App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 173: Chương 173: Trò chơi tarot (23)




• Judgement •

【Sao lỗ thứ tư lại có động tĩnh vậy nhỉ?】

【Không có trái tim luôn??】

【Em vẫn chưa hiểu rõ kịch bản lắm.】

【Cảm giác sự tình không đơn giản như vậy, có lẽ vẫn còn bước ngoặt, đợi xem thế nào.】

Vừa ra khỏi mật đạo, Tạ Tinh Lan nghe thấy tiếng Trịnh Loan kêu thảm thiết, cùng lúc đó app đổ chuông báo ――

【Tin nhắn này chỉ mình bạn mới có thể đọc được: Phe chuyển thế đã giết tới tế phẩm thứ hai đếm ngược, đến khi tế phẩm cuối cùng chết, trò chơi sẽ tua nhanh tới đêm cuối cùng, xin hãy nắm chắc thời gian.】

Tạ Tinh Lan sa sầm mặt.

Trịnh Loan chết rồi, “người sống” duy nhất còn trong phó bản chỉ còn lại người yêu của cậu ta và Cốc Vũ, mà anh còn phải tìm quạ đen trong lâu đài cổ lớn như vậy.

Trước đó Giang Sóc đã bắn chết ba con quạ đen, thi thể nó rơi bên ngoài tòa lâu đài cổ, Tạ Tinh Lan đang định ra ngoài nhặt thi thể quạ đen, nhưng đi tới khúc rẽ ở hành lang trông thấy Cốc Vũ cách đó không xa đang đi về phía bên này, hắn ngẩn người ra, bàn tay nắm chặt điện thoại đột nhiên buông lỏng, lặng lẽ mỉm cười.

Thời gian gấp rút, nhưng có cách để kéo dài thời gian vĩnh viễn.

Chỉ cần Giang Sóc không tìm thấy “The hanged man” cuối cùng.

…..

Cốc Vũ đang tranh thủ tìm bạn gái của Trịnh Loan nhân lúc hỗn loạn chạy thoát, lúc đi tới góc ngoặt, chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ xíu, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta ở phía sau đập vào phần gáy yếu ớt nhất.

Tạ Tinh Lan từ phía sau đi ra, hắn ngồi xuống kiểm tra, sau khi xác định Cốc Vũ đã bất tỉnh nhân sự, kéo hắn ta vào trong mật đạo, không chút lưu tình ném xuống.

Ở đằng xa có tiếng bạn gái Trịnh Loan kêu thảm thiết, có vẻ như cô ta đã bị Giang Sóc bắt được.

Chỉ trong chớp mắt đã tới lượt “The hanged man”, đó là người cuối cùng rồi.

Nghe tiếng âm thanh vọng lại, có vẻ Giang Sóc cách chỗ hắn một khoảng xa.

Tạ Tinh Lan đóng tấm gỗ trên cửa mật đạo lại, chạy nhanh ra ngoài, thi thể ba con quạ nằm dưới đất, Tạ Tinh Lan nhặt lên, dùng đá vụn dưới mặt đất để rạch da thịt nó ra, một trái tim người to lớn và hẵng còn nóng hổi lộ ra.

Tạ Tinh Lan lấy nó ra, phát hiện phía sau khắc một cái tên ―― “Giang Sóc”.

Đây chính là trái tim của Giang Sóc.

Trái tim trong lòng hai con quạ còn lại lần lượt thuộc về Lương Chân và Diệp Tiếu Tiếu.

Tìm được trái tim của Diệp Tiếu Tiếu rồi.

Không thể cất đồ thu thập trong phó bản vào hành lý, Tạ Tinh Lan chỉ có thể nhét trái tim của Diệp Tiếu Tiếu vào túi, hắn nhìn trái tim đề tên Lương Chân, khẽ chau mày lại.

Hắn có chút ấn tượng với Lương Chân, ban đầu trong phó bản, cô gái kia đã thiện ý giúp Tạ Trì một câu.

Nghĩ tới đây, Tạ Tinh Lan nhặt trái tim của Lương Chân lên, hắn giấu thi thể của quạ đen đi, cầm trái tim của Giang Sóc và Cốc Vũ đi vào trong.

Quan trọng nhất là vẫn chưa tìm được trái tim của Tạ Trì.

Chỉ khi tìm được trái tim của Tạ Trì, hắn mới có thể mở cánh cửa đá kia ra, không có trái tim Tạ Trì, dù có tìm được trái tim Diệp Tiếu Tiếu cũng vô nghĩa.

Ngực trái trống rỗng, theo đó là cảm giác đau đớn khôn cùng, nhưng Tạ Tinh Lan vẫn thờ ơ.

Nếu đau đớn không còn mối liên quan gì tới cái chết, như vậy bị thương cũng chỉ là bị thương mà thôi, sẽ không mang lại bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cả.

Hắn bắt đầu tìm kiếm trong các căn phòng.

Từng giây từng phút trôi qua, Tạ Tinh Lan chỉ tìm được trái tim của Cốc Vũ và Trịnh Loan, vẫn chưa thấy bóng dáng trái tim của mình và Nhậm Trạch đâu.

Tạ Tinh Lan căng thẳng. Hiển nhiên vận may không đứng về phía hắn.

Lúc ra khỏi căn phòng, hắn nghe thấy tiếng bước chân lại gần.

Cách đó không xa, Giang Sóc đang cầm thanh kiếm Huyết Ma tìm kiếm xung quanh, hiển nhiên đang tìm Cốc Vũ – tế phẩm cuối cùng, nhưng ánh mắt gã đột nhiên hướng xuống dưới, dừng trên tấm thảm đỏ.

Ở đó, trên những đường vân trắng đỏ giao nhau được thiết kế một cách tinh xảo, có mấy giọt máu tươi nhỏ xuống.

Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn hai trái tim mình nắm trong tay và lồng ngực không ngừng chảy máu, ánh mắt trĩu xuống.

Giang Sóc ung dung đứng lên: “Tạ Trì, tôi biết cậu ở đây, Cốc Vũ bị cậu giấu đi rồi, đúng không?”

Gã cười xùy một tiếng: “Những gì cậu có thể làm, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”

Trong giọng gã mang theo sự kiêu ngạo thăm dò và bác bỏ, dường như thủ đoạn của đối phương quá đỗi vụng về, khiến gã không biết nên khóc hay nên cười.

Tạ Tinh Lan không rảnh để quan tâm, đang muốn mang thi thể quạ đen nhảy xuống cửa sổ, Tạ Trì đột nhiên lên tiếng: “Anh à, gượm đã!”

“Sao vậy?”

Tạ Trì nói: “Anh để lại mấy cọng lông quạ đen xuống mặt đất đi.”

Tạ Tinh Lan cũng không rảnh suy nghĩ nguyên do, Tiểu Trì nói hắn chỉ việc làm theo là được rồi.

Hắn thả một nắm lông quạ đen xuống chỗ máu quạ đen bị giết đọng lại, sau đó nín thở, không cử động mà náu thân mình.

Giang Sóc thuận theo vết máu tìm được vị trí gian phòng trước đó của Tạ Tinh Lan, trông thấy vũng máu rõ ràng dưới mặt đất, tưởng rằng của Tạ Trì, đang muốn rời đi tìm kiếm Cốc Vũ, nhưng lúc đi tới bên cánh cửa đột nhiên dừng bước chân.

Gã hơi biến sắc, sải bước đi về phía trước vũng máu, hít thử, ánh mắt đăm chiêu.

Đây không phải mùi máu người.

Trong kẽ tấm thảm có mấy cọng lông màu đen nho nhỏ.

Lông quạ đen, đó là máu của bầy quạ.

Giang Sóc cảm thấy thật kỳ lạ.

Tại sao vào lúc này rồi Tạ Trì lại đi đồ sát quạ đen? Rõ ràng trước đó tên ấy đang ngăn cản mình mà.

Giang Sóc chợt nghĩ tới điều gì đó, nhảy xuống cửa sổ tầng hai, phát hiện không thấy thi thể của hai, ba con quạ trước đó bị mình bắn rơi đâu cả.

Quạ đen?

Giang Sóc siết chặt bàn tay lại.

Gã phải nhanh chóng tìm ra Cốc Vũ, giết hắn kết thúc phó bản, nếu để lâu có thể sẽ xảy ra cơ sự, chắc hẳn Tạ Trì đã có phát hiện mới, rất có khả năng phát hiện này liên quan tới quạ đen.

Gã phải nghĩ cách ngăn cản Tạ Trì.

….

Tạ Trì: “Anh à, chúng ta lặng lẽ đi theo Giang Sóc.”

Vào lúc căng thẳng như vậy, Tạ Tinh Lan nghe anh nói vậy thì khẽ nhoẻn cười.

Hắn đã nghĩ ra nguyên nhân Tạ Trì làm như vậy.

Giang Sóc trời sinh vốn đa nghi, không tin tưởng người khác, chỉ tin vào phán đoán của mình, trong phán đoán của gã, lại chỉ tin vào những phát hiện dị thường mà gã “tận mắt” chứng kiến.

Ví dụ như lông và máu quạ.

Bây giờ họ chưa tìm thấy bầy quạ, không bằng mượn tay Giang Sóc để tìm.

Nếu hắn là Giang Sóc, lúc trông thấy mấy cọng lông quạ và phát hiện ra ba xác quạ đã bị mất, nhất định sẽ bắt quạ đen trước hắn một bước, hòng nắm thế chủ động.

Giang Sóc có nỏ hư không, bắt quạ đen dễ như trở bàn tay. Chuyện đối với họ vô cùng khó khăn, nhưng đối với Giang Sóc mà nói chỉ là chuyện của mấy mũi tên mà thôi.

Trong trận chiến trước đó hắn đã phát hiện ra, mũi tên trong nỏ của Giang Sóc có tác dụng truy lùng trong phạm vi ngắn, sau khi tìm được mục tiêu, sẽ tự động đuổi theo nó.

Trước đó hắn cũng bị bắn xuyên vai vì tính năng kèm theo mũi tên đen này.

Mặc dù phương pháp này mạo hiểm, nhưng lại vô cùng hữu hiệu, còn có thể kéo dài thời gian, để Giang Sóc giết chết Cốc Vũ chậm một bước.

Bởi vì sự chú ý của gã đã chuyển sang việc bắt quạ đen.

Mà việc họ cần phải làm bây giờ là theo chân Giang Sóc, tranh thủ lúc gã bắn trúng quạ đen rồi đi tìm thì giành lại quạ đen, chạy vào mật thất.

Liều ăn nhiều.

Bộ phim gần tới hồi kết, đáng để họ buông tay đánh cược một lần.

Bất tử bất diệt lại có thêm khả năng ẩn thân của “hoạt tử nhân”, có thể đảm bảo xác suất thành công của lần này là rất cao.



【Uả sao vậy? Sao Tạ Trì lại đi theo Giang Sóc vậy?!】

【Trời má, em cảm thấy cứ có gì đó sai sai, Tạ Trì âm hiểm quá, em hơi hoang mang, cảm giác ảnh đế gặp khó rồi đây.】

【Trên trái tim của quạ đen có tên diễn viên, tự nhiên thấy nổi da gà luôn nè, chẳng có lẽ Tạ Trì sẽ thắng?】

【Đùa à, ảnh đế sắp vào mật thất giết Cốc Vũ rồi, sắp kết thúc rồi mà.】

..

Giang Sóc coi quạ đen làm mục tiêu tấn công, vừa đi vừa bắn nỏ đen.

Chẳng phải Tạ Trì đang tìm quạ đen hay sao, vậy gã sẽ không cho tên ấy tìm được ra.

Giấu Cốc Vũ đi thì sao chứ? Chơi giằng co với gã, chỉ Tạ Trì là người thua thiệt thôi.

“Phụt” một tiếng, dường như mũi tên đã bắn trúng, có tiếng quạ đen kêu thảm thiết vọng lại.

Giang Sóc chạy thật nhanh về phía phát ra âm thanh, lúc tới gần lại chỉ thấy trên mặt đất có bãi máu của quạ đen và vài cọng lông quạ.

Nhưng không thấy thi thể quạ đen đâu cả.

Giang Sóc ngẩn người ra, đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt sa sầm xuống, cánh tay nổi gân xanh.

Tạ Trì! Gã bị Tạ Trì lợi dụng rồi!

Ở đằng xa lại có tiếng quạ đen kêu thảm vọng về, Giang Sóc đang muốn chạy theo ngăn cản Tạ Trì, đột nhiên ngẩng đầu lên trông thấy trước mặt mình là gian phòng quen thuộc, ánh mắt dần khựng lại.

Gã vẫn còn nhớ rõ gian phòng kia là của bà lão.

Bắt đầu phó bản, mấy người hầu dẫn họ tới đây bái kiến bà lão.

Linh cảm lóe lên trong đầu Giang Sóc.

Đứng trước hạn chót, kịch bản cũng trở nên vô nghĩa, nhưng trước giờ phim đỏ được chế tác hoàn mỹ có tính liên kết từ đầu tới cuối, mỗi một điểm kịch bản đều có thể tìm được mối liên kết đối ứng.

Giang Sóc hoàn toàn tỉnh táo lại. Gã đã lục soát khắp lâu đài một lượt, Cốc Vũ là một người sống sờ sờ, bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu, nói rõ có khả năng Tạ Trì đã giấu hắn ở nơi mà gã không ngờ tới.

Liệu tòa lâu đài cổ này có mật thất hay không? Nếu có, vậy lối vào ở đâu?

Giang Sóc chợt nghĩ tới chiếc giường to lớn mà bà lão nằm lên, chiếc giường kia hết sức kỳ lạ, bị hàng rào đen sắc nhọn vây kín.

Nếu như mật thất ở bên trong hàng rào đen, như vậy phần kịch bản này có ý nghĩa của nó.

Giang Sóc lập tức từ bỏ việc tranh giành quạ đen với Tạ Trì, đi vào trong phòng bà lão.

Giết Cốc Vũ mới là mấu chốt để kết thúc phó bản.



Hai con quạ mà Giang Sóc bắn trúng kia vừa khéo là “The magician” và ” The Hierophant”.

Tạ Trì thuận lợi tìm được trái tim của mình và Nhậm Trạch, trông thấy Giang Sóc đi về phía phòng bà lão, cảm thấy căng thẳng, lập tức mang theo trái tim đi về phía ngược lại.

Căn phòng của bà lão và căn phòng của phân thân vu sư lần lượt là hai lối vào của mật đạo, Tạ Tinh Lan ném Cốc Vũ từ tủ quần áo trong căn phòng phân thân của vu sư xuống, cho nên bây giờ Cốc Vũ đang ở đầu bên kia mật đạo, nếu Giang Sóc đã tiến vào trong phòng của bà lão, chắc chắn gã đã phát hiện ra sự tồn tại của mật đạo, hắn phải tìm được Cốc Vũ trước Giang Sóc một bước, mở cánh cửa đá ra trước.

Tạ Tinh Lan cố nén cảm giác đau đớn trên người, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới căn phòng phân thân của vu sư, đang muốn từ tủ quần áo đi vào mật thất, trong mật thất đột nhiên có tiếng bước chân kỳ lạ vọng ra.

Tạ Tinh Lan nhận ra đó là tiếng bước chân của vu sư, hắn chau mày nói: “Làm sao bây giờ?”

Thế mà vu sư lại đang ở trong mật thất, hắn sợ vu sư phá hỏng chuyện tốt của họ.

Tạ Trì như có điều suy tư, sau đó anh ung dung mỉm cười: “Người tới là khách, hắn đang chờ em.”

Khách ư?

Tạ Tinh Lan hơi giật mình, hắn không am hiểu nhiều về lòng người quanh co.

Tạ Trì: “Bởi vì so với em, hiển nhiên vu sư càng hận Giang Sóc hơn.”

Vu sư đứng bên cạnh Cốc Vũ đang hôn mê bất tỉnh, nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, hắn quay đầu lại, ngăn cản đường đi của Tạ Tinh Lan.

“Hợp tác không?” Hắn nói ngay vào trọng điểm.

Tạ Trì cười nói: “Tôi nhận lời anh giết Giang Sóc.”

Hiển nhiên vu sư không ngờ Tạ Trì lại rõ ý đồ hắn tới đây như vậy, hắn nhoẻn cười tà ác: “Thành giao.”

Đó giờ kẻ thù của kẻ thù đều là bạn. Hai kẻ đối đầu nhau này đến cuối phó bản lại hợp tác cùng với nhau.

Giang Sóc đã giết nhiều hơn vu sư, vu sư không đấu lại được Giang Sóc, kết cục đã định, cuối cùng nhất định Giang Sóc sẽ là người chuyển thế thành công, đến khi đó vu sư cũng chỉ có một con đường chết, tất cả do Giang Sóc hại, mặc dù giúp Tạ Trì cũng chết, nhưng ít ra Tạ Trì có thể tiêu diệt Giang Sóc.

Hành động vu sư giúp anh canh chừng tế phẩm Cốc Vũ đã để lộ ý đồ thật của hắn.

Từ lúc bắt đầu phó bản đến giờ, tính cách vu sư đã thể hiện ra một chút, hắn gian trá giảo hoạt, âm hiểm ngoan độc, lòng dạ hẹp hòi, ắt sẽ không để Giang Sóc chiếm chỗ tốt, chuyển thế thành công trở thành vu sư tarot có vu lực mạnh mẽ.

Dù hắn có chết thì cũng phải kéo Giang Sóc xuống cùng.

Cho nên hắn đi tới phe đối đầu với Giang Sóc, chính là phe của Tạ Trì.

Hết sức tận tâm tận lực.



【Woa, hướng phát triển này!! Vu sư lựa chọn giúp Tạ Trì ư??】

【Lòng người đáng sợ thật!!】

【Aaaaaaaaaaa em sắp lật kèo rồi à??】

【Giang Sóc đi rồi ông giáo ạ aaaaaa kích động quá huhuhu Trì Trì à xông lên!! Mặc dù không hiểu rõ kịch bản nhưng không ảnh hưởng đến việc em cổ vũ!!】

【Hừ, giúp Tạ Trì thì sao chứ? Hai người có gộp lại một nhóm cũng không đánh lại Giang Sóc, hài thật】

【Đến cả đường sống Tạ Trì vẫn còn chưa tìm được ra cơ mà?】

【Có ai hiểu ý nghĩa của trái tim không ạ? Cả cánh cửa đá nữa?】

….

Thực lực của vu sư mạnh hơn anh, Tạ Trì yên tâm giao Cốc Vũ cho hắn trông coi, anh toan đi vào thì đúng lúc này Cốc Vũ tỉnh lại, hắn trông thấy Tạ Trì, phát hiện mình đang bị giam giữ, vừa tức vừa giận: “Tạ Trì, mày mau thả tao ra! Mày cứ đợi ảnh đế giết mày đi!”

“Chủ nhân à!!” Đột nhiên hắn cất tiếng gọi về phía sau lưng Tạ Trì: “Cứu em với!”

Tạ Trì ngẩng đầu lên, trông thấy Giang Sóc ở bên kia hành lang tối om đang rảo bước tới.

Giang Sóc đưa tay ra, bắn một mũi tên về phía động mạch của Cốc Vũ.

Vu sư đánh gãy mũi tên ấy.

Cốc Vũ như nín thở, vẻ mặt không thể tin.

Chủ nhân mà hắn vẫn luôn tận tụy hầu hạ lại bắn tên về phía hắn ư?

Vu sư cười gằn bên tai hắn: “Tên ấy đến là để giết nhà ngươi.”

Máu toàn thân Cốc Vũ trở nên buốt giá.

Khoảnh khắc ấy, hắn nghĩ đến Du Nghiêu đã chết đi, nghĩ tới Lê Hạo vì căm phẫn nên đã bỏ đi, nghĩ tới vô số pet từng bán mạng cho Giang Sóc, cuối cùng đều chết thảm trong app.

Những gương mặt quen thuộc mà xa lạ khiến hắn kinh hãi.

Rốt cuộc hắn đang tận tụy trung thành vì người nào? Rốt cuộc hắn đang kính dâng sinh mệnh cho mộng tưởng của ai?

Rốt cuộc thì.. hắn là gì chứ? Rốt cuộc…. bọn họ là gì chứ?

Một tên không thành, vạn tiễn cùng bắn, bấy giờ trong mắt Giang Sóc chỉ còn lại Cốc Vũ, gã chỉ cần giết chết Cốc Vũ là có thể chấm hết tất cả.

“Ngăn cản!” Tạ Trì quát về phía vu sư

Vu sư gật đầu, đánh Cốc Vũ bất tỉnh, quăng hắn ra sau lưng xa xa, như không muốn sống mà lao lên đón lấy Giang Sóc.

Vu sư chỉ công không thủ, bộ dạng hoàn toàn muốn đồng quy vu tận với gã, Giang Sóc nhất thời bị cản lại, không rảnh tay để giết Cốc Vũ, càng không thể đuổi theo Tạ Trì.

Nhìn về phía Tạ Trì rời đi, không rõ vì sao trong lòng Giang Sóc cảm thấy hơi hoảng sợ, gã tập trung tinh thần về phía vu sư, dùng hết đạo cụ trên người ra.

Gã phải nhanh chóng đánh bại vu sư, giết chết Cốc Vũ!



Tạ Tinh Lan đau đến chết lặng, hắn dốc hết sức lao lên, trong mật thất không mấy lớn, tiếng thở và nhịp tim đập của hắn trở nên hết sức rõ ràng.

Thời gian đang trôi qua, từng giây từng phút đều vô cùng quý giá.

“Anh à, em ở đây.”

Hắn nghe thấy tiếng Tạ Trì dịu dàng nói bên tai.

Niềm tin mà hắn kiên trì suốt cả cuộc đời, đó giờ vẫn luôn ở bên hắn.

Thể lực cạn kiệt khôi phục lại một chút giống như một kỳ tích, trái tim nhảy rộn rã, dựa vào ý chí, cuối cùng hắn cũng đi tới trước cánh cửa đá.

Bông hồng trắng thanh thuần nhiệt liệt kia vẫn nở rộ trên vũng máu hôi tanh trên cửa đá, đang chờ người đã trải qua trăm cay nghìn đắng quay trở về.

Tạ Tinh Lan dừng bước lại, nhét trái tim của mình vào trong lồng ngực.

Giữa hư vô, hắn nghe thấy nhịp tim chân thực, rõ ràng, vang dội của mình, chứ không còn là huyễn tưởng nữa.

Dường như hắn được sống lại một lần nữa.

Cánh cửa hé ra từng chút một, trước mặt là núi thây đỏ máu chất đầy, sau lưng là những hàng quan tài thần bí khó lường, trước mặt đỏ sắc máu, sau lưng lại tối om, cánh cửa nhuộm màu máu tỏa ra ánh bạch quang thuần khiết, càng ngày càng có nhiều đóa hoa nở rộ trên cánh cửa, nở rộ bên chân Tạ Trì, ngăn cách anh khỏi sự hôi tanh mục rữa.

Anh được những đóa hoa hồng bao quanh, chỗ máu đặc dính trên người bị hấp thu, dần dần biến mất, bộ đồ trên người anh tinh tươm trở lại, mái tóc đen nhánh mềm mượt và sạch sẽ, gương mặt khôi ngô tuấn tú như đã từng.

Điện thoại của Tạ Trì không ngừng rung lên, thời gian trong điện thoại nhanh chóng thay đổi, chỉ trong chớp mắt đã trở thành.. đêm thứ bảy.

m thanh thông báo phát ra ngoài, vang lanh lảnh trong mật thất.

【Thông báo, trò chơi đã kết thúc, bây giờ chính thức bước vào khu thẩm phán, tất cả người chơi lập tức bước vào khu vực thẩm phán! Sau khi phán quyết kết thúc, trò chơi sẽ được quyết định thắng thua!】

Sau lưng anh, Giang Sóc bị máu vấy lên khắp người từ tốn đi tới.

Gã đã thuận lợi giết được vu sư và Cốc Vũ.

Trông thấy Tạ Trì, gã nở nụ cười lạnh lùng với Tạ Trì, cao ngạo lên tiếng: “Tôi thắng rồi.”

Không ai có thể ngăn cản gã thực hiện lý tưởng vĩ đại, Thẩm Dật không thể, Tạ Trì càng không xứng.

Tạ Trì nghiêng đầu, mỉm cười về phía gã: “Hẹn gặp lại, ảnh đế.”

Giây cuối trước khi bước vào khu vực thẩm phán, anh bóp nát trái tim của Giang Sóc và Cốc Vũ trong tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.