Áp Trại Tiểu Vương Phi

Chương 6: Chương 6




Sáng sớm hôm sau, Hương Nhi bị Đức Chiêu ngủ cả đêm ở bên ngoài, bị một tiếng vang đánh thức, nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra, lại thấy tiểu thư từ trong phòng lén lén lút lút chạy đến.

“Tiểu thư! Nàng không có sao chứ?” Hương Nhi vội vàng vọt tới bên người nàng.

Nhưng Tiểu Trúc không nói lời nào đi thẳng về phía trước.

Hương Nhi vội vàng đuổi theo chủ tử nói xin lỗi, “Tiểu thư, thật xin lỗi, không phải ta cố ý để nàng ở trong đó một mình. . . . . .”

“Đừng nói!”

“Tiểu thư, nàng tức giận sao? Sắc mặt nàng thật khó coi. . . . . .”

Khó coi?

Sáng sớm phát hiện mình tình lại trong ngực một nam nhân xa lạ, sắc mặt của nàng dĩ nhiên sẽ khó coi! Khi hai người đi tới nơi yên tĩnh, Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên. “Hương Nhi, ta xong rồi!”

“A?”

Hương Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư trước mắt phảng phất muốn khóc, vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu thư, nàng bị giam vào phòng chứa củi nhất định là rất sợ?”

“Ừ! Khắp nơi đều là chuột và gián, thật đáng sợ! Ở trong đó cũng thật tối. . . . . .”

“Ta biết, ta biết.” Thấy tiểu thư bị dọa sợ, Hương Nhi không nhịn được oán giận Sơn đại vương lãnh khốc vô tình.

Đột nhiên, nàng thấy trên cổ của chủ tử hiện đầy những vết xanh xanh tím tím,không khỏi sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư! Cổ nàng thế nào lại đầy những vết xanh xanh tím tím? !”

“Có thật không?” Tiểu Trúc theo bản năng đưa thay sờ sờ, sau đó kéo cao cổ áo, che đậy kín những vết tím bầm nhìn thấy mà hoảng sợ kia.

“Tiểu thư, nàng không có sao chứ? Ta thật lo lắng!”

“Ta. . . . . .” Tiểu Trúc đang không biết đáp lời như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng.

“Một người lớn như vậy, sao lại không tìm được?”

A! Là bạo quân độc tài đó. . . . . . Hắn đang tìm ai?

Không phải là đang tìm nàng chứ?

“Tiểu thư, là ──”

“Hư! Trốn trước.”

Tiểu Trúc kéo Hương Nhi muốn tránh vào một bên, nhưng bởi vì quần quá dài, một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liền ngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt, nàng quơ lung tung muốn bắt thứ gì chống đỡ mình, lại không nghĩ rằng có chết lại bắt được tay áo Đức Chiêu ──

“A ──”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người kêu to, thì một hồi tiếng xé rách vang lên, Tiểu Trúc cũng ngã mạnh xuống đất.

“Tiểu thư!” Hương Nhi vội vàng tiến lên đỡ tiểu thư ngã dưới đất.

Tiểu Trúc đứng lên, nhìn tay áo mình đang nắm chặt, lại nhìn nam nhân xanh mặt trước mắt, nhất thời không biết nên đem tay áo trả lại cho hắn hay là cầm. . . . . .

Đức Chiêu đứng thẳng, ánh mắt giận dữ nhìn nàng. “Nàng!”

“Thật xin lỗi!” Tiểu Trúc đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đem tay áo đưa cho hắn, “Ta không phải cố ý. . . . . . Hay là, ta thay ngươi vá lại?”

Tất cả mọi người câm như hến, không dám lên tiếng, thay tiểu nữ tỳ này đổ mồ hôi lạnh.

“Đại vương, là ta không tốt! Đều là ta không cẩn thận đẩy tiểu thư, nàng mới có thể đụng vào ngài, xé rách tay áo của ngài. . . . . . Muốn trách thì trách ta được rồi!” Hương Nhi gấp gáp quỳ xuống, lo lắng đến sắp khóc.

“Không, Đại vương, là ta làm rách tay áo của ngươi, phạt ta được rồi!” Tiểu Trúc không muốn nha hoàn thiếp thân chịu phạt, cũng quỳ xuống.

Đức Chiêu nhìn chằm chằm người đang cúi đầu quỳ trên đất, thật lâu không phát một lời, cuối cùng mới thở dài một tiếng.”Bỏ đi! Tất cả các nàng đứng lên đi!”

Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, Đức Chiêu nhìn thấy trong con mắt long lanh nước của nàng không có bất kỳ sợ hãi, lúc này mới chợt hiểu ra.

Cô gái nhỏ này căn bản không phải thật sự thấy sợ, nàng làm như vậy chỉ vì không muốn hắn giận chó đánh mèo Hương Nhi!

Trong lòng một trận tức giận lên cao, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như tên bắn về phía nàng.

“Chờ một chút, ta đổi ý.” Đức Chiêu đưa tay nắm được cái cằm nhỏ của Tiểu Trúc, ép nàng nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, “Buổi tối nàng tới đây giúp ta vá tay áo.”

“Buổi tối? !”

“Không muốn tới cũng có thể, nhưng hậu quả nàng tự mình phụ trách.” Hắn nhìn Hương Nhi một cái, rõ ràng nếu như Tiểu Trúc không đến, người thân nhất bên nàng sẽ xui xẻo.

Á! Nam nhân độc tài, bá đạo, không nói đạo lý, lại dám uy hiếp nàng? !

Nhưng . . . . . . Nàng có thể thế nào đây?

“Hiểu chưa?” Hắn ép hỏi.

“Hiểu.”

Lưu lại một nụ cười thỏa mãn, Đức Chiêu liền rời đi, để lại Tiểu Trúc trong miệng lẩm bẩm không ngừng mắng hắn . . .

Buổi tối, trước thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ.

“Vào đi!” Đức Chiêu nhàn nhạt phân phó.

Cửa mở ra, xuất hiện là Tiểu Trúc vẻ mặt mất hứng. Nàng sải bước đi vào, dùng lực đóng cửa lại, ra vẻ kháng nghị.

Đối với biểu hiện tức giận của nàng, hắn quyết định làm như không thấy, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, muốn nàng ngồi xuống.

Tiểu Trúc cầm hộp may vá ngồi xuống bên cạnh hắn, hoàn toàn không chú ý tới hai người có bao nhiêu gần sát.

Từ trên người nàng truyền đến một mùi thơm đặc biệt của phái nữ, làm tâm hắn đập mạnh một cái. . . . . .

“Ta tới giúp ngươi sửa tay áo. Bất quá ta nói trước, ta chưa từng vá tay áo. Vậy nên ngươi nên tìm người khác tới? Ta nghĩ nơi này để một nữ tử khác làm sẽ tốt hơn. . . . . .” Nàng lảm nhảm nói, mắt vừa nhìn, lúc này mới phát hiện hắn cũng không cởi cái áo có cái tay bị rách ra.

“Ngươi cởi y phục ra.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Trúc liền biết mình nói sai. Nàng nghênh đón tròng mắt đen của hắn, thấy đùa cợt trong mắt hắn, mặt không tự chủ đỏ lên.

“Ta. . . . . . Ta không có ý gì khác! Ngươi đừng hiểu lầm. . . . . .”

Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, bất quá cũng cởi áo ra.

Lồng ngực rắn chắc màu đồng của hắn đập vào mắt, làm Tiểu Trúc nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa hai người. Nàng nhớ tới lồng ngực này thật ấm áp, thật mạnh mẽ, chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi. . . . . .

Nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng cầm y phục vá lung tung lên, ý đồ che giấu tay chân luống cuống của mình, cũng muốn đánh gục xung động với hắn.

Mà hết thảy này đều rơi vào trong mắt Đức Chiêu, làm hắn hưng khởi ý nghĩ trêu chọc nàng. “Đây là lần đầu tiên ta ở trước mặt nữ nhân cởi y phục, mà nàng lại ngồi trước mặt ta.” Hắn lẳng lặng mở miệng.

Lời của hắn làm nàng tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

“Nếu không ta ngồi ở đâu?”

“Nàng không phải ngồi .”

“Không phải ngồi?”

“Nàng sẽ nằm ở trong ngực ta!”

“A!” Ngón tay của nàng không cẩn thận bị kim châm vào, đau mf kêu lên, vội vàng đem đầu ngón tay chảy máu bỏ vào trong miệng mút.

Tiểu Trúc hung ác trừng mắt nam nhân cười vô cùng vui vẻ trước mắt.

Lại đùa bỡn nàng? !

“Nhàm chán!” Nàng khinh thường nói.

Đức Chiêu cười to, phát hiện tiểu nữ nhân trước mắt này hết sức thú vị, lập tức dũng khí mười phần, thoáng cái giống như khuê nữ thẹn thùng, có khi lại hết sức kiêu ngạo. . . . . .

Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đưa tay rút câu trâm của nàng, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt rũ xuống như thác nước.

Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn tản ra tia nóng rực, mà hành động của hắn càng làm tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng kêu to.

Hắn liên tục đến gần nàng, thân hình cao lớn làm nàng thở không nổi, chỉ có thể bị vây ở trên ghế, không thể động đậy.

“Không. . . . . .”

Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, hắn đã bất ngờ nhào tới nàng ──

“Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?” Nàng hô to, giãy giụa ngăn cản tay hắn đưa vào trong quần nàng.

“Chạm vào nàng.”

“Không cho phép.”

“Không cho phép? !”

“Đúng, không cho phép.”

“Nàng càng nói không cho phép, ta càng muốn !”

“Không thể!”

“Nàng đã là nữ nhân của ta rồi, nào có cái gì không thể ?”

“Dĩ nhiên không thể! Ta đau đến muốn chết đều là ngươi làm hại. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng muốn đem đầu lưỡi của mình cắn đứt!

Nàng làm sao lại nói ra những lời thành thật đó?

Nơi riêng tư của nàng bị hắn giằng co nguyên buổi tối, ngay cả đi bộ cũng có chút khó khăn. Hơn nữa toàn thân đau nhức, nàng hôm nay căn bản cũng không thể làm việc.

“Đừng tức giận, lần đầu của con gái vốn là như vậy. Hơn nữa chúng ta làm một buổi tối, nàng đau cũng là đương nhiên. . . . . .”

“im miệng!” Mặt nàng hồng lên, cúi đầu. Miệng hắn sao lại không biết ngậm vào như vậy?

Tuyệt không được nóng nảy!

“Sau này sẽ không đau. . . . . .” Hắn vươn tay ôn nhu vuốt gương mặt trắng mịn của nàng.

Khẩu khí ôn nhu cùng đụng chạm như vậy, làm thân thể nàng lập tức một hồi rung động mãnh liệt.

Làm sao bây giờ? Tim nàng bắt đầu đập thình thịch, căn bản là khống chế không được. . . . . .Đã vậy hắn cũng không phải là nam nhân xấu xí, ngược lại, hắn là loại nữ nhân thấy đều muốn la hét, sau đó té xỉu trong ngực hắn. . . . . .

“Buông ta ra. . . . . .” Nàng giãy giụa muốn cách hắn xa một chút, bởi vì hai người đến gần quá mức sẽ làm đầu nàng trống rỗng.

Nàng nghĩ có thể chỉ có tối hôm qua, bàn tay to của hắn ôn nhu như lại ngang ngược vuốt ve mỗi một tấc da thịt của nàng, đôi môi khêu gợi như ngọn lửa rơi xuống trên người nàng, giống như ở trên người nàng in lại ký hiệu của hắn, làm nàng như thế nào cũng không quên được. . . . . .

“Ta muốn nàng. . . . . .” Đức Chiêu vùi sâu mặt mình trong mái tóc mê người của nàng, thanh âm khàn khàn tiết lộ khát vọng của hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng vô lực hỏi.

“Nàng cho là thế nào?”

Thanh âm hắn êm ái trầm thấp như gió xuân nỉ non bên tai nàng, hơi thở của nàng lại là mùi thơm đặc biệt mê người kia.

Hắn phát hiện hắn cực kỳ thích mùi hương trầm nhàn nhạt trên người nàng. . . . . .

“Ta không phải là con giun trong bụng ngươi!”

Tiểu Trúc đơn giản bỏ lại một câu, xoay người muốn rời khỏi, nhưng hắn lại giữ lấy mặt nàng, cúi đầu đặt lên môi của nàng ──

Hắn khao khát đôi môi hắn từng được nềm thử, cũng vô cùng yêu thích mùi vị ngọt ngào. Môi của nàng như cánh hoa tường vi hồng diễm mê người. . . . . .

Hắn đặt trên môi của nàng lầm bầm nói: “Nàng không thể cự tuyệt ta!”

Tất cả kháng nghị của nàng đều bị hắn cố ý hôn sâu hơn, khiến nàng từng trận vô lực thở gấp.

Nàng cảm thấy mình giống như khối băng gặp phải mặt trời, hòa tan vào trong hắn. . . . . .

Không thể! Mộng Tiểu Trúc, tại sao nàng có thể khinh địch như vậy, liền ở nơi này khuất phục trong ngực nam nhân bá đạo, vô lễ, tự đại, trong mắt không coi ai ra gì ? Như vậy thật mất mặt phái nữ!

Nàng vẫn không tự chủ được mặc cho hắn dụ dỗ, đầu lưỡi nhẹ trêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, ý đồ khơi lên ngọn lửa ham muốn trong lòng nàng.

“Tiểu Trúc, nàng thật là một tiểu nữ nhân ngọt ngào, ta không cách nào quên nàng ở dưới thân ta thở gấp. . . . . . Ta nhất định phải nếm thử tư vị nàng lần nữa, nếu không ta sẽ không chịu được!”

Môi của hắn tham lam rơi trên cái cổ tinh tế của nàng, sau đó chậm rãi dọc theo da thịt trơn mịn đi tới trước ngực nàng.

Bàn tay hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực nàng.

“Nàng thật nhạy cảm. . . . . .”

“Không được! Đừng như vậy. . . . . .” Nàng xấu hổ đẩy hắn.

Nhưng hắn vẫn ngậm nhũ hoa của nàng, cách lớp vải mỏng manh dùng sức mút điểm nhỏ nhạy cảm của nàng

“Không được. . . . . .”

Nàng muốn ngăn cản hành động hắn vô lễ, nơi cổ họng rồi lại không tự chủ theo trêu chọc của hắn mà thở dốc yêu kiều.

Mà nàng yêu kiều càng khiêu khích dục hỏa của hắn dâng lên!

Hắn thừa dịp nàng đầu trống rỗng, không có lực phản kháng hoàn toàn phái nam của hắn, mạnh mẽ xâm lược, đặt thân thể nhỏ nhắn của nàng trân ghế, một tay từ trên cổ áo nàng thăm dò vào, trực tiếp đụng chạm bộ ngực mềm mại của nàng, ngón tay ở trên điểm nhỏ lôi kéo, cọ xát.

“A. . . . . . Đừng. . . . . .”

“Ta chưa từng có dục vọng mãnh liệt đối với nữ nhân như vậy. . . . . . Ta thật sự bị nàng mê hoặc!”

Tay của hắn lặng lẽ trợt vào giữa hai chân đang khép chặt, vuốt ve nơi non nớt nhất trên người nàng, khiến nam nhân ngọt ngào, tiêu hồn . . . . . .

Lý trí Tiểu Trúc nói cho nàng biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nhưng bàn tay đầy ma chú kia không an phận di động trên người nàng, làm cả người nàng không tự chủ được hưởng ứng hắn. . . . . .

Hắn dùng lực kéo xuống y phục cùng áo yếm của nàng, chỉ thấy bộ ngực khả ái cao vút của nàng được buông thả liền nhảy đánh ra ngoài, lộ ra độ cong mê người ở trước mắt hắn.

“Thật đẹp. . . . . .”

“Không được nhìn!”

Hắn kéo bàn tay nàng che ở trước ngực mình, dùng giọng nói cương quyết lại đầy khao khát mà nói với nàng: “Ta muốn nhìn toàn bộ nàng!”

“Ta. . . . . .”

Khi đôi mắt nàng nghênh đón đôi mắt lộ liễu kia, không có chút nào che giấu khát vọng, trong lòng nàng thậm chí có loại thỏa mãn cùng kiêu ngạo khó nói lên lời.

Nàng chưa bao giờ biết mình đối với nam nhân có ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân xuất sắc nữa!

“Tiểu Trúc. . . . . .” Thanh âm của hắn run rẩy vô cùng, chứng tỏ trong lòng hắn phập phồng bất an.

Chợt nàng có ý xấu muốn trêu đùa hắn.

“Ngươi thật rất muốn sao?” Nàng kiều mị hỏi, hai tay cũng ở trước ngực hắn chậm rãi hoạt động trên dưới.

Đối mặt thái độ thay đổi bất ngờ của nàng, hắn đã có trình độ cảnh giác.

“Nàng muốn chơi trò gì?”

“Ta nào có?” Nàng bĩu môi, dáng vẻ rất vô tội. “Thật ra thì, ngươi là nam nhân đẹp trai nhất ta từng gặp, vừa gặp ngươi ta đã ý loạn tình mê, không cưỡng lại được. . . . . .” Nàng nói là sự thật.

“Thật sự?” Hắn cười rất vui vẻ.

“Bất quá. . . . . .” Nàng có chút tiếc hận. “Tối qua ngươi làm ta đau quá, cho nên tối nay ta thật không cách nào có thể cùng ngươi. Thật xin lỗi!”

Đức Chiêu vươn tay bắt được nàng, đem nàng kéo đến trước mặt, “Nàng thật muốn theo ta?”

Nàng sửng sốt một chút, sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gật đầu một cái. “Đúng vậy! Nhưng ta vẫn còn đau ──”

Nàng còn chưa nói xong, hắn đã một phen cởi tiết khố nàng ra.

Lúc này nàng hoàn toàn xích lõa.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng không phải nói không thể nào bồi hắn sao?

“Giữa nam nữ không nhất định phải tiến vào mới có cao trào.” Hắn xấu xa nói.

“Cái gì? !”

Cùng với tiếng kêu của nàng, hắn mở hai chân của nàng ra, để nơi riêng tư của nàng lần nữa hiện ra trước mắt hắn.

“Không muốn. . . . . . .

Nàng muốn kẹp chặt, hắn lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tiểu huyệt mềm mại vẫn có chút sưng đỏ, nàng chỉ có thể vô lực rên rỉ.

“A. . . . . .” Tay của nàng đặt trên vai hắn, cũng không có lực đẩy hắn ra.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng vén lên cánh hoa mê người của nàng, không hề đứt đoạn trêu chọc hoa hạch nhạy cảm, làm cho nàng cong nửa người trên, không tự chủ đong đưa eo nghênh hợp hắn.

“Không. . . . . . Mau dừng lại ! Ta không chịu nổi. . . . . .”

Tiểu Trúc toàn thân nóng lên, nhìn đỉnh đầu hắn chôn ở giữa hai chân mình, nàng cảm giác mình dường như là thức ăn bị dã thú liếm qua.

“A a. . . . . . Ta không thể. . . . . .” Tiểu huyệt của nàng bị hắn liếm chảy ra càng ngày càng nhiều mật dịch, từng trận làm người ta tê liệt, khoái cảm càng làm cho nàng không thở nổi.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng qua lại trên tiểu hoa nàng, khiến cả người nàng càng run rẩy.

“Không nên đi vào. . . . . . Sẽ đau. . . . . .”

“Sẽ không!” Nói xong, ngón tay của hắn liền thật sâu thăm dò vào tiểu huyệt của nàng, ái dịch tràn đầy làm ngón tay hắn hoạt động càng thêm thuận lợi.

Nàng thở hổn hển đong đưa eo nghênh hợp tay hắn, hắn chỉ dùng ngón tay ra vào đã làm nàng đạt tới cao trào.

“Thoải mái sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn lại hấp dẫn.

Tiểu Trúc chỉ có thể nhắm mắt, đỏ mặt gật đầu một cái.

Hắn cưng chiều cho nàng một cái hôn thật sâu, một tay xoa nhẹ lên nhũ hoa đã trở nên cứng rắn, một tay kia cũng không chậm lại động tác ra vào.

“Tiểu bất điểm! Nàng thật làm ta mê muội. . . . . .” Hắn thở dốc chôn ở trước ngực nàng, cái lưỡi nóng rực liếm trên ngực nàng.

“A. . . . . .”

“Tối nay ta sẽ cho nàng cảm nhận được hoan vui chân chính của nam nữ!”

Đầu lưỡi hắn lượn vòng trên nhũ hoa nàng, khiến nàng hô hấp dồn dập, hai tay cũng ôm hắn thật chặt, hưởng thụ sự âu yếm nhẹ nhàng của hắn.

Thấy nàng kiều mị rên rỉ như vậy, muốn hắn không đoạt lấy nàng thực rất khó.

Nhưng lần này, hắn nhất định sẽ nhẹ nhàng một chút.

Hắn để cho nàng nằm trên ghế, bàn tay bá đạo vuốt ve qua mỗi tấc da thịt nàng, tựa như một loại ma chú, chạm đến đâu cũng như có lửa cháy. . . . . .

Hắn cầm cái gối nhỏ đệm ở hông của nàng, sau đó mở chân nàng ra, thấy có một đám lông mềm còn dính ái dịch trong suốt, thoạt nhìn mê người như vậy. . . . . .

Hắn cởi hết y phục trên người mình, thả ra vật cứng rắn đã sớm căng thẳng.

Nhìn thấy hắn cự đại, Tiểu Trúc bây giờ rất khó tưởng tượng ban đầu nó tiến vào mình như thế nào?

Khó trách nàng đau như vậy ──

“Không muốn! Ngươi lớn như vậy. . . . . . Ta nhất định sẽ đau chết!” Nàng muốn rời khỏi, lại bị hắn dùng thân thể cường tráng ngăn chặn, nàng xấu hổ cảm nhận được vật nóng rực kia đang chống đỡ trên người mình.

“Nàng có thể cầm nó, từ từ đưa vào!” Hắn cầm lấy tay của nàng, chạm vào thiết bổng nóng rực kia.

Tiểu Trúc lần đầu tiên chạm vào thứ đó của nam nhân, chỉ cảm thấy trên mặt, lỗ tai đều đỏ!

Nhưng thân thể nàng lại muốn hắn đi vào, không cách nào khống chế dục hỏa, lý trí của nàng bị thiêu đốt gần như không còn ──

Nàng cẩn thận đặt nó trước tiểu huyệt mình, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể từ từ đi vào, nhưng nếu ta hô ngừng, ngươi phải dừng đó!”

“Được!” Hắn hưng phấn hưởng ứng.

Khi hắn chậm rãi đem mình vùi vào tiểu huyệt chặt chẽ của nàng, Tiểu Trúc có cảm thấy hơi đau, nhưng cũng cảm thấy sự tràn đầy, loại thỏa mãn trước nay chưa có.

“Như thế nào? Không đau chứ?”

“Ừ!”

“Vậy ta có thể. . . . . .”

Nàng mắc cở đỏ mặt gật đầu một cái, “Bất quá ngươi phải nhẹ nhàng một chút đó!”

Hắn yêu thương rơi xuống môi nàng vô số nụ hôn, hai tay vuốt ve bộ ngực tuyết non của nàng, phía dưới chậm rãi di động.

Mỗi một lần hắn di động, nàng cũng cảm giác thân thể mình bị điện giật một lần.

“Thật tuyệt. . . . . . Ngươi có thể nhanh một chút. . . . . .” Nàng thở phì phò nói.

Đối với yêu cầu của nàng, hắn thật sự là cầu cũng không được, bởi vì dục vọng cấp thiết trong cơ thể hắn cần nàng tới thỏa mãn và phóng thích.

Thân thể hắn đè trên người nàng, sau đó ở trên người nàng biểu hiện nguyên thủy nhất, dục vọng cuồng liệt nhất. . . . . . Hai người ôm chặt nhau, hắn không ngừng chạy nước rút trong tiểu huyệt của nàng, mà nàng cũng kiều mị rên rỉ cùng đong đưa hưởng ứng nhiệt tình của hắn.

“A. . . . . . Thật tuyệt vời! Ta không được. . . . . .” Nàng vong tình kêu.

Hắn đặt hai chân của nàng trên vai, càng tiến sâu hơn trong cơ thể nàng, mỗi một lần đều chạm đến hoa tâm của nàng, khiến toàn thân nàng cuồng loạn, cơ hồ bị từng trận vui sướng mãnh liệt bao phủ.

“A a. . . . . . Ta không chịu nổi. . . . . . Ngươi chậm một chút. . . . . .”

Đức Chiêu không những không thể chậm lại, ngược lại càng ngày càng cuồng liệt ma sát vách tường non nớt của nàng, một lần lại một lần dùng sức ở trong cơ thể nàng qua lại, mang đến cho hai người từng đợt lại từng đợt cao trào.

“A. . . . . .” Tiểu Trúc phát ra tiếng kêu ngay cả mình cũng thấy dẫm đãng. Nàng cắn ngón tay của mình để giảm thanh lượng, nhưng vẫn là không nhịn được bật ra âm thanh rên rỉ.

Thấy nàng yêu kiều tiêu hồn như vậy, hắn càng thêm hưng phấn thẳng tiến.

“Ngươi hại ta. . . . . . Không còn là mình . . . . . .” Nàng thở gấp oán giận.

Đức Chiêu chỉ lộ ra một nụ cười đắc ý, phảng phất dụng ý của hắn chính là như thế.

Hắn ôm lấy nàng, để nàng ngồi trên người mình, vật cứng rắn vẫn như cũ hùng dũng trong cơ thể nàng.

“Đau không?” Hắn quan tâm hỏi.

“Không. . . . . . Chỉ có loại cảm giác là lạ. . . . . .”

“Di chuyển trên dưới một chút!” Hắn nhẹ giọng ra lệnh.

Nàng chậm rãi khi di động trên người hắn, mà hai tay của hắn đi vòng qua trước mặt, xoa nắn ngực của nàng.

Hắn mặc cho nàng tự di chuyển, để cho nàng tự mình tìm kiếm tình yêu tuyệt vời, hắn liên tục rơi xuống vô số cái hôn trên cổ nàng, cuối cùng đi tới vành tai nàng, há miệng nhẹ cắn.

“A a. . . . . .” Nàng không tự chủ vặn vẹo thắt lưng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ngâm tiêu hồn.

Mà bàn tay to của hắn cũng vuốt ve mỗi tấc da thịt trơn mịn của nàng, cùng ngón tay không ngừng trêu đùa, kích thích làm ngực nàng cũng lay động.

Dần dần, động tác của nàng càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập. . . . . . Hắn biết nàng sắp đạt tới cao trào!

Hắn ôm lấy cả người nàng, nằm ở trên ghế, sau đó giữ eo nhỏ của nàng tăng nhanh tốc độ ──

Hai người đồng thời phát ra tiếng kêu vong tình, hắn từ phía sau tiến vào nơi sâu nhất của nàng, để cho khoái cảm bao phủ hai người. . . . . .

Đợi đến khi Đức Chiêu hô hấp bình thường trở lại, hắn phát hiện Tiểu Trúc đã mệt mỏi ngủ thật say.

Ôm nàng đến bên giường phía sau thư phòng, hắn thay nàng đắp chăn, in xuống một cái hôn trên môi nàng.

“Ngủ ngon. Mơ thấy ta. . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.