Như vậy thì không được? Nàng
đừng nghĩ đi câu dẫn những nam nhân khác!”
“Ta không có ── A. . . . . .”
Thủy Tàn Tâm cúi đầu, ngậm nhũ hoa đỏ tươi, không chút lưu tình mút liếm.
“A a. . . . . .” Khoái cảm mãnh liệt từ ngực truyền khắp toàn thân, cộng thêm tay hắn vừa ngọt ngào vừa thô dữ dội kéo ra đưa vào
trêu chọc, Nguyệt Quang cảm giác dường như mình tiến vào một cái động
không đáy, khống chế không được thét chói tai, da thịt bên đùi co rút
lại, từ chỗ sâu tiểu huyệt xông ra một chất lỏng ấm áp, nàng lần nữa đạt tới cao trào ──
“Không được. . . . . .” Nguyệt Quang lầm bầm nói, cảm giác mình cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng là Thủy Tàn Tâm lại lần nữa, vật nam tính của hắn lần
nữa đi vào trong nàng, cảm giác quen thuộc lại từ hạ thể xông lên, giống như thủy triều cuốn đi ý thức của nàng. . . . . .
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Quang cả người gần như mệt lả được hắn ôm trở về trong phòng, nằm trên giường.
Đột nhiên, một cái gì đó lạnh như băng chạm cổ của nàng, làm nàng mở mắt ra.
“Đây là cái gì?” Nàng đưa tay vuốt sợi dây vàng tinh tế kia, phía trên còn có một hoa tai hình trái tim.
“Cho nàng. Ta đặc biệt cho người làm cả đêm.” Hắn giúp nàng
đeo dây chuyền lên, chỉ thấy trái tim đó lóe ra ánh sáng mê người ôm sát da thịt trắng như tuyết của nàng, hắn không kìm hãm được ở hoa tai in
lại một cái hôn.
Nàng cũng không đẩy hắn ra.
Trên thực tế, nàng cảm động cực kỳ.
“Chưa từng có người tặng ta quà. . . . . .” Nàng nghẹn ngào, cố gắng không để cho nước mắt lăn xuống.
“Chưa từng có?”
Nàng đáng thương gật đầu, “Ta chỉ là một tiểu nha đầu, nào dám hi vọng có người sẽ mua đồ cho ta?”
Thủy Tàn Tâm ngay cả tức giận đối với nàng, lần này cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
“Về sau. . . . . .” Hắn dường như một tiểu nam hài lần đầu
tiên tỏ tình, có chút lúng túng, “Nàng muốn gì cứ nói với ta, ta nhất
định sẽ cho nàng.”
“Thật không?”
Hắn khẳng định gật đầu một cái.
“Vậy ta muốn nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Giúp ta cứu lão gia về.”
Bởi vì nàng yêu cầu, cho nên hắn phải đi Đại Đầu trại.
Mặc dù nàng rất lo lắng an nguy lão gia, nhưng là nàng lo lắng cho hắn hơn.
Đến lúc này, nàng cũng không lừa gạt được mình nữa ──
Nàng đã yêu hắn.
Nàng ngay cả kháng cự, cơ hội trốn tránh cũng không có, cứ như vậy yêu hắn. . . . . .
Chờ hắn đem lão gia cứu ra, chấm dứt nhớ thương trong lòng nàng, có lẽ, nàng sẽ nói ra tình cảm của mình cho hắn. . . . . .
Lúc này Tiểu Thanh khóc sướt mướt chạy tới, đến trước mặt Nguyệt Quang.
“Tiểu Thanh, nàng sao vậy?”
“Nguyệt Quang tỷ, ngươi mau trốn đi!” Tiểu Thanh vội vàng nói.
“Tại sao?”
“Là nữ nhân Tiểu Mai có ý đồ xấu! Nàng thừa dịp Tam đương gia không có ở đây, Nhị đương gia bế quan, Cuồng Phong trong trại không ai
có thể quản được nàng, buông lời nói muốn sửa chữa nàng. . . . . . Ngươi chạy mau!”
Nguyệt Quang lắc đầu một cái. “Ta không cần trốn.”
“Hừ, cho dù ngươi muốn trốn, cũng không còn nơi có thể đi!”
Tiểu Mai mang theo nha hoàn khác tức giận đi đến trước mặt Nguyệt Quang cùng Tiểu Thanh.
Nguyệt Quang đem tiểu Thanh kéo về phía sau mình, bảo vệ nàng.
“Cuồng Phong trại lúc nào thì biến thành nữ đương gia rồi? Ta sao lại không biết?” Nguyệt Quang lạnh lùng nhìn chăm chú vào ba nữ tử
nộ khí đằng đằng trước mắt, khẩu khí bình tĩnh mang theo giễu cợt.
“Ngươi là hồ ly tinh!”
Tiểu Mai nói xong cũng hung hăng quăng Nguyệt Quang một bạt tai, làm Nguyệt Quang cùng Tiểu Thanh cũng sửng sốt một chút.
“Tiểu Mai tỷ, tại sao nàng có thể đánh người? !” Tiểu Thanh
không phục nói, nhưng là nàng vẫn chỉ dám núp ở sau lưng Nguyệt Quang.
“Tiểu Thanh đáng chết, ngươi dám mạnh miệng? Không sợ mộc côn của ta sao?” Tiểu Mai uy hiếp.
Tiếp, nàng chuyển sang Nguyệt Quang, “Ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta!”
Nguyệt Quang cảm thấy nực cười, “Ta còn có việc bận, không muốn đi theo kẻ điên. Tiểu Thanh, chúng ta đi.”
“Bắt ả cho ta!”
Tiểu Mai ra lệnh một tiếng, hai nha hoàn liền tiến lên bắt
được Nguyệt Quang, Tiểu Thanh muốn lên trước kéo các nàng ra, lại bị
Tiểu Mai đẩy một phát, ngã trên mặt đất.
“Buông ta ra!” Nguyệt Quang liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn bị mang đi.
“Nguyệt Quang tỷ. . . . . . A!” Lưng bị tiểu Mai dùng sức đạp ngã trên mặt đất.
“Nha đầu chết tiệt kia, đừng tưởng rằng ngươi không sao, chờ ta xử lý con tiện nhân kia, liền đến phiên ngươi!”
Nói xong, nàng dương dương đắc ý xoay người đi.
Làm sao bây giờ?
Tiểu Thanh đau đớn lê thân thể, lảo đảo ra cửa.
Nàng muốn đi tìm người cầu cứu. . . . . .
Nguyệt Quang bị ba người mang tới phòng chứa củi sau hậu viện.
“Đi vào!”
Tiểu Mai dùng sức đẩy, Nguyệt Quang không đứng vững ngã nhào
trên đất, nhánh cây cứng đầy trên đất làm đầu gối nàng bị trầy xước.
Đau quá! Nàng khẽ kêu một tiếng, chỉ thấy máu đỏ ngấm ra vải.
“Ai hừm, không được, Văn đại tiểu thư cao quý của chúng ta bị thương. . . . . . Hừ, ngươi đừng cho là ta không biết, thật ra thì
ngươi căn bản không phải cái gì thiên kim đại tiểu thư, ngươi bất quá là nha hoàn đảm đương kĩ nữ hạ tiện!”
Tiểu Mai ác ý nói, hai người khác cũng lớn tiếng cười nhạo nàng.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nguyệt Quang cố nén chân đau, trừng mắt với ba nữ nhân không nói lý.
“Ngươi là hồ ly tinh đê tiện, đến tột cùng dùng cái gì cách hạ lưu gì câu dẫn Tam đương gia?”
“Ta không có.”
Nguyệt Quang vừa mở miệng phản bác, rồi lại đổi lấy một bạt tai.
Nàng liền lùi lại vài bước, chỉ cảm thấy một hồi choáng váng; nàng sờ sờ khóe miệng, phát hiện mình chảy máu.
“Các ngươi đừng có quá đáng! Ta cùng hắn quan hệ gì tới các ngươi?”
“Hắn bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo. . . . . .”
“Hắn bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo, đó cũng là ta có bản
lãnh! Các ngươi bởi vì không chiếm được sự chú ý của hắn, cho nên mới
tìm ta, cho là đem ta đánh một trận, làm nhục ta, hắn sẽ coi trọng các
ngươi sao?” Nguyệt Quang lên tiếng chê cười.
Tiểu Mai hoàn toàn bị lời nói này của Nguyệt Quang chọc giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn xấu xí, trong mắt bắn ra tia giết người.
Xem ra, lửa ghen thật có thể thay đổi nữ nhân.
“Bắt lấy ả!”
“Dạ!”
Hai nha hoàn xông lên trước bắt Nguyệt Quang, sau đó đem nàng đè ở trên cây cột, để cho nàng không thể động đậy.
Tiểu Mai từng bước dồn ép, vẻ mặt âm ngoan điên cuồng.
“Dám vũ nhục ta? Hừ, bây giờ ta sẽ để cho ngươi ngay cả nói
cũng không nói được!” Nói xong, nàng giơ tay liên tục vài cái bạt tai.
Nguyệt Quang bị đánh đến mắt nổ đom đóm, nhưng vẫn bất tuần nói: “Ta nhổ vào!”
Tiểu Mai giận quá thành cười, “Xem ra Đại tiểu thư của chúng
ta không thích ta lấy tay. . . . . . Không sao, có thể đổi lại phương
pháp. Người đâu, trói lại!”
Nguyệt Quang nghiến răng trừng mắt, hoảng sợ nhìn nàng ta lấy ra một cái roi da.
“Ngươi muốn làm cái gì? !”
“Hôm nay không đánh cho ngươi trầy da sứt thịt, ta làm sao nuốt được cơn tức này!”
“Ngươi dám. . . . . . A!”
Nguyệt Quang chưa nói xong, chỉ thấy một đạo hắc ảnh từ trước mắt nàng bay qua, tiếp theo một cái chớp mắt, trên người liền truyền
đến cảm giác đau buốt, làm nàng đau kêu thành tiếng.
Nàng muốn né tránh, nhưng thân thể bị trói lại quá chặt. mỗi một roi của Tiểu Mai vừa vội vừa ngoan (ngoan ở đây k phải là ngoan ngoãn mà là ngoan độc âm hiểm nha ^^), cơ thể yếu ớt của nàng lưu lại những đường máu dài.
Nguyệt Quang muốn kêu, lại kêu không thành tiếng. Dần dần,
nàng không còn suy nghĩ được nữa, chỉ có thanh âm ong ong vang ở bên tai nàng, không nghe thấy những thanh âm khác.
Nàng phải chết sao?
Không, nàng không muốn chết! Nàng còn chưa nói ra tình cảm
trong lòng với Thủy Tàn Tâm, nàng còn chưa yêu đủ hắn, nàng không muốn
cứ như vậy rời đi hắn. . . . . .
Trong đầu nàng hiện ra nhất cử nhất động của hắn, nụ cười của hắn, mùi vị của hắn, cánh tay của hắn, tất cả tất cả của hắn. . . . . .
Cho đến giờ phút này, nàng mới hiểu được mình đã yêu hắn sâu đậm.
Hắn lấp đầy lòng của nàng, linh hồn của nàng, nghĩ đến hai
người chấp nhận lần vĩnh biệt này, nàng tan nát cõi lòng bao nhiêu. . . . . .
Nguyệt Quang toàn thân toát mồ hôi lạnh, bởi vì đau đớn mà
liên tục run rẩy, máu đỏ tươi không ngừng thấm chảy, đập vào mắt thoạt
nhìn kinh hãi.
Rốt cục, nàng cũng nữa không chống đỡ được nữa, đầu chậm rãi buông xuống, thân thể mềm liệt xuống, cũng không nhúc nhích.
“Tiểu Mai tỷ, nàng bất động rồi!” Nha hoàn thấp gọi.
“Đúng! Có thể hay không. . . . . . Có thể hay không bị đánh chết rồi ?” Một người khác nha hoàn cũng lo sợ.
Hai người xoay người muốn chạy, lại bị tiểu Mai chặn lại cửa. “Đi đâu?”
“Tiểu Mai tỷ. . . . . . Người chết. . . . . .”
Tiểu Mai cũng có chút sợ, bất quá nàng cố đè xuống sợ hãi trong lòng. Đến nước này, đã không có đường quay lại.
“Nếu nàng chết, các ngươi còn không mau một giúp ta hủy thi
thể! Nếu không một khi chuyện bại lộ, các ngươi cho là có thể thoát được sao?”
Đúng đó! Tam đương gia một khi nổi giận lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Vậy. . . . . . Chúng ta phải làm sao?” Hai nha hoàn sợ hãi hỏi.
“Phía sau không phải là có một con sông sao? Chúng ta đem
người tới đó, không phải hết thảy đều được giải quyết?” Tiểu Mai âm hiểm cười một tiếng.
Thật là độc nhất là lòng dạ đàn bà!
“Còn không mau động thủ!” Tiểu Mai quát to một tiếng, roi
trong tay thuận thế quất đến chân các nàng, dọa hai người sợ đến vội
vàng nhảy dựng lên, vọt tới bên người Nguyệt Quang, ba chân bốn cẳng cởi dây trói nàng ra.
“Làm việc gọn gàng chút, đừng để bị người phát hiện, biết không?”
“Dạ.”
Hai người sợ hãi lên tiếng, một trước một sau mang Nguyệt Quang chồng chất vết thương, cẩn thận hướng phía con sông đi tới.
Tiểu Mai nét mặt biểu lộ nụ cười âm tà. Giờ đã trừ đi được họa lớn trong lòng, nàng rốt cục có thể chiếm lấy Tam đương gia rồi!
Nghĩ đến về sau vinh hoa phú quý cùng lang quân Tam đương gia tuấn tú này đều là của mình nàng, nàng liền không nhịn được cười đến
đắc ý.
Bất quá nàng nhìn thấy Tam đương gia thì phải giả bộ rất bi thương.
Nàng sẽ nói cho Tam đương gia, Nguyệt Quang bởi vì không chịu nổi đau khổ, bỏ trốn khỏi trại, xin hắn đừng thương tâm, nàng cũng có
thể nhân cơ hội an ủi Tam đương gia, sau đó. . . . . .
Ha ha ha!
“Ai muốn cùng ta đối chọi, chỉ có một con đường chết!” Trong mắt của nàng đều là ác độc ──