“Phản công.”
Ba giờ sáng, sau khi trốn ra khỏi nhà họ Triệu, Việt Tu Minh chạy điên cuồng suốt cả dọc đường, trời chợt đổ cơn mưa to, ngoài đường không một bóng người.
Xung quanh tối om om, Việt Tu Minh đột nhiên phanh gấp, mặt cắt không còn giọt máu, phía trước là con đường chết!
Hắn quay đầu nhìn lại sau lưng, dường như có thứ gì đó đang ẩn mình trong màn đêm đen đặc, đồng tử mắt co lại, lông tơ dựng cả lên.
Việt Tu Minh lấy tay lau đi nước mưa trên mí mắt, đánh bạo nhìn về phía đối diện tối đen, mấy giây sau, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào, không đuổi theo nữa rồi.
Hắn kiên trì quay về con đường cũ, bước vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, mắt thấy gian nhà gỗ cũ kỹ bên cạnh để ngỏ cánh cửa, suy nghĩ một chút, nghiêng người tránh vào trong đó, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Dựa vào bức tường lạnh lẽo, cuối cùng Việt Tu Minh cũng có thể thở phào, từng lông tơ kẽ tóc trên người hắn đều đang kêu gào, cố hít lấy không khí, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy dài xuống, Việt Tu Minh vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Ba hôm trước, sau khi hắn chạy trốn khỏi sĩ nữ lâu, ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường hồi lâu, cuối cùng quyết định tới nhà họ Triệu tìm tòi thực hư.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lần trước hắn bất đắc dĩ nên mới bắt cóc Nghiêm Kính, có thể hiểu về tình, có lẽ Tạ Trì sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng lần này thì khác.
Việt Tu Minh biết rõ, mặc dù Nghiêm Kính do Hạnh Bạch giết, nhưng nếu mình không đẩy cậu ta, cậu ta sẽ không chết, vả lại Tạ Trì thông minh như vậy, lúc ấy hắn lại quá bối rối, để lộ trăm mối sơ hở, nhất định Tạ Trì sẽ nghĩ thông chân tướng.
Nếu hắn còn ở lại sĩ nữ lâu, có lẽ chỉ có một con đường chết, ngay cả Châu Đồng lợi hại như vậy cũng bị Tạ Trì giày vò chết thê thảm, huống hồ là hắn, mặc dù hắn tự đại, nhưng cũng biết mình không thể so với Châu Đồng.
Cho nên lần này hắn chỉ có thể chiến đấu một mình. Bị Tạ Trì và Lục Văn phát hiện ra thì chỉ có một con đường chết, tới nhà họ Triệu, may mắn thăm dò ra được kịch bản, rời đi sớm một chút, có lẽ vẫn còn hy vọng sống, Việt Tu Minh “cầu phú quý trong hiểm nguy”, cuối cùng vẫn lặng lẽ lẻn vào nhà họ Triệu, hắn đánh ngất xỉu một tên sai vặt, lấy bộ đồ của tên ấy, đẩy tên ấy xuống giếng rồi đậy kín miệng giếng lại, bản thân mình thì mặc bộ đồ kia lên người, sau đó mua đạo cụ thay đổi tướng mạo, trở thành tên sai vặt không đáng chú ý kia.
Ngày đầu tiên hắn không bị phát hiện ra. Tối hôm ấy hắn giả bộ quét rác, đột nhiên nghe thấy tiếng Triệu nương tử nói chuyện, lập tức ẩn thân mình.
Hắn nhìn Triệu nương tử dẫn mấy người bộ dạng như đạo sĩ tới nơi đặt quan tài.
Trong tay Triệu nương tử còn xách một chiếc đèn, Việt Tu Minh từng đóng phim cương thi, biết đó là đèn tỏa hồn.
(Tỏa hồn: Khóa hồn)
Hôm nay là cúng tuần tướng công Triệu nương tử, hồn tướng công nàng trở về, chắc hẳn mấy đạo sĩ này định dùng biện pháp đặc biệt, thu lấy hồn tướng công Triệu nương tử vào trong chiếc đèn tỏa hồn.
Vậy bọn họ tới chỗ đồng giác kim quan làm gì?
Việt Tu Minh lập tức nghĩ tới mượn cương thi để hoàn hồn người.
Trái tim Việt Tu Minh treo lên cuống họng, trong lòng vừa sợ vừa mừng rỡ, sợ con cương thi kia được thả ra, còn mừng vì nếu hắn phá được kế hoạch mượn cương thi để hoàn hồn của Triệu nương tử, bộ phim sẽ đến hồi kết.
Phá hỏng kế hoạch cũng dễ thôi, chỉ cần hắn đi vào đập nát chiếc đèn tỏa hồn là được rồi.
Việt Tu Minh nghĩ như vậy, hít sâu mấy hơi, hắn khom người, xuôi theo chân tường tới gần phía bên kia.
Trong gian nhà vang lên tiếng nói chuyện: “Thiếu nãi nãi thật can đảm, khí tượng hôm nay hiếm gặp, hồn của thiếu gia nhập cương thi ắt sẽ thành công, không có chút sai sót nào.”
“Làm phiền mọi người rồi, vậy bây giờ bắt đầu chứ?”
“Khoan đã, còn hơn một canh giờ nữa.”
Việt Tu Minh đã tới bên bệ cửa sổ, đang muốn ngước mắt lên nhìn, trên ô cửa kính mơ mơ hồ hồ lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen đứng ngay sau lưng hắn!
Có người đang tới gần sau lưng hắn!
Trái tim Việt Tu Minh như ngừng đập, trừng muốn nứt mí mắt, hắn ngồi sụp người xuống, gượng gạo, từ từ quay đầu lại.
Đấy chẳng qua chỉ là một cậu nhóc sai vặt thanh tú mà thôi.
Việt Tu Minh thả lỏng mình, lập tức đi tới bịt miệng cậu ta lại, ghé vào tai cậu ta, nói dối hòng giải thích cho hành động của mình.
Cậu ta chớp mắt mấy cái với hắn, tỏ ý mình sẽ không phát ra tiếng động, hai người ngồi xổm dưới bệ cửa sổ, cậu nhóc sai vặt hỏi hắn: “Triệu nương tử định làm gì vậy?”
Rõ ràng là giọng con trai, nhưng lại có một chút nũng nịu của con gái, kì dị nói không nên lời, khiến Việt Tu Minh hơi rùng mình.
Việt Tu Minh nhìn kỹ, trên gương mặt cậu nhóc kia, lại mơ hồ toát lên vẻ phong tình.
Việt Tu Minh cảm thấy không ổn, đang định chuồn đi bảo vệ tính mạng, ánh mắt cậu ta đột nhiên lóe lên tia sáng đỏ, đôi mắt đỏ lên đầy yêu dị.
Thần xui quỷ khiến thế nào mà Việt Tu Minh lại trả lời câu hỏi của cậu ta: “Triệu nương tử muốn lấy hồn cương thi ra, để đưa hồn tướng công cô ta vào trong.”
Đôi mắt kia lập tức bùng lên lửa giận ngút trời, một giây sau, gương mặt thanh tú của cậu ta biến thành cái đầu hồ ly bị đập méo.
Là ả hồ ly tinh! Ả ta cũng trà trộn vào đây rồi!
Việt Tu Minh không kiềm chế được mà run lên, adrenalin tăng vọt, thầm muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể nhìn móng hồ ly tóm lấy mình.
Việt Tu Minh cứ ngỡ mình chết rồi, không cam lòng và tuyệt vọng mà nhắm nghiền mắt lại, một giây sau, điện thoại đột nhiên đổ chuông báo.
【Giám sát diễn viên Tạ Trì đã nắm được tin tức đạt tiêu chuẩn, vì lý do kịch bản, tua nhanh thời gian, lập tức bước vào ba ngày sau.】
Việt Tu Minh phát hiện ra mình có thể cử động, choàng mở mắt, không thấy ả hồ ly tinh trước mắt đâu nữa, một mình hắn ngồi trơ trọi trước cửa.
Việt Tu Minh có một người quản lý có tâm, biết cơ chế bảo hộ rút ngắn thời gian của app, một khi app dùng tới rút ngắn thời gian, để tránh trong quá trình đó diễn viên bị sát hại ngoài ý muốn, không một ai phát hiện ra sự tồn tại của diễn viên trong quá trình rút ngắn thời gian, chỉ có dòng thời gian thay đổi. Đồng nghĩa rằng, chỉ khi hắn bắt đầu cử động lại, tất cả mới khôi phục như bình thường, chính thức bước vào ba ngày sau.
Việt Tu Minh nhanh chóng nhìn căn phòng trước đó đặt quan tài, quan tài đã bị mở ra, bên trong không thấy cương thi, đèn tỏa hồn cũng đã bị mở ra rồi.
Xem ra Triệu nương tử đã hoàn thành kế hoạch mượn cương thi hoàn hồn người mà ả ta chuẩn bị bấy lâu, chỉ là không biết hồ ly tinh thế nào, cũng không biết cương thi đã đi đâu.
Cách đó không xa có tiếng bước chân sột soạt, Việt Tu Minh bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, lập tức rẽ vào con đường nhỏ chuẩn bị chạy ra khỏi phủ.
Bấy giờ boss cương thi đã nhập hồn người, có trí tuệ nhân loại, đây không phải kẻ hắn có thể ứng phó, hắn phải mau mau chạy trốn.
Ở gần đó có tiếng người, Việt Tu Minh lách mình vào trong căn phòng để tránh né, hắn quá bối rối, “bịch” một tiếng, dường như đã đụng phải thứ gì, ngã bổ nhào một cái, đến khi ngẩng đầu lên, trước mặt là một quan tài đen kịt.
Ván quan tài không có đinh cố định, hắn đụng vào một cái, thế mà lại hé ván quan tài ra.
Việt Tu Minh còn tưởng trong đó đựng cương thi, bị dọa đến độ hồn bay phách tán, hai chân nhũn ra, chật vật bò dậy ngước mắt lên nhìn, lại thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong là một người đàn ông trẻ không hề có dấu hiệu thi biến, khắp người thoa sáp, nhơn nhớt, nhưng vẫn không thể che được dung mạo tiều tụy, anh ta gầy như que củi, lặng lẽ nằm trong quan tài, giống như một bộ xương.
Cũng may chỉ là một cái xác người, Việt Tu Minh khẽ chửi thề một tiếng, cảm thấy tốt hơn được đôi chút. Lúc này cách cổng phủ không bao xa, hắn đang định chuồn đi, đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, lập tức biết được thân phận của người nằm trong quan tài ―― tướng công của Triệu nương tử.
Vì độ thăm dò kịch bản, Việt Tu Minh do dự một chút, vẫn mở ván quan tài ra, nhìn cẩn thận thi thể. Dưới lớp sáp, làn da thi thể lờ mờ ngả đen, dường như có gì đó là lạ.
Bàn tay Việt Tu Minh run rẩy, mở miệng cái xác ra, đến khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, đôi mắt trợn trừng lên.
Trong miệng cái xác, đầu lưỡi đã hoàn toàn thối rữa, miệng đen xì, mùi hôi nồng nặc.
Xem ra tướng công của Triệu nương tử bị hạ độc mà chết.
Việt Tu Minh đột nhiên nhớ tới kỳ hạn mà đạo trưởng Huyền Thành từng nhắc tới. Triệu nương tử cho bọn họ chín ngày để đưa quan tài tới đây, nhưng tướng công của ả lại chết khi họ vận chuyển quan tài mới được nửa đường, mặc dù tướng công của ả bệnh tật dai dẳng, nhưng thời gian qua đời lại quá trùng hợp.
Lúc ấy hắn còn bực dọc trong lòng, bấy giờ đã hiểu mọi thứ, có lẽ Triệu nương tử buông tay đánh cược một lần, tính được kỳ hạn rồi tự tay giết chết tướng công của mình, ả đã không thể chờ đợi, muốn đổi thân thể cho tướng công của mình. Quãng thời gian dằng dặc làm hao mòn, khiến ả mất hết lý trí, đúng dịp ngày hôm ấy ngàn năm hiếm có, xác suất thành công rất cao, nếu bỏ lỡ không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, mà rất có thể trước khi cơ hội đang tới gần, tướng công của Triệu nương lại qua đời vì bệnh lao, Triệu nương tử yêu tướng công của mình như vậy, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
Điện thoại không có âm báo, nhưng Việt Tu Minh khẳng định chắc chắn mình đã thu được độ thăm dò kịch bản, hắn lấy làm đắc ý, đang định chạy ra khỏi phủ theo như kế hoạch, vừa quay đầu lại trông thấy một đôi chân.
Đôi chân kia xỏ một đôi giày thêu đẹp đẽ tinh tươm, vừa kiều diễm lại vừa mang lại không khí may mắn, Việt Tu Minh trợn trừng mắt nhìn, vẻ mặt cứng ngắc thuận theo bàn chân mà nhìn lên, đập vào mắt là Triệu nương tử đang nở nụ cười nhẹ nhàng.
Ả thế mà thần không biết quỷ không hay tiến vào đây, không có lấy một chút động tĩnh nào.
Rõ ràng là một người phụ nữ yếu ớt, nhưng không rõ vì sao Việt Tu Minh lại cảm thấy sợ hãi tận xương tủy, dường như nán lại thêm một giây nữa, hắn chết cũng không có chỗ chôn.
Việt Tu Minh nhanh chân bỏ chạy, nhưng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Triệu nương tử còn nhanh hơn cả hắn, ả tới ngay bên cạnh, cuối con đường đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, Triệu nương tử ở sau lưng liếc mắt thấy họ, lập tức thả chậm bước chân, trở về làm thiếu nãi nãi yểu điệu ngày thường.
Việt Tu Minh nhân cơ hội này mà chạy ra khỏi phủ.
Trong gian phòng rách nát yên ắng, Việt Tu Minh chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình. Ngoài trời mưa như trút nước, tro bụi bám đầy cửa sổ dần bị nước gột rửa sạch sẽ, giác quan thứ sáu phát huy, Việt Tu Minh từ từ nghiêng đầu lại, trông thấy một đôi mắt sáng quắc.
Trong đôi mắt kia, tròng mắt đảo trái đảo phải. Gương mặt mơ mơ hồ hồ, đôi mắt càng thêm âm trầm đáng sợ.
Gương mặt Triệu nương tử dán vào cửa sổ, ả đang nhìn vào trong phòng, Việt Tu Minh càng dán sát vào mặt tường, chỉ muốn khảm cả người vào đó.
Cuối cùng Triệu nương tử cũng đi.
Việt Tu Minh đang muốn ngã xuống đất thở hổn hển, ngẩng đầu lên lại phát hiện Triệu nương tử xuất hiện trong gian phòng, nở nụ cười dịu dàng về phía hắn.
“Ta tới tìm mi.” Triệu nương tử nói.
Việt Tu Minh phá cửa sổ bỏ chạy, hắn chạy điên cuồng dưới màn mưa xối xả, cuối con đường, hắn trông thấy Tạ Trì bung dùng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, vội chạy nhanh về phía bên này: “Cứu mạng!!”
Hắn sợ thì sợ Tạ Trì, nhưng Tạ Trì không thể giết hắn ngay được, dù sao diễn viên không thể giết chết diễn viên, nhưng Triệu nương tử sau lưng có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Ở bên đây nhiều người, nhất định bọn họ sẽ ra tay giúp hắn, đến khi đó hắn có thể sống rồi.
Tạ Trì dừng bước chân, nhìn Việt Tu Minh chạy ra từ con hẻm nhỏ, khẽ cong khóe môi.
Việt Tu Minh mừng rỡ, kích động đến mức muốn rơi nước mắt, Tạ Trì đang đợi hắn sao?
Đúng vậy, hắn nắm giữ tin tức, nhất định Tạ Trì muốn phần tin tức này, cho nên mới chờ hắn.
Việt Tu Minh tới gần, bấy giờ mới phát hiện có điều gì đó không đúng.
Lục Văn che riêng một cây dù, Tạ Trì đang buông cả hai tay ung dung nhìn hắn, bên cạnh anh ta có một người nhỏ bé che dù giúp.
Việt Tu Minh cảm thấy khó hiểu, đó là ai vậy?
Trong bóng đêm, gương mặt Tạ Trì trắng toát lạnh lùng, cả người như phát sáng, cái người đứng bên cạnh anh lại ẩn mình trong bóng đêm, cả gương mặt bị che khuất, không lộ diện một dù chỉ một sợi lông tơ.
Nghiêm Kính ư?
Không thể nào.
Việt Tu Minh lập tức phủ định đáp án này.
Hắn biết rõ Nghiêm Kính bị thương nặng tới nhường nào, dù có thể chống đỡ được mấy canh giờ, nhưng kết cục vẫn là phải chết, cậu ta bị con rối làm tổn thương, thuốc men cũng vô dụng.
Nhưng sao lại có thêm người xuất hiện.
Những suy nghĩ chạy nhanh trong đầu, Việt Tu Minh chạy tới đầu con ngõ, hắn nặn ra nụ cười lấy lòng: “Lục Văn, Tạ.. Tạ Trì….”
Tạ Trì đột nhiên mỉm cười với hắn: “Tôi tới tìm anh.”
Câu nói giống hệt câu mà Triệu nương tử nói một phút trước, nháy mắt gợi lại hồi ức kinh hoàng trong đầu Việt Tu Minh, hắn cảm thấy rợn gai ốc, cả người buốt lạnh.
“Anh.. anh tìm tôi.. làm cái gì?” Việt Tu Minh lắp bắp nói.
“Đương nhiên là cần anh rồi.” Tạ Trì cười đến là dịu dàng.
Việt Tu Minh khẽ thở phào, tiếp tục tới gần: “Đúng là tôi phát hiện được một chút, tôi nói cho cậu biết, có thể xóa bỏ ân oán trước kia không?”
Tạ Trì không nói gì, chỉ mỉm cười với hắn, ánh mắt anh bình thản, dường như đang khuyến khích hắn nói ra, dụ dỗ từng chút từng chút một.
Việt Tu Minh cho rằng anh nhận lời, gương mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chân tới gần.
Hắn vừa đi vừa nói: “Tướng công của Triệu nương tử bị chính ả ta hạ độc chết, Triệu nương tử…”
Việt Tu Minh trông thấy Tạ Trì đột nhiên giơ tay lên, bàn tay trong đêm đen tỏa ánh sáng bóng loáng.
Ngón trỏ thon dài của anh lồng một chiếc vòng vàng, chiếc vòng xâu một quả chuông nhỏ xinh xắn.
“Ding ling,” Tạ Trì lắc chuông, tiếng chuông lanh lảnh êm tai.
Lại thêm vài tiếng nữa.
“Anh.. anh đang làm cái gì đấy?” Trên gương mặt Việt Tu Minh ngập vẻ mờ mịt, trong mắt không tự chủ mà ánh lên tia nhìn sợ hãi.
Tạ Trì mang trong mình rất nhiều bí ẩn.
Một giây sau, không hề có dấu hiệu báo trước, bóng đen sau lưng Tạ Trì đột nhiên bổ nhào về phía hắn, dường như chỉ trong tíc tắc, hắn bị đẩy ngã xuống, gáy đập mạnh xuống mặt đất.
Bóng đèn kia nhấc cằm hắn lên, để hắn ngước đầu, lộ ra cần cổ yếu ớt.
Cảnh tượng quá quen thuộc, Việt Tu Minh bị đè dưới đất chật cứng, não ngừng suy nghĩ.
Một giây sau, bóng đen kia vùi đầu, răng nanh sắc nhọn cắn rách cần cổ bên phải của Việt Tu Minh, huyết dịch trong người như đông đặc, như ngã xuống hầm băng.
Cương thi!!
Mà ở cần cổ bên trái của Việt Tu Minh, vết cắn của Châu Đồng vẫn còn hiện lờ mờ chưa biến mất.
Đạo bào trên đầu bị xốc lên, răng nanh nhỏ máu, lộ ra đôi mắt đen trắng u ám vương vất tử khí và gương mặt quen thuộc.
Nghiêm Kính!!!
Việt Tu Minh bị dọa tè ra quần, ý chí cầu sinh bộc phát lên tới đỉnh điểm, hắn vừa muốn bò dậy chạy trốn, nhưng gương mặt lập tức xuất hiện những nếp nhăn do “phát phúc”, móng tay không ngừng dài ra, răng nanh dài đâm xuyên qua môi, máu tươi chảy dài.
Thế mà Việt Tu Minh lại biến thành cương thi chỉ trong giây lát.
Tạ Trì cũng không ngờ cậu lại độc như vậy.
Nghiêm Kính đứng dậy, dường như bị dọa sợ, vẻ mặt đần ra: “o. ¥#*!”
Lục Văn mờ mịt nhìn Tạ Trì.
Tạ Trì mỉm cười phiên dịch: “Móa nó chứ, còn độc hơn cả vũ khí hóa học! Tôi chỉ định cắn anh có một cái, không biết vì sao lại thành ra như vậy! Xin lỗi nhé, không biết không có tội.”
Lục Văn lập tức đứng hình, cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu ban nãy anh để Nghiêm Kính mài răng, nhỡ Nghiêm Kính không kiềm chế được cắn nát da mình, khi ấy Tạ Trì có muốn cứu cũng không cứu nổi.
Bộ dạng Nghiêm Kính như đã làm sai, tủi thân đi tới trước mặt Tạ Trì.
Tạ Trì giữ chiếc chuông lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu: “Làm không tồi.”
Nghiêm Kính lập tức nhe bốn cái răng năng, nở nụ cười nịnh nọt nhưng hết sức đáng sợ. Lục Văn trông thấy cảnh tượng trước mặt, len lén quay sang chỗ khác, trong đầu bị ám ảnh bởi suy nghĩ “Ivan Pavlov huấn luyện chó”, muốn gạt đi cũng không được.
【Hahaha cậu mù tương phản moe dễ sợ.】
【Cậu mù cố ý cắn à? Mưu mô tiễn đi? Cắn xong còn kêu không cố ý khiến người ta tức chết nữa chứ hahaha】
【Hầy, mấy chế ngu quá, không thấy đại lão lắc chuông mấy lần à?】
【Vãi! Đại lão anh ấy đáng sợ quá!! Rợn người luôn nè!!】
【Bàn xem đại lão với Triệu nương tử ai đáng sợ hơn】
【Quả nhiên vẫn là phim cương thi thiện ác có báo, phim cố tình dẫn dắt Việt Tu Minh đụng độ đại lão, nếu không Việt Tu Minh bị Triệu nương tử giết từ lâu rồi.】
【Trời má, phim đang cổ vũ cậu mù tự mình báo thù à?】
【Không phải vậy chứ.】
Khí thế cương thi của Nghiêm Kính quá mạnh mẽ, cương thi cấp thấp Việt Tu Minh bị dọa bỏ chạy.
Trong con hẻm nhỏ, đột nhiên xuất hiện đôi giày thêu màu đỏ chói mắt.
Triệu nương tử che ô, từ từ xuất hiện trong tầm mắt của hai người một hoạt cương.
Lục Văn lập tức lấy chiếc bát quát tinh chế mà Tạ Trì bảo anh ta cầm, soi vào gương mặt Triệu nương tử, nhẹ nhàng thở phào, nói rằng, “Cô ta không phải quỷ cũng không phải yêu quái, là một..”
Lục Văn đang muốn nói là một con người, Tạ Trì hờ hững ngước mắt lên, nhìn Triệu nương tử mỗi lúc một gần, bình tĩnh nói: “Là con rối.”