Áp Trại Tiểu Vương Phi

Chương 9: Chương 9




“Ưm. . . . . .” Hắn muốn làm gì? !

“Nàng chẳng những hiểu lầm ta, còn muốn trở về gả cho người khác, không thể tha thứ!” Ánh mắt của hắn giống như là muốn một miếng ăn sạch nàng.

“Ưm. . . . . .” Nàng muốn thay mình giải thích, nhưng không nói được.

“Ta muốn trừng phạt nàng! Ta muốn để cho nàng biết, đời này nàng chỉ có một nam nhân là ta!”

“Ưm!” Không muốn!

Mặc cho trong lòng nàng điên cuồng kêu to, vẫn không ngăn cản được động tác của hắn. Hắn như dã thú nổi điên lao tới trước mặt nàng, giữ lấy bả vai của nàng điên cuồng lay động. “Nàng để cho ta trở thành kẻ bị mọi người nhạo báng!”

Tiểu Trúc cảm giác mình sắp bị hắn lung lay đến vỡ ra.

Đức Chiêu dùng sức đẩy nàng, đứng ở trước giường, mặt tức giận nhìn nàng.

Bên trong phòng nặng nề, không khí ảm đạm ép người ta tới khó thở, Tiểu Trúc nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

“Không ai có thể lừa gạt ta!” Hắn cứng nhắc nói. “Bất cứ kẻ nào dám lừa ta. Nhất định phải trả giá thật lớn!”

Hắn bất ngờ lao tới trước mặt nàng, thò tay vào trong ngực nàng, bỏ miếng khăn trong miệng nàng ra, sau đó bất chấp hung hăng hôn nàng.

Nàng muốn phản kháng, bất đắc dĩ sức lực của nàng căn bản là không lay động được hắn. . . . . . Nàng cự tuyệt nụ hôn của hắn, tự tôn còn lại khiến nàng phản kháng, cuối cùng ──

Nàng dùng sức cắn môi của hắn, làm hắn đau, kêu một tiếng.

“Nàng dám cắn ta? !”

Trên môi của nàng có máu của hắn, trên mặt tái nhợt lã chã nước mắt, tóc tai rối bời.

“Không được chạm vào ta! Ngươi không có tư cách chạm vào ta!” Nàng lớn tiếng trách cứ.

“Nàng!” Hắn tức giận, bàn tay chậm rãi đặt lên cái cổ yếu ớt của nàng, từ từ dùng sức, làm nàng cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó. . . . . .

Tiểu Trúc nhắm mắt lại chờ đợi hắn kết thúc tính mạng của nàng, cũng cùng nhau kết thúc tình yêu cùng thống khổ của nàng với hắn ──

Nhưng hắn lại chầm chậm buông lỏng tay ra.

Tiểu Trúc từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đen của hắn nhìn thấy cái chết càng làm nàng thêm sợ.

“Ta sẽ không để nàng dễ dàng như vậy.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Nếu nàng đem mình làm vật chơi đùa của nam nhân, vậy nàng sẽ phải cố gắng phục vụ ta, thỏa mãn ta.”

“Không!” Nàng muốn tránh ra hướng khác, lại bị hắn mạnh mẽ áp đảo ở trên giường.

“Ngươi buông ta ra!” Nàng liều mạng giãy giụa.

Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đức Chiêu phát ra một nụ cười tà ác, bàn tay nhẹ vuốt ve da thịt tuyết non như như hài nhi của nàng.

“Từ trên thân thể xinh đẹp này của nàng, ta có được rất nhiều thú vui, nhưng ta vẫn có thể để cho nàng sống không bằng chết!”

“Ngươi không phải là người! Ngươi là cầm thú!”

Nàng bất đắc dĩ mắng chửi hắn thậm tệ nhưng không ngăn cản được hắn cởi y phục nàng ra, hai chân của nàng cố gắng di chuyển. Lại bị chân hắn đè lại.

Cả người hắn ngồi trên chân nàng, ánh mắt lãnh khốc nhìn nàng run rẩy không thôi.

Hắn lột sạch y phục trên người nàng chỉ để lại một cái yếm nhỏ màu hồng, tiếp đó bàn tay kéo cái yếm ra ──

Tiểu Trúc tức giận mắng to, “Ta hận ngươi!”

Đức Chiêu sắc mặt biến hóa, nhưng hắn rất nhanh dùng sự lạnh nhạt che giấu. “Hiển nhiên nàng vẫn không rõ tình cảnh của mình ── bây giờ ta là chủ nhân nàng, bất kể nàng phản kháng như thế nào, oán hận như thế nào, cuối cùng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta!”

“Không ──” Tiểu Trúc nhắm mắt lại, cái yếm bị hắn dùng lực xé ra, bộ ngực đầy đặn căng tròn hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

“Ngươi dùng vũ lực uy hiếp ta, cái gì mà chính nhân quân tử chứ?”

“Ta muốn nàng chính là muốn nàng, cùng chính nhân quân tử chẳng có quan hệ gì!”

Hắn cúi đầu cuồng liệt lại tức giận lần nữa hôn nàng, nàng liều mạng phản kháng, không để cho lưỡi của hắn có cơ hội xâm nhập, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xâm lấn, không để ý tới nỗi thống khổ của nàng, cho nàng chịu đựng sự trừng phạt khó khăn nhất của kháng cự.

“Không. . . . . .” Nàng quay đầu đi chỗ khác, môi của hắn lại chậm rãi trợt xuống, đôi môi nóng rực như một ngọn lửa thiêu đốt, dọc theo cổ của nàng, đi tới bộ ngực đầy đặn mê người.

“Thật đẹp. . . . . .” Hắn há miệng ngậm nhũ hoa run rẩy kia, nhẹ sáp lôi kéo nụ hoa nhạy cảm, đưa tới trong cơ thể nàng từng luồng nhiệt nóng.

“Dừng tay. . . . . .” Nước mắt của nàng chảy xuống, chậm rãi chảy xuống, len vào trong mái tóc đen nhánh của nàng, biến mất không thấy.

“Ở trong suy nghĩ của nàng, ta đã là tội đáng chết vạn lần, không thể tha thứ, vậy ta xấu xa, cũng không có gì khác biệt!” Hắn lãnh khốc nói, một tay vuốt ve da thịt nàng, một tay kia trợt vào giữa hai chân nàng.

“Không!” Nàng lắc đầu mãnh liệt kháng cự.

“Tiểu mèo hoang, đừng chọc giận ta, nếu không ta không dám bảo đảm ta sẽ không mất khống chế tổn thương nàng.”

“Ngươi đã tổn thương ta!”

Hắn mặt lạnh, dùng sức kéo chân của nàng ra đồng thời dùng thân thể mình chống đỡ, nàng chỉ có thể xấu hổ chịu đựng nơi thần bí của nàng bị hắn nhìn không sót cái gì.

“Nàng chẳng lẽ còn không hiểu, ta chính là muốn trả thù, tổn thương nàng sao?”

Sắc mặt của nàng lập tức trắng xanh, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Hắn nhìn mặt nàng như hoa đào, bộ dáng kiều diễm ướt át, mặc dù trong lòng tức giận với nàng, nhưng khát vọng lại sâu hơn.

Hơn nữa thân thể nàng mềm mại xinh đẹp như một búp bê bạch ngọc tinh xảo, đã sớm làm nam nhân mất đi lý trí càng thêm cuồng bạo. . . . . .

Hắn điên cuồng mút nhũ phong mê người của nàng, dùng lực xoa nắn, Tiểu Trúc cảm nhận được một cảm giác đau đớn cùng thoải mái, làm nàng không tự chủ được nũng nịu, bất đắc dĩ kêu nhỏ.

“Buông ta ra. . . . . .” Nàng kêu khóc lắc đầu, chỉ cầu hắn đừng đối xử nàng tàn khốc như vậy.

“Không có khả năng! Nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu!” Hắc mâu hắn lóe ra tà khí, ngón tay vô tình lần nữa đâm vào tiểu huyệt của nàng.

“A. . . . . . Đau quá. . . . . .” Ngón tay hắn thô bạo nhanh chóng ra vào trong cơ thể nàng, một hồi đau đớn xen lẫn hưng phấn không thể nói lên, chầm chậm thiêu đốt nàng.

Đức Chiêu cố ý đối xử thô bạo với nàng như vậy. Lúc trước hắn đối xử với nàng tràn đầy ôn nhu, thật lòng thương tiếc, nàng ngược lại hiểu lầm hắn, coi hắn là đại phôi đản dùng vũ lực cùng quyền thế ăn hiếp nữ tử yếu đuối.

Đáng giận hơn chính là, nàng còn đem hắn cùng Hương Nhi ở chung một chỗ. . . . . . Loại chuyện hoang đường này, bất kỳ người có đầu óc đều biết là không thể nào.

Cho nên hắn bởi vì nàng không phải là quá đần, chính là cố ý muốn lấy cớ này rời xa hắn.

“Nàng nhớ nàng từng nói qua một câu không?” Hắn thở dốc hỏi, trên mặt lộ đầy kích tình, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo vô tình.

Tiểu Trúc căn bản là không cách nào mở miệng, chỉ có nước mắt nhục nhã chấp nhận sự trừng phạt, đùa bỡn của hắn. Mà nàng càng hận thân thể chính mình không chịu thua kém khi hắn trêu chọc, lại không tự chủ được đung đưa eo nghênh hợp. . . . . .

Đức Chiêu cũng không ép nàng trả lời, hung hăng hôn nàng, mang theo trừng phạt cùng cừu hận chà đạp cánh môi mềm mại của nàng, từ trên người nàng truyền tới một mùi thơm nhè nhẹ như một loại thuốc thúc giục, kích thích thân thể hắn căng thẳng.

Mặc dù từng giọt nước mắt của nàng đâm vào tim hắn, nhưng lại không ngăn cản được khát vọng hắn đoạt lấy nàng ── khi nàng ở dưới thân hắn thở gấp, thân thể mềm mại run rẩy dưới hắn, ngọ nguậy, cái hấp dẫn đó đối với nam nhân mà nói đủ để trí mạng ──

Khi hắn phát hiện tâm mình vẫn rung động vì nữ nhân đáng giận trước mắt này thì hắn đem toàn bộ tức giận biến thành ngôn ngữ, phát tiết ở trên người của nàng.

“Quả thật là nữ nhân dâm tiện! Trong miệng nói không muốn, thân thể lại phản ứng như vậy. . . . . . Nàng cũng đã ướt đẫm!”

Tiểu Trúc tan nát cõi lòng muốn tránh thoát hắn, nhưng thân thể hắn đè ép nàng, nàng như thế nào cũng thoát không được. “Không cho phép ngươi chạm vào ta, nếu không ta chết cũng sẽ không tha thứ chuyện hôm nay ngươi đã làm với ta!”

Ánh mắt hắn bốc lửa gắt gao nhìn thẳng vào khuôn mặt thương tâm đầy nước mắt của nàng. “Vậy thì như thế nào? Dù sao ta không quan tâm!”

Tiểu Trúc lập tức xanh mặt, hắn không chút lưu tình mở rộng thêm hai chân nàng ra, tiếp đó nhanh chóng cởi y phục mình xuống, hoàn toàn lộ ra thân thể phái nam cường tráng, tràn đầy.

Nàng cảm giác được trước tiểu huyệt của nàng có một vật nóng rực chĩa vào. . . . . .

“Không muốn?” Nàng nức nở nói, cầu xin hắn đừng đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

“Muốn hận ta thì hận đi!”

“Không. . . . . . A!”

Nàng kêu to một tiếng, nước mắt nhanh chóng từ trong mắt rơi xuống, cảm thấy thân thể bị hắn kịch liệt đâm vào, mạnh mẽ như vậy, kiên quyết đoạt lấy nàng.

Mặc dù thân thể của nàng không đau, nhưng lòng của nàng lại bị xé rách.

Nàng nhắm mắt lại cự tuyệt nhìn hắn, cự tuyệt cảm giác, nhưng vẫn khắc chế không được nước mắt. . . . . . . . .

Đức Chiêu hôn mặt của nàng, môi của nàng, hai tay vuốt lên ngực mềm mại của nàng, trêu chọc, vuốt ve nhũ hoa nhạy cảm kia, làm bản năng thân thể của nàng tiết ra nhiều ái dịch hơn, để cho hai người kết hợp dễ dàng hơn.

Tiểu Trúc cắn răng nhắm hai mắt chịu đựng hắn ở trong cơ thể mình ra ra vào vào, cho rằng đây chính là trả thù tàn khốc nhất của hắn đối với nàng.

Nhưng nàng sai lầm rồi!

Theo tốc độ hắn càng lúc càng tăng nhanh, càng ngày càng có lực, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, có tia lửa nào đó quen thuộc phát tán ra từ dưới bụng của mình ──

Môi của nàng không tự chủ được bật ra tiếng rên rỉ xấu hổ, tất cả lý trí, tức giận, oán hận từ từ bị bỏ quên, một sức mạnh xa lạ xâm chiếm tới, làm nàng hoàn toàn không khống chế được mình.

“A. . . . . .” Nàng nhẹ giọng kêu khiến người ta mất hồn, sự phẫn nộ của hắn vào giờ khắc này hoàn toàn tiêu tán.

Hắn ôm chặt lấy nàng, “Nàng cự tuyệt không được ta! Nàng là của ta, đúng không?”

“Ta. . . . . .” Nàng muốn mở miệng, nhưng lại bị môi của hắn hung hăng che lại. Hắn phảng phất như một dã thú đói khát, cuồng dã hôn nàng, hôn đôi môi sưng đỏ, hạ thân chiếm đoạt nàng không ngừng.

Dục vọng của hắn làm nàng hoàn toàn không thể ngăn cản hoặc chống cự, chỉ có thể đắm chìm vui thích hắn mang lại cho nàng, nhiệt tình nghênh hợp hắn.

Hai người hoàn toàn để mặc cho tình cảm của mình, để mặc cho ham muốn lẫn nhau, lần lượt cuồng dã lại nguyên thủy kết hợp, tất cả tức giận, cừu hận vào thời khắc này toàn bộ hóa thành kích tình. . . . . .

Khi Tiểu Trúc thở hổn hển theo hắn vong tình rên rỉ kêu to, mặc cho sóng lớn cao trào bao phủ mình, nàng tuyệt vọng hiểu được, thì ra nàng không bao giờ có thể là nàng.

Trong cuộc chiến nơi này, nàng hoàn toàn thua cuộc.

Hắn chẳng những có được thân thể nàng, cũng lấy được tâm của nàng. . . . . .

Đạt được kích tình dục vọng thỏa mãn trước nay chưa có, nhưng tâm Đức Chiêu lại vẫn không cách nào bình ổn.

Hắn vẫn nằm ở trên người nàng, bên tai nghe được tiếng thở dốc của hai người, trong mũi là mùi thơm mê người trên người nàng, còn có một mùi tình yêu . . . . . .

Hắn lật thân thể của nàng, đưa tay muốn ôm nàng, lại bị nàng đẩy ra.

“Không được chạm ta!” Nàng kiên quyết nói. Hắn rốt cuộc còn phải làm nhục nàng như thế nào mới cam nguyện?

Hắn vươn tay giữ lấy cằm nàng, ép nàng nhìn hắn.

“Không nghĩ tới ta ở trong lòng nàng lại không đáng tin như vậy. . . . . . Nàng đối với ta một chút cảm giác tín nhiệm cũng không có!”

Tiểu Trúc muốn chạy trốn, lại bị hắn vòng ở thắt lưng, lần nữa áp đảo trên giường.

“Xú nam nhân, ngươi hành hạ ta còn chưa đủ sao? Để cho ta đi!”

Chỉ thấy trên mặt Đức Chiêu chậm rãi hiện lên nụ cười tà khí làm người ta bất an, “Tiểu mèo hoang cố chấp của ta, trừ trên giường của ta, nàng nơi nào cũng không thể đi.” Ánh mắt của hắn lướt qua con mồi yêu thích của mình, “Nữ nhân ta muốn chỉ có một mình nàng ──”

“Ta cho là ngươi sẽ không như vậy.” Nàng đột nhiên bật ra một câu.

“Như vậy?” Hắn cau mày hỏi.

“Hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt. . . . . . Ta cho ngươi biết, ta mặc dù không thông minh, nhưng không có ngốc đến mức sẽ bị một, hai câu lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đến không tỉnh táo.”

Mặc dù nàng rất muốn tin tưởng lời đường mật của hắn. . . . . .

“Ta chỉ muốn nàng hiểu, nàng thuộc về ta. Bất kể nàng có ghét ta bao nhiêu, đều không thay đổi được sự thật.”

“Ngươi!”

Nàng tức giận nhìn hắn, lại bị vẻ nghiêm túc trên mặt hắn dao động ── phảng phất hắn so với lúc trước càng thêm nghiêm túc hơn.

Hừ, đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa gạt nàng! Hắn, xú nam nhân ăn hiếp tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng không thể động tâm cũng không thể tin tưởng hắn ──

Khoan đã, động tâm?

Không, nàng mới không thích xú thổ phỉ bá đạo lại chuyên chế này, sẽ không!

Nhìn thấy quật cường đáy mắt nàng, Đức Chiêu bình sinh không có nổi giận như vậy.

“Vì sao nàng không muốn phục tùng ta?” Hắn bất đắc dĩ nói.

Mà hắn cũng là đáng chết như vậy, hung hăng muốn nàng, phảng phất cả thế giới chỉ còn lại một nữ nhân là nàng. . . . . .

Trong lúc bất chợt hắn nghĩ đến, nàng tới nơi này là muốn tìm chân mệnh thiên tử đích thực của nàng ──

“Nàng không phải là vẫn còn vọng tưởng gặp chân mệnh thiên tử thầy tướng số nói chứ?” Hắn không nhịn được ghen ghét dữ dội.

“A?” Nàng quên mất chuyện này.

“Ta nói cho nàng, nàng đã là nữ nhân của ta, không được dựa đầu vào trong ngực nam nhân khác, nàng có nghe không? !” Hắn nói xong còn dùng lực lắc lắc nàng, như muốn đem nàng lay động cho tỉnh.

“Ngươi cho là ta. . . . . .” Nàng là nữ nhân thủy tính dương hoa như vậy sao? Hiểu lầm của hắn làm nàng cảm thấy một hồi bị thương.

Mặc dù ban đầu nàng vì tìm kiếm chân mệnh thiên tử mà đến, nhưng hôm nay thân thể của nàng đã thuộc về hắn, đã không thể dựa đầu vào ngực nam nhân khác được nữa.

Mà hắn cư nhiên hoài nghi nhân cách của nàng, trinh tiết của nàng.

“Nàng nói, trong lòng nàng không phải nghĩ như vậy?” Hắn hăm dọa.

“Cho dù là thế thì sao?” Nàng giận dỗi rống to. Dù sao hắn cũng không thuộc về nàng, hắn muốn kết hôn Hương Nhi, gánh lấy trách nhiệm!

“Tiện nhân!”

Đức Chiêu giận đến cả người phát run, không chút suy nghĩ liền quăng Tiểu Trúc một cái tát, đánh nàng ngã về một bên.

“Nàng nằm ở bên cạnh ta, nhưng trong lòng nghĩ tới nam nhân khác, nói cho nàng, ta không có, người khác cũng đừng mơ tưởng có được! Giờ nàng có chết đi, bất kể nàng có nguyện ý hay không, nàng vĩnh viễn đều chỉ có một nam nhân là ta đây!”

Hắn giận dử đẩy nàng ra, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, phất tay áo rời đi.

Tiểu Trúc nằm ở trên giường, cuộn tròn lại thân thể mình, giọt nước mắt lớn không nhịn được lăn xuống.

Kết quả như nàng muốn, không phải sao? Tại sao lòng của nàng lại đau như vậy. . . . . .

Nàng cũng không lừa được mình nữa. Nàng căn bản không muốn đem hắn cho bất cứ kẻ nào, cho dù là Hương Nhi thân như tỷ muội !

Bất quá tất cả đều đã quá muộn. . . . . .

Thôi! Nàng mệt quá, cái gì cũng không muốn, cũng không cần biết . . . . . .

Tiểu Trúc khóc lóc rồi ngủ thiếp đi, trong mộng, nàng cùng Đức Chiêu vui vẻ, yêu nhau, hạnh phúc . . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.