App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 139: Chương 139: Bệnh viện (20)




“Là cậu à.”

Ánh mắt quỷ Tạ Trì đanh lại, truy hỏi: “Đường sống là gì?”

Tạ Trì nói: “Tôi cần anh đi kiểm chứng với tôi một chút.”

Quỷ Tạ Trì không chút do dự: “Đi.”

Cậu ta và quỷ Tạ Tinh Lan chiếm ưu thế về mặt sức mạnh, không hề sợ Tạ Trì nói dối lừa bọn họ, lại thêm cậu ta biết rõ nhân phẩm của Tạ Trì, cậu ta biết lời Tạ Trì nói khả năng cao là sự thật.

So với app không ra gì, cậu ta càng tin Tạ Trì hơn.

【??? Tạ Trì biết rồi ư?? Sao em vẫn không biết gì vậy??】

【Trời má, em đứng hình luôn, lần này đứng hình thiệt luôn đó!!】

【Má ơi! Là ai vậy???】

【Cao xanh ơi!! Hai Trì và Tinh Lan đều mạnh thực sự luôn!!】



Mười phút trước, Dịch Hòa Tụng đứng trước chiếc gương ở dưới đại sảnh tầng một.

Mãi mà không có thu hoạch gì cả, suy cho cùng Dịch Hòa Tụng cũng là diễn viên dày dặn kinh nghiệm, hắn bỏ chút thời gian ra là có thể đoán được có lẽ hướng suy nghĩ của mình không đúng.

Thế là hắn đổi hướng suy nghĩ, không còn truy tìm con quỷ tự nhiên biến mất kia nữa, mà đặt sự chú ý vào bệnh viện và mặt trăng.

Dịch Hòa Tụng nhanh chóng phát hiện ra, mặt trăng vẫn luôn bị hắn coi nhẹ kia, dường như đang ám chỉ điều gì đó.

Hắn tổng kết hai hướng biến hóa của mặt trăng.

Hai loại biến hóa kia, giống như có mối liên kết vi diệu với những sự việc xảy ra trong phó bản, ví dụ như sương đỏ thôn phệ sương trắng, có lẽ đại diện cho quỷ đã thiệt mạng trong tai nạn xe, vậy sương trắng bị sương đỏ thay thế đại diện cho điều gì?

Nhất thời Dịch Hòa Tụng chưa thể nghĩ ra.

Hắn bắt đầu sắp xếp lại các manh mối trong quá khứ, sắp xếp ghép chúng lại với nhau, lờ mờ cảm thấy có một vài điểm mấu chốt không được phát hiện ra.

Hắn như con ruồi mất đầu đi dạo trong bệnh viện, phát hiện ra chiếc gương đặt giữa hai vầng trăng ở đại sảnh dưới tầng một.

Chiếc gương rất lớn, rất dễ trông thấy, chỉ là lúc các diễn viên đi qua, bình thường sẽ không nhìn kỹ, hắn cũng phải lật đổ các suy nghĩ trước đó để cố ý lục soát mới tình cờ phát hiện ra.

Thoạt nhìn chiếc gương bình thường không có gì kỳ lạ, bên cạnh chiếc gương khắc hai chữ “C” thể hiện ra lai lịch bất phàm của nó.

Dịch Hòa Tụng cho rằng đây là một loại manh mối nào đó, nhưng hiển nhiên manh mối này quá ít ỏi, hai chữ “C” có thể nói lên được điều gì chứ?

Dịch Hòa Tụng đi tới ngồi xuống bên cạnh, chà xát bàn tay, suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh ―― Tạ Trì và Tạ Dương đứng nói nói cười cười ở lan can.

Lúc đó hắn cảm ứng được sự xuất hiện của quỷ áo đen nên lên tầng tìm kiếm thì trông thấy cảnh tượng này.

Hắn đang tìm quỷ áo đen quen thuộc, lại trông thấy Tạ Trì và Tạ Dương, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, nếu như quỷ áo đen là một người trong số bọn họ thì sao? Thay thế, một sự biến hóa khác của mặt trăng đại diện cho sự thay thế! Quỷ thay thế người, quỷ “tu hú chiếm tổ chim khách”!

Vẻ mặt Dịch Hòa Tụng ngưng lại một giây, đột nhiên hoàn hồn lại, đứng bật dậy.

Tạ Dương! Tạ Dương khác thường!

Dịch Hòa Tụng vừa tức vừa bực bội, suýt chút nữa hắn mắc bẫy của Tạ Trì rồi!



Tạ Dương đang tìm kiếm manh mối ở phòng nghỉ trên tầng một, nghe thấy trên tầng hai có động tĩnh bất thường, định chạy tới, trên sàn nhà trước mặt lại xuất hiện một bóng đen cao lớn, hoàn toàn che khuất bóng của hắn.

Tạ Dương bị dọa giật mình trong lòng, lập tức quay người lại, trông thấy sắc mặt hết sức âm trầm của Dịch Hòa Tụng.

Dịch Hòa Tụng nhìn chòng chọc cậu ta bằng ánh mắt vô cùng dữ dằn và lạnh lẽo, Tạ Dương run rẩy trong lòng, dường như cậu ta sợ bị Dịch Hòa Tụng truy sát, vô thức chột dạ sợ hãi, phản ứng đầu tiên là cúi gằm đầu.

Ánh mắt Dịch Hòa Tụng nhìn cậu ta càng thêm buốt giá.

Tạ Dương gắng gượng mỉm cười ngẩng đầu lên: “Anh à, sao vậy?”

Dịch Hòa Tụng không nói gì, lập tức lấy con thoi mà Tạ Dương quen thuộc ra, kéo lấy một sợi tơ lụa mỏng và dài ra. Sợi dây lụa như có sinh mệnh mà bay ra, như rắn quấn lấy thân thể Tạ Dương.

Tạ Dương cảm thấy trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, cậu ta không giả vờ được nữa, cố gắng chống đỡ nói: “Anh Dịch à, anh muốn làm cái gì vậy…?”

Sợi dây màu đỏ lại càng siết chặt hơn, một đầu sợi dây leo lên, leo tới vị trí gáy của Tạ Dương, sau đó vậy mà lại chui vào cái lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, trượt vào đó, Tạ Dương bị cơn đau đớn bất ngờ đánh cho suýt chút nữa ngất xỉu, kinh hãi thốt lên: “Đừng, đừng giết em!”

Sợi tơ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, bèn chui ra, như có linh tính chạy tới trước mặt Dịch Hòa Tụng, đầu sợi dây hơi cong lên, cho Dịch Hòa Tụng một đáp án chính xác.

Dịch Hòa Tụng thu hồi sợi tơ lại, nhìn Tạ Dương bằng ánh mắt lạnh tanh.

“Cậu là con quỷ áo đen kia!” Dịch Hòa Tụng lạnh lùng nói.

“Em.. em…” Tạ Dương bị đánh không kịp trở tay, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, cả người đẫm mồ hôi lạnh.

Sát ý bùng lên trong mắt Dịch Hòa Tụng: “Cậu và Tạ Trì lừa tôi.”

Tạ Dương kinh hãi, nhìn sợi tơ lụa đỏ au ngo ngoe muốn cử động trong tay Dịch Hòa Tụng, cuối cùng không kiềm chế được: “Đừng mà, anh nghe em nói đã! Em bất đắc dĩ, là Tạ Trì ép em, em cũng không muốn lừa anh…..”

Dịch Hòa Tụng bất động.

Tạ Dương lập tức hạ quyết tâm: “Để em nói những điều em biết cho anh!”

Dịch Hòa Tụng ngẩng đầu lên quét mắt nhìn cậu ta, bấy giờ mới thu hồi con thoi lại, châm chọc nói: “Nếu như vậy từ trước thì đã chẳng có việc gì rồi.”

….

Quỷ Tạ Dương nói rõ đầu đuôi ngọn ngành những chuyện mình đã biết cho Dịch Hòa Tụng, Dịch Hòa Tụng lập tức thông suốt tất cả.

Hắn ngẩn người ra trước bản thể có đôi mắt đỏ như máu của quỷ Tạ Dương trong gương, một linh cảm chợt lóe lên, nhưng nhất thời không nắm bắt được.

Dịch Hòa Tụng khẽ chau mày lại.

Soi gương, dường như là…

Hắn nghĩ mà cảm thấy đau đầu, luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhất thời không nói được ra.

Hắn còn một vài nỗi lo khác, nỗi lo chân thực mà cấp bách.

Hắn và Tạ Trì xảy ra mâu thuẫn gay gắt, sau đó lại giao chiến với quỷ áo đen Tạ Dương, theo lý mà nói, có lẽ quỷ Dịch Hòa Tụng sinh ra sẽ không yếu.

Theo lời quỷ Tạ Dương nói, nhiệm vụ của quỷ là giết chết diễn viên của mình, nhưng mãi mà không thấy quỷ Dịch Hòa Tụng xuất hiện, liệu có phải hắn ta giữ thái độ trung lập không?

Hay là hắn ta cảm thấy trong nhiệm vụ giết diễn viên của mình có điều gì đó mờ ám, lại không muốn hiện thân chủ động giúp hắn, mà lựa chọn quan sát đợi các con quỷ “bản thân” và diễn viên hành động, sau đó mới quyết định?

Dịch Hòa Tụng âm thầm gật đầu, hắn hiểu rõ bản thân, nhất định hắn nghĩ như vậy, hắn biết rõ mình là một người tương đối bảo thủ, so với mạo hiểm, hắn thích chờ đợi hơn.

Quỷ Tạ Dương vẫn còn nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh.

Dịch Hòa Tụng ghét bỏ đá cậu ta một cái: “Cậu nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi, coi như chưa từng nói cho tôi, nhớ giữ kín miệng.”

Bây giờ hắn không thể giết quỷ Tạ Dương, quỷ Tạ Dương là chứng nhân có sẵn ở phe Hồng Nguyệt, nếu sau đó hắn phát hiện ra điều gì, có thể tìm quỷ Tạ Dương hỏi thăm.

Quỷ Tạ Dương dằn lửa giận xuống, liên tục gật đầu, như được đại xá mà rời đi.

Cậu vừa bước đi, điện thoại của Dịch Hòa Tụng đổ chuông.

Dịch Hòa Tụng mở ra xem, giận mà không kiềm chế được, là kẻ trước đó gửi tin nhắn nặc danh cho hắn! Hắn ta lại gửi tin nhắn tới!

【Có muốn biết tôi là ai không?】

Dịch Hòa Tụng đang muốn tìm hắn ta tính sổ, lập tức trả lời: 【Đừng giả thần giả quỷ nữa.】

【Muốn biết thì lên tầng ba, ở vị trí buồng điện thoại, tôi đợi anh, năm phút.】

Dịch Hòa Tụng trông thấy dòng tin nhắn này, không biết vì sao mà trái tim đập liên hồi.

Hắn chắc mẩm mình có năng lực, cuối cùng vẫn trả lời: 【Được rồi.】

Dịch Hòa Tụng nhét điện thoại vào trong túi, vội vàng lên tầng, vừa khéo trông thấy Tạ Trì đang đi xuống.

Thời gian gấp gáp, Dịch Hòa Tụng không muốn nói chuyện với Tạ Trì, lập tức nghiêng người lên tầng.

Tạ Trì dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn Dịch Hòa Tụng, đột nhiên cảm thấy choáng váng trong đầu, khẽ chau mày lại.

Anh vỗ vai Dịch Hòa Tụng, lúc bàn tay chạm vào lưng Dịch Hòa Tụng, gương mặt biến sắc.

Dịch Hòa Tụng cho rằng Tạ Trì muốn ngăn cản gây sự, hắn ghét Tạ Trì vô cùng, mất kiên nhẫn chỉ vào mặt Tạ Trì, nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu hãy an phận thủ thường, bộ phim này tôi không giết được cậu, nhưng vẫn còn bộ phim sau, bộ phim sau nữa.”

Tạ Trì lặng lẽ rụt tay về, ngẩng đầu mỉm cười, hiếm khi tỏ vẻ nhu thuận: “Biết rồi, không thành vấn đề.”

Dịch Hòa Tụng kinh ngạc, thực sự ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng hắn không so đo với anh, đi thẳng lên tầng ba.

Tạ Trì quay đầu lại, nhìn bóng lưng Dịch Hòa Tụng rời đi, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ẩn chứa mấy phần thương hại và lạnh lùng muốn khoanh tay đứng nhìn.

Trên lan can cầu thang, gương mặt quỷ Tạ Trì dần dần xuất hiện, trước đó Dịch Hòa Tụng đột nhiên xuất hiện, cậu ta bèn chọn cách ẩn núp.

Quỷ Tạ Trì: “Lúc cậu đụng phải anh ta, nhìn thấy cái gì vậy?”

Cậu ta biết lúc ban nãy có thể do thiên phú của Tạ Trì gây ảnh hưởng.

Tạ Trì nhún vai, nở nụ cười có vẻ tàn nhẫn và thờ ơ: “Tôi nhìn thấy anh ta… sọ não nứt toác, quỳ rạp dưới đất mà chết.”

【Vãi chưởng!!!】

【Má ơiiiii!!】

【Mấy bồ đoán xem nếu Dịch Hòa Tụng không ăn nói dữ dằn như vậy, liệu Tạ Trì có nói cho anh ta biết không??】

【Tôi cảm thấy sẽ không đâu!!】

【Cũng chưa chắc à nha!!!】

【Má ơi lời tiên đoán này là thật hay giả vậy? Kinh khủng quá má ơi!!】

【Có lẽ là thật á!! Trước đó Trì cưng tiên đoán Hà Khiếu chết mà, không phải đã được chứng thực rồi hay sao??】

【Không thể nào, còn ai có thể giết Dịch Hòa Tụng nữa? Anh ta là Dịch Hòa Tụng mà??】

【Có khi nào là con quỷ chưa rõ lai lịch kia không?】

【Nhưng mà con quỷ kia có thù với phía Tạ Trì, Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch, lại còn có thù với Dịch Hòa Tụng, sao lại như vậy chứ??】

【 y gù, em cũng không hiểu nổi!!】

“Đi, cùng tôi xuống dưới.” Tạ Trì cố gắng khôi phục lại như bình thường, nói vậy.

Quỷ Tạ Trì: “Được rồi.”

Tạ Trì dừng lại một chút, khẽ cười rằng: “Dịch Hòa Tụng chết rồi, còn tranh thủ thời gian cho chúng ta.”

…..

Điện thoại của Dịch Hòa Tụng lại đổ chuông, hắn còn chưa kịp lấy ra nhìn, trông thấy trước buồng điện thoại có người đang đứng đợi mình.

“Là cậu ư?” Lúc Dịch Hòa Tụng trông thấy gương mặt người kia thì vô cùng kinh ngạc.

“Là tôi.”

Dịch Hòa Tụng cười giễu: “Cậu cũng không giống như vẻ ngoài của cậu…..”

Vẻ mặt hắn ta khựng lại.

Sau lưng có một bóng đen to lớn, kiềm chế tứ chi, khiến hắn không thể động đậy.

Hành lang vốn có y tá qua lại, đột nhiên không thấy bóng ai nữa, dường như hắn bước vào một không gian không người, cảnh vật xung quanh vẫn giống y hệt trước kia, nhưng lại không có chút hơi người sống nào cả.

Sau lưng không khí u ám trầm lắng, âm trầm lạnh lùng.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Giọng Dịch Hòa Tụng run rẩy không thôi, “Cậu muốn gì cũng bàn được.”

Lưng hắn bị con quỷ sau lưng đè ép, dần dần khuỵu gối xuống, “Rầm” một tiếng rơi xuống đất!

“Cậu thả tôi ra! Chuyện gì cũng có thể thương lượng được!”

“Hình như anh còn chưa ý thức được sai lầm của mình.” Người kia khẽ nói.

Dịch Hòa Tụng trợn trừng mắt nhìn: “Cậu đang nói gì vậy? Cậu… rốt cuộc cậu là ai?”

Bàn tay người kia nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Dịch Hòa Tụng không còn cử động nữa, tia sáng trong mắt dần dần tiêu tán.

Lực ghìm sau lưng lỏng đi, Dịch Hòa Tụng ngã đổ “Rầm” người xuống, không thể đứng dậy được nữa.

Một đời hạng một, cứ như vậy lặng lẽ chết đi.

Người kia đá lấy thi thể của Dịch Hòa Tụng, bờ môi mang theo ý cười mỉa mai, giọng điệu lạnh lùng, thanh âm bé không thể nghe thấy: “Đây là kết cục của việc phản bội tổ chức.”

Anh ta khom lưng nhặt điện thoại của Dịch Hòa Tụng lên, đưa mắt nhìn, là một tin nhắn.

【Tôi là quỷ Dịch Hòa Tụng, đừng lên tầng, có gì đó là lạ.】

Người kia bật cười một tiếng, ném chiếc điện thoại của Dịch Hòa Tụng vào thùng rác, khinh thường nói, “Quỷ còn thông minh hơn anh”.

【??????】

【???】

【???】

【????????】

…..

Tạ Trì đi tới đại sảnh ở tầng một, muốn đi tới trước gương. Dường như quỷ Tạ Trì nghĩ thông điều gì đó, dựa vào quầy lễ tân: “Có phải là….”

Tạ Trì gật đầu, đôi mắt trong trẻo bị bóng râm dày đặc che lấp, anh nói: “Là Nguyên Dã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.