App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 72: Chương 72: Nhà ma 1552 (4)




“Bữa tối.”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Trì và Lục Văn lập tức dừng nói chuyện, Tạ Trì đi ra mở cửa.

Đầu bếp mập đứng trước cửa: “Đến giờ rồi, thấy hai cậu vẫn chưa xuống nên gọi hai cậu xuống ăn.”

Tạ Trì đưa mắt nhìn đồng hồ, đúng là đã sáu rưỡi rồi.

“Vậy chúng ta đi xuống dưới nhà thôi.” Tạ Trì liếc mắt nhìn Lục Văn, Lục Văn thu dọn xong rồi đi theo.

Lúc xuống tầng, Tạ Trì đi tới bên cạnh người đầu bếp, bộ dạng như rất thân quen, làm như vô ý hỏi: “Tôi có thể hỏi tình huống chủ nhân trước kia của căn nhà này không?”

Đầu bếp nhìn về phía anh, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Không, chỉ là đồ trang trí trong phòng rất thú vị, khiến tôi hơi tò mò,” Tạ Trì thuận cầu thang đi xuống, cười khổ bảo rằng: “Nói thật là trong phòng tôi có một cái bình hoa đầu khỉ, tôi vừa thấy thì bị dọa hết hồn à.”

Mắt đầu bếp như híp thành một đường chỉ: “Gan nhỏ thế.”

“Ai mà ngờ được chứ: ” Tạ Trì lúng túng nói.

Đầu bếp bảo rằng: “Thực ra tôi cũng không hiểu quá rõ, mọi người tới đây trải nghiệm sáu ngày mà đúng không, tôi chỉ được tạm thời thuê tới để phụ trách các cậu thôi, chắc là lâu lắm rồi không có người ở, lúc tôi mới tới, căn nhà to như vậy mà rất nhiều bụi bẩn, không có đồ ăn gì cả, một mình tôi quét dọn hai ngày một đêm mới xong, mệt chết đi được ấy, sau đó còn phải giặt hết vỏ ga gối, để đón các cậu vào ở mà.”

Đầu bếp oán trách, Tạ Trì nghĩ có lẽ anh không thể moi thông tin gì từ tay đầu bếp mới tới, đang định từ bỏ, đầu bếp lại bảo: “Cậu vừa hỏi tôi chủ nhân trước đây của căn nhà này đúng không, thực ra trước khi tới tôi có nghe qua một chút, nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi, trước kia có một đôi vợ chồng ở đây, họ giàu lắm, còn trẻ nữa chứ.”

“Vậy sao?” Tạ Trì hào hứng hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao? Sao lại không ở nữa, sao ngôi nhà to như vậy lại bị bỏ hoang chứ?”

Vẻ mặt đầu bếp rất kín kẽ, nhỏ giọng nói: “Nghe nói người đàn ông kia có sở thích tra tấn người khác, rất bạo lực, có lòng chiếm hữu mạnh, kiểu không cho người phụ nữ kia ra ngoài ấy, sau đó cô ấy thảm lắm, về sau..”

“Hửm?”

“Có lẽ sau đó bọn họ dọn đi, tôi cũng không rõ nữa.” Đầu bếp nhún vai.

Tạ Trì gật đầu, vậy nên đây là một người đàn ông bạo lực gia đình giết phụ nữ?

Rõ ràng mới vào hơn một giờ, anh còn chưa gặp quỷ, nhưng lại thu hoạch được nhiều tin tức như vậy.

Lục Văn cũng hết sức ngạc nhiên trước sự tiến triển rất thuận lợi này.

“Phải rồi,” Đầu bếp đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn hai người, “Hai người có tìm được thứ gì trong phòng không?”

Tạ Trì sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại đoán được có lẽ anh ta nhắc tới răng, trái tim đột nhiên thắt lại.

Anh ngước mắt lên, vẻ mặt mờ mịt: “Sao vậy?” Có gì à?”

Lục Văn khựng lại một giây, cũng nhanh chóng phản ứng lại, phối hợp tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Để mất thứ gì à? Có quan trọng không? Hay lát nữa chúng ta ăn xong quay lại tìm tiếp nhé?”

“Không có gì không có gì, mọi người đừng căng thẳng, không mất đồ,” Đầu bếp mập vội cười xuề, giải thích rằng: “Tôi chỉ sợ trước đó tôi không quét dọn sạch sẽ để lại thứ gì, nếu gây phiền phức cho mọi người thì ngại quá.”

“Vậy à.” Tạ Trì và Lục Văn tỏ vẻ hiểu ý, “Không có gì, trong phòng sạch lắm.”

“Thế thì tốt rồi.” Đầu bếp mập cười bảo.

Lúc này ba người xuống dưới tầng, đầu bếp không nói chuyện với họ nữa, vào trong bếp bưng thức ăn ra.

Tạ Trì đợi đầu bếp mập biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Lục Văn cũng ý thức được điểm bất thường: “Tạ Trì à, anh ta có vẻ…”

Tạ Trì cười gằn một tiếng: “Anh ta đã quét dọn cả căn nhà, ý ngầm là anh ta đã tìm đủ mọi chỗ, anh ta hỏi chúng ta có tìm được gì không, ý ngầm là anh ta đã tìm đủ mọi chỗ nhưng vẫn không thấy được vật mình cần. Chắc hẳn anh ta biết một chút gì đó, rất có thể anh ta nói dối, nói không chừng chính anh ta là người muốn tìm răng, răng có công dụng đặc biệt với anh ta, đương nhiên đây chỉ là suy đoán sơ bộ, chúng ta kiếm được quá ít manh mối.”

Lục Văn ngạc nhiên: “Anh quá…”

【Lục ngu ngơ à, để tôi nói giúp cậu, anh phản ứng nhanh quá trời móa ơi!】

【Em như rơi vào màn sương.】

【Đợi đại lão phá cục diện là tốt thôi.】

【Lại nói Triệu Cẩm Hoa có được thông linh cũng không chiếm hết ưu thế, lần này chắc đại lão xếp thứ nhất rồi.】

【Còn sống đã may rồi.】

【Cơ mà bẽ mặt thật đấy, nói sau này sẽ giết người ta ngay trước mặt người ta hahahahaha】

【Có thông linh thu hoạch được tin tức thì sao chứ, Tạ Trì cũng có cách lấy được tin tức của bọn họ.】

【Hầy, năng lực hành động của anh ấy mạnh thật, rất có cảm giác an toàn.】

Tạ Trì đi về phía bên kia bàn ăn, lúc này những người khác đã ngồi xuống, Tạ Trì nhìn đầu bếp mập bưng thức ăn ra, nghiêng đầu hỏi Lục Văn: “Anh có đói bụng không?”

“Vẫn ổn?” Lục Văn không hiểu rõ ý anh.

“Có thể không ăn thì đừng ăn.” Tạ Trì nói.

Lúc trước anh bị câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt” trong “Kinh dị liên hoàn” lừa một vố, có bóng ma tâm lý với đồ ăn trong phim kinh dị.

Lục Văn hơi căng thẳng: “Anh cảm thấy đầu bếp có vấn đề, sợ anh ta động tay động chân trong đồ ăn à?”

“Cũng chưa chắc.” Tạ Trì chau mày lại, cảm thấy cần phải nói rõ ràng, “Anh hoàn toàn có thể không nghe lời tôi, bởi vì tôi không có nhiều căn cứ, tất cả suy luận của tôi hiện giờ đều chỉ dựa trên những lời người nói hư vô, bất kể lời của Triệu Cẩm Hoa hay là lời của đầu bếp đều là lời người nói, không phải chứng cứ, không thể xác minh được, anh phải biết, so với chứng cứ giấy trắng mực đen, lời người nói là khó tin nhất, lòng người là khó đong đếm được nhất, một khi có manh mối và bất cứ thông tin nào trái ngược lại với những điều đã biết, tôi sẽ lật đổ toàn bộ quan điểm trước mặt, tôi chỉ cân nhắc cho sự an toàn của hai chúng ta, lựa chọn phương pháp ổn thỏa nhất, thậm chí nhạy cảm tới mức thần hồn nát thần tính thần kinh như vậy.”

Lục Văn không hiểu: “Thần hồn nát thần tính? Thần kinh như vậy? Tạ Trì à, anh không cần phải nói những lời chế giễu bản thân như vậy.”

Tạ Trì lắc đầu: “Tôi không hề chế giễu bản thân, anh biết vì sao tôi định không ăn cơm tối không?”

“Vì sao?” Lục Văn luôn không theo kịp mạch suy nghĩ của Tạ Trì.

Tạ Trì không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có bao nhiêu diễn viên tới đây?”

“Mười ba người.”

“Trước đó tôi đã giải thích với anh ý nghĩa con số 13 này rồi, anh còn nhớ không?”

“Nhớ chứ, anh nói đến Jesus, anh nói kẻ phản bội lừa Jesus là môn đồ thứ 13 của Jesus, bữa tối ấy có tổng cộng 13 người――”

Lục Văn đột nhiên ý thức được điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc: “Bữa tối cuối cùng? Mười ba người tham gia bữa tối cuối cùng? Chúng ta vừa khéo có mười ba người, anh sợ đây là ám chỉ, vì vậy nên mới không định ăn cơm tối sao?”

“Đúng vậy,” Tạ Trì nhún vai, thở dài, “Cho nên tôi mới nói tôi thần hồn nát thần tính, bởi vì trước mắt tôi còn chưa phân biệt rõ đây là ám chỉ hay chỉ là trùng hợp, do tôi nghĩ nhiều.”

Lục Văn cảm thấy Tạ Trì thật đáng nể, anh ấy sẽ liên hệ những điều tưởng chừng như không liên quan gì lại với nhau, trong lúc người khác còn không hay biết gì, anh ấy đã dùng góc nhìn mới để nhìn nhận một sự việc.

“Ngôi nhà bị ám 1552, cộng lại là 13.” Đến khi Lục Văn hiểu được ra, chân mày lập tức chau lại, “Tôi cảm thấy logic có vấn đề, tại sao lại đặt tên là “Ngôi nhà bị ám 1552″, vì sao số nhà cộng lại chính là 13, tại sao lại có 13 người, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”

Tạ Trì lắc đầu: “Anh nghĩ như vậy là không đúng, không thể nói trước được, hiện thực luôn đầy rẫy những câu chuyện trùng hợp khó lòng tin nổi. Suy cho cùng chúng ta chỉ đang đóng phim kinh dị, dù nó có chân thực tới mấy, thì bản chất vẫn là một sản phẩm giải trí chứ không phải hiện thực. Phim không phải hiện thực, tình tiết trong phim đều là sản phẩm nghệ thuật, có thể nó không được logic ở những điểm không quan trọng, nhưng sẽ tiết lộ thông tin, thậm chí anh có thể tìm được một vài ám chỉ tin được thì tin không tin được thì thôi.”

“Giống như trong phim “Triangle”, trong con thuyền có treo bức họa một vị thần Hy Lạp nào đó đẩy tảng đá tuần hoàn qua lại, thực ra bản thân chuyện này đã rất phi logic rồi, nhưng nó lại ám chỉ đoàn nhân vật chính trong phim tuần hoàn không ngừng nghỉ, tác phẩm phim kinh dị phần lớn nhấn mạnh một mỹ cảm chỉnh thể, chứ nếu đào sâu đào xa lại có rất nhiều lỗ hổng.”

Lục Văn cái hiểu cái không.

Chỗ bọn họ quá bắt mắt, mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, Tạ Trì cũng ý thức được bây giờ không phải lúc để nói chuyện, anh mỉm cười, đoạn đi về phía bàn ăn, cuối cùng dặn dò Lục Văn một câu: “Giấu kỹ răng.”

Lục Văn gật đầu.

Bọn họ ngồi xuống, trên chiếc bàn ăn dài năm, sáu mét bày đồ ăn đầy ắp.

Tạ Trì trông thấy rõ đồ ăn trên bàn, anh sửng sốt một chút, vậy mà lại là đồ Nhật.

“Sao lại ăn đồ Nhật thế này?” Người mới Lộ Minh hơi bất mãn.

“Đúng vậy, tôi không ăn đồ sống đâu.” Bạn gái Du Cảnh cũng nói theo. Bạn gái Du Cảnh tên Hạ Dao.

Tạ Trì nhìn thức ăn trước mặt.

Đồ Nhật nhiều món ăn sống, lạnh và chiên, thứ trước mặt anh rất đáng sợ, nói thẳng ra là từng lát cá hồi, bạch tuộc đặt trên một khối đá, đa phần là đồ sống, hải sản dưới biển sâu không tanh, chỉ cần bỏ thêm mù tạt và lọc độc là có thể ăn được, nhưng không nhiều người có thể chấp nhận được, dù sao cũng là đồ sống, không quen bỏ vào miệng ăn.

Trước kia Tạ Trì thường xuyên ăn, anh nhìn chòng chọc con sò đỏ trước mặt, không biết có phải ảo giác của anh hay không. anh cảm thấy món ăn bình thường thơm ngon nay lại có vẻ giống lưỡi người.

Thịt sò đỏ rất béo và dai, có độ dày nhất định, màu không khác lưỡi là bao. Hơi nhạt một chút, ngả sang cam, giống màu son cà chua, phần cuối màu trắng, nhưng trước mặt có mấy miếng sò đỏ chồng lên nhau, màu lại hơi đỏ sậm, hơi dày một chút.

Càng nhìn càng thấy giống đầu lưỡi.

Tạ Trì chau mày lại.

Đầu bếp mập lại gần, Du Cảnh ngẩng đầu lên hỏi: “Không làm món khác được sao? Chỗ chúng tôi có người không ăn được đồ Nhật.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ta.

Đầu bếp mập lắc đầu, lúng túng bảo rằng: “Mọi người trúng thưởng trải nghiệm sáu ngày, phía trên đưa menu cho tôi, tôi phải làm theo menu, tối nay ăn món Nhật, không đổi được, mọi người chịu khó một chút, nói không chừng mai có món mọi người thích ăn.”

‘Mọi người nếm thử xem, ngon lắm đấy, tốt xấu gì tôi cũng là đầu bếp đẳng cấp!” Đầu bếp mập “tự sướng”.

Du Cảnh nhỏ giọng hỏi Triệu Cẩm Hoa: “Mẹ à, liệu đồ ăn có vấn đề gì không?”

Du Cảnh cũng vừa tham gia “Ngón tay bị cắt đứt”, rất cảnh giác với đồ ăn trong phim kinh dị.

Triệu Cẩm Hoa hơi sốt ruột: “Ăn được, đây là phim nhà ma, mẹ am hiểu thể loại phim này nhất, mẹ từng đóng năm bộ phim rồi, cốt phim đều không khác nhau là bao, ma quỷ quấy rối diễn viên một thời gian, sau đó mới bắt đầu tấn công người, cuối cùng ám vào người.. không liên quan gì tới đồ ăn, chúng ta điều tra chân tướng giúp quỷ siêu độ là cùng. Con mới đóng mấy phim chứ? Mỗi bộ phim “Ngón tay bị cắt đứt” đã khiến con nghi thần nghi quỷ rồi à? Kinh nghiệm được đúc kết chưa bao giờ sai cả, vả lại hôm nay mới là ngày đầu tiên, tỉ lệ sống sót của diễn viên rất cao, yên tâm đi, chúng ta có nhiều thủ đoạn như vậy, xảy ra chuyện gì được chứ.”

Tai Tạ Trì rất thính, nghe bà nói vậy, anh liếc mắt nhìn bà ta một chút, không nói gì. Anh không tin vào kinh nghiệm nhất, xu hướng tư duy bình thường sẽ hại chết người, ký ức về bộ phim “Trò chơi trốn tìm” vẫn còn mới y nguyên.

Triệu Cẩm Hoa tài cao mật lớn âu cũng bình thường, dù sao bà nhiều thủ đoạn, mấy trò đùa trẻ con với bà mà nói chỉ như gãi ngứa, với bà ta đây chỉ là một bộ phim cấp thấp.

Mọi người nghe bà ta nói vậy thì lập tức yên tâm, bắt đầu động đũa.

Ai không thể chấp nhận ăn món Nhật thì app cũng không gượng ép.

Nhậm Trạch ngồi bên cạnh Tạ Trì, dường như cậu ta muốn nếm thử đồ ăn nên định dùng đũa gắp, Tạ Trì rất quý cô em gái Nhậm Nhiễm kia, khẽ chạm vào eo cậu ta dưới gầm bàn.

Miếng thịt Nhậm Trạch gắp suýt chút nữa rơi xuống, cậu ta nghiêng đầu lườm anh, dùng ánh mắt hỏi anh làm cái gì.

Tạ Trì quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, anh ghi nhớ từng món ăn, cố tình làm rơi một chiếc đũa rồi cúi đầu nhặt lên, anh khẽ nói: “Nếu muốn ăn thì tốt nhất đừng ăn thịt.”

Nhậm Trạch khựng người lại, Tạ Trì đang nhắc nhở cậu sao?

Tạ Trì đột nhiên nghĩ tới món đậu hũ, lại có một liên tưởng kỳ quái, vẻ mặt hơi kì lạ.

Trong phòng anh có một bình hoa làm bằng đầu khỉ, đầu khỉ bị đốt cháy, nướng qua than, bên trong hoàn toàn trống không, không có óc, óc trắng.. hơi giống đậu hũ.

“Tốt nhất cũng đừng ăn đậu hũ.”

Tạ Trì nói xong, lại điềm nhiên nhặt đũa lên.

Nhậm Trạch trố mắt ra nhìn anh một chút, món Nhật về cơ bản không được nấu, lại không cho cậu ăn mặn, cậu còn gì để ăn nữa?

Cậu bèn quăng đũa đi, mắt to trừng mắt nhỏ với Tạ Trì.

Mấy người nhồm nhoàm ăn, ăn đến là say mê, một diễn viên danh hiệu màu xám ăn miếng đậu hũ, đậu hũ đưa vào miệng thì tan ra, cậu ta nhai nhai nuốt nuốt hai cái, lại cảm thấy hương vị thật kỳ lạ khó nói rõ thành lời, có mùi dầu tanh gờn gợn, đưa vào trong miệng lại đậm đặc, cảm giác rất nồng đậm.

Lời tác giả:

Lải nhải một câu: Linh cảm của phần này đến từ một bộ phim nước ngoài có tên “XX” (Không nói ra sợ lộ kịch bản, đợi tập này kết thúc sẽ gửi lời cảm ơn), nhưng hướng đi hoàn toàn khác nhau, chỉ mượn dùng một thiết lập rất nhỏ, hình tượng và câu chuyện đều mới, thêm vào rất nhiều chi tiết mà tui cảm thấy hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.