Một tháng sau ──
Bên trong đình viên Thiên gia thoáng qua một bóng người lén
lút, chớp mắt, bóng người liền đi tới trước khuê phòng Thiên Diệp Tuyết.
Hắn tựa như quỷ mị vô thanh vô tức tiến vào trong phòng nàng ──
Đây không phải là lần đầu tiên hắn vào phòng nữ nhân, nhưng đều là được mời quang minh chính đại, chứ không phải giống như bây giờ ── lén lén lút lút.
Hành động vụng trộm như vậy làm tâm hắn dội lên một loại hưng phấn lại kích thích, khiến cho huyết dịch càng thêm lưu động dồn dập.
“Nàng cho là có thể thoát khỏi ta sao? Không thể nào. . . . . .”
Ngữ khí hắn nhẹ như gió mang theo sủng ái mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào nhân nhi nho nhỏ đang cuộn tròn trên giường, vẻ mặt càng không tự chủ được hiện ra vẻ ôn nhu.
Bất quá hắn cũng rất tức giận, giận nàng bỏ đi không nói một lời ── khi hắn nói muốn cưới nàng, nàng chưa trả lời đã chạy trốn.
Vốn là tự ái để hắn cứ như vậy mặc kệ nàng, dù sao hắn đã
hưởng qua tư vị nàng, không cần phải vì cái trách nhiệm chết tiệt mà
cưới nàng, bồi thường tự do cả đời mình.
Nhưng, hắn càng nghĩ càng không cam lòng. . . . . .
Hắn lẳng lặng đi đến bên giường thì Thiên Diệp Tuyết đang mộng đẹp vừa đúng lúc lật người đối mặt hắn.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh xắn của nàng, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết lại vô cùng mịn màng.
Lông mi dài, cái miệng hồng diễm nhỏ nhắn.
Nàng ngủ như một hài tử thiên chân vô tà (ngây thơ), trên mặt còn có một nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Nàng nhất định là mơ mộng đẹp . . . . . . Hắn nghĩ.
Nàng lại bỗng nhúc nhích, lần này lộ ra xuân quang.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào hai chân thon dài như bạch ngọc, con ngươi đen nhanh chóng bùng lên ngọn lửa.
Thân thể mềm mại trước mắt kia như đóa sen kì diệu, vậy mà hắn đã từng triệt để được thưởng thức qua.
Nhớ tới bộ dáng nàng uyển chuyển dưới thân hắn, ham muốn lần nữa làm thân thể hắn trở nên nóng. . . . . .
Xem ra hắn sẽ tính toán với nàng sau, hiện tại hãy thỏa mãn dục vọng hắn đã phải tích lũy mấy ngày nay!
Hắn xấu xa nở một nụ cười, sau đó vung ma trảo, thăm dò vào đan y của nàng.
Khi hắn phát hiện nàng không có mặc yếm thì cảm thấy càng
thêm kích thích. Bàn tay sờ lên nhũ phong mềm mại, cùng lực đạo không
lớn không nhỏ chậm rãi vuốt ve bộ ngực ấm áp kia, ngón tay không ngừng
xoa nắn nhũ hoa nàng, cho đến khi hai điểm nhỏ hắn chạm vào trở nên cứng rắn, hắn mới hài lòng cách đan y thật mỏng mút điểm nhỏ nhô lên.
“Ưm. . . . . .” Thiên Diệp Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ, thần trí
chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng thân thể cũng đang có phản ứng dưới
kỷ xảo vuốt ve cao siêu của hắn.
Bàn tay hắn nhanh chóng cởi áo nàng ra, để cho toàn thân nàng chỉ còn lại tiết khố nhỏ.
Nữ thể xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn, làm hắn cơ hồ không cách nào hô hấp.
Ngọc nữ phong trắng noãn tròn trịa bày biện ra vừa ưu mỹ vừa
đáng yêu, mà mới vừa rồi trải qua xoa nắn của hắn, nhũ hoa như anh đào
hồng diễm, không ngừng dẫn dụ nam nhân thưởng thức . . . . . .
Hắn há ngậm mút phấn hồng kia, giống như tiểu hài tử tham
lam mút, đầu lưỡi nóng rực vòng quanh vòng trên nhũ hoa, một tay kia
đồng thời xoa bóp bên còn lại, mặc sức đùa bỡn giai nhân đang ngủ say .
Bất kể ngủ say thế nào đi nữa, một khi bị xâm phạm như vậy, cũng đều sẽ có cảm giác.
Thiên Diệp Tuyết lờ mờ tỉnh dậy, nàng cảm giác được có một
vật nặng đè ở trên người nàng, hơn nữa còn bừa bãi đùa bỡn ngực nàng ──
Nàng đột nhiên mở mắt ra.
“Cứu ── Là ngươi!”
Thiên Diệp Tuyết sửng sốt, mở lớn mắt trước Hỏa Vô Tình không tha.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Nếu như bị đại ca hoặc những người khác phát hiện, hậu quả thật khủng khiếp.
Mà lúc này bàn tay to của hắn còn không an phận ở trên người nàng di chuyển, đưa đến thân thể nàng từng trận run rẩy. . . . . .
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Nàng không ngừng ngăn trở hai tay hắn, thân thể cũng không thể né tránh.
“Thật là lạnh nhạt. . . . . . Chỉ là một tháng không gặp mặt, nàng liền đem ta quên sạch. . . . . . Nữ nhân, thật là động vật vô
tình.” Hắn châm chọc nói.
“Ngươi mau đi ra! Nếu như bị phát hiện ──”
“Ta cũng không muốn đi, hơn nữa ta cũng không sợ. Nàng biết mà.”
Nàng mở lớn mắt nhìn thẳng hắn, tình cảm mãnh liệt trong lòng kia làm nước mắt nàng muốn chảy ra.
“Giữa chúng ta đã kết thúc. . . . . . Ta dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng muốn quên ngươi, ngươi sao lại xuất hiện?”
“Nàng thật quên ta?”
“Chuyện không liên quan đến ngươi.”
Hắn giữ lấy mặt nàng, ép nàng đón nhận ánh mắt nóng rực của hắn, “Chuyện không liên quan đến ta sao?”
Nàng nhắm mắt lại, cự tuyệt tiết lộ cảm giác thâm tình ở
trước mặt hắn, để hắn không có cơ hội làm nhục nàng, coi thường nàng
nữa.
Cũng ── cự tuyệt lại bị hắn mê hoặc.
“Nàng định không nói lời nào?”
Nàng vẫn trầm mặc.
“Nàng nợ ta một lời giải thích ──”
“Ta không phải là đồ chơi của ngươi! Ngươi cũng biết, chỉ cần có cơ hội, là ta nhất định sẽ chạy trốn.” Nước mắt như mũi kim đâm vào
tim nàng
Cũng đến mức như vậy rồi, nàng vẫn không cách nào xác định
được là hắn thật quan tâm nàng mới đuổi theo, hay chỉ là bởi vì không
thể nhẫn nhịn được chiến lợi phẩm của hắn thoát khỏi lòng bàn tay. . . . . .
“Cút ra khỏi phòng ta! Cút ra khỏi đời ta! Ngươi là xú sơn tặc!” Nàng rốt cục không chịu nổi tức giận gầm nhẹ.
“Mắng xong chưa? Mắng xong thì ngoan ngoãn nghe lời. Ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, như vậy sẽ làm ta ít có nàng một
chút, vậy thì thật là đáng tiếc!”
Ánh mắt của hắn mặc dù vẫn là lười biếng vô hại, nhưng Thiên
Diệp Tuyết vẫn là có thể thấy lạnh lùng trong mắt hắn càng ngày càng
nặng, biểu hiện sự kiên nhẫn của hắn sắp mất.
“Ngươi ── Quên đi, phải làm thì làm nhanh lên, làm xong thì
đi nhanh!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, đơn giản chỉ cần khiến mình
không có cảm giác, để cho hắn phát tiết hết liền đuổi hắn đi.
Hắn giữ lấy hai vai nàng, kéo nàng về phía hắn.
“Nếu để cho ta bắt được nàng, ta chẳng những sẽ không đi, hơn nữa tối nay còn từ từ thưởng thức nàng.”
“Ngươi hạ lưu!”
“Ta chỉ muốn để cho nàng hiểu một chuyện.” Tay của hắn nâng cằm nàng lên, ép nàng không thể không đối mặt hắn.
Nàng hung hăng nhìn chằm chằm hắn, đại khái có thể đoán được hắn muốn nói gì.
“Nàng trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”
Quả nhiên!
Nàng vừa tức vừa xấu hổ nhìn thẳng hắn, lại chỉ có thể mặc hắn đặt mình trên giường, giống như con cừu nhỏ yếu ớt.
Nhũ hoa xinh đẹp của nàng theo thân thể mà hơi run rấy, ngực tuyết trắng dưới ánh nên mờ mờ hiện ra sắc sáng mê người.
“Ta sẽ không hưởng ứng ngươi!”
“Phải không? Vậy chúng ta tới thử xem!”
Hắn cúi đầu lần nữa dùng sức mút, nàng đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc, vội cắn môi dưới, không để cho mình kêu thành tiếng.
Nàng nhắm chặt mắt lại, chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm mãnh liệt từ bị trêu chọc điểm nhỏ truyền đến, một tiếng rên khẽ kiều mỵ
không cẩn thận từ miệng nhỏ đang ngậm chặt bật ra.
“Không được như vậy. . . . . . A!”
Nàng sợ hãi kêu một tiếng, bởi vì hắn tay chẳng biết lúc nào
đã trượt đến giữa hai chân của nàng, nàng phản ứng không kịp nữa, hắn đã xâm nhập rồi.
“Không thể ──”
Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong lòng bị hắn khiêu khích mà nhộn nhạo.
Hắn mở thêm bắp đùi của nàng, bàn tay bao phủ ở tiểu hoa đã
sớm ẩm ướt, phảng phất là cố ý muốn trừng phạt nàng mới vừa rồi phản
kháng, ngón tay của hắn mơn trớn cánh hoa cũng xoa bóp tiểu hạch nhạy
cảm, nhưng nhất định không tiến vào tiểu huyệt đã sớm khát vọng hắn.
“Ngươi đừng như vậy. . . . . . Ta muốn kêu. . . . . .” Thanh
âm nàng khàn khàn tràn đầy kích tình cùng ngượng ngùng, làm ham muốn
chinh phục trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
“Muốn ta sao?” Ngón tay của hắn ma sát trước cánh hoa nho nhỏ, chính là không muốn thỏa mãn.
“Không. . . . . .” Nàng lắc đầu một cái, còn đang giãy giụa.
“Thật không ngoan!”
Ngón tay của hắn hung hăng đâm vào bên trong, nhưng lại chỉ ra vào bên ngoài, mà không đi vào sâu.
Hành hạ như vậy tựa như chỉ cho một người khát uống một hớp nước, cũng không để cho nàng thỏa mãn.
Hỏa Vô Tình làm như vậy là muốn cho nàng hiểu nàng rằng khát vọng tình cảm, mà mỗi lần lại đều phản kháng hắn.
“Không muốn như vậy. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . .”
Hắn rốt cuộc muốn như thế nào? Để cho nàng giống nữ tử dâm
đãng thì sẽ thật cao hứng sao? Thiên Diệp Tuyết không nhịn được rơi nước mắt.
“Cầu xin ta cái gì? Nàng phải nói rõ ràng, nếu không ta không biết phải làm sao.” Hắn cố ý coi thường giọt nước mắt làm lòng hắn nhói đau, không ngừng ép hỏi.
“Cầu xin ngươi muốn ta! Trời ạ. . . . . . Ta nên hận ngươi. . . . . .”
Nàng sớm tình dục hừng hực hỏa thiêu đến choáng váng, chỉ cảm thấy mình dấn thân vào thế giới thuần túy nhất, hai tay ôm thật chặt
vai hắn, móng tay cắm trên lưng hắn rỉ máu cũng không phát giác.
“Tiểu dã miêu này! Một khi dấy lên nhiệt tình trong cơ thể
nàng, nàng sẽ giống như ngọn lửa, cơ hồ muốn đem người hòa tan. . . . .
.” Hắn đem ngón tay của mình thật sâu đẩy vào, nhanh chóng di chuyển,
tạm thời giải phóng dục hỏa nàng.
“Ta nóng quá. . . . . .”
Giờ phút này nàng căn bản là không nghe được lời của hắn,
chẳng qua là đem thân thể của mình không ngừng gần sát thân thể hắn,
nâng người lên nghênh hợp tay hắn ở trong tiểu huyệt nàng ra vào.
Nhìn nàng bởi vì động tình mà má phấn trở nên đỏ bừng, thẹn thùng mang theo quyến rũ làm hắn mê mệt, yêu say đắm không dứt.
“Ta thật là yêu chết nàng! Tựa như tiểu miêu chỉ thích làm nũng. . . . . .”
Hắn hôn nàng thật sâu, bá đạo chiếm lĩnh từng ngóc ngách
trong miệng nàng, tham luyến ngọt ngào cùng độc hương mê người, chỉ muốn cả đời hôn nàng.
“Vô Tình. . . . . . Ta nóng quá. . . . . .” Theo ngón tay hắn ra vào, hoa huyệt nàng không ngừng chảy ra ái dịch, thấm ướt ngón tay
hắn, còn dính ướt cái mền.
Thanh âm yêu kiều của nàng làm hắn cũng không chịu được nữa,
đứng dậy đem y phục còn lại trên người mình cởi xuống, lộ ra phái nam
của hắn.
Thiên Diệp Tuyết e lệ nhắm mắt lại. Nữ tử rụt rè làm nàng không cách nào thản nhiên đối mặt với vật cự đại của hắn.
“Nàng xấu hổ càng làm ta muốn đoạt lấy nàng!” Hắn xấu xa nói.
Tiếp, hắn lần nữa trở lại trên người nàng, cũng đem hai chân của nàng nâng cao.
“Chuẩn bị xong để cùng ta cảm thụ cực lạc của nam nữ sao?”
Nàng khẽ cắn môi dưới, mắc cở đỏ mặt gật đầu một cái.
“Nhưng . . . . . . Ngươi phải nhẹ nhàng một chút.” Nàng nhỏ giọng nói.
Nàng thật là một vật nhỏ khiến người khác muốn thương yêu! Khó trách hắn si mê nàng như vậy. . . . . .
“Ôm ta!” Hắn ra lệnh.
Nàng thuận theo ôm lấy hắn, sau đó cảm giác được có một vật
to lớn châm rãi tiến vào trong cơ thể nàng. . . . . . Loại cảm giác đầy
đủ đó làm nàng cảm thấy thỏa mãn lại hạnh phúc.
“Ưm. . . . . .”
Nghe được nàng hài lòng thở dốc, tự ái cùng kiêu ngạo nam nhân cảm giác lập tức tràn đầy trong tâm hắn.
“Tiểu Tuyết, nói nàng chỉ cần mình ta, sẽ không để cho nam nhân khác chạm vào nàng dù chỉ là sợi tóc!”
Hắn kiềm chế cảm giác thoải mái được nàng chặt chẽ bao bọc
lại, nhịn xuống xung động muốn cuồng phóng trong thân thể nàng, hắn muốn trước tiên phải nghe được lời hứa của nàng.
“Ta. . . . . . Chỉ cần ngươi! Sẽ không để cho nam nhân khác
cham vào. . . . . . Ta chỉ muốn ngươi. . . . . . Yêu ta. . . . . .” Nàng ôm chặt hắn, mồ hôi đầy trên mặt và cổ, trong miệng hờ hững nói ra lời
mà hắn muốn nghe.
Lấy được đáp án làm hắn hài lòng, hắn mới bắt đầu ở trong
tiểu huyệt nàng di chuyển, dẫn nàng cùng giao hoan nam nữ đẹp nhất từ
xưa tới này.
“Vô Tình. . . . . . Thật tuyệt. . . . . . Yêu ta. . . . . .”
Nàng không ngừng thừa nhận hắn như dã thú kích cuồng tiến
lên, mà hắn mỗi một lần mãnh liệt ra vào đều làm nàng có loại cảm giác
bị chinh phục.
Nàng cảm giác mình cũng sắp không thở được, cơ hồ muốn bất tỉnh trong ngực hắn. . . . . .
Hỏa Vô Tình vội vàng hôn môi anh đào của nàng, đem tất cả tiếng kêu của nàng chặn ở trong miệng.
Mặc dù hắn vô cùng thích nghe tiếng ngâm đáng yêu lại có chút ngượng ngùng của nàng, bất quá nếu như đánh thức đại ca nàng, vậy sẽ
phá hư chuyện tốt của hắn.
Hắn hôn nàng, bàn tay vuốt ve mỗi tấc da thịt tinh tế, hạ
thân kéo ra đưa vào cũng không có dừng lại. Tay của hắn lại tới nhũ hoa đỏ hồng của nàng, không ngừng vuốt ve, lôi kéo, đưa tới nàng nhiều
thích thú hơn.
Cuồng liệt như vậy càng khiến nàng khó thở, phảng phất như đang nói rõ rằng, tất cả của nàng đều chỉ thuộc về một mình hắn!
“Ta không thể. . . . . .” Thiên Diệp Tuyết vô lực lắc đầu, mở mỹ mâu ngập sương, cầu khẩn hắn để cho sự hành hạ này kết thúc, để cho
dục hỏa trong cơ thể nàng hoàn toàn phóng thích.
“Hôn ta.” Hắn ra lệnh.
Nàng nhẹ nhàng hôn hắn, Hỏa Vô Tình không nhịn được phát ra
một tiếng gầm nhẹ, càng thêm chặt chẽ của thân thể mềm mại, đem cả người nàng bao vây trong cánh tay rắn chắc của hắn.
Nàng cảm nhận được tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, nàng
cũng nhiệt tình nghênh hợp hắn, khi hắn phát ra gầm nhẹ như dã thú thì
nàng cũng thỏa mãn thở dài.
Hắn bắn ra dịch thể nóng bỏng, chiếm lấy toạn bộ nàng, hắn cứ như vậy hoàn toàn đoạt lấy thân thể nàng. . . . . .
Trong phòng tối chỉ có tiếng hít thở hỗn loạn của hai người,
tay của hắn vẫn như cũ bá đạo vòng quanh nàng, để cho nàng căn bản không cách nào động đậy.
“Tại sao muốn chạy trốn?” Thanh âm hắn mơ hồ khẩn trương, sợ nghe được những lời tổn thương.
“Ta có thể không trả lời không?”
“Không thể!”
“Ta. . . . . . Ta không muốn ngươi bởi vì áy náy hoặc là trách nhiệm mà cưới ta.”
“Đồ ngốc! Ta yêu nàng mới cưới nàng.”
“Nhưng khi đó ta hỏi tại sao ngươi cưới ta, ngươi nói. . . . . .”
Hỏa Vô Tình sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng mình ban đầu sao lại bất cẩn như vậy.
“Đồ ngốc!” Hắn cho nàng một nụ hôn ấm áp. “Ai bảo nàng khi đó cứ nửa thân trần như vậy ngồi ở trên giường nhìn ta, ta sợ chính ta
không khống chế được, sẽ quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng yêu ta. . . . . . Nàng cũng biết nam nhân đều có lòng tự ái, nhưng thật ra. . . . . .” Hắn ôn nhu vuốt nàng da thịt mịn màng, mê muội lại yêu thương nhìn
nàng. “Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền yêu nàng.”
“Có thật không?”
“Chỉ là ta không biết lòng nàng. . . . . .”
“Đại ngốc!”
“Ta là đồ ngốc, nàng là tiểu ngốc, chúng ta có thể nói là trời sinh một đôi.”
“Đáng ghét!” Nàng thâm tình kêu một tiếng, nhào tới trong
ngực hắn. “Nhưng Văn Tú so với ta tốt hơn nhiều, nàng rất đẹp, gia thế
bối cảnh lại tốt. . . . . .”
“Chúng ta thành thân đâu liên quan chuyện của nàng.” Hắn bừng tỉnh hiểu ra, “Nàng không phải là hiểu lầm cái gì chứ?”
Thật ra thì nàng không có hiểu lầm, chẳng qua là lòng tự ti của nàng đang quấy phá thôi.
“Nếu như nàng muốn phá chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không tha
cho nàng! Ai muốn để cho ta không lấy được nàng, ta sẽ liều chết với
hắn!” Hỏa Vô Tình tức giận bất bình.
“Đồ nóng nảy, không được kích động.” Nàng vội vàng trấn an.
“Tiểu Tuyết, ta không phải là loại hoa tâm nam nhân, nàng nhất định phải tin tưởng ta!”
“Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi.” Nàng thẹn thùng nói.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy nàng càng phải gả cho ta. Bởi vì ta là một nam nhân tham muốn giữ lấy rất mạnh, nếu như ta yêu nàng sâu như vậy, ta nhất định
phải đem nàng chiếm thành của mình.” Hắn thâm tình nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn đánh bại hết thảy, lời nói cũng không thể
biểu đạt được giờ khắc hạnh phúc này. Nàng có thể từ trên người của hắn, trong mắt của hắn cảm nhận được phần tình cảm chân thành, hắn là tâm
của nàng, tình yêu của nàng, linh hồn của nàng. . . . . .
Trời ạ! Nàng thật sự thương hắn!
“Không có ai nửa đêm bò trên giường nữ nhân cầu ái.” Nàng rưng rưng oán giận.
“Nửa đêm trèo tường rất cực khổ, nàng nên đáp ứng ta, có được hay không?” Hắn giống như tiểu nam hài vô lại.
“Ta không biết, giờ ta không thể nghĩ ── a!”
Hắn đột nhiên lật người, để cho nàng nằm ở trên người hắn. Nhưng hắn tay vẫn không buông nàng ra.
Nàng vừa tức vừa xấu hổ, “Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi lộ ra nụ cười xấu xa, “Bồi nàng ngủ!”
“Không thể nào?”
“Có gì không thể? Dù sao ta cũng không có gì làm.”
“Không thể! Vạn nhất bị phát hiện ── Vô Tình, ngươi đừng sờ loạn. . . . . .”
Nàng muốn tránh thoát ngực của hắn, làm thế nào cũng tránh thoát không được.
Khuỷu tay của hắn là sắt sao? Thiên Diệp Tuyết chán nản nghĩ.
“Không nên đuổi ta đi. . . . . . Nàng không có ở bên cạnh ta, lâu rồi ta đã không được ngủ một giấc thật ngon.”
Lời của hắn làm nàng một hồi kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Hai tay hắn càng vòng chặt nàng. “Tóm lại tối nay ta sẽ không đi. Ngủ đi!”
“Ngươi. . . . . .” Vô lại! “Nếu như bị gia nhân của ta phát
hiện, ta sẽ bị đánh chết!” Nếu như bị đại ca phát hiện bảo bối muội muội luôn luôn giữ mình trong sạch nằm trên giường nam nhân, không biết hắn
sẽ có bao nhiêu tức giận cùng đau lòng. . . . . .
“Nàng không phải là cũng yêu ta sao? Sao hiện tại lại hung dữ với ta?”
“Yêu ngươi là yêu ngươi, nhưng cũng không thể để ngươi phá hư danh tiết của ta.”
“Đừng sợ, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ nàng . Hơn nữa. . . . . .
Danh tiết của nàng đã sớm bị ta phá hư.” Ngữ khí của hắn tựa hồ còn mang theo vẻ đắc ý.
“Ta không cần ngươi bảo vệ! Buông ta ra!” Nam nhân này đã được tiện nghi còn khoe mẽ!
“Phải không? Vậy nàng cứ tiếp tục kêu to, sẽ đưa đại ca nàng
tới. . . . . . Dù sao hắn nhất định sẽ ép ta cưới nàng, ta một chút cũng không sợ bị hắn bắt gặp.”
Như vậy sao được? !
Nhưng dường như hắn thật sự muốn cũng nàng dây dưa, chỉ thấy hắn lật người lại đè lên nàng.
“Tiểu Tuyết, ta lại muốn rồi. . . . . .”
Nàng còn không kịp kháng nghị, liền bị hắn ăn.
Quên đi . . . . . . Đối với tình yêu bất chấp đạo lý này, nàng có phản kháng như thế nào đi nữa cũng là vô ích . . . . . .
Sau trận kích tình, Hỏa Vô Tình thỏa mãn ôm Thiên Diệp Tuyết, vẻ mặt lười biếng, giống như hắc báo vừa ăn một bữa no nê.
Thiên Diệp Tuyết Tĩnh bình tĩnh lắng nghe tiếng tim đập của
hắn, như một bài hát ru, hơn nữa mới vừa rồi cuồng nhiệt kích tình, nàng ở trước ngực hắn tìm một vị trí thoải mái nhất, cả người thả lỏng trong ngực ấm áp, nhẹ nhàng ngủ.
Hỏa Vô Tình nhìn nàng thiên chân vô tà, ôn nhu vuốt mái tóc đen mềm, trong lòng tràn đầy rung động.
Khóe miệng hắn câu dẫn ra nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng ở trên trán của nàng ấn xuống một cái hôn.
“Ta yêu nàng. . . . . .”