• Death •
【Trời má, anh giai kia nghe hiểu được à??】
【Đơn giản thôi mà, để tui giải thích cho bồ, lấy ví dụ tương đương là có chín diễn viên có vai diễn chính thức, lá bài trống kia tương đương với diễn viên dự bị, phù thủy tương đương với đạo diễn, đạo diễn cảm thấy diễn viên chính thức nào khó ưa, thì để diễn viên dự bị kia thế chỗ, diễn viên chính thức kia phải về vườn, đổi người rồi, kiểu như đóng phim ấy.】
【Vậy bây giờ ôm cây đợi thỏ nằm vùng xem đạo diễn ghét diễn viên nào à?】
【Đúng vậy, anh ấy muốn biết vì sao diễn viên này lại khiến người ta ghét bỏ, thông qua đó tìm hiểu ra thú vui tội lỗi không muốn cho ai biết của đạo diễn, nói không chừng còn có thể dựa vào đó để uy hiếp đạo diễn cho mình thêm đất diễn, hoặc là đẩy đạo diễn xuống luôn.】
【Rốt cuộc mấy bồ đang nói gì vậy, có quá lời không vậy??】
【Quỷ mới hiểu được??】
【….Mặc dù không đúng lúc, nhưng em vẫn muốn nói, hình như chúng ta là quỷ mà?】
【Đừng tám nhảm nữa, vậy người này là Cốc Vũ à?】
【Uầy, thế là có dự bị thật à? Tạ Trì lại đoán đúng rồi?? Đạo diễn quyết định bỏ Cốc Vũ? Bởi vì Cốc Vũ chui vào phòng của cổ?】
【Mấy chữ số trong tủ treo quần áo do ai viết vậy nhỉ? Không đến nỗi cũng là vu sư chứ?】
【Giang Sóc tới rồi!!】
….
Giang Sóc chạy tới kịp thời, lấy một miếng da người đáng sợ ra đắp lên gương mặt, gương mặt lập tức thay đổi, âm trầm mà yêu dị. Làn da gã vốn đã tái nhợt, bấy giờ lại không có chút huyết sắc nào cả.
Khoảnh khắc đắp tấm da người lên, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, quỷ khí ngập tràn khắp nơi. Giang Sóc bổ nhào về phía vu sư, trên tay gã dần hiện lên những vằn máu đỏ đen, vu sư cảm nhận được quỷ lực dồi dào ẩn chứa trong đó, trong mắt lại ánh lên vẻ kiêng dè, cô ta biết không thể làm xong chuyện, không một chút lưu luyến, trực tiếp đẩy Cốc Vũ ra, nhảy cửa sổ bỏ đi.
Cốc Vũ bị đẩy va mạnh vào cửa tủ quần áo, đột nhiên nôn ra một búng máu tươi, cơ thể rã rời như tan ra thành nhiều mảnh, hắn chật vật bò dậy, nhìn Giang Sóc bóc da người trên gương mặt ra, bấy giờ mới lộ ra gương mặt ban đầu.
Đó là đạo cụ “Da quỷ” của Giang Sóc, sinh ra trong bộ phim “Song diện nhân”. Nam chính trong “Song diện nhân” là một thám tử thiện lương, nhận lệnh điều tra một vụ án lột da liên hoàn hết sức kinh dị, cuối cùng phát hiện ra, hung thủ sát hại những người này chính là mình.
Hóa ra anh ta có một miếng da quỷ mà cha ông để lại, sau khi đeo lên sẽ trở thành quỷ lột da người tàn nhẫn, thực lực thông thiên.
Vẻ mặt Giang Sóc rất khó chịu, Cốc Vũ biết mình gây thêm phiền phức cho Giang Sóc, còn suýt chút nữa làm ảnh hưởng tới Giang Sóc, bấy giờ luôn miệng nói xin lỗi.
Giang Sóc chau mày: “Lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”
Cốc Vũ vội vàng gật đầu, vẫn chưa hết sợ hãi, nếu không nhờ có Giang Sóc, có lẽ hắn đã bỏ mạng tại đây rồi.
Hắn muốn lấy công chuộc tội, vội nói vào chuyện chính: “Trình tự tử vong sai rồi, cô ta muốn lấy mạng tôi thật.”
Giang Sóc nghe vậy sắc mặt sa sầm xuống, một lúc sau lại nói: “Chưa chắc.”
“Sao vậy?” Cốc Vũ sửng sốt.
Giang Sóc như có điều suy tư, rảo bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Cậu có phát hiện gì?”
Cốc Vũ kinh ngạc một chút, lập tức nói những con số mình nhìn thấy phía sau tủ quần áo ra.
“Con số 9 được khoanh tròn lại?” Giang Sóc nghe xong, lặp lại một lần nữa.
Cốc Vũ gật đầu.
“Cậu chắc là chỉ có mười số thôi chứ? Chứ không phải mười ――?” Giang Sóc đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt căng thẳng, nghiêm nghị hỏi.
Cốc Vũ bị gã nhìn chòng chọc đến độ hơi hoảng hốt, không biết vì sao mà gã lại phản ứng mạnh như vậy, vội vàng gật đầu: “Là mười số.”
Giang Sóc trầm ngâm một chút, dừng bước chân lại, gương mặt biến sắc: “Chẳng lẽ là “The hermit”?”
Cốc Vũ ngẩn người ra, không biết vì sao Giang Sóc lại đột nhiên nhắc tới tên một lá bài trong bộ ẩn chính.
Biểu cảm trên gương mặt Giang Sóc ngưng lại mấy giây, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Trình tự tử vong là thật.”
Những vấn đề then chốt chưa nghĩ rõ ra kia, trong nháy mắt trở nên thông suốt.
Trong đôi mắt Cốc Vũ hiện rõ vẻ khó tin, sao lại có chuyện ấy chứ, rõ ràng ban nãy vu sư muốn giết hắn mà.
Giang Sóc: “Không những chính xác, mà còn đối ứng với từng lá bài hình người trong bộ bài tarot, cậu là “The hanged man”, tôi là “The emperor”, Tạ Thu Dĩnh không nằm trong trình tự tử vong, cho tới bây giờ chỉ có mười diễn viên, đây là ý nghĩa của mười chữ số, kẻ dư ra kia là phân thân của vu sư, về phần số 9 bị khoanh tròn, theo trình tự thân phận trong bài tarot, là lá “The hermit”, diễn viên tương ứng với nó là nam tốt thí kia.”
Cốc Vũ ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên trợn trừng mắt lên, lại càng thêm thán phục trước Giang Sóc.
Giang Sóc không hổ là Giang Sóc, ánh mắt tàn nhẫn, đầu óc tỉnh táo, chỉ dựa vào mấy ký hiệu trừu tượng này là có thể nhìn ra được thứ mà hắn không tài nào nghĩ thông.
Hắn vội nói: “Số 9 kia bị khoanh tròn lại, nghĩa là lá “The hermit” có gì đặc biệt sao? Trên người nam tốt thí kia có manh mối gì hay sao?”
Cốc Vũ gắng gượng nặn ra tên của nam tốt thí kia trong trí nhớ, cậu ta tên Vưu Kiệt, có vẻ rất trẻ tuổi, ngoài ra không còn bất cứ điểm gì đáng nhớ.
Giang Sóc trầm tư trong thoáng chốc, lúc này đổi ý: “Đi, đi tìm nam tốt thí kia.”
Việc cấp bách bây giờ không phải đi điều tra chuyện của quạ đen, mà đi tìm hiểu lá “The hermit” bị khoanh tròn lại, rốt cuộc nó ám chỉ điều gì.
Cốc Vũ rảo bước theo sau Giang Sóc, trong lòng vẫn còn ôm nỗi nghi ngờ, dè dặt nói: “Nếu trình tự tử vong là chính xác, sao vu sư kia lại muốn ra tay với em chứ?”
Giang Sóc chau mày, lại cảm thấy phiền não, đúng là ở đây có điểm mâu thuẫn.
Nói rõ trong đó vẫn còn ẩn chứa điều gì đó sâu xa.
Giang Sóc: “Gặp “The hermit” rồi nói sau.”
Hắn dừng lại một chút, nghiêng đầu hỏi: “Bao giờ mới có thể sử dụng năng lực “Nhìn trộm” của cậu?”
Cốc Vũ cảm thấy ngạc nhiên, “Nhìn trộm” mà Giang Sóc nói là thiên phú loại thứ hai của hắn, hiệu quả thiên phú là có thể nhìn trộm đạo cụ của một người nào đó. Loại thiên phú này không những không thể tăng cường thực lực của bản thân, lại không thể giúp được người khác, hết sức vô dụng, trước đó Giang Sóc vẫn không lọt mắt, vậy mà bây giờ lại nghiêm túc nhắc tới…
Cốc Vũ không dám thất lễ, vội nói: “Vẫn còn mấy tiếng cooldown nữa.”
Hắn phải bỏ điểm tích lũy ra rút ngắn thời gian nghỉ giữa hai bộ phim, nhưng đạo cụ và thiên phú không thể reset thời gian chờ, nếu như reset, cần phải tốn rất nhiều điểm tích lũy, hiệu quả thiên phú của Cốc Vũ thấp, hắn tự thấy nếu reset sẽ không lãi, nên tuyệt đối không thể reset được.
Giang Sóc: “Khi nào được thì nói với tôi.”
Cốc Vũ thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Tạ Trì tên ấy…”
Nghe thấy cái tên này, Giang Sóc mím môi lại, một lúc sau cất giọng lạnh lùng: “Trước đó ở trong phòng của bà lão, tôi có thể cảm nhận được… khí tức của thanh kiếm Huyết Ma.”
Năng lực của vu sư tuy khác mà kết quả lại giống với Huyết Ma, khiến gã vô thức nhớ tới vũ khí của Thẩm Dật, bây giờ hồi tưởng lại khí tức dị thường mà gã cảm nhận được trên người Tạ Trì khi đó, gã chực nghĩ không biết liệu đó có phải khí tức của thanh kiếm Huyết Ma hay không.
Giang Sóc thầm nói một tiếng hoang đường.
Cốc Vũ giật mình, thất thanh hô: “Thẩm Dật?!”
Thanh kiếm kia từng khiến hắn suýt chút nữa phải bỏ mạng, là ác mộng của hắn, trong thoáng chốc, thậm chí Cốc Vũ có thể hồi tưởng lại cảm giác đau đớn khi máu thịt trên người chảy dài ra theo vết cắt của thanh kiếm Huyết Ma.
“Tạ Trì là clone của Thẩm Dật sao?” Giọng Cốc Vũ run lên.
Dường như Giang Sóc cảm thấy hết sức phiền phức với bộ dạng không có tiền đồ của Cốc Vũ: “Không phải, Thẩm Dật chắc chắn đã chết rồi. Có lẽ là ảo giác, chỉ cần kiểm chứng lại một chút.”
Cốc Vũ thả lỏng người, chỉ là suy đoán mà thôi.
Hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vưu Kiệt.
Cốc Vũ: Cậu ở đâu?
Vưu Kiệt nhanh chóng trả lời: Đang ở trong phòng.
Cốc Vũ: Số phòng bao nhiêu, chúng tôi muốn đi tìm cậu.
Vưu Kiệt lập tức gửi số phòng sang.
Cốc Vũ: Đừng đi lung tung, đợi chúng tôi tới.
Vưu Kiệt: Được rồi.
【Giang Sóc đúng là đại thần, tốc độ phản ứng nhanh ghê】
【 Tạ Trì chết chắc rồi, haha đã quá!】
【Tui đã bảo chỉ tạm thời bị rớt lại phía sau thôi mà, sao ảnh đế của app có thể tầm thường được?】
【Em nghe nhắc tới thanh kiếm Huyết Ma?】
【Không thể nào, Thẩm Dật đã chết rồi mà, đạo cụ của ảnh sẽ bị app thu hồi lại chú?】
【Xem xong thế nào.】
…
Trong căn phòng ở phía Đông tầng hai, Vưu Kiệt cầm điện thoại, hơi thấp thỏm trong lòng.
Cậu không biết vì sao cả hai phe Tạ Trì và Giang Sóc đều tới tìm mình, nhưng hiển nhiên chuyện này với cậu mà nói không phải một chuyện xấu.
Vưu Kiệt nghĩ tới việc nói không chừng cả hai bên sẽ bảo vệ mình, trong mắt ánh lên tia nhìn mừng rỡ.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân “Cộp cộp cộp”, âm thanh kia lanh lảnh, vang lên đều đều như nhịp điệu nhảy thiết hài, rồi cũng giống như bộ đội hành quân.
Nhóm Giang Sóc tới rồi sao?
Vưu Kiệt hơi lo lắng, rõ ràng là nền đá, sao tiếng bước chân người lại phát ra động tĩnh lớn như vậy chứ?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc”, quả nhiên là tới tìm cậu, Vưu Kiệt ngờ vực đi ra phía cửa, trên cửa không có mắt mèo, cậu đứng dựa vào cửa, hơi chần chừ.
Ngoài cửa sổ, một con quạ đen bóng đang nhìn chòng chọc về phía cậu, trong mắt ánh lên sắc đỏ dị thường.
Điện thoại Vưu Kiệt đổ chuông, cậu vội ra mở cửa, là tin nhắn của Cốc Vũ: Mở cửa, tôi tới ngay đây.
Vưu Kiệt mừng rơn, giật ổ khóa trên cửa, kéo cánh cửa ra.
Trong hành lang u ám, người đứng ở ngoài cửa ra vào đi đôi giày sắt mũi nhọn, khoác trên người bộ giáp lạnh lẽo, che kín từ đầu xuống chân.
Vưu Kiệt mừng rỡ ngẩng đầu lên, nụ cười trên gương mặt hóa đá lại trong phút chốc.
Trên đỉnh bộ giáp đen nhánh và cứng rắn có một chiếc đầu lâu! Hốc mắt đầu lâu đen nhánh trống rỗng, giống như muốn kéo người ta vào vực sâu, phần xương bên khóe miệng nứt lên trên, giống như đang cười về phía Vưu Kiệt.
Chỉ là nụ cười kia khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Là lá bài “Death”!!!
Vưu Kiệt đang muốn kêu cứu rồi bỏ chạy, đầu lâu xuyên qua cơ thể cậu ta.
Sức sống trong mắt Vưu Kiệt dần dần lui đi, sắc mặt trắng bệch đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Cuối cùng cậu ngửa đầu ngã xuống, biến thành một thi thể lạnh lẽo.
….
Cốc Vũ vừa đi tới, đập vào mắt hắn là Vưu Kiệt nằm yên dưới đất không nhúc nhích. Hắn cả kinh, vội lao lên xem mạch đập và hơi thở của Vưu Kiệt, sau đó lắc đầu về phía Giang Sóc đang sa sầm mặt.
Vưu Kiệt chết rồi, vào đúng lúc bọn họ tìm được manh mối, chuẩn bị muốn hỏi thăm qua miệng Vưu Kiệt.
Gương mặt Giang Sóc lại càng thêm u ám.
Cốc Vũ kiểm tra thi thể của Vưu Kiệt, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu: “Trên người cậu ta không có bất cứ tổn thương nào, chỉ là đột nhiên mất đi sự sống…..”
Giang Sóc cười xùy một tiếng: “Những nơi tử thần đi qua, đều không để lại một chút sự sống nào.”
Cốc Vũ hiểu ra, vẻ mặt kinh hãi: “Là lá bài “Death” sao?”
Trong lá bài “Death”, tử thần cưỡi trên một con bạch mã, cầm lá cờ tượng trưng cho ôn dịch, cất bước đi trên đường.
Kẻ đó mặc một bộ giáp lạnh lẽo bóng loáng, ngẩng cao đầu, khóe miệng nứt ra nở nụ cười mơ hồ không rõ ý nghĩa.
Kẻ đó tới gần đám đông, những nơi kẻ đó đi qua, những con người bị dục vọng lấp đầy vốn đang tràn trề nhựa sống lại gục xuống đất mà chết đi.
Ngoài cửa sổ, quạ đen vỗ cánh bay đi, Giang Sóc cảm thấy dường như nó đang cười giễu với mình.
Cốc Vũ đứng dậy, đi tới bên người Giang Sóc, cảm thấy hết sức nghi ngờ: “Tại sao vu sư có thể giết Vưu Kiệt chứ? Nếu trình tự tử vong là chính xác, sao cô ta lại ra tay với Vưu Kiệt… Hơn nữa rõ ràng cô ta muốn giết em…”
Giang Sóc cắt ngang, đầu óc tỉnh táo chưa từng có: “Blank card.”
Cốc Vũ kinh hãi, qua hồi lâu mới chật vật lên tiếng: “Có phải trên người Vưu Kiệt có manh mối mấu chốt nào đó, vu sư thông qua quạ đen giám sát nắm được rõ hành tung của Vưu Kiệt, giết cậu ta trước chúng ta một bước, cắt đứt manh mối…”
Giang Sóc sa sầm mặt, hắn tới chậm một bước rồi, Vưu Kiệt đã chết, hắn chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Đương nhiên, trước mắt hắn phải xử lý đám quạ đen đáng ghét này.
Tin tức Vưu Kiệt bỏ mạng nhanh chóng làm kinh động tới các diễn viên, bọn họ lũ lượt kéo tới, đến khi nhìn thấy thi thể của Vưu Kiệt thì sắc mặt mỗi người một khác.
“Trình tự tử vong là giả sao?” Cô gái trong cặp đôi kia nhỏ giọng hỏi.
Chàng trai ngập ngừng đôi giây: “Khả năng cao là như vậy.”
Tạ Thu Dĩnh và Vưu Kiệt đều chết trước Tạ Trì vốn nên chết, khiến độ tin tưởng của mọi người với trình tự tử vong hạ xuống âm.
Cô gái mờ mịt nhìn Tạ Trì vừa chạy tới, bảo rằng: “Có khi nào trình tự tử vong là thật, nhưng cục diện này do Tạ Trì gây ra không? Sao cứ đến lượt anh ta lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ? Chẳng phải Lương Văn đã chết theo trình tự tử vong rồi hay sao, có khi nào Tạ Trì tìm được biện pháp để người khác chết thay cho mình rồi hay không? Anh ta tráo đổi trình tự tử vong với Tạ Thu Dĩnh và Vưu Kiệt, cũng không phải không thể có chuyện này, nếu là như vậy thật, chẳng phải chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi hay sao.”
Vẻ mặt Lương Chân và chàng trai kia trở nên dè dặt, ánh mắt nhìn Tạ Trì toát lên địch ý.
Tạ Trì đi kiểm tra qua thi thể của Vưu Kiệt, trong mắt ánh lên tia nhìn ngạc nhiên.
Anh nghĩ tiếp theo có thể là bất cứ diễn viên nào bỏ mạng, sau đó “Blank card” sẽ cướp lấy thân phận của người kia, thay thế người kia, nhưng không ngờ, “Blank card” lại chết mất rồi.
Người dự bị đã chết rồi.
Tạ Trì nghiêm mặt rời khỏi thi thể của Vưu Kiệt, anh đã giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi người như có như không dò xét mình, trong ánh mắt của mọi người đang đổ dồn sang đây hiện rõ địch ý và thù hằn.
Tạ Trì hờ hững, mọi người nghi ngờ anh âu cũng là chuyện bình thường, dù sao Vưu Kiệt và Tạ Thu Dĩnh chết rồi, người được hưởng lợi nhiều nhất là anh.
Vu sư dội gáo nước bẩn này cho anh, chỉ cần anh còn sống thì còn phải đỡ lấy.
Tạ Trì hơi mất tập trung.
Vì sao người chết lại là Vưu Kiệt chứ?
Nếu người chết là bất cứ diễn viên nào khác ngoài Vưu Kiệt, anh đều có thể dựa theo suy nghĩ trước đó, suy đoán manh mối mà diễn viên kia tìm ra được, qua đó tìm hiểu được ngọn nguồn, nhưng vậy mà người chết lại là Vưu Kiệt.
Tạ Trì hoàn hồn lại, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Bầu không khí bất thường, nếu nán lại, nói không chừng mọi người sẽ tiến lên hỏi rốt cuộc anh đã làm gì, trước mắt chỉ có thể tạm tránh né.
Hơn nữa anh không xác định được khi nào Giang Sóc mất kiên nhẫn với mình, chuẩn bị ra tay giết mình, nhưng nhất định không lảng vảng trước mắt gã ta là tốt nhất.
Anh phải nhanh lên mới được.
Tạ Trì chau mày lại, anh cảm thấy thứ mà trước kia anh lãng quên đi dường như gần trong gang tấc, lại cách một màn sương mơ hồ, không sao phá vỡ được. Cảm giác này giống như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến con người mất tập trung, bực bội không tài nào chịu nổi.
Hiển nhiên Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch cũng lý giải được tình cảnh của Tạ Trì, không nói lời nào theo anh xuống tầng.
Tạ Trì đi rồi, Giang Sóc không lên tiếng, không ai dám đi đâu cả.
Qua hồi lâu Giang Sóc hỏi: “Trước đó ai tương đối thân với Vưu Kiệt?”
Lương Chân trả lời lưu loát: “Tôi.”
Cô ở cách phòng Vưu Kiệt không bao xa, có lúc Vưu Kiệt cũng đi cùng cô, dưới tình huống không gây phiền phức cho bản thân, Lương Chân cũng rất sẵn lòng chăm sóc cậu ta.
Giang Sóc: “Trước đó cậu ta từng gặp ai?”
Lương Chân giật mình, vô thức nhìn về phía Tạ Trì rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Áng chừng một tiếng trước, Vưu Kiệt gửi tin nhắn cho tôi, nói là.. Tạ Trì tới tìm cậu ấy.”
Tất cả các diễn viên giật mình, vẻ mặt Giang Sóc hết sức khó coi.
Không ngờ lại là Tạ Trì.
Tiến độ của cậu ta còn nhanh hơn mình.
Cô gái trong cặp đôi kia tức giận: “Một giờ trước tới tìm cậu ta, một tiếng sau Vưu Kiệt lại bỏ mạng, nhất định anh ta để Vưu Kiệt chết thay!”
Chàng trai kia bảo rằng: “Loại người này đúng là con sâu làm rầu nồi canh! Ảnh đế à anh nói xem, cậu ta có biện pháp mà không chịu nói ra, để người khác chết thay cho mình, không biết chừng rồi sẽ tới lượt chúng ta…”
Nhất thời Lương Chân không biết có nên gia nhập hàng ngũ đối đầu với Tạ Trì không, không rõ vì sao cô có một trực giác rằng chuyện này không liên quan tới Tạ Trì, nhưng trước mắt mọi chuyện xảy ra đều đang hướng mũi về phía Tạ Trì.
Mọi người nói chuyện ầm ĩ bên tai, Giang Sóc hết sức bực dọc, không khỏi bật cười một tiếng.
Đây chính là thứ gen thấp kém của con người, vĩnh viễn không muốn người ta sống tốt hơn, đến lượt mình thật thì lại quang minh chính đại, ra tay còn tàn nhẫn hơn người khác gấp cả trăm lần.
Đùn đẩy trách nhiệm, châm ngòi thổi gió, theo đuổi tán thành, lấy mạnh đè yếu, bảo sao hay vậy, những lời này thực sự rất chính xác. Bấy giờ nhìn từng gương mặt đáng ghét này, Giang Sóc cảm thấy thật nực cười, càng cảm thấy giấc mộng của mình thật vĩ đại, đáng để mình kính dâng cả đời.
Nhân loại sẽ biết ơn gã, cảm ơn gã đã loại bỏ gen con người thấp kém mãi mãi, khiến bọn họ trở nên ưu tú, hoàn mỹ, lý trí, năng suất tối cao.
Giang Sóc vô thức đưa tay sờ lên chiếc chân trái từng tàn tật.