“Cái quan hệ này.”
Tạ Trì không thể nào trông thấy toàn cảnh thang tơ lên trời, anh nhìn vào tấm áp phích. Trên tấm áp phích, thang tơ lên trời buông từ thế giới cực lạc xuống, giống như que kẹo hồ lô, xuyên qua tất cả các địa ngục. Chiếc thang tơ lên trời này nối địa ngục liền thành một thể.
Lại có thêm hai tin nhắn công bố được gửi tới:
【Giới hạn mỗi lần luân hồi chỉ một người có thể đi vào.】
【Khi thang tơ lên trời xuất hiện, theo quy tắc của địa ngục, toàn bộ đạo cụ phạm nhân có đều rơi vào trạng thái vô hiệu.】
Đạo cụ bị vô hiệu? Kỷ Tinh Thần giật bắn.
Tạ Trì sững người, anh phát hiện ra manh mối, khẽ hừ một tiếng. “Lúc thang tơ lên trời xuất hiện”, đạo cụ vô hiệu, nói cách khác, vào một tình huống nào đó, thang tơ lên trời sẽ biến mất…
“Thang tơ lên trời đấy, không đi à?” Kỷ Tinh Thần nói.
Tạ Trì thờ ơ, hiển nhiên đáp án là không.
“Vì sao vậy?”
Tạ Trì nhìn anh ta: “Anh cho rằng giới hạn một người vào, là giới hạn một người thật à?”
“Là sao?” Kỷ Tinh Thần hoàn toàn mất kiên nhẫn, không đợi Tạ Trì giải thích, “Được rồi, tùy ý cậu.”
Hắn sợ có người nhanh chân tới trước, lúc này mặc kệ Tạ Trì, bản thân hắn thì leo lên thuận theo vách núi, đi tới dưới thang tơ lên trời.
Hắn nắm lấy tơ nhện.
Sợi tơ nhện quá nhỏ, như cọng tóc, cũng không dễ nắm lấy, may mà nó tương đối dính, chỉ cần nắm chặt, dưới tình huống không bị ngoại lực va chạm, con người khó lòng rơi xuống được.
Trèo lên trên là một việc cần tới kỹ thuật, không có điểm để mượn lực, hắn chỉ có thể dựa vào lực cánh tay mình, hai chân không những không giúp được gì, ngược lại còn gây vướng víu, đạp loạn trên không trung.
Quá trình này không tốn nhiều sức lực, nhưng trọng lực và lực dính của tơ nhện khiến con người di chuyển rất chậm chạp.
..
Mọi người trong địa ngục hẵng còn ngẩn người trước tin vui này lập tức bừng tỉnh, lao về phía chiếc “Thang tơ lên trời”.
Theo số lượng người tăng lên, chiếc thang tơ bắt đầu hơi lay động.
Kỷ Tinh Thần ở trên thang tơ nhìn xuống dưới, trông thấy lít nhít người leo lên, hắn nhìn lên trên, lại trông thấy có rất nhiều đôi chân đang lắc lư, thầm nghĩ không ổn rồi, sợi tơ nhện này mảnh như vậy, càng nhiều người lại càng phải chịu lực lớn, liệu có đứt mất không? Thế chẳng phải là không tới thế giới cực lạc được nữa hay sao.
Hiển nhiên phạm nhân ở bên trên cũng nghĩ tới điều này, hùng hùng hổ hổ quát: “Phía dưới xuống hết đi!”
“Sao bọn tôi phải xuống chứ? Sao mấy anh không xuống đi?”
Vậy mà âm thanh trên chiếc “thang tơ lên trời” lại đồng thanh như vậy, sau khi mọi người phát hiện ra điều này, bắt đầu không ngừng chửi rủa.
Bọn họ cãi lộn không thôi, càng ngày càng nhiều người leo lên.
Kỷ Tinh Thần kiên nhẫn một lúc, cuối cùng không chịu đựng được, giận dữ quát lên: “Đừng lên đây! Mấy thằng ngu này, nhỡ tơ nhện đứt đoạn, chúng ta không thể đi lên được!”
“Thang tơ nhà anh à?”
“Anh là cái thá gì? Dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi?! Sao anh không xuống đi?!”
Kỷ Tinh Thần tức không nhịn nổi, hắn có thực lực, chưa từng phải chịu cơn tức như vậy, chỉ là mọi người leo lên thang tơ đều bình đẳng với nhau, cho dù bạn có bản lĩnh tới đâu, bị tơ nhện dính dấp hạn chế, tốc độ leo lên cũng không chênh lệch nhau là bao.
Những diễn viên trước đó đều cung kính với hắn, bấy giờ cũng mụ mị vì tức giận, nói chuyện bất kính với hắn.
Kỷ Tinh Thần bực bội, ánh mắt đột nhiên dừng trên sợi tơ mình đang nắm chặt trong tay.
Muốn đi lên chứ gì, chẳng phải quá tải trọng tơ nhện sẽ đứt hay sao? Ít người đi là tải trọng cũng nhẹ đi mà.
Kỷ Tinh Thần cười lạnh, bàn tay bỏ trống lấy vũ khí mình giành được bên hông ra, thử cắt tơ nhện.
Hắn chỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng, thử một lần, không ôm hy vọng gì cả, nhưng không ngờ tơ nhện có thể chịu sức nặng của nhiều người lại dễ dàng bị cắt đứt.
“Aaaa!” Tiếng kêu thảm thiết khi phạm nhân phía dưới rơi xuống địa ngục sở tại của mình không ngừng văng vẳng bên tai.
Kỷ Tinh Thần cười giễu. Đám người này không biết điều thì đừng có trách hắn nhẫn tâm.
Nhưng hắn lập tức thấy sợ hãi, hắn làm như vậy với những người bên dưới, liệu những người ở bên trên có bắt chước, làm vậy để đối phó với hắn hay không? Dù sao chỉ cần cắt sợi tơ là có thể dễ dàng hủy tư cách cạnh tranh của những người khác.
Hắn lập tức nghĩ tới một chuyện đáng sợ hơn.
Phía trên hắn có không ít người, phía dưới cũng có không ít người, nói rõ địa ngục Đao Sơn được xếp tầng ngẫu nhiên. Sau khi mọi người trong địa ngục leo lên thang tơ lên trời, cũng lơ lửng ở giữa thang tơ, cách thế giới cực lạc một khoảng xa, nhưng nếu như vậy, người ở tầng cao nhất, leo lên trên cùng thang tơ, chẳng phải có thể dễ dàng tiến vào thế giới cực lạc hay sao?
Như vậy vốn không công bằng!
Nhưng hắn lập tức an tâm, thầm nghĩ mình lo nhiều rồi.
App nói, mỗi lần luân hồi chỉ hạn chế một người vào thế giới cực lạc. Nhưng ở các tầng địa ngục, bắt đầu mỗi lần luân hồi có ít nhất.. hai người. Cho dù ở tầng cao nhất cũng có cạnh tranh. Mà app lại hạn chế đạo cụ, tơ nhện thì dính, chênh lệch giữa người với người bị thu nhỏ lại.
Người ở tầng cao nhất muốn đánh bại bạn tù đi vào thế giới cực lạc cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nhất định sẽ nhanh hơn họ, đây cũng là một vấn đề lớn.
Đương nhiên những người ở trên cao cũng ý thức được điều này: “Phải rồi! Sao chúng ta lại quên mất tầng cao nhất nhỉ!”
“Làm thế nào bây giờ? Đợi đến khi chúng ta leo lên, người ta đã vào thế giới cực lạc từ lâu rồi, mà chỉ có một suất thôi!”
“Thế khác nào uổng công đâu!”
“Bọn họ dựa vào đâu mà đi lên được chứ? Bọn họ chỉ may mắn hơn chúng ta mà thôi! Có gì tài giỏi đâu!”
“Phải đấy, không thể dùng đạo cụ, khác gì chúng ta đâu?!”
Vừa nói câu này, lập tức có rất nhiều người lên tiếng phụ họa theo.
“Tôi có ý kiến này!” Có người cất cao giọng nói.
“Gì vậy?”
“Chúng ta dùng sức lắc đi! Để đầu tơ nhện đứt mất! Như vậy không ai vào được cả!”
“Ý kiến này hay đấy!”
…
Kỷ Tinh Thần bình tĩnh lại sau niềm vui ban đầu, thầm mắng mình ngốc quá, hắn buông tay nhảy về điểm leo lên ban đầu trước khi bọn họ lắc đứt sợi tơ.
Hắn quay đầu nhìn Tạ Trì thờ ơ không trèo lên, vẻ mặt trở nên khó coi.
Hắn vẫn không thể nhìn thấu được Tạ Trì, nhất định Tạ Trì đã đoán được sẽ như vậy rồi.
Nửa đoạn tơ nhện ở phía trên lắc lư rất mạnh, hiển nhiên các phạm nhân đang cố gắng lắc đứt sợi tơ.
Lúc leo lên thì mỗi người một ý, nhưng đến khi kéo nhau xuống nước lại đồng tâm hiệp lực, Kỷ Tinh Thần nhìn cảnh tượng này, cảm thấy thật châm chọc.
Nhưng đến khi bọn họ thành công lay đứt đoạn thang tơ lên trời, Kỷ Tinh Thần lại cảm thấy vô cùng hả hê và an tâm. Hả hê là bởi đám người này chó cắn chó đáng phải chịu trừng phạt, an tâm bởi vì không còn thang tơ lên trời, không ai có thể lên “Thế giới cực lạc”.
Tạ Trì đang nhìn đồng hồ ngán ngẩm chờ anh trai, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ phía chân trời vọng lại.
“Aaaaaaaaaa!”
m thanh có phần quen tai, Tạ Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Nhậm Trạch đang lộn ba trăm sáu mươi độ rơi từ trên không xuống đất.
Tạ Trì giật bắn mình, sợ cậu ta rơi xuống Đao Sơn, cũng may mà số Nhậm Trạch không đen lắm, “Rầm” một tiếng, rơi vào chỗ cây hắc tùng trước người anh, treo trên đó hết sức nguy hiểm.
Nhậm Trạch cảm thấy mình bị ngã muốn lìa người, ngửa đầu lên mắng mỏ: “Tiên sư bố chúng mày! Lắc lắc cái méo gì! Ông đây rơi xuống tầng dưới rồi! Ông mà ngã chết làm quỷ cũng không tha chúng mày đâu!”
Cậu ta nghiêng đầu, trông thấy Tạ Trì tỏ vẻ một lời khó nói hết.
“Anh Tạ à!!” Nhậm Trạch lập tức hết giận.
Tạ Trì vội kéo cậu ta tới.
“Chỗ anh có mấy người vậy?”
“Thêm cậu là ba.”
Nhậm Trạch thở phào ra: “Thế thì tốt rồi, không cần phải giết người.”
Nhậm Trạch ngồi xuống bên cạnh Tạ Trì, quét mắt nhìn năng lượng trên người anh, chỗ năng lượng này với người khác coi như nhiều rồi, nhưng ở chỗ Tạ Trì lại có vẻ hơi mất mặt.
“Tạ Trì à, bạn tù của anh đâu?”
“Ở đằng kia.”
Nhậm Trạch nhìn theo hướng Tạ Trì chỉ, trông thấy Kỷ Tinh Thần, cậu giật mình, tới gần nhỏ giọng hỏi: “Anh đánh lại anh ta không?”
“Không đánh lại.” Tạ Trì nói đúng sự thật.
Nhậm Trạch không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, cậu giật mình.
Cậu đang muốn gặng hỏi, lại nhớ tới chuyện trước đó, vẻ mặt hóng hớt, hỏi bóng hỏi gió: “Trước khi luân hồi có người tới tìm anh không?”
Tạ Trì gật đầu.
“Anh với anh ta.. sao rồi?” Nhậm Trạch tò mò chết đi được, “Phải rồi, anh biết không, anh ta đi rồi, Nhiễm Nhiễm bảo tôi là con bé cảm thấy Tạ Tinh Lan có vẻ quen..”
Kỷ Tinh Thần đã tới gần, Tạ Trì lảng tránh chủ đề của Nhậm Trạch, ngẩng đầu lên giới thiệu với Kỷ Tinh Thần: “Bạn của tôi, Nhậm Trạch, nể mặt tôi đi.”
“Được rồi.” Kỷ Tinh Thần thu lại sát ý ban nãy không tự chủ để lộ ra ngoài. Bây giờ hắn còn cần tới Tạ Trì, hắn và Tạ Trì cùng tấn công Tạ Tinh Lan, nhất định có thể giết chết Tạ Tinh Lan, giành năng lượng.
Đang nghĩ ngợi, trên bầu trời đột nhiên có một cái hố nứt ra.
Nhậm Trạch biến sắc: “Tạ Trì à, có người rơi xuống, bốn người rồi.”
Tạ Trì đứng dậy: “Lát nhớ đánh lén Kỷ Tinh Thần.”
“Hả.. hở?” Nhậm Trạch ngẩn ra.
Cậu trông thấy Tạ Tinh Lan nhảy xuống.
Điện thoại của bốn người ở địa ngục Đao Sơn đồng loạt đổ chuông báo.
【Tầng địa ngục đã có hơn ba người, trong vòng năm phút không giảm số người, sẽ tính theo năng lượng, phạm nhân có ít năng lượng nhất sẽ tự động rơi xuống tầng tiếp theo.】
Kỷ Tinh Thần đứng cách đó mười bước đối mặt với Tạ Trì, sau đó quét mắt nhìn Nhậm Trạch, ý tứ rất rõ ràng, ở đây người ít năng lượng nhất là Nhậm Trạch, nếu Tạ Trì muốn giữ Nhậm Trạch lại, phải cùng hắn hợp tác giết Tạ Tinh Lan.
Tạ Trì hiểu ý, khẽ gật đầu gần như không thể nhìn thấy.
Tạ Tinh Lan phát hiện ra bầu không khí khác thường, làm như không có việc gì đi tới trước mặt Tạ Trì: “Mua tin tức không? Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa nghe đây.”
Kỷ Tinh Thần mấp máy môi, là hai chữ “ra tay”, lần này hắn không còn khinh địch nữa, lập tức sử dụng đạo cụ “Phân thân”, bốn phía lập tức xuất hiện mười mấy tàn ảnh Kỷ Tinh Thần, không biết đâu là thực đâu là hư.
Đạo cụ này Kỷ Tinh Thần lấy được từ một bộ phim kinh dị mà ma biết phân thân, chân thân ẩn sau lưng các phân thân, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào, cho một đòn trí mạng.
Tạ Tinh Lan đã đề phòng từ trước, chiến đấu với Kỷ Tinh Thần.
Lần trước Tạ Tinh Lan lợi dụng cận chiến, lần này Kỷ Tinh Thần cũng chiếm lợi về mặt địa hình, nơi này dốc đứng chật hẹp, phân thân của hắn sẽ che chắn tầm nhìn của Tạ Tinh Lan, nếu Tạ Tinh Lan không cẩn thận dưới chân, sẽ rơi xuống vực sâu.
Nhưng mà không như hắn mong đợi, Kỷ Tinh Thần phát hiện ra thân thủ của Tạ Tinh Lan còn tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều lần, đang ở trên vách núi mà thản nhiên như ở đất bằng, ngược lại hắn mất đi vũ khí quen tay, chân tay bị hạn chế, hành động chậm chạp, dần để lộ sơ hở.
Dần dà Kỷ Tinh Thần không thể chống đỡ được nữa, trông thấy Tạ Trì vẫn khoanh tay đứng nhìn, vừa ngăn chặn Tạ Tinh Lan, vừa tức tối quát: “Cậu còn đợi cái gì?”
“Ồ,” Dường như bấy giờ Tạ Trì mới hoàn hồn lại, “Tới đây!”
Kỷ Tinh Thần mừng rỡ, có Tạ Trì gia nhập, thế cục sẽ thay đổi.
Sau khi Tạ Tinh Lan nuốt trọn ác linh, năng lực tinh thần hơn người, mất một khoảng thời gian đầu bị mê hoặc, hắn dần nhận ra điểm khác biệt giữa phân thân và chân thân của Kỷ Tinh Thần, trước khi chân thân của Kỷ Tinh Thần hành động, sẽ có cảm giác phanh lại, nhưng phân thân thì không bị như vậy.
Kỷ Tinh Thần đánh một cú, cuối cùng Tạ Tinh Lan cũng tìm được chân thân của hắn.
Hắn đâm một nhát kiếm, Kỷ Tinh Thần gắng gượng tránh thoát, nhưng phần mép eo vẫn bị cứa thương, hắn lui lại mấy bước, chật vật lắm mới có thể đứng vững được, lại đột nhiên cảm nhận được có nguồn năng lượng đáng sợ phía sau, lập tức lạnh người, như rơi xuống hầm băng.
Kỷ Tinh Thần đột nhiên quay đầu lại, trong tay Tạ Trì có một chiếc bát quái, năng lượng trên bát quái đang nhanh chóng ngưng tụ lại, một giây sau sẽ tràn ra.
Đó là chiếc bát quái nổ một trận khiến Du Cảnh bị tàn, Triệu Cẩm Hoa thì bị trọng thương.
Đó không phải đạo cụ dùng một lần!
Kỷ Tinh Thần hết sức sợ hãi, hắn vẫn còn cách một khoảng không nhỏ với Triệu Cẩm Hoa có nội tình thâm hậu, tố chất thân thể kém xa bà ta, nếu trúng phải đòn này, hắn không chết cũng tàn!
Khoảnh khắc vị trí của hắn bị xáo động, Tạ Tinh Lan đâm kiếm tới, hắn bị đâm trúng, phun ra một búng máu, chịu cảm giác đau đớn khôn cùng, không còn lựa chọn nào khác, phải nhảy xuống địa ngục Đao Sơn.
“Tạ Trì! Sao cậu lại phản bội tôi? Giết Tạ Tinh Lan cũng có ích với cậu mà!” Phía dưới phát ra tiếng kêu oán hận của Kỷ Tinh Thần. Hắn nghĩ mãi mà không ra, rõ ràng là một kế hoạch đôi bên cùng có lợi, sao Tạ Trì lại phản bội.
Hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, cách màn sương máu mờ đục, trông thấy ở bên kia bờ vực, Tạ Tinh Lan đang ôm Tạ Trì vào lòng.
Kỷ Tinh Thần bừng tỉnh.
Hắn bị lừa rồi! Bọn họ lại có quan hệ ấy với nhau!
Hắn hối hận cũng không kịp!
…
“Đừng đuổi theo.” Trên vách đá, Tạ Trì nói, “Lát nữa chúng ta xuống dưới đó tìm bảo vật phải đề phòng hắn ta, có lẽ hắn ta chưa chết đâu, nhưng đương nhiên tình huống tốt nhất là hắn ta chết ngã xuống tầng tiếp theo.”
“Được rồi.”
Nhậm Trạch nhìn Tạ Tinh Lan, lại nhìn Tạ Trì, rồi lại nhìn sang bàn tay của Tạ Tinh Lan, cảm nhận bầu không khí hai người họ không coi ai ra gì, giống như vỡ lẽ ra, gương mặt không thể tin.
Cuối cùng Tạ Trì cũng nhớ tới Nhậm Trạch, chỉ sang Tạ Tinh Lan, khẽ cười bảo rằng: “Ban nãy cậu vừa hỏi anh ấy phải không, giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mới của tôi.”
Nhậm Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ chửi thề “Đạ mấu”.
Nhanh vậy trời? Rõ ràng mới hai, ba ngày, sao mà đã phát triển thành ra như vậy rồi? Nhậm Trạch nghi ngờ nhân sinh.
Rõ ràng Tạ Trì không phải người kích động lạm tình, như vậy như vậy..
“Tạ Tinh Lan, bạn của Tiểu Trì cũng là bạn của tôi.” Tạ Tinh Lan đưa tay ra.
Nhậm Trạch bối rối đưa tay ra bắt tay với hắn, xem như làm quen với Tạ Tinh Lan lại từ đầu. Bỏ qua cảm giác dị thường do giới tính kia mang lại, hai người này thực sự rất đẹp đôi, bất kể là ngoại hình hay là thực lực, tính cách..
Nhậm Trạch khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhớ lại chuyện ban nãy: “Tạ Trì, bát quái của anh không phải hàng dùng một lần à?”
Không phải hàng dùng một lần thì quả thực mạnh đến độ biến thái, vậy mà phim thể loại “Tì vết không che được ánh ngọc” lại rớt món đồ tốt như vậy.
Tạ Trì lắc đầu, bình tĩnh nói: “Đây không phải bát quái thật, không có sức mạnh, chỉ là thuật che mắt.”
Anh ném chiếc bát quái về phía Nhậm Trạch, không có cái gì cả. Chiếc bát quái lập tức biến mất.
Tạ Tinh Lan bật cười.
“……….” Nhậm Trạch quay đầu nhìn xuống dưới vách núi, thầm cảm thấy Kỷ Tinh Thần hơi thảm.
Tạ Trì: “Đi thôi, tranh thủ thời gian xuống vách núi.”