“Phe phái.”
【Hahaha Tạ Trì à anh tiêu rồi, anh làm em gái Nhậm Trạch khóc rồi! 】
【Sợ sét đánh nửa đêm bò lên giường hahahaha】
【Tiếp nối vụ lông tay, hình tượng của Nhậm Trạch lại bị hại.】
Bản thân Tạ Trì cũng là người đa nhân cách, anh biết mỗi nhân cách đều là một người độc lập, trước mặt chỉ là một em gái, đáng lý anh nên dỗ dành, nhưng phối hợp với gương mặt góc cạnh sắc sảo của Nhậm Trạch, lúc này anh thực sự nghẹn họng không nói được nên lời.
Tạ Trì hết sức bối rối, dứt khoát ném “nồi”: “Anh à, anh dữ quá dọa người ta khóc rồi kia kìa, anh dỗ đi.”
Mười ngón tay Tạ Tinh Lan cứng ngắc, hắn lặng lẽ cất lưỡi dao ác linh sắc lẹm đi, dưới ánh mắt rưng rưng hoảng sợ và bất lực như một con thú nhỏ của Nhậm Nhiễm, hờ hững ra lệnh, “Không được phép khóc.”
Tạ Trì: “………..”
“Anh trai?” Nhậm Nhiễm thực sự không ngờ anh trai dịu dàng có thể dữ tợn như vậy, ngơ ngác nấc một cái.
Tạ Tinh Lan chau mày lại: “Không được phép gọi “Anh trai” lung tung, anh của nhóc là Nhậm Trạch, hơn nữa, nửa đêm bò lên giường người ta không phải thói quen tốt, nhóc mười tuổi rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, anh nhóc không dạy à? Nhóc có thể đảm bảo anh không phải người xấu không?”
Nhậm Nhiễm trợn tròn mắt, lập tức òa khóc, “Anh không phải anh trai, anh là đồ xấu xa! Nhiễm Nhiễm muốn anh trai cơ!!”
Tạ Tinh Lan nheo mắt lại, đang muốn dạy dỗ cô nhóc không hiểu chuyện này, Tạ Trì đã vội dữ dằn lên tiếng: “Cái anh này, anh trở lại cho em!”
Tạ Tinh Lan: “……….”
Lục Văn cũng bị tiếng khóc lóc ầm ĩ đánh thức, vừa mở mắt đã trông thấy Tạ Trì đang ngồi trên giường, cầm khăn bất đắc dĩ lau nước mắt cho Nhậm Trạch to con, vừa lau vừa nói, “Anh dạy lại anh ấy rồi, đừng khóc nữa.”
Tạ Tinh Lan: “………”
Bờ vai Nhậm Nhiễm run giần giật, cứ khóc thút tha thút thít, cô bé ngượng ngùng cắn môi, đôi mắt vừa rưng rưng vừa tỏa sáng, “Vậy em có thể ngủ với anh không?”
Tạ Trì hết cách với cô bé, anh lườm Lục Văn đang hớn hở sau lưng, như cười như không nói, “Ghép giường đi, không thì ba người ngủ thế nào?”
Lục Văn vốn hiểu chuyện đứng hình, lặng lẽ đẩy giường của mình qua đó, ghép hai chiếc giường lại với nhau.
Nhậm Nhiễm lập tức quên sầu, nhảy cẫng lên cởi giày leo lên nằm giữa hai người họ.
Lục Văn thở dài thườn thượt, hai chiếc giường có năm người ngủ đó.
Mặc dù nằm ở giữa, nhưng Nhậm Nhiễm hoàn toàn không để ý tới Lục Văn nằm phía sau đang ngửa đầu lên nhìn trời, cứ dịch sát lại gần Tạ Trì, chỉ thiếu điều rúc vào chăn của anh, chiếc giường yếu ớt bị thể trọng của cô làm cho rung lên kẽo kẹt, dường như có thể sập xuống chỉ sau một giây.
Nhậm Nhiễm nằm bên cạnh, đôi mắt sáng rạng rỡ nhìn Tạ Trì, qua hồi lâu mà không chớp lấy một cái, Tạ Trì biết cô muốn chui vào, lại nhìn cơ thể Nhậm Trạch lớn hơn mình một cỡ, nhất thời hơi do dự.
Nếu đây là một cô bé thơm tho mềm mại thật thì thôi đi, nhưng vấn đề là cô bé ở trong thân thể của Nhậm Trạch.
“Tiểu Trì à, em mà cho con bé lao vào lòng em ngủ, nửa đêm anh sẽ đạp con bé xuống đấy.” Giọng Tạ Tinh Lan trầm thấp mà hờ hững, toát lên sự lạnh lùng.
Tạ Trì lập tức kéo chặt chăn từ chối Nhậm Nhiễm, hết cách xoa cái đầu đinh đâm vào tay của Nhậm Nhiễm, bảo rằng: “Anh làm vậy là muốn tốt cho em.”
Đề phòng em bị Tạ Tinh Lan đạp xuống.
“Vâng được rồi,” Nhậm Nhiễm cũng không tiếp tục được đằng chân lên đằng đầu, cô bé hơi buồn bã, ngước đầu lên nhìn Tạ Trì, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh ngủ ngon nhé.”
Tạ Trì mỉm cười gật đầu, chăm sóc trẻ con khó quá chừng.
Nửa đêm về sáng, một tiếng hét chói tai phá tan màn đêm yên tĩnh.
Nhậm Trạch choàng tỉnh giấc, phát hiện có cánh tay gác lên lưng mình, cả người lập tức hóa đá.
Cậu quay đầu nhìn lại, trông thấy gương mặt to bự của Lục Văn, đầu óc trống rỗng, tức tối đạp một cái, đạp Lục Văn còn đang ngái ngủ xuống giường.
“A!!” Lục Văn ngã dập mông, kêu thảm thiết, hoàn toàn tỉnh giấc.
Trong đầu vang lên giọng nói trêu chọc của Tạ Tinh Lan: “Cảm ơn anh chưa?”
Khóe miệng Tạ Trì hơi run rẩy, trước khi Nhậm Trạch lên tiếng mắng chửi, anh nghiêm mặt nói: “Xảy ra chuyện rồi, tôi nhân lúc hỗn loạn đi tới phòng của diễn viên danh xưng xám kia, hai người đi tới chỗ căn phòng phát ra tiếng hét xem tình hình, được không?”
Nhậm Trạch không phải người không phân biệt nặng nhẹ, cậu lườm xéo Lục Văn, không tình nguyện gật đầu.
Tạ Tinh Lan đi ra, ba người chạy ra hành lang, một đám người đang vây quanh cánh cửa căn phòng đối diện với họ, dáng người Tạ Trì dong dỏng cao, hắn nhìn trong đám đông, Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa đứng ở giữa, gần hiện trường xảy ra chuyện nhất, cách cả nhóm người, tạm thời sẽ không chú ý tới hắn.
Tạ Tinh Lan liếc mắt ra hiệu cho hai người Nhậm Trạch, hắn nghiêng mình lén đi vào trong căn phòng của diễn viên danh hiệu xám.
Đã một ngày một đêm, mặc dù thi thể của diễn viên danh hiệu xám chưa bốc mùi, nhưng thi ban đã lan rộng khắp làn da, trông hết sức buồn nôn.
Tạ Tinh Lan kéo bình hoa trang trí trong căn phòng ra, che đi thân mình, lấy chiếc găng tay dùng một lần trong túi ra, cố nén cảm giác buồn nôn bắt đầu kiểm tra thi thể của anh ta.
Động tác của hắn rất nhanh, kiểm tra rất kỹ càng, không có chút sơ xuất nào. Tạ Tinh Lan lật khắp người diễn viên danh hiệu xám kia, không thu hoạch được gì mà lắc đầu.
Tạ Trì nghi ngờ, chẳng lẽ anh suy nghĩ nhiều rồi?
“Anh chắc chắn đã tìm qua tất cả mọi chỗ rồi chứ?”
“Đúng――” Lời đang nói nghẹn lại trong cổ họng Tạ Tinh Lan, ánh mắt hắn dừng trên đầu của anh ta.
“Còn một chỗ.”
Một tay Tạ Tinh Lan bịt mũi, tay kia không chút do dự luồn vào trong nửa đầu còn sót lại của anh ta.
Hắn tìm kiếm một vòng, động tác tay khựng lại, gương mặt hơi biến sắc.
Trong đầu có đồ vật.
Tạ Tinh Lan móc được một chiếc bảng tên giống như móc chìa khóa, nương theo luồng sáng yếu ớt, trông thấy rõ chữ “Óc khỉ ăn sống” trên bảng tên.
Cùng lúc này, màn hình điện thoại của Tạ Trì đột nhiên sáng lên.
Tạ Tinh Lan dùng bàn tay sạch sẽ lấy điện thoại ra, đưa mắt nhìn màn hình.
【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, chúc mừng bạn thu được bảng tên của món ăn đầu tiên, bạn có muốn mở thu thập “Sáu món ăn kinh dị” không?】
【Sau khi thu thập, bảng tên món ăn sau đó sẽ tự động xuất hiện thêm. Chú thích: Chỉ tìm được bảng tên món ăn đầu tiên mới có thể mở nhiệm vụ thu thập.】
【Sau khi mở ra, bạn được tự động đưa về phe động vật, thu thập đủ bảng tên của sáu món ăn, bạn sẽ được động vật phù hộ vô điều kiện.】
【Chú ý, phe này chỉ có thể mở cho một người, bởi mỗi món ăn kinh dị chỉ có một, nên chỉ có một bảng tên mới hiện ra.】
【Bạn có nửa tiếng để đưa ra lựa chọn, trong vòng nửa tiếng chưa ra quyết định sẽ hết hiệu lực vĩnh viễn. 】
..
【Trời má!!!】
【Má ơi tư duy ngược, ai mà ngờ lại đi tìm kiếm ở thi thể buồn nôn này chứ?】
【Khoan đã, nói như vậy là nhóm Triệu Cẩm Hoa gia nhập phe của quỷ nữ đúng không? Bộ phim này còn có các phe cánh khác nhau nữa!! Trời ơi, tiến độ kịch bản của họ cũng thêm mới.】
【Rõ ràng cái của Trì cưng đáng tin cậy hơn nhiều mà? Phe của quỷ nữ chỉ thông báo thêm tiến độ, không nhắc tới phần thưởng, cũng không nói rõ ràng chi tiết, cái này còn nói rõ là được động vật ủng hộ vô điều kiện.】
【Cao thấp hiện rõ rồi.】
【Quả nhiên thông linh không bằng động não.】
【Cơ mà mọi người không cảm thấy tìm bảng tên còn khó hơn cả tìm răng hay sao? Rõ ràng nhiều người có thể theo phe quỷ nữ mà?? Còn cái này chỉ có một mình thôi! Vả lại nhỡ giữa chừng bị người ta đoạt mất bảng tên, như vậy anh ấy không thể thu thập được đầy đủ rồi.】
【Không không không, mấy bồ để lọt một vấn đề rồi, còn một chuyện đáng sợ hơn nữa cơ, mọi người không phát hiện ra điều kiện để lấy bảng tên đồ ăn mới à…】
【Vãi nồi, người chết? Chết một người được một món ăn?!】
【Thu thập sáu món ăn, thế chẳng phải muốn sáu người chết hay sao?!】
【Ôi vãi! Em đột nhiên nhớ ra, quy tắc bên phe quỷ nữ là thu thập một chiếc răng thì giết một người, tính cả chiếc răng Lộ Minh cho quỷ nữ, chắc là còn thiếu năm chiếc nữa, nói cách khác, quỷ nữ phải giết năm người nữa, bên này thì còn thiếu bốn món ăn, bên này còn bị động vật giết bốn người nữa?! Như vậy còn mười người chết.】
【Đại thần phía trên ngầu quá, huhu chắc lúc học tiểu học giáo viên dạy toán của em chết rồi.】
【Cũng chưa chắc chết mới có thể biến thành món ăn được.】
【Mấy bồ không phát hiện ra à, sáu món ăn ứng với sáu chiếc răng, nghĩa là mức độ đối kháng và độ khó cân bằng nhau.】
【Số 6 là ma quỷ, biểu thị cho sự không trọn vẹn không hoàn chỉnh, uầy】
【Vậy nhóm Du Cảnh lấy được thực đơn với phe động vật mới được nguyên bộ à?】
【Bộ phim này có vẻ không quá nặng về tình tiết kịch bản, hèn chi nhiều diễn viên tham gia như vậy, hóa ra bởi vì điều này!!】
Tạ Trì không mong đợi thu hoạch được gì khác, anh nhìn phần thưởng “Được động vật phù hộ vô điều kiện”, hơi động lòng nhưng cũng không vội mở ra.
Nếu như mở ra sẽ xuất hiện bảng tên mới, như vậy để dễ thực hiện thì phải kéo dài tới phút cuối cùng mới mở ra.
Bảng tên xuất hiện càng muộn thì càng có lợi với anh, thuận tiện cho việc anh tìm kiếm.
Đã cho thời gian suy nghĩ, hà tất phải vội vã quyết định?
Màn hình điện thoại lại sáng lên, Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn, đồng tử mắt co lại.
Lục Văn: Lại có người chết! Có lẽ lại là một món ăn! Tạ Trì à anh mau tới đây đi.
Bảng tên khác với răng, bảng tên có thể thu vào hành lý trong app, không cần tốn công giấu, Tạ Tinh Lan nhanh chóng cất bảng tên vào trong hành lý, cố gắng giữ nguyên hiện trường, để người ở ngoài cửa không phát hiện ra thi thể này có điểm khác thường bị người ta điều tra qua.
Hắn nghiêng người làm như không có việc gì mà tránh ra khỏi căn phòng, đi tới chỗ cửa căn phòng được các diễn viên đứng vây quanh. Trên chiếc giường bên trong căn phòng, có một thi thể toàn thân đẫm máu nằm trên đó.
Người chết là một diễn viên nữ, tên là Ngô Văn Văn.
Trong phòng nồng mùi dầu nướng, phần mông của Ngô Văn Văn chổng lên, cái đầu chúc xuống dưới, nằm dựa lên giường, tư tế quỳ móp ôm lấy cái bụng phồng to của mình.
Cả chiếc giường thành vỉ nướng, một bãi dầu thi đọng lại phía trên, toàn thân Ngô Văn Văn bị nướng chín, bôi dầu trơn loáng, thịt tươi non, thoạt nhìn da mỏng thịt mềm, vào miệng là tan.
Tạ Trì có chút ấn tượng mờ nhạt với nữ diễn viên này, trước đó lúc tham gia bộ phim bụng cô ta phẳng lì, nhưng bây giờ lại giống như mang thai bảy, tám tháng sắp chuyển dạ, không có khả năng cô ta mang thai, nhưng sao bụng lại to ra?
Trong đầu Tạ Trì lóe lên một suy nghĩ, phải chăng món “khiếu hoa kê” tương ứng với “dê sữa nướng than”?
Anh để ý mọi người chọn món gì trên bàn ăn, Ngô Văn Văn ăn món “khiếu hoa kê”.
Món thứ hai đổi mới.
Anh còn chưa đầy nửa giờ nữa để quyết định liệu có tham gia phe của động vật hay không, trong vòng nửa tiếng, nhất định những người này phải tản đi, nếu không sau khi đổi bảng tên, anh không tiện tìm kiếm bảng tên món thứ hai trên người nữ diễn viên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Du Cảnh đứng giữa đám đông hỏi bạn cùng phòng của Ngô Văn Văn.
Bạn cùng phòng với Ngô Văn Văn là một cô gái, xảy ra sự việc bị dọa sợ quá chừng, mất tiếng lả người dưới mặt đất, qua hồi lâu không nói được một chữ nào, đến bây giờ mới hoàn hồn lại sau nỗi sợ hãi, ánh mắt trống rỗng, đau lòng nói, “Tôi không biết!”
Cô run run ngón tay chỉ về phía thi thể của Ngô Văn Văn: “Đèn vừa tắt, cô ấy bắt đầu nói mình nóng quá nóng quá, lúc ấy tôi cũng không để ý..”
“Sau đó cô ấy lại hỏi tôi có phải phòng mở máy sưởi không, một lúc sau lại đứng dậy lật đệm lên xem có phải là đệm sưởi điện không, lúc ấy tôi còn tưởng cô ấy hoảng loạn quá, căng thẳng nên mới thấy nóng. Ai ngờ cô ấy đột nhiên hét lên, cả người co giật, thành tư thế như vậy, lập tức bị nướng chín, cái bụng còn lập tức phồng to lên.”
Du Cảnh có thực đơn trong tay, vừa nhìn thi thể đã biết có chuyện gì, thế nhưng trước mặt mọi người, anh ta vẫn cần phải giả vờ.
Anh ta làm như nghiêm túc nghe cô gái kia kể lại, nhưng ánh mắt lại lướt qua đám đông nhìn sang Tạ Trì, vừa khéo chạm mắt nhìn với Tạ Trì.
Du Cảnh nghĩ tới việc Tạ Trì có răng trong tay, bàn tay vân vê mép ống quần, trong lòng cảm thấy hết sức nôn nóng.
Tạ Trì không nhìn thẳng hắn ta, anh chau mày lại, suy nghĩ tên của ba món ăn khác.
Trước mắt đã xuất hiện óc khỉ ăn sống và dê sữa nướng than, món “tam chi nhi” mặc dù chưa có người chết nhưng anh đã biết tên món này, nói cách khác, còn ba món đang bị ẩn đi, anh lại hoàn toàn không hay biết gì, mà dường như Du Cảnh đã thu thập được manh mối gì đó.
Liên hệ với tin tức trước đó Hạ Dao nói ra, Tạ Trì lại càng cảm thấy, rất có thể Du Cảnh biết ba món ăn kia là gì.
Tạ Trì đưa mắt nhìn Lục Văn, Lục Văn lập tức hiểu ý tới gần.
Tạ Trì khẽ hỏi: “Anh còn nhớ vẻ mặt đầu tiên khi Du Cảnh nhìn thấy thi thể không?”
Lục Văn ngẩn người ra.
Tạ Trì bèn hỏi rõ: “Có phải là sửng sốt kinh ngạc sợ hãi sốt ruột không?”
Lục Văn so sánh, lắc đầu: “Không phải, không giống, hình như có vẻ hơi buồn nôn thì phải?”
Tạ Trì gật đầu, lại càng xác định Du Cảnh biết đồ ăn có thể liên quan tới kiểu chết của diễn viên.
Nhất định họ đã thu hoạch được gì đó trên người đầu bếp, hơn nữa tin tức kia rất quan trọng với việc anh sắp gia nhập phe của động vật.
Anh phải nghĩ biện pháp để biết được.
Triệu Cẩm Hoa đưa mắt ra hiệu với Du Cảnh, nhếch môi lên nở nụ cười châm chọc, đang muốn tách đám đông ra hỏi răng của Tạ Trì, có diễn viên khác nhìn quanh đám đông một vòng, đột nhiên thốt lên một tiếng: “Lộ Minh và Hoàng Hoằng đâu rồi? Lâu như vậy rồi sao bọn họ còn chưa ra?”
Anh ta quen hai người này.
Cả đám nhìn nhau, xác định thiếu hai người, mặt biến sắc, cùng nhau đi về phía căn phòng của hai người họ.
Triệu Cẩm Hoa giữ Du Cảnh lại, khẽ nói: “Đợi đã.”
Du Cảnh hiểu ý, ánh mắt nhìn Tạ Trì ánh lên vẻ đắc ý, hắn cũng không ngại trễ một lúc.
“Hoàng Hoằng?! Lộ Minh?!” Mọi người đứng trước cửa phòng lo lắng gọi.
Bên trong không có một chút tiếng động nào, mọi người lại càng cảm thấy có điều chẳng lằng, Lục Văn thể lực tốt đang định xô cửa, anh đã nghiêng vai tiến lên, cánh cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong.
Hoàng Hoằng dụi con mắt lim dim, trong bóng tối, từ từ mở cửa ra, day hai bên ấn đường đang nhói đau, trông thấy mọi người thì sửng sốt: “Sao, sao vậy? Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa ngã xuống đất ngủ…”
“Aaaaaaa!” Ánh sáng chiếu tới, bạn cùng phòng của Ngô Văn Văn trông thấy rõ dấu tay máu trên mặt kính mờ ở phòng vệ sinh, chỉ trong một thời gian ngắn mà bị sốc những hai lần, cô hét lên một tiếng, con mắt trợn ngược lên rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Cánh cửa hoàn toàn mở ra, những vết máu hỗn độn đáng sợ trên mặt kính mờ đập vào mắt mọi người.