“Sàng tiền Minh Nguyệt quang.”
“Ừ.”
“Nghi thị địa thượng sương.”
“Không sai.”
“Cử đầu. . . . . . Cử đầu vọng. . . . . .Vọng. . . . . .”
Nguyên bản tiếng ngâm thơ trong trẻo đến câu thứ ba câu thì xuất hiện nguy hiểm, làm phu tử ở một bên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”
Thảm rồi, vọng cái gì?
Tiểu nữ hài bộ dáng hết sức khả ái giương đôi mắt to đẹp nhìn người xung quanh.
Chỉ thấy phu tử đang cố gắng hít thở, cây quạt trong tay liều mạng phe phấy, tiểu nha hoàn cũng gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng muốn giúp tiểu thư nhà mình, nhưng có lòng mà không đủ lực.
Nguyên nhân có hai, một là các nàng thân là nha hoàn, nào có
phúc khí đọc sách? Cái nguyên nhân còn lại là Mộng Đại lão gia đang mở
to mắt, hung tợn trừng mắt nhìn, người nào có gan hổ tới trợ giúp tiểu
thư?
“Vọng. . . . . . Vọng. . . . . .”
“Vọng Minh Nguyệt, đúng không?” Mộng lão gia mỉm cười thay ái nữ giải vây.
“Đúng! Đúng! Thật là kỳ quái, cử đầu nhất định phải là vọng Minh Nguyệt, không thể vọng người khác sao? Thật là ──”
“Thật là quá tệ.”
“Đúng! Thật là quá tệ. Cha. . . . . .”
“Ta nói con, Mộng Tiểu Trúc!” Mộng lão gia rống giận, dùng
sức vỗ mặt bàn, hại tất cả mọi người tại đều dọa cho sợ đến đầu cúi gằm
xuống.
Nữ nhi trước mắt này dáng dấp thật xinh đẹp, khả ái yêu kiều, mà hắn cực nhọc đem nàng nuôi lớn. Không nghĩ tới nàng trừ một tay nấu
thức ăn ngon ở ngoài, cái gì cũng không được.
Đọc sách không được.
Nữ công không được.
Toán thuật không được.
Buôn bán cũng không được. . . . . .
“Tiểu Trúc, cũng ba ngày rồi, ta thấy nha hoàn cả Mộng Trúc
Lâu cũng đã đọc thuộc lòng bài thơ này rồi, mà con còn không . . . . . . Con nói xem, con có phải là cố ý hay không ?”
“Con không phải. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc ngước mắt nhìn nóc phòng, hàm răng trắng nhỏ nhẹ nhàng cắn môi dưới, một bộ không thể làm
gì, bộ dạng đáng thương.
Mộng lão gia làm sao lại không biết tư chất của nữ nhi bảo
bối? Đáng tiếc Tiểu Trúc của hắn không thể liệu trước là đọc sách. . . . . .
“Cha, con không nghe nữa! Trước kia người không quản con muốn hay không muốn, có thể hay không thể học những thứ ư ư a a kia…, thế
nào giờ già rồi liền thúc bách người nhà?”
Mộng Tiểu Trúc chu cái miệng nhỏ, như một tiểu cô nương bị ăn hiếp, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nàng biết cách đối phó cha mình, nước mắt vẫn là vũ khí hữu hiệu nhất.
Chỉ bất quá nàng cũng không biết, lần này cho dù nàng khóc đến chết cũng vô ích ──
“Con cho là ta thích ép con sao? Nếu như con gả cho một nhà
bình thường, ta nhiều lắm là nhiều chuẩn bị một chút đồ cưới, tin tưởng
con vẫn có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn; nhưng con phải gả cho Tiểu vương gia !”
“Tiểu vương gia rất giỏi sao? Trong thành này thì rất nhiều Tiểu vương gia. . . . . .”
“Tiểu vương gia Thạc vương phủ, người nào dám động vào?” Mộng lão gia liếc nữ nhi một cái.
Mộng Tiểu Trúc rùng mình một cái, ánh mắt trợn thật lớn. Mặc
dù nàng bình thường rất ít xuất môn, nhưng nàng cũng nghe không ít
chuyện của Tiểu vương gia Thạc vương phủ.
Nghe nói tỷ tỷ hắn là quý phi hoàng thượng sủng ái nhất, phụ
thân Thạc thân vương ở trong triều lại càng quyền cao chức trọng, thâm
thụ tôn kính. Tiểu vương gia bản thân lại tuấn tú lịch sự, tư chất thông minh, văn võ song toàn, hoàng thượng vô cùng coi trọng.
Người trong kinh thành đều có hi vọng có thể đem con gái của mình gả cho hắn, trở thành hoàng thân quốc thích, có quyền có quý.
“Đây là người người cầu còn không được, một hôn sự tốt.” Mộng lão gia bình luận nói.
“Nhưng con không cảm thấy có cái gì cầu cũng không được.” Mộng Tiểu Trúc rất xem thường.
“Còn mạnh miệng? !” Mộng lão gia gầm lên giận dữ.
Mộng Tiểu Trúc dọa sợ vội vàng câm miệng.
Nhưng trong lòng nàng vẫn không thuận. . . . . . Nàng mới không muốn gả đi, nàng muốn đi theo phụ thân cả đời!
“Ta cũng không biết hắn làm sao lại chỉ định muốn con là
vương phi hắn, bất quá hắn có phái người đưa một thứ cho con, nói con
nhìn sẽ biết.”
“Thứ gì?” Nàng lập tức đứng lên, muốn chạy ra bên ngoài.
“Đứng lại! Con học thuộc thơ thì mới được đi.” Mộng lão gia kêu nữ nhi lại.
Mộng Tiểu Trúc chỉ có thể than thở, “Cha, xuất giá thì xuất giá, tại sao phải học những thú không cần thiết này?”
“Ta đây là muốn tốt cho con. . . . . . Thân là Tiểu Vương
phi, tại sao lại có thể trong bụng không có chút học vấn nào? Như vậy
làm sao giữ được tâm trượng phu?”
“Nhưng con có thể dùng thức ăn giữ dạ dày hắn! Vương đại
nương bên cạnh nói tài nấu nướng của con có thể bắt được mười dạ dày nam nhân đấy!”
“Con muốn làm vương phi hay làm nữ đầu bếp?” Mộng lão gia lại điên cuồng hét lên một tiếng.
“Con. . . . . .”
“Tóm lại con ngoan ngoãn học thuộc hết mới được đi ra ngoài!”
“Dạ . . . . .”
Mộng Tiểu Trúc nặng nề thở dài, trong lòng thật không rõ, rốt cuộc nàng là phải lấy chồng hay là vào kinh đi thi?
Thật thê thảm! Ngày mai nàng nhất định phải đi miếu Quan Âm bái lạy, đổi vận. . . . . .
“Tiểu thư, mệnh phu quân đã định của cô không phải là Vương gia, mà là sơn tặc.”
Sơn tặc? !
Mộng Tiểu Trúc giờ phút này rõ ràng thấy dưới mặt trời, trên
đường người đến người đi, nhưng đầu của nàng trống rỗng, chỉ cảm thấy
toàn thân rét run, trời đất dường như chỉ còn mình nàng. . . . . .
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
Thầy tướng số gọi nàng mấy tiếng, biết nàng nhất định là không thể tiếp nhận sự đả kích này.
“Ngươi nói là thật sao? Vậy tiên sinh có biết là sơn trại nào?”
“Ta thấy là thấy là. . . . . . A! Là ở phía Đông.”
“Phía Đông?”
“Phải . . . . . A! Phía Đông chỉ có một sơn trại, ta nghĩ phu quân tương lai của cô chính là ở sơn trại đó.”
“Phải không?” Mộng Tiểu Trúc vội vàng hỏi, “Ngươi mau nói cho ta biết, sơn trại đó tên là gì?”
“Cuồng Phong trại.”
Buổi tối hôm đó, Mộng Tiểu Trúc ở trong phòng chạy tới chạy lui, còn lớn tiếng sai bảo nha hoàn Hương Nhi, tay chân luống cuống.
“Hương Nhi, nhanh một chút, không thể để cho cha ta phát
hiện.” Mộng Tiểu Trúc đang cố gắng đem tất cả y phục xinh đẹp của mình
mang đi.
“Tiểu thư, tại sao chúng ta phải đến hang thổ phỉ đó? Nơi đó
tất cả đều là kẻ giết người không chớp mắt!” Hương Nhi hù dọa. Người
bình thường tránh không kịp, vậy mà tiểu thư lại muốn đến hang thổ phỉ
đó? !
Cái này rõ ràng là đem hai con cừu nhỏ đưa đến cửa nhà một đám dã lang. . . . . .
“Hương Nhi, ta phải đi, ta gả vào phủ Vương gia, mỗi ngày đều ngắm trăng, vậy không bằng đi tìm chân mệnh thiên tử của ta.”
“Nhưng, số mệnh tiên sinh kia nói chính xác sao?” Hương Nhi không khỏi hoài nghi.
Mộng Tiểu Trúc dừng động tác, nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, chúng ta đi nhanh đi!”
“Nhưng tiểu thư. . . . . .”
Mộng Tiểu Trúc đem bao y phục lớn để vào tay Hương Nhi, không nói một lời đi ra cửa lớn, Hương Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than
thở, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu thư, chờ em với!”
Thế là hai chủ tớ lần đầu triển khai cuộc hành trình trốn nhà. . . . . .
Cuồng Phong trại có vị khách không mời mà đến.
“Đại đương gia, không xong!”
A Tam vội vội vàng vàng chạy vào cửa, nhìn thấy một đôi vợ chồng đang thân mật ôm nhau ──
“A, thật xin lỗi.” Tiểu Mễ đỏ mặt, vội vàng lui ra từ cánh cửa khác.
Lôi Diệt Thiên mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm A Tam không
biết điều, “Sao ngươi càng ngày càng không có lễ phép?” Chậc, hắn đang
muốn cùng thê tử ân ái một chút. . . . . .
“Thật xin lỗi, Đại đương gia, tiểu nhân không biết ngài đang
cùng phu nhân. . . . . . Ách, phát triển tình cảm. Nếu như không phải là chuyện nghiêm trọng, tiểu nhân thật không muốn mạo hiểm tánh mạng ──”
“Bớt sàm ngôn đi.” Giọng của Lôi Diệt Thiên đủ làm cho người ta lạnh từ lòng bàn chân lên cả người.
“Dạ!” A Tam vội vàng thông báo sự tình ──
“Tiểu vương gia hắn. . . . . . Hắn lại tới!”
Một người thân ảnh cao lớn anh tuấn đứng nghiêm trong đại
sảnh Cuồng Phong trại, chỉ thấy hắn một thân ăn mặc sang trọng, bên cạnh còn mang theo một tiểu thư đồng.
Lúc này hắn đang nhìn bày trí trong đại sảnh, tầm mắt dừng ở
trên bức tranh sơn thủy phía sau đại sảnh, bức tranh hiện ra một khí thế hấp dẫn.
“Thật là hảo họa!”
“Dĩ nhiên. Bất quá ta tuyệt đối sẽ không bỏ những thứ yêu thích.”
Đức Chiêu xoay người, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười, nói thẳng với Lôi Diệt Thiên không hề giấu trong lòng.
“Đại ca, đã lâu không gặp. Ta lại tới.”
“Đức Chiêu, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới.” Lôi
Diệt Thiên ngồi ở chủ vị đại sảnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày, bất quá trong đôi mắt ngăm đen không che giấu được sự bất lực đối với
người tới.
“Đại ca. . . . . .”
“Đừng gọi ta đại ca, ta gánh không nổi.”
“Ta vẫn muốn cùng ba huynh đệ các ngươi kết làm kim lan. . . . . . Ta không hiểu, ba huynh đệ các ngươi cũng không phải là cùng phụ
cùng mẫu, tại sao ta lại không được?”
“Đức Chiêu, ngươi là Tiểu vương gia cao quý, tại sao có thể cùng sơn tặc xưng huynh gọi đệ?” Lôi Diệt Thiên rất là nhức đầu.
“Không được sao? Vậy ta liền mang binh tới tiêu diệt Cuồng Phong trại các ngươi!”
Lời Đức Chiêu vừa thốt ra, ngay sau đó cảm nhận được không
khí biến chuyển, trong lòng biết lời mình vừa nói ra có tác dụng vô cùng lớn.
Ai dám không nghe lời của Tiểu vương gia hắn? Đức Chiêu trong lòng vẫn còn dương dương đắc ý.
Lôi Diệt Thiên ngồi ở trên ghế, lần đầu ── không, phải nói
mỗi lần cái kẹo mạch nha này xuất hiện, hắn sẽ có kích thích muốn giết
người.
“Ngươi không làm một Tiểu vương gia tốt ──”
“Hết cách, vị hôn thê của ta đang chạy trốn, chuẩn bị tới nơi này của ngươi.”
“Tới chỗ của ta làm cái gì?”
“Gả cho sơn tặc.”
Không khí hiện trường lần nữa trở nên đông cứng, trừ bên ngoài truyền đến mấy tiếng gáy thì một mảnh im ắng.
“Vậy liên quan gì đến Cuồng Phong trại?” Hắn cũng đi tìm vị hôn thê bảo bối của hắn để hỏi cho rõ ràng mới đúng !
“Đương nhiên là có liên quan. Ta muốn ở nơi này một thời gian, làm Sơn đại vương.”
Lôi Diệt Thiên đầu đau hơn. Hắn biết có người sẽ cướp ngôi hoàng đế, nhưng là. . . . . . Sơn đại vương?
“Ngươi làm Sơn đại vương, vậy ta làmcái gì? Tiểu vương gia sao?” Lôi Diệt Thiên tức giận hỏi.
“Đúng, cho ngươi làm Tiểu vương gia, ta làm Đại vương.”
“Chuyện này quá hoang đường!”
“Vậy ta liền diệt Cuồng Phong trại!”
“Ngươi ──”
Thời điểm hai người đang giằng co, một thanh âm trong trẻo vang lên phía sau hai người.
“Không thành vấn đề.”
Hai người nam nhân này đồng thời đưa ánh mắt chuyển sang cô
gái nhỏ phía sau, chỉ thấy nàng ôm cái bụng bự, nhưng vẫn không giảm nét khả ái thanh lệ.
“Tiểu Mễ, nàng không nghỉ ngơi, tới đây làm gì?” Lôi Diệt
Thiên vừa thấy ái thê, liền ôn nhu tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được.
“Đại tẩu, nàng khỏe.” Đức Chiêu lễ độ chào hỏi. Hắn cho là,
nữ tử có thể giữ được tâm Đại đương gia Cuồng Phong trại, tuyệt đối là
đáng tôn kính.
“Ngươi khỏe.” Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia Đức Chiêu trước mắt này. Nhiều năm trước kia trượng phu đã từng cướp bóc Tiểu vương gia,
không nghĩ tới hắn chẳng những không giống hài tử vừa khóc vừa náo loạn, ngược lại còn một bộ rất mới lạ, bộ dạng an nhàn, vì vậy mọi người cũng mặc hắn làm Sơn đại vương ở Cuồng Phong trại mấy ngày. . . . . . Không
ngờ rằng ngay từ đầu đã rước lấy một tiểu ác ma.
Sau này chỉ cần hắn tâm huyết dâng trào, liền đến Cuồng Phong trại nói muốn làm Sơn đại vương. . . . . . Làm Sơn đại vương thật tốt
như vậy sao? Thật không hiểu Tiểu vương gia này đang suy nghĩ gì!
“Tiểu vương gia, ngươi nói ngươi muốn giành chén cơm tướng công nhà ta tất cả đều là vì vị hôn thê của ngươi, đúng không?”
“Có thể đúng, cũng có thể không.”
Hắn không muốn thừa nhận mình vì một nữ nhân, bởi vì hắn
đường đường là Tiểu vương gia, nữ nhân đối với hắn mà nói không quan
trọng, cũng không đáng để quan trọng.
Hắn lại tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì hắn thân là nam nhân phải giành lại tôn nghiêm mặt mũi, đồng thời cũng cho tiểu hôn thê mê
tín của hắn biết tay.
Nàng muốn gả cho sơn tặc, hắn càng muốn nàng làm Tiểu vương phi của hắn, không để cho nàng làm áp trại phu nhân!
Tiểu Mễ biết Tiểu vương gia cùng vị hôn thê đào hôn kia giữa
hai người nhất định có chuyện, liền hỏi: “Ngươi biết Tiểu vương phi
tương lai của ngươi sao?”
“Biết.”
“Vậy nàng không thích ngươi sao?”
Tiểu Mễ gọn gàng dứt khoát vấn đề làm Đức Chiêu sửng sờ tại chỗ, không biết nên hưởng ứng như thế nào.
“Nói đi.” Tiểu Mễ thúc giục.
“Bổn vương. . . . . . Bổn vương không trả lời vấn đề này.” Gương mặt tuấn tú của Đức Chiêu thế mà đỏ mặt vô cùng hiếm thấy.
Ô ô! Tiểu vương gia luôn luôn cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn (duy nhất một mình) vậy mà sẽ đỏ mặt? Thật không thể ngờ được!
Lôi Diệt Thiên cũng cảm thấy hết sức buồn cười, bất quá vì ngại lễ phép, hắn cũng không có cười ra ngoài.
“Vậy chúng ta cũng không để cho ngươi làm Sơn đại vương.” Tiểu Mễ nói xong, kéo tướng công của mình muốn đi vào trong.
“Đợi. . . . . . Đợi một chút!”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta không cho là chuyện này cùng làm Sơn đại vương có quan hệ gì!” Hắn vẫn không chịu buông tha, bất quá nghe giọng nói đã mềm hoá
rất nhiều.
“Đương nhiên là có quan hệ. Chúng ta làm sao biết ngươi có
phải hay không muốn nhân cơ hội này tới diệt Cuồng Phong trại chúng ta?” Tiểu Mễ nói hợp tình hợp lý.
“Ta giống loại tiểu nhân đó sao?” Đức Chiêu có chút tức giận bị người vu tội như thế.
“Rất khó nói.” Tiểu Mễ mỉm cười nói.
“Đúng.” Lôi Diệt Thiên cũng phụ họa thê tử.
Đức Chiêu vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi vợ chồng một đáp một xướng, rõ ràng không đạt mục đích sẽ không dừng tay.
Hết lần này tới lần khác hắn lại phải cầu người. . . . . .
“Nói đi.” Tiểu Mễ kéo tướng công ngồi xuống, sau đó hướng nha hoàn nháy mắt.
Tiểu nha hoàn hiểu phu nhân muốn ăn điểm tâm, lập tức đi chuẩn bị.
Thật lâu không có chuyện vui để nghe, lần này nàng cần phải vừa ăn điểm tâm, vừa nghe một chút chuyện xưa của hắn . . . . . .
“Nói đi.” Lôi Diệt Thiên thay hắn bắt đầu.
“Nói thì nói!” Đức Chiêu tức giận ngồi xuống, nói đến một tháng trước hắn gặp Mộng Tiểu Trúc chính là buổi chiều nọ. . . . . .