• Bảo vệ •
Cảnh trong mộng tua nhanh, rồi dừng lại ở hình ảnh núi thây biển máu.
Trong hình, Tư Niên bị mọi người bao vây xung quanh.
Anh bị thương nặng, dường như không thể đứng thẳng người, nhưng vẫn cố cầm lấy vũ khí, dựa lưng vào tường, đôi mắt không mang theo một chút tình cảm nào đảo qua từng gương mặt bị dục vọng tiêm nhiễm trở nên vô cùng xấu xí khó coi.
Chín diễn viên hàng đầu, mười diễn viên hạng một, còn vô số kể những diễn viên hạng hai, hạng ba, tất cả đều có mặt ở đây.
Tư Niên cười giễu, anh cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy thật hoang đường mà thôi.
Anh an nhàn quá lâu, đã quên đi sự ghê tởm của lòng dạ con người.
Chỉ có mấy người vô thức lùi bước vì tiếng cười này, bàn tay cầm vũ khí trở nên run rẩy cứng ngắc.
“Giết tôi vì muốn thành thần à?” Vẻ mặt Tư Niên hờ hững, đoạn cất tiếng hỏi.
“Biết rõ rồi còn hỏi?!”
Tư Niên trông thấy rõ nỗi hận thù hằn sâu trong đôi mắt người vừa to tiếng kia.
“Vậy còn cậu thì sao, cậu cũng muốn thành thần à?” Tư Niên nghiêng đầu nhìn người bạn một tay mình nâng đỡ lên, cất tiếng nhẹ nhàng hỏi.
Dường như người kia hơi chột dạ, anh ta cúi đầu xuống, cất giọng căm hận: “Chỉ ảnh đế mới có thể chạm tới bí mật trở thành thần, sao lại không thể chứ? Tôi cũng không muốn giết anh, chính bản thân anh bao năm qua chắn đường của người khác! Tôi vẫn khuyên họ chờ một chút, giữ anh tới bây giờ, như vậy đã là hết lòng giúp đỡ anh rồi! Tôi không nợ anh gì cả!”
“Tư Niên à! Anh không cảm thấy anh đã quá tuyệt tình rồi hay sao? Không chừa lại con đường sống cho người khác, như vậy cũng đừng trách chúng tôi không chừa đường sống cho anh.”
“Phải đó, anh muốn ở lại nhân gian cùng bạn trai mình vậy anh tự thoái vị, hoặc là rời app đi chẳng phải tốt hơn sao?! Sao cứ nằng nặc ở vị trí ảnh đế, cản chúng tôi thành thần chứ?!”
Muôn vàn lời nói, cuối cùng tóm gọn lại:
―― —— Chiếm bệ xí mà chẳng chịu đi ị.
Bây giờ chỉ trích công khai, chẳng qua là muốn dát vàng lên cho hành động bất nhân của mình, muốn lừa gạt hậu thế.
Đó giờ thắng làm vua thua làm giặc, Tư Niên cũng không phải người không thể nào thua.
Anh chỉ khẽ nhoẻn cười, ánh mắt thâm sâu khó lường: “Đường sống ư?”
“Anh đừng chỉ trích chúng tôi lòng dạ đen tối hám lợi, ai mà chẳng muốn thành thần chứ? Ở trên top 10 ba năm không nhúc nhích, không phải sống không bằng chết thì là gì?!” Có người chặn họng anh lại.
Tư Niên chỉ muốn cười to.
Dưới chân có vô số thi thể hẵng còn hơi nóng, nhưng họ đã là quá khứ cả rồi!
Còn trước mắt là vô số người bị dục vọng xui khiến tụ hợp lại, muốn thảo phạt anh.
Tương lai nhất định vẫn còn vô số người như thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn leo lên chỗ cao nhất, phóng mắt bao quát non sông.
Nhưng con đường thành thần được trải bằng máu người chẳng qua chỉ là… hoa trong gương, trăng dưới nước.
Bọn họ không biết, bọn họ cũng không xứng được biết.
Người xấu xa, cho dù anh có nói bên tai thì họ vẫn sẽ cho rằng anh lừa gạt họ, anh có âm mưu khác.
Người tỉnh táo, cho dù không biết chân tướng, cũng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác một cách tự nhiên.
Số mệnh của anh, trước giờ không phải thứ anh có thể thay đổi được.
Bí mật này bị chôn vùi dưới lòng đất, hay sẽ được đem ra công khai, dường như không còn quan trọng nữa.
Bởi vì kết cục cũng sẽ không thay đổi vì nó nữa.
Con người chỉ tin vào những thứ họ muốn tin tưởng, sau đó hướng họ đi vào con đường dẫn tới thứ mà họ tin tưởng.
Con đường này là đường sống hay đường chết thì họ phải tự đi mới biết được.
Khi đó dù họ có hối hận hay không, thì cũng không còn liên quan gì tới anh nữa, anh cũng không quan tâm.
Tư Niên thầm nghĩ, nếu quả thật có sau này, anh muốn làm một người ích kỷ lạnh lùng, không màng thế sự bên ngoài nữa.
Anh đã biết được chân tướng thế giới này rồi.
Bấy giờ anh chỉ còn quan tâm tới Tinh Lan mà thôi.
Mà những năm qua, hắn cũng là người mà anh anh có lỗi nhất.
Do mãi mà anh không chịu đi.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi tự vẫn, Tư Niên nhẹ nhàng nói với Tinh Lan trong đầu: “Sau này cả trái tim chỉ chứa đựng mỗi anh mà thôi.”
Trong giọng nói ấy mang theo sự áy náy, có bình tĩnh, có thắm thiết.
Tinh Lan chỉ cười nói: “Tư Niên à, anh muốn bảo vệ em cả hai đời.”
…
Trong bóng đêm tĩnh mịch, một câu tiên tri văng vẳng trong lòng những người đang đứng đây, khiến họ không rét mà run.
―― “Tôi sống, mọi người cũng phải chết, tôi chết đi, mọi người cũng không sống được.”
Đó là câu nói cuối cùng của ảnh đế trước khi chết đi, nhưng họ lại không rõ hàm nghĩa ẩn trong đó.
…
Mộng cảnh lưu chuyển.
Thân xác Tư Niên tan biến, nhưng không mất đi linh hồn mình.
Nhờ tâm nguyện với app, anh vẫn giữ được linh hồn mình, nó dần lớn mạnh hơn theo năm tháng.
Bảy năm thấm thoát trôi qua, cuối cùng linh hồn anh cũng khôi phục lại đỉnh cao, anh bắt đầu tìm kiếm thân thể phù hợp cho mình, nhưng vẫn không tìm được thân thể nào có độ thích hợp cao, không ngờ lại cảm ứng được sóng âm do gen mình mang tới.
Gen của anh đang kêu gọi anh, dẫn lối cho anh.
Linh hồn Tư Niên nửa ngây nửa tỉnh, theo bản năng bay tới một căn nhà.
Trước rất nhiều dụng cụ tinh xảo, có một ông lão đang hí hoáy với gen của anh, dường như muốn chế nó thành phôi thai.
Một khi phôi thai được hình thành sẽ có được linh hồn của mình, Tư Niên bay vào trong đó trước khi phôi thai được thành hình.
Đó chính thân thể được tạo từ gen của anh, linh hồn cũng là của anh, phù hợp không gì sánh bằng.
….
Tư Niên và Tinh Lan đồng thời mất đi ký ức, linh hồn của Tinh Lan ngủ say trong thân xác Tư Niên.
Mãi cho đến mười năm sau, Tư Niên vô tình gặp phải nguy hiểm không thể vượt qua, kích động tới Tinh Lan trong người, khiến hắn thức tỉnh, cứu anh.
Có lẽ với Tinh Lan mà nói, bảo vệ anh là ý nghĩa cuộc đời hắn.
Chỉ là lúc ấy hắn cứu vớt anh cũng không hay biết, chỉ coi đó là một cậu bé đáng thương.
Thậm chí trong lúc hoàn toàn không hay biết gì, Tư Niên đặt lại cái tên cũ cho Tinh Lan.
….
Tư Niên dần lớn lên.
Anh ích kỷ lạnh lùng, tình cảm đạm bạc, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi mình Tinh Lan.
…..
Đến cuối giấc mộng, bóng lưng thanh tú kia hơi quay lại.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, đó là gương mặt của Tạ Trì.
Ôn hòa thanh tú, nhã nhặn vô song.
Tư Niên đã là quá khứ, hiện tại.. là Tạ Trì.