Hôm sau ──
“A a a ──”
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân vang lên bên tai Lôi Diệt Thiên, thiếu chút nữa chọc thủng màng nhĩ hắn.
“Chuyện gì? !” Hắn đột nhiên ngồi bắn dậy, còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một bàn tay đau rát in trên mặt hắn.
“Không biết xấu hổ!”
Một cái bạt tai này thật mạnh, đem cơn buồn ngủ của hắn đánh bay.
“Hạ lưu! Vô sỉ!”
“Nữ nhân điên, nàng đủ chưa? !” Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh hắn, rống to với nàng.
“Ngươi hèn hạ vô sỉ hạ lưu! Lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn, ăn hiếp ta đây tiểu cô nhi không nơi nương tựa, đoạt lấy thanh
xuân cùng thân thể mềm mại của thiếu nữ xinh đẹp ta đây! Ô ô. . . . . .” Nàng khóc như có chuyện xảy ra vậy.
Hắn vươn tay giữ lấy cằm nàng, sắc mặt vừa lạnh vừa thúi nói với nàng: “Muốn thật hạ lưu, là giống như vậy!”
“Cái gì? A ──”
Giang Tiểu Mễ thét lên, hai tay liều chết giãy giụa, muốn ngăn cản hắn xé rách y phục trên người nàng.
“Ngươi xú sơn tặc này! Có gan thì nhìn đi! Ta nhất định sẽ đến quan phủ tố cáo ngươi! Ư. . . . . .”
Hắn nổi giận cầm khăn vải bên cạnh bàn trực tiếp nhét vào miệng của nàng, để cho nàng một câu cũng nói không nên lời.
Tiếp hắn lại không biết từ nơi nào lấy ra đai lưng, nhanh
chóng cột hai tay nàng lại đầu giường, hai chân cũng bị cột luôn vào góc giường, làm nàng không thể động đậy.
“Ư. . . . . .” Xú sơn tặc, buông ta ra!
Lôi Diệt Thiên hơi cười, bắt đầu cởi y phục đã bị rách của nàng, làm nàng liếc mắt mèo suýt chút nữa lồi ra.
“Ư. . . . . .” Ngươi muốn làm gì? Không muốn không muốn!
“Nàng không phải nói có gan thì thử nhìn một chút sao? Để
chứng minh ta có gan, ta chỉ thử nhìn một chút.” Ngữ khí của hắn lạnh
lùng.
Nha! Nàng bất quá là thuận miệng nói, hắn không cần nghe lời
như thế chứ? Giang Tiểu Mễ ở trong lòng không ngừng gào khóc. Nàng lúc
này có phải rước họa vào thân rồi không?
Có lẽ hắn vốn cũng không có bất kỳ tà niệm, nàng lại không
biết tốt xấu nhắc nhở hắn, để cho hắn chú ý tới tiểu mỹ nhân trước mắt
cái này vừa trẻ tuổi lại dung mạo xinh đẹp hấp dẫn, nổi lên dâm niệm. . . . . .
Ô ô, ai tới cứu nàng?
“Đúng rồi, nàng một ngày không có sạch sẽ, như vậy làm sao cùng ta thân thiết đây?” Hắn vừa cởi vừa nói.
Nam nhân chết tiệt! Xú thổ phỉ! Nếu như không phải là hắn bắt nàng, nàng đã sớm ở trong nhà mới tắm rửa, để toàn thân thơm mát như
đóa hoa!
“Cái gì? Muốn ta giúp nàng?” Hắn cố ý hiểu lầm kháng nghị của nàng.
Giang Tiểu Mễ mở to mắt. Nàng nào có nói? !
“Được rồi. . . . . . Chỉ có nàng mới được, người khác cũng không có loại vinh hạnh này đó.”
Cứu mạng ! Nàng sẽ thất thân mất!
Lôi Diệt Thiên cố đè xuống kích động muốn cười to. Nàng cũng
biết sợ? Vốn là hắn chỉ muốn trêu chọc nàng, nhưng khi y phục của nàng
càng ngày càng ít, da thịt trắng như tuyết càng lộ nhiều, hô hấp của hắn cũng không kìm hãm được càng ngày càng dồn dập.
“Không nghĩ tới thân hình nàng cũng thâm tàng bất lộ. . . . . .” (thâm tàng bất lộ: giấu đi, không để lộ ra)
Vóc dáng nàng mặc dù nhỏ bé, nhưng là dáng người hết sức cân
xứng. Một thân hình với da thịt mịn màng như tuyết, tuyết nhũ đầy đặn
điểm thêm hai hoa nhị màu hồng, trên đỉnh hơi run rẩy, thoạt nhìn hết
sức mê người. Cái eo thon nhỏ, cái bụng bằng phẳng trơn bóng, hai chân
ngọc thẳng dài, còn có mắt cá chân khả ái. . . . . .
Nàng quả thực là kiệt tác trời cao !
Hắn lấy cái khăn ở chậu nước bên cạnh giường, nhẹ nhàng giúp
nàng lau sạch thân thể, mà nước lạnh như băng vừa chạm vào da thịt của
nàng, toàn thân nàng không nhịn được một hồi run rẩy.
Hắn dám dùng nước lạnh? ! Hắn nhất định là cố ý muốn hại nàng bị phong hàn, sau đó bệnh nặng mà chết. . . . . . Quả nhiên là người
xấu!
Nhưng miệng của nàng bị bịt, căn bản không cách nào mắng hắn, chỉ có thể y ê a, một tiếng quát ngưng lại cũng không được.
Khi hắn lau đến ngực của nàng, còn cố ý dùng khăn ướt khẽ
vuốt nhũ hoa nổi lên của nàng, làm nàng thiếu chút nữa bởi vì khoái cảm
từ ngực truyền tới kia mà rên rỉ.
“Nơi này phải đặc biệt sạch sẻ, bởi vì ta muốn thương yêu nó. . . . . .”
“A. . . . . .” Nam nhân dâm đãng này!
“Dĩ nhiên còn có. . . . . . Chỗ này.”
Không! Không thể! Nàng mở to mắt liều mạng lắc đầu, nhưng vẫn không ngăn cản được tay của hắn đưa về phía hai chân của nàng.
“Không cần lo lắng, ta sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận giúp nàng lau sạch sẻ.”
Không muốn! Bình thường chính ta đã tắm rất sạch sẻ, không cần bàn tay đáng ghét của ngươi ở vườn hoa bí mật của ta làm loạn!
“A. . . . . .” Thân thể nàng ngọ nguậy như một con sâu, nhưng tứ chi bị trói chặt, nàng giãy giụa như thế nào đi nữa, cũng chỉ làm
mình mệt mỏi hơn.
Ánh mắt Lôi Diệt Thiên mê muội nhìn cỏ thơm rậm rạp trước mắt, trên cánh hoa béo mập còn dính ái dịch trong suốt.
“Tiểu mèo hoang, nàng ướt.” Hắn tà mị cười với nàng một tiếng, làm nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như quả táo.
Sơn tặc đáng chết này, có bản lãnh cũng không để cho nàng tự
do, nếu không nàng nhất định cắt rơi đầu lưỡi hắn, khâu miệng lại, trừng phạt cái miệng của hắn không biết ngậm lại!
Giang Tiểu Mễ nàng dù gì cũng là hoàng hoa khuê nữ, sao chịu nổi mắc cở chết người cùng vũ nhục như hôm nay? !
“A A A. . . . . .”
Lôi Diệt Thiên khẽ nhịn cười. Nàng nhất định tức chết, đáng
tiếc nàng tức giận cũng không làm gì được hắn, dù sao hiện tại nàng như
con cừu nhỏ, khó thoát vận mệnh bi thảm.
Hắn không muốn buông nàng ra, bởi vì hắn đã bị thân thể vừa
đáng yêu vừa mê người của nàng mê hoặc. . . . . . Tay hắn tà khí lau qua cánh hoa ướt át của nàng, Giang Tiểu Mễ nhất định phải vô cùng tự chủ
để đè nén khoái cảm đột nhiên xuất hiện kia.
Nàng sao lại có cảm giác? Không thể!
Giang Tiểu Mễ mặt đỏ bừng, cả người vô lực nằm trên giường,
toàn thân tê tê dại dại, bởi vì khăn vải trong tay hắn không biết đã bị
ném đi nơi nào, thay vào đó là đôi tay không an phận của hắn.
Hắn lấy miếng vải nhét trong miệng nàng ra, hôn lên đôi môi
anh đào hồng nộn của nàng, cái lưỡi nóng rực xâm nhập trong miệng nàng,
nhưng nàng ngậm chặt miệng, không để cho hắn được như ý.
“Mở miệng.”
Không muốn! Miệng nàng càng ngậm chặt hơn.
“Lại không nghe lời?”
Hừ! Nàng chưa từng có ý định ngoan ngoãn, mặc cho con cọp thúi này muốn ăn tươi nuốt sống hay muốn làm gì thì làm!
“A. . . . . .” Hắn đưa tay bịt chặt mũi nàng, ép nàng mở to miệng!
Hắn nhân cơ hội tiến vào, cái lưỡi nóng rực xâm nhập dây dưa
nàng, hoàn toàn không để ý tới phản kháng của nàng không có hiệu quả,
như một đứa trẻ tham lam khéo léo trêu đùa cái lưỡi đinh hương của nàng, mặc sức thưởng thức ngọt ngào của nàng.
“A. . . . . .”
Bàn tay không an phận của hắn ở trước ngực nàng lay động, dùng sức vuốt ve bộ ngực đầy đặn co dãn kia, khiến nàng thở gấp.
“Tay của ngươi. . . . . .” Nàng muốn kêu hắn bỏ ra, nhưng lại không nỡ, bởi vì hắn vuốt ve làm nàng rất thoải mái . . . . . .
“Thoải mái sao?”
“Không . . . . . .”
“Không? Vậy thế này?” Môi của hắn dọc theo cái cổ tuyết trắng của nàng đi tới bộ ngực bạch ngọc. “Thật đẹp. . . . . .” Tay hắn xấu xa xoa nắn điểm nhỏ nhạy cảm kia, cố ý trêu chọc, lôi kéo hai điểm nhỏ
đáng yêu, làm người ta không nhịn được muốn kêu thành tiếng.
“A. . . . . . Xú sơn tặc, dừng tay!”
“Dừng tay? Được.”
Hắn dừng tay thật. Cũng không biết tại sao, hắn dừng tay, trong lòng nàng lại có cảm giác mất mát nồng đậm.
Ô! Mới đến hang thổ phỉ chưa được một ngày, nàng đã bị ô nhiễm. . . . . .
“Xú thổ phỉ, xú cường đạo! Ta nguyền rủa ngươi không được
chết tử tế. . . . . . A!” Hành động của hắn làm nàng thở dốc. vì kinh
ngạc.
Hắn đột nhiên há miệng ngậm tiểu anh đào đã sớm trở nên đỏ
bừng, mút thật sâu giống như tiểu nam hài đói bụng đã lâu, thỉnh thoảng
dùng hàm răng tà ác gặm cắn.
“Mùi vị nàng thật ngọt ngào, làm người ta không nỡ buông ra. . . . . .” Thanh âm của hắn tràn đầy tình dục, làm người ta nghe cũng
không nhịn được mà hơi run lên.
“Vậy. . . . . . Cũng không tới phiên. . . . . . Ngươi thử!”
Nàng cắn răng cắn lợi nói, cố gắng muốn kháng cự khoái cảm từ ngực bật
ra, nhưng thật là rất khó.
“Nàng có ý gì?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, tròng mắt ngăm đen lóe ra tia làm người ta rét run.
“Ý của ta chính là ý của ta!” Nàng cố ý cùng hắn làm trái lại.
“Nàng đã có người?” Hắn làm sao có thể sơ xuất, tiểu dã miêu này có phải hay không trong lòng đã có nam nhân khác?
Kỳ quái, vẻ mặt của hắn thật kỳ quái. . . . . . Lúc này hiện
lên một ý niệm muốn chỉnh hắn một chút, nàng cười cười với hắn, “Không
sai. Hơn nữa tướng công tương lai của ta rất tuyệt, rất mạnh, hơn ngươi
gấp trăm lần! Cho nên ngươi tốt nhất nhanh một chút thả ta ra!”
“Phải không. . . . . . Đã như vậy, ta chỉ có thể ra tay trước.”
“Cái gì? Không thể. . . . . . Không muốn!”
“Ta mạn phép muốn!” Hắn vươn ngón trỏ đặt ở trên bụng nàng,
sau đó chậm rãi xuống phía dưới, lần đi tới này nàng bị buộc phải mở hai chân ra.
“Không được! Không thể. . . . . .” Nàng liều mạng uốn éo người, lại vẫn không ngăn cản được ngón tay hắn xâm nhập.
“Nàng không phải nói ta vô lại, hạ lưu?”
“Không sai!”
“Đã như vậy, ta cũng không khách khí!”
“Cái gì. . . . . . A ──”
Hắn vậy mà. . . . . Vậy mà đem ngón tay hung hăng đi vào!
Nàng vừa muốn mở miệng, hắn đã tà ác từ từ di động ngón tay, cũng gợi ra một cảm giác trước nay chưa có từ từ lan ra toàn thân.
Lôi Diệt Thiên chỉ cảm thấy tiểu huyệt chặt chẽ kia của nàng
có một lực hút mạnh, cứ như vậy vây lại ngón tay của hắn. Nếu như nếu
đổi lại là. . . . . .
Nghĩ đến đoạn này, một cổ khó chịu nóng ran xông thẳng bụng
của hắn, tốc độ ngón tay hắn từ từ tăng nhanh ở trong cơ thể nàng, khiến nàng thở gấp, trong cơ thể như có dòng nhiệt không ngừng từ huyệt mềm
chậm rãi chảy ra. . . . . .
“Đáng ghét. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Nàng ra sức kêu hắn dừng tay, nhưng nghe vào trong tai hắn,
lại trở thành tiếng thúc giục hấp dẫn tinh tế làm người ta không cách
nào kháng cự.
“Nàng tiểu mèo hoang này còn không nghe lời! Nàng càng phản
kháng, ta càng hưng phấn. . . . . .” Miệng hắn hôn như đang đùa giỡn
nàng.
“Im miệng!” Nàng dụng hết toàn lực rống to. “Ngươi xú sơn tặc này, im miệng!”
Hắn nhíu mày, mà ngón tay vẫn không dừng lại, chẳng qua là
không giống như vừa nãy làm người ta thở không nổi, mà là biến thành làm người ta khó có thể chịu được động tác chậm chạp.
“Nàng kêu đi! Kêu càng lớn càng tốt, như vậy mới có thể gọi
tất cả mọi người tới, để cho mọi người nhìn xem. . . . . .” Hắn xấu xa
cười, “Bộ dạng khiêu gợi hiện tại của nàng.”
“Ngươi. . . . . .” Nàng muốn mắng hắn, nhưng tay của hắn làm
nàng rất thoải mái, mà mỗi lần hắn ra vào đều làm nàng cảm thấy thân thể mình như sắp tan chảy, toàn thân run rấy.
“Thế nào? Gọi đi!”
Nàng mới không muốn để cho hắn được như ý nguyện! Giang Tiểu
Mễ cắn môi dưới, không để cho tiếng xấu hổ kia bật ra. Mà hắn tựa hồ
hiểu rõ ý nàng, cúi đầu ngậm nhũ hoa đỏ hồng của nàng, ý đồ để cho nàng ý loạn tình mê, không còn cự tuyệt hắn nữa.
Hắn mảnh liệt như vậy đồng thời công kích cũng đúng là thành công.
“Không. . . . . . .” Thân thể của nàng không chịu được ngọ
nguậy, cái miệng nhỏ hồng nộn rốt cục chịu đựng không nổi, bật ra thanh
âm yêu kiều mê người.
Cảm giác thật kỳ lạ!
Phảng phất cả người bị một loại sức mạnh không biết tên đẩy
lên cao, nàng kháng cự không được, chỉ có thể giữ chặt lấy sợi dây đang
trói hai tay nàng, vô lực thở gấp.
“Dừng tay. . . . . .” Nàng sắp không thở nổi!
Hắn xấu xa cười, “Vở kịch hay sắp diễn rồi!”
“Cái gì kịch hay?” Nàng thở hổn hển hỏi, phát hiện hắn đang cởi trói hai chân của nàng.
Hắn muốn thả nàng sao? Nàng có thể hiểu rõ hắn, hắn mới không có hảo tâm như vậy!
Quả nhiên, hai chân của nàng vừa tự do, hắn liền cưỡng bách
nàng dùng hai chân vòng qua hắn, mà nàng cũng không dám lộn xộn, bởi vì
vật nóng rực của hắn đang chống đỡ nơi mềm mại của nàng, nếu không cẩn
thận, vậy thì. . . . . .
Nhưng, nàng đã không có khí lực phản kháng hắn. Bởi vì nàng tựa như băng sơn gặp phải nhiệt, tan chảy vào hắn.
“Không thể. . . . . . Ta còn muốn lấy chồng. . . . . .”
Hắc mâu của hắn lạnh lùng, “Nàng cho là nàng có thể ra ngoài lấy chồng sinh con sao? Đừng nằm mơ!”
Vừa nghĩ tới nàng trở thành thê tử người khác, cười với nam
nhân khác, nằm ở dưới nam nhân khác kiều mị nũng nịu như vậy, hơi thở
hổn hển đòi được thương yêu. . . . . .
Không! Không được!
Lần đầu tiên trong đời, lửa ghen mãnh liệt sôi trào trong
ngực hắn, hắn đã sớm đem phái nam đỉnh thiên lập địa của mình chống đỡ
trước tiểu huyệt ướt át của nàng, cố ý nhẹ nhàng ở nơi riêng tư của nàng ma sát, hài lòng nghe nàng hít thở mạnh.
Thanh âm của nàng tinh tế yếu ớt, phảng phất kêu gọi hắn mau đoạt lấy nàng, đem tự chủ hắn dồn đến cực điểm.
“Nàng là nữ nhân của ta, cả đời đều như vậy!” Tuyên bố chủ
quyền với nàng, hắn không để ý tới nàng thét chói tai, đem dục vọng của
mình xâm nhập vào tiểu huyệt ướt át của nàng ──
“A! Đau quá . . . . .” Lệ cố nén trong mắt cuối cùng vẫn lăn xuống. Nàng chỉ cảm thấy rất đau. . . . . .
“Nàng? ! Nàng không phải nói. . . . . .”
“Nói cái đại đầu quỷ ngươi! Ta nói ngươi cũng tin, vậy ta bảo ngươi thả ta, tại sao ngươi không ──”
Hắn bất ngờ che lại miệng nhỏ không ngừng nói của nàng, lần
này không giống như trước thô bạo như vậy. Ngược lại tràn đầy thương
tiếc cùng thương yêu.
Hắn sai rồi!
Thì ra là nàng không có bất kì nam nhân khác đi qua, nàng chỉ có một mình hắn!
Dừng lại ở trong cơ thể nàng, hắn cảm nhận được rất rõ ràng
tiểu huyệt chặt chẽ của nàng có một lực hút mạnh mẽ, thật là cực kỳ
thoải mái.
“Ta sẽ thương yêu nàng thật nhiều, yên tâm.”
“Ta sẽ hận chết ngươi!” Nàng căm hận nói, cũng không dám lộn xộn, bởi vì vừa động là đau đớn vô cùng.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói trên môi nàng. Nàng đem bao bọc hắn chặt như vậy, hắn cũng không chịu được nữa rồi!
Hắn bắt đầu di động mình, mà mỗi một lần kéo ra đưa vào,
khoái cảm cứ liên tục đến, làm hai người cũng không kìm hãm được kêu
thành tiếng.
“A. . . . . . Cảm giác thật kỳ lạ. . . . . .” Nàng không cách nào hình dung cảm giác đau đớn cùng khoái cảm này, chỉ biết đây là tư
vị tiêu hồn trước nay chưa thấy.
“Trời ạ! Nàng thật ngọt. . . . . .”
Hắn giữ lấy eo thon của nàng, từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào, nghe thanh âm yêu kiều hấp dẫn của nàng, bừa bãi hấp thụ ngọt ngào của
nàng.
“Không muốn. . . . . .” Từng trận khoái cảm che mất lý trí của nàng, nàng chỉ có thể vong tình thét chói tai. . . . . .
Trốn trốn trốn, trốn nhanh lên một chút!
Giang Tiểu Mễ quyết định ngay cả châu báu nữ trang nàng mang
đi cũng không cần, bởi vì thật sự nếu không trốn đi…, hắn sẽ coi nàng
như món đồ chơi không mất tiền, chơi tới chơi lui.
Nếu như nói nàng là mèo con, vậy hắn chính là con cọp ăn tươi nuốt sống!
Vì tự do quý báu, nàng không thể làm gì khác hơn là hy sinh những vật ngoại thân kia ── dù sao tiền kiếm lại là được mà!
Trong lòng nàng ngây thơ tính toán, không biết nhất cử nhất động của nàng đã rơi vào trong mắt của nam nhân sau lưng.
Con mèo nhỏ này không ngủ đi, lén lén lút lút muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật muốn chạy trốn sao?
Trong lòng Lôi Diệt Thiên chấn động, đang muốn đi lên trước ngăn cản nàng, lại nhìn thấy Hỏa Vô Tình xuất hiện ở trước mặt nàng.
Giang Tiểu Mễ đang chần chừ trước hang chó, cân nhắc xem có nên đi từ nơi này, đột nhiên ──
“Tiểu cô nương, nàng không sao chứ?”
Giang Tiểu Mễ sợ hết hồn. Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Nàng tựa như quả bóng cao su bị xì hết hơi, cúi đầu chậm rãi quay sang. “Không có sao.”
“Cần ta bồi nàng tâm sự không?”
“Không. . . . . .” Nàng ngẩng đầu lên thấy nam nhân ở trước
mắt, giọng nói lập tức thay đổi, “Rất cần! Ta đồng ý nói chuyện ngay!”
Oa! Con cọp đáng ghét kia bộ dạng đã rất đẹp rồi, nhưng mỹ nam tử trước mắt này nho nhã, phong độ càng thêm hợp khẩu vị nàng.
“Ngươi. . . . . . Không phải cũng là sơn tặc chứ?”
Hắn không có trả lời, nhếch miệng mỉm cười.
Oa! Thật là thông minh, biết dùng nụ cười mà không nói, một
chiêu này có thể tránh né vấn đề làm người ta lúng túng. Không giống xú
sơn tặc đó thích gào thét người khác.
Hỏa Vô Tình mang nàng đi tới hậu hoa viên, cũng ra lệnh thủ hạ chuẩn bị một chút trà bánh.
“Không ngờ rằng hang thổ phỉ cũng có vườn hoa xinh đẹp như
thế. . . . . . A, thật xin lỗi, ta nói sai.” Nàng ngượng ngùng nói. Nếu
như là Lôi Lão đại đó ngồi đối diện nàng, nhất định sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng lườm nàng.
Đáng giận, Lão Nhị thế nào mà nàng lại nghĩ đến nam nhân đáng ghét đó?
“Nàng thích ăn đồ ngọt sao?” Hỏa Vô Tình giọng nói ôn nhu
hỏi. Thật ra thì hắn cũng không phải có bất kỳ ý đồ gì với Giang Tiểu
Mễ, đây chỉ là cách thức hắn nói chuyện.
“Thích.” Giang Tiểu Mễ khẽ mỉm cười với hắn. Đây mới là người khiêm tốn nha! Không giống xú sơn tặc đó ─ ─ Khoan đã! Giang Tiểu Mễ,
không phải còn muốn xú nam nhân |
Cùng trò chuyện với Hỏa Vô Tình, nàng biết thì ra hắn là đông môn sư đệ với xú sơn tặc đó, gọi Hỏa Vô Tình, còn có sư đệ gọi Thủy Tàn Tâm.
Nguyên lai là bốn thầy trò bọn họ cư trú tại ngọn núi này,
mấy năm gần đây có nhiều dân chúng không biết đi đâu vầ đâu, còn có võ
lâm nhân sĩ bị người hãm hại tới gia nhập vào bọn họ, dần dần tạo thành
Cuồng Phong trại hôm nay.
Trong lúc nói nói chuyện với hắn, nàng nghe rất nhiều chuyện về Lôi Diệt Thiên, cũng càng ngày càng khó ghét hắn. . . . . .
“Đại ca ta không thích nói chuyện, nhưng tâm địa rất công chính thiện lương.” Hỏa Vô Tình nói tốt cho Lão đại nhà mình.
“Hắn sẽ không nói chuyện?” Giang Tiểu Mễ phản bác, lời nói
xấu hổi tối hôm qua của hắn lần nữa hiện lên ở trong đầu nàng, hại khuôn mặt nhỏ của nàng càng ngày càng hồng.
“A, mặt nàng thật là đỏ. . . . . . Nàng rất nóng sao?”
“Không. . . . . . Mới vừa ăn đồ cay.”
Hỏa Vô Tình nhìn điểm tâm ngọt đầy bàn, trong lòng nghi hoặc ── trên bàn này có loại nào là cay ?
“Thật ra thì ngươi bị bề ngoài đại ca ngươi lừa. Hắn thật ra
là đại bại hoại ăn hiếp thiếu nữ thiện lương xinh đẹp!” Nàng tức giận
nói, lại ăn một miếng bánh hoa quế.
“Phải không?” Hỏa Vô Tình vẻ mặt thản nhiên tiếp, “Vậy chắc chắn là nàng bị ăn hiếp.”
Nghe hắn vừa nói, tâm nàng cứng lại, miếng bánh hoa quế trong miệng hoàn toàn bị nghẹn lại.
“A. . . . . .” Giang Tiểu Mễ cố gắng đấm ngực, muốn đem miếng bánh hoa quế đáng chết kia phun ra.
“Nàng không sao chứ?” Hỏa Vô Tình lo lắng nhìn sắc mặt của nàng từ đỏ biến thành trắng.
Đột nhiên, mội bàn tay lớn vỗ một cái từ phía sau lưng nàng.
“A!” Thật là đau!
Là ai? Là ai dám ở sau lưng đả thương người? ! Nàng tức giận xoay người, nghênh đón một đôi hắc mâu tóe lửa.
Lôi Diệt Thiên!
“Đừng trợn mắt lớn như vậy. Nếu như không phải là ta, nàng đã nghẹn chết.” Lôi Diệt Thiên lạnh lùng gầm nhẹ.
“Ta tình nguyện nghẹn chết cũng không nguyện đói chết! Người
ta biết ta cũng không được ăn ngon, hảo tâm mời ta ăn một bữa. . . . . . Đâu như ngươi!” Nàng không cam lòng yếu thế quát lại.
“Nàng!”
Lôi Diệt Thiên muốn nói thêm gì đó, liếc lên Hỏa Vô Tình bên cạnh đang cười đến mập mờ.
Đáng giận! Hắn cũng không muốn để cho người kia xem kịch vui.
“Theo ta trở về phòng.”
“Không muốn!”
“Đi!”
“Không muốn!”
Hắn tiến tới bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ nàng muốn ta trói nàng về?”
Đầu nàng lập tức lắc lư mạnh.
“Vậy đi thôi.” Hắn vươn tay muốn dắt nàng, động tác hết sức tự nhiên, dường như hắn thường làm như vậy.
Giang Tiểu Mễ cúi đầu đáng thương đưa tay để cho hắn dắt, vừa đi vừa quay đầu lại trộm nhìn Hỏa Vô Tình.
Ô ô. . . . . . Mặc dù nàng rất thích mỹ nam tử hào hoa phong
nhã này, nhưng nàng đã mất đi trong sạch, hai người nhất định vô duyên. . . . . .
Mà hết thảy này toàn bộ rơi vào trong mắt Lôi Diệt Thiên.
Lần đầu tiên trong đời, lửa ghen của hắn đã cháy lan khắp trong lòng.
Sau đó có người phải gặp xui xẻo rồi!