Áp Trại Tiểu Phu Nhân

Chương 9: Chương 9




au ba ngày, hai người trải qua cuộc sống ao ước như thiên tiên. Ban ngày hắn mang nàng đi chơi khắp nơi, buổi tối hai người còn lại là nhiệt tình triền miên. “Sơn Đại vương, chúng ta lúc nào thì thành thân?” Giang Tiểu Mễ vùi ở trong ngực hắn, hưởng thụ đích thân hắn vì nàng bóc nho, ăn ở trong miệng, ngọt ở trong lòng.

“Chúng ta trở về liền lập tức thành thân.”

“Có thật không?”

“Sự thực, là giả.”

Khuôn mặt tươi cười của nàng lập tức trầm xuống, dùng sức đẩy hắn ra, ô ô khóc nói: “Ta biết! Đàn ông các ngươi đều là có mới nới cũ . . . . . . Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không giống như vậy, không nghĩ tới cả thiên hạ đều là một đám quạ đen! Ta hôm nay coi như đã nhìn rõ ngươi. . . . . .”

Hắn đột nhiên ôm chặt nàng, “Nàng chỉ thích suy nghĩ lung tung.”

“Ta nào có?” Nàng bỉu môi muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn không những không buông ra, còn ôm chặt hơn.

“Ta còn chưa nói hết. . . . . . Ta nói trở về mới thành thân là giả, hiện tại cùng nàng động phòng mới là thật.” Nói xong, hắn ở trên mặt nàng lại hôn lại hôn, chọc cho nàng ha ha cười không ngừng.

“Nương tử, chúng ta tới thân thiết. . . . . .”

“Không muốn nữa! Ban ngày. . . . . .” Nàng thẹn thùng nói, đầu cúi thật thấp, rất ra vẻ bộ dạng tiểu cô nương.

“Thật không muốn? Vậy coi như.” Hắn nghĩ, lại phát hiện tay áo của mình bị nắm thật chặt, hắn cúi đầu vừa nhìn, phát hiện tay nhỏ bé của nàng bắt hắn.

“Tiểu Mễ?” Hắn nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, “Có muốn không?”

Chết tiệt! Đồ đáng ghét. . . . . . Trước kia bất kể nàng có muốn hay không, hắn không phải luôn ép buộc, nào có khách khí như hôm nay?

Nàng liếc hắn một cái, làm hắn cười ha ha.

Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói với nàng: “Vậy chúng ta trở về phòng đi !”

“Ừ.” Nàng thẹn thùng gật đầu.

Nàng biến thành một nữ nhân dâm đãng. . . . . . Hết thảy đều là hắn làm hại!

Nhưng, nàng kháng cự hắn không được.

Nàng muốn hắn, nàng cần hắn, nàng khát vọng hắn.

Nằm dài trên giường, nàng liền ôm lấy hắn, đem môi đỏ mọng áp lại hắn. . . . . .

“Nhất định là do rượu!” Nàng đem tất cả cử chỉ khác thường đổ cho vừa mới uống rượu.

Lôi Diệt Thiên ở trong lòng cười thầm con mèo nhỏ sĩ diện này, nhưng hắn yêu nàng như thế, muốn cả đời cùng nàng ở chung một chỗ.

“Mèo con, ta yêu nàng. . . . . .” Hắn chống vai của nàng lẩm bẩm nói nhỏ, giọng nói tràn đầy tình cảm.

“Ta cũng yêu ngươi. . . . . .” Nàng ưm hưởng ứng, vong tình cùng hắn bước vào thế giới nhân tình.

Kể từ khi xác định tâm ý của nhau, nàng ở phương diện này không hề cự tuyệt hắn nữa, thậm chí giống như cô gái nhỏ, vẫn muốn hắn dạy nàng một chút tư thế tương đối đặc biệt, để cho nàng khai mở nhãn giới.

“Ta cuối cùng có một ngày sẽ bị nàng ép buộc.” Hắn nặng nề thở dài một cái, đối với nàng vừa yêu lại không thể làm gì.

Nàng không vui chu cái miệng nhỏ. “Không thích thì thôi!”

Lại dám nói như vậy? Muốn chết!

Nàng muốn đứng dậy, lại bị hắn kéo trở về, không để cho nàng đi. “Tiểu Mễ. . . . . .”

“Trừ phi ngươi làm ta vui vẻ.”

“Làm nàng vui thế nào?”

Nàng nghiêng đầu nhỏ rất nghiêm túc, đột nhiên quát to một tiếng. “Ta muốn ăn gà nướng ngươi tự mình đi mua!”

“Cái đó phải đi Thành Tây mua!” Hiện tại hắn đã dục hỏa đốt người, nào có có thể lại đi Thành Tây giúp nàng mua gà nướng!

“Không chịu sao?” Nàng đá mắt mèo nhìn hắn, “Thì ra ngươi căn bản cũng không yêu ta!”

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Như vậy coi như không thương nàng sao? “Ngày mai ta bồi nàng đi ăn. Hiện tại ta ──”

“Ta phải ăn bây giờ!”

Hắn trừng nàng, nàng cũng dùng sức trừng lại, hai người trợn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, Lôi Diệt Thiên nặng nề thở dài một cái.

“Được, ta đi mua.”

Vì ái thê, dù khổ cực thế nào cũng phải đi. Hơn nữa vạn nhất nàng giận thật, không cùng hắn thân thiết làm sao bây giờ? Hắn cắn răng một cái, ba bước cũng biến thành hai bước chạy ra bên ngoài, chọn con ngựa yêu thích của hắn xông thẳng Thành Tây.

Qua một canh giờ ──

“Mua về rồi!”

Giang Tiểu Mễ nghe được thanh âm của hắn, vui vẻ xông lên trước, “Oa! Thật giỏi. . . . . . Thiên, ta biết ngươi yêu ta nhất!” Nàng vui vẻ ở trên môi hắn in lại một nụ hôn nóng bỏng.

Lôi Diệt Thiên lộ ra nụ cười, đưa tay muốn ôm nàng ──

“Nếu như có thể được uống nữ nhi hồng thượng đẳng ở Thành Đông thì càng tuyệt. . . . . .” Ánh mắt cầu xin của nàng lại rơi vào trên người hắn.

“Ta đi mua.” Hắn chấp nhận ra ngoài.

Ai bảo hắn yêu nàng đây? Cực khổ nữa cũng đáng giá.

Giang Tiểu Mễ đứng ở cửa chăm chú nhìn vào bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn con gà nướng ở trên bàn, mùi thơm hấp dẫn kia truyền vào trong mũi nàng, giống như mùi của hạnh phúc.

Nàng chỉ muốn thử một chút hắn có yêu nàng nhiều, cưng chìu nàng nhiều không, mà bây giờ, nàng không cần hoài nghi nữa.

Khóe miệng nàng nâng lên nụ cười ngọt ngào. . . . . . .

Nàng ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn chờ hắn trở về, chờ hai người cùng nhau ăn sạch con gà này, uống nữ nhi hồng xong, sẽ cùng hắn thân thiết.

Nhưng, nàng chờ, thế mà đợi đến ngủ thiếp đi. . . . . .

Cuối cùng, nam nhân bị bắt đi mua rượu đã trở về.

Lôi Diệt Thiên vừa vào cửa, đập vào mắt chính là hình ảnh nàng ngủ vô cùng ngây thơ, vốn là oán khí trong nháy mắt này biến mất vô ảnh vô tung.

Ai! Tình yêu ơi tình yêu, thật là hại chết nam nhân. . . . . .

Hắn rón rén đến gần, ôm ngang nàng.

Giang Tiểu Mễ bởi vì động tác của hắn khẽ mở đôi mắt mơ mơ màng, “Ngươi về rồi!”

“Ừ. Nàng muốn gì ta giúp nàng mua về. Ta nói cho nàng, đừng cho rằng ta yêu nàng, mà nàng có thể muốn làm gì thì làm. Ta. . . . . .”

Hắn lời nói còn chưa nói xong, Giang Tiểu Mễ đã kéo cổ hắn xuống cho hắn một cái hôn thâm tình. “Ta cũng vậy thật yêu thật yêu thật yêu ngươi. . . . . .”

Lời của nàng như ánh sáng ấm áp, sưởi ấm trái tim hắn, cũng hóa đi bất mãn vừa mới ở trong lòng.

Hắn đặt nàng ở trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sờ sờ đầu của nàng, rất ôn nhu nói: “Mèo con, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Thấy nàng ngủ, hắn in lại trên trán nàng một cái hôn cưng chiều, sau đó lại trở về trước bàn.

Mùi gà nướng thơm xông vào mũi cùng mùi rượu nữ nhi hồng làm cho hắn thực thèm, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, hai ba lần liền đem con gà kia xé ăn sạch vào bụng.

Gà nướng nhà này ăn ngon thật!

Còn có nữ nhi hồng thượng đẳng, vừa thơm vừa nguyên chất!

Nhưng vào lúc này ──

“Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . .”

“Tiểu Mễ?”

Chỉ thấy Giang Tiểu Mễ tưc giận vọt tới trước mặt hắn nhìn trên bàn đầy xương gà, còn có nữ nhi hồng bị hắn uống sạch . . . . . .

Nàng một tay đoạt lấy, uống sạch. “Không cho ngươi uống!”

Lôi Diệt Thiên sửng sốt một chút, “Mèo con, nàng không được uống rượu, sẽ say.”

“Ta dễ say như vậy sao? Tửu lượng của ta kém như vậy sao?” Nàng vừa nói hé ra khuôn mặt nhỏ càng ngày càng hồng.

“Mèo con. . . . . .”

“Ngươi xấu xa! Ngươi đem gà của người ta ăn sạch, trả lại cho ta!” Nàng vọt tới trước mặt hắn, vung mạnh tay đánh vào ngực hắn. “Trả ta trả ta. . . . . .”

“Trả nàng thì trả nàng!” Hắn kéo nàng vào ngực, sau đó ôm lấy nàng sải bước đi về phía giường, đặt nàng ở trên giường, dùng thân thể ngăn chặn nàng. “Nàng muốn ăn gà, vậy ta cũng có! Tối hôm nay tha hồ nàng ăn!”

Giang Tiểu Mễ cảm thấy mặt mình thật là nóng. . . . . . Người nam nhân này! Dám ở trước mặt thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ như nàng nói những lời hai nghĩa mắc cỡ chết người này!

“Ngươi ít làm đẹp cho mình thôi, ngươi lại ăn.” Ai a, nàng nói cái gì vậy?

Chết tiệt! Nàng thật đã bị lây nhiễm hắn.

“Không biết, nàng thử một chút.” Hắn dụ dỗ, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí, làm nàng toàn thân tê dại.

“Không muốn. . . . . . .” Nàng cố gắng tránh gương mặt tuấn tú không ngừng đến gần. Nàng mới không trúng mỹ nam kế của hắn!

“Ta bảo đảm nàng ăn rồi còn muốn ăn nữa.”

“Không cho phép ngươi nói nữa!” Nàng xấu hổ khước từ, rượu cồn trong cơ thể nhanh chóng phát huy tác dụng, cả người nàng thấy bay bổng.

“Tiểu Mễ, mau lại đây ăn ta đi!” Hắn yêu cầu.

“Không muốn nữa. . . . . .” Nàng lúng túng uốn éo người.

Nàng vừa uốn người một cái, hắn lập tức như hổ đói nhào tới.

“A!”

Giang Tiểu Mễ đầu tiên là phát ra một tiếng thét chói tai, kế tiếp là tiếng thở dốc đứt quãng . . . . . .

Sáng sớm hôm sau ──

“Giang cô nương, có người muốn gặp nàng.” Điếm tiểu nhị ngăn cản nàng chuẩn bị cùng Lôi Diệt Thiên trở về Cuồng Phong trại.

“Là ai?” Ai muốn gặp nàng?

“Là ta.”

Một thanh âm rất quen tai từ cửa phòng truyền đến, nàng ngẩng đầu lên. Lại thấy người cả đời này nàng không muốn thấy nhất ──

Mẹ kế nàng!

“Tiểu nhị ca, cám ơn.” Nàng đưa chút ngân lượng cho tiểu nhị.

“Hừm! Giàu rồi sao?”

Mẹ kế nhìn thấy nàng rộng lượng như vậy, trong lòng có thể nói là đủ điều.

“Ban đầu ngươi mang tất cả tiền bạc đi, bỏ lại một mình ta, ngươi thật đúng là không có lương tâm!”

Giang Tiểu Mễ lạnh lùng cười một tiếng, “Những tiền kia vốn là của ta. Hơn nữa, là bà bất nhân với ta trước, đừng trách ta bất nghĩa. Dù sao bà cũng hiểu được cách sinh tồn, không phải sao?”

Mẹ kế tức giận nhìn chằm chằm Giang Tiểu Mễ. Từ đầu bà đã không thích đứa trẻ này, hận không thể tróc da của nàng, ăn thịt nàng!

“Đúng vậy, nếu không ta sao có thể đứng ở trước mặt ngươi nói chuyện . . . . . Ta nói con gái à, trong thời gian ngươi không có ở đây, nương của ngươi đã hao hết khổ cực cùng cố gắng, rốt cục cũng có thành quả nho nhỏ.”

“Bà thì có thành quả gì chứ?” Nàng đối với những lời của mẹ kế thật coi thường. “Bất quá bà cũng không cần nói cho ta biết, ta cùng bà đã không có quan hệ. Không có chuyện gì, mời bà về cho.” Nàng đi về phía cửa, chờ tiễn khách.

Mẹ kế cũng không đơn giản như vậy bỏ qua nàng. “Ta nói con gái, ta thì không sao, bất quá là ngươi có chuyện.”

“Ta có chuyện gì?”

“Ngươi còn nhỡ vị đại gia lúc đầu phải gả cho không? Hắn chẳng những không ngại ngươi đào hôn, còn nói chỉ cần ngươi hồi tâm chuyển ý, hắn cũng không đòi lại những sính kim kia nữa. . . . . .”

“Ta nói rồi, ta chưa từng có đáp ứng hôn sự này. Người nào đáp ứng người đó tự đi gả!”

Cặp mắt mẹ kế đột nhiên mở to, thanh âm trở nên bén nhọn, “Chẳng lẽ ngươi tình nguyện làm vật cho sơn tặc kia tiết dục? ! “

Giang Tiểu Mễ sắc mặt trắng nhợt, giận đến nghiến răng, “Chúng ta sắp thành thân rồi, chàng yêu ta!”

Mẹ kế lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi ít tự mãn đi! Nếu như hắn yêu ngươi, còn có thể đi Hoa Vãn Lâu tìm hoa vãn liễu sao?”

“Hoa Vãn Lâu gì?”

“Nó là kỹ viện chuyên để nam nhân vui đùa, mà theo đúng lời nói thì nam nhân yêu ngươi hiện đang ở đó!”

“Ta không tin! Bà tận mắt nhìn thấy sao?”

“Dĩ nhiên. Bởi vì Hoa Vãn Lâu là ta mở!”

“Bà. . . . . . Bà cố ý nói láo, chia rẽ tình cảm chúng ta!” Nàng sẽ không để bị lừa gạt dễ dàng như vậy.

“Không tin? Đi với ta xem một chút chẳng phải sẽ biết?”

“Được, ta cùng bà đi!” Nàng không tin nam nhân kia thật dám đối đãi với nàng như vậy!

“Tiểu Mễ, chúng ta đi thôi! Ta mua cho nàng rất nhiều phấn son. . . . . .” Thanh âm Lôi Diệt Thiên đột nhiên biến mất. Người đâu?

Hắn nhìn bên trong nhà bọc quần áo đang chuẩn bị được một nửa, dự cảm bất tường ở trong lòng nổi lên.

Hắn lập tức xông ra.”Người đâu!”

Một đám hắc y nhân vô thanh vô tức xông ra, “Có thuộc hạ!”

“Lập tức tìm ra Giang cô nương!”

“Dạ!”

Lôi Diệt Thiên biết lần này nàng không phải là chạy trốn, bởi vì hắn đều muốn cùng nàng thành thân.

Hắn cầm thật chặt hộp phấn mua cho nàng. . . . . . Nàng ngàn vạn lần đừng có chuyện gì ngoài ý muốn.

Hắn đã không thể không có nàng. . . . . .

Đi theo mẹ kế muốn tới bắt kẻ thông dâm, Giang Tiểu Mễ đi tới một gian nhà kề hoa lâu, dọc theo đường đi phương khách đến tìm những thứ kia cười đắm đuối với nàng, làm cho nàng thật muốn móc mắt bọn họ ra.

Nhưng nàng nhịn xuống, trước tìm được Lôi Diệt Thiên hãy nói.

“Người đâu?” Nàng vội vàng hỏi.

Mẹ kế cười rất âm hiểm, làm Giang Tiểu Mễ cảm thấy có cái gì không đúng, tựa hồ có âm mưu gì đang tiến hành.

Nàng cũng không nói thêm nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng mẹ kế nhanh hơn một bước chặn lại đường đi của nàng.

“Đi đâu? Ngươi không muốn nhìn xem bộ dạng tên sơn tặc trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng nàng?”

“Không muốn. Ta và hắn muốn thành hôn, giữa phu thê là phải tin tưởng lẫn nhau.”

“Tin tưởng?” Mẹ kế khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Bà không hiểu, ta cũng không trách bà. Dù sao bà và cha ta ngay cả tình cảm cũng không có, chớ nói chi là tín nhiệm lẫn nhau.” Giang Tiểu Mễ toan tính nói, làm mẹ kế giận đến trên mặt lúc trắng lúc xanh. “Cho dù hắn ở bên trong, ta tin cũng là có nguyên nhân. Cho nên ta muốn đi về.”

Nàng muốn bước một bước nữa, lại vẫn bị mẹ kế ngăn trở. “Thật không nghĩ tới ngươi lại tin tưởng hắn như thế. . . . . . Xem ra nha đầu chết tiệt nhà ngươi là thật tâm thích sơn tặc giết người không chớp mắt đó!”

Giang Tiểu Mễ nhún nhún mi, “Ta không giống bà.”

“Ngươi!” Ngươi thật đúng là một nữ hài sống chết còn không biết ngậm miệng lại! Bất quá. . . . . . Hắc hắc! Ngươi cũng không đắc ý được bao lâu!

“Ngươi nơi nào cũng không được đi. . . . . . Đi vào cho ta!” Mẹ kế nói xong, hung hăng đẩy nàng vào trong một gian phòng.

Giang Tiểu Mễ bị bà ta đẩy như vậy, mạnh mẽ ngã vào bên trong nhà, té lăn trên đất, đau đến nàng kêu thành tiếng.

“Hắc hắc! Tiểu mỹ nhân của ta, ta đã đợi nàng thật lâu. . . . . .”

Giang Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn lên, mặt liền biến sắc. “Ngươi là ai?”

Chỉ thấy một lão nhân vừa già vừa xấu xí cười rất dâm đãng, “Ngã có đau không? Ta đỡ nàng . . . . . .”

“Không được chạm vào ta! Ngươi là ai?” Giang Tiểu Mễ đề phòng hỏi.

“Hắn chính là người ngươi phải thành thân đó!” Mẹ kế ở sau lưng nàng lạnh lùng nói, không có hảo ý nhìn nàng.

Giang Tiểu Mễ vội vàng đứng lên, nhìn mẹ kế một chút, lại nhìn lão nam nhân có thể đáng làm cha nàng.

“Thì ra thật sự là bà đang gạt ta!” Nàng lớn tiếng kêu.

Mẹ kế lạnh lùng cười, sau đó quay đầu đối với lão nam nhân kia nói: “Đại gia, tiểu tân nương đã mang đến cho ngài. Nàng muốn cưới hay không cũng không còn quan hệ, bất quá tiền của ngài cho không thể thu hồi đó!”

“Dĩ nhiên! Bất quá ta trước phải chơi hòa vốn mới được!”

Đủ rồi! Hai người không biết xấu hổ này lại coi nàng thành vật phẩm!

“Ai dám đụng một sợi lông của ta, ta sẽ cho hắn chết rất thảm!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, xoay người muốn rời khỏi nơi ghê tởm này.

Nhưng nàng mới đi mấy bước, lại cảm thấy một hồi quay cuồng ── “Bà làm gì với ta? !”

“Ở trong kỹ viện, vì để cho khách nhân cùng nữ nhi của ta vui vẻ được tận hứng, sẽ đốt hương có tác dụng kích thích.”

“Vậy tại sao bà không sao?”

“Ta có ăn giải dược! Đừng lo lắng, loại hương này đối với ngươi không có gây hại.”

“Đừng hòng. . . . . . .” Cho dù phải bò đi, nàng cũng muốn bò khỏi nơi này!

“Tiểu mỹ nhân, chớ phản kháng. Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!” Lão nam nhân ôm cổ nàng, hơi thở ghê tởm phun trên mặt nàng, làm nàng buồn nôn.

“Ngươi cút ngay!” Nàng dùng một tia khí lực cuối cùng đẩy hắn ra, nhưng đi chưa được mấy bước liền bị mẹ kế đẩy vào trong ngực lão nam nhân kia.

Lão nam nhân vội vàng ôm lấy thân thể thơm mát của nàng, ôm thật chặt, không buông ra.

“Đại gia, từ từ hưởng thụ!” Mẹ kế vừa nói, còn xấu xa nhìn Giang Tiểu Mễ một cái, dương dương đắc ý cười với nàng, sau đó ra khỏi phòng, vẫn không quên khóa trái cửa phòng.

“Canh kỹ cho ta, không được để cho bất luận kẻ nào vào quấy rầy!” Bà ta lạnh lùng ra lệnh quân nô.

Hừ! Giang Tiểu Mễ, ngươi hại ta thảm như vậy, hôm nay chính là báo ứng của ngươi!

Mẹ kế càng nghĩ càng vui vẻ, không tự chủ được nở nụ cười.

Đột nhiên, một người bóng người cao lớn ngăn trước mặt bà, dọa bà giật mình.

“Ai a, ngươi muốn hù chết người sao?” Bà sợ đến vỗ ngực.

Chỉ thấy đối phương nhanh chóng rút kiếm đặt trên cổ bà, lạnh lùng hỏi ──

“Thê tử của ta ở đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.