App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 159: Chương 159: Trò chơi tarot (9)




• Hiệu ứng cánh bướm •

Gạch tên Tạ Thu Dĩnh đi, những lá bài có thể tính là ‘Người” sẽ tương ứng với từng diễn viên…

Nhậm Trạch cảm thấy hết sức kinh hoàng.

【Vãi chưởng!!】

【Má ơi, sao em ở góc nhìn của khán giả mà không nhìn ra được Tạ Thu Dĩnh có vấn đề gì chứ???】

【Uể, em nghi ngờ Tạ Trì là Nhị Lang Thần, có thể mở Thiên Nhãn.】

【Thiệt hay giả vậy??? Má ơi, vậy cái chết của Lương Văn???】

【Tạ Thu Dĩnh giả vờ à??!】

【Nói chứ, nếu chuyện này là thật thì Tạ Trì không chỉ nhanh hơn Giang Sóc có một chút thôi đâu.】

【Từ từ đã, em hơi choáng, huhuhuhu em vẫn chưa hiểu được.】



Diệp Tiếu Tiếu nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai, cô chần chừ một chút, nói ra thắc mắc của mình: “Sao cứ phải là Tạ Thu Dĩnh chứ?”

Cô sắp xếp lại câu chữ: “Trong số các diễn viên còn sống, ngoài Lương Văn chắc chắn là “The fool”, các diễn viên nữ* còn sống còn có em, Lương Chân, cô gái trong cặp đôi kia và Tạ Thu Dĩnh, tổng cộng có bốn người, cũng tạm thời loại trừ cô gái trong cặp đôi kia, bởi vì chỉ có họ là phù hợp đặc trưng của lá “The lover”. Nhưng nếu nhất định dư ra một người, vì sao không phải Tạ Thu Dĩnh là “The high priestess”, một trong hai người em hoặc Lương Chân là “The empress”, giữa Lương Chân và em có một người có vấn đề?”

Diệp Tiếu Tiếu cảm thấy nếu chỉ đối chiếu tính cách của diễn viên với các lá bài tarot thì hơi qua loa.

“Đương nhiên nhất định không phải em rồi, nhưng vì sao không phải là Lương Chân?” Vẻ mặt Diệp Tiếu Tiếu hết sức thắc mắc, Nhậm Trạch vốn đã thông suốt, bấy giờ nghe Diệp Tiếu Tiếu nói lại cảm thấy mơ hồ.

Tạ Trì: “Bởi vì sét đánh nhận phòng, không nhận người.”

Trái tim Diệp Tiếu Tiếu run lên. Đúng vậy, đây là phim đỏ, chưa nói tới phẩm chất, đầu tiên đây là một bộ phim kinh dị, hoặc nên nói rộng ra, đây là một bộ phim.

Bộ phim sẽ không giống hoàn toàn với thực tế, nếu không sẽ không tồn tại loại chuyện thời gian trôi qua nhanh hơn gấp hai lần, năm lần, thậm chí còn nhiều hơn.. để tăng tốc tiến trình, mà nên để họ từ từ trải nghiệm và thăm dò.

Nhưng hiển nhiên khán giả sẽ không chấp nhận chuyện này, điều này sẽ khiến họ cảm thấy tốn thời gian.

Bộ phim được sắp xếp tỉ mỉ, cốt truyện súc tích, hơn nữa tuy rằng phẩm chất của bộ phim không có sự móc nối trực tiếp với độ khó, nhưng lại có liên quan trực tiếp tới mức độ chế tác tinh tế. Phẩm chất phim càng cao, đồng nghĩa lượng tin tức vô dụng lại càng ít ỏi, thậm chí có thể đối ứng chính xác từng vấn đề một.

Trong cuộc sống có rất nhiều tin tức vô nghĩa, bởi vì tai con người không thể quyết định thứ mình có thể nghe, mắt con người vẫn luôn dõi nhìn theo đồ vật, những điều này được tiếp nhận trong vô thức, mà các tin tức ấy lại vô dụng với con người.

Nhưng phim kinh dị thì khác, trong phim kinh dị, từng hình tượng, từng lời nói của NPC, từng hiện tượng kỳ lạ đều mang ý nghĩa đặc thù.

Mà trước đó các người hầu từng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, “Sau khi chọn phòng không được thay đổi, những người khác cũng không thể giành phòng.”

Điều này nghiễm nhiên mang nghĩa “Sét đánh nhận phòng chứ không nhận người”.

Đương nhiên cũng có khả năng họ nhìn nhận sai tin tức này, câu nói mà người hầu nhấn mạnh không phải là manh mối điều kiện để phát động sự trừng phạt của lá “The tower”, mà nó ám chỉ một sự việc còn chưa xảy ra, nhưng hiển nhiên xác suất này là rất nhỏ.

Hơn nữa bản thân việc suy đoán cũng là dựa vào tin tức hiện hữu, không dựa vào tương lai, mà việc đoán ý nghĩa này để tìm lợi tránh hại cho sau này.

(Tìm lợi tránh hại: Gốc là “xu lợi tị hại”, thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.)

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch trầm mặc.

Tạ Trì buông mắt nhìn “Bánh xe số phận”, một lúc sau bình tĩnh nói: “Ý nghĩa của bài tarot là tìm lợi tránh hại.”

“Huyền học không phải số mệnh an bài, huyền học có nghĩa là ―― nếu không thay đổi bản thân, cứ phát triển dựa theo quỹ tích ban đầu, con người sẽ có kết cục như thế nào.”

“Mà hiển nhiên con người có thể tự thay đổi số mệnh của bản thân, bởi vì chừng nào còn chưa biết thì kết quả được đoán ra kia vẫn chưa được thành lập. Ví dụ như bài tarot nói cho bạn, nếu bạn lười biếng bạn sẽ bị đuổi việc, nhưng nếu bạn chăm chỉ thì sẽ không bị đuổi, bạn làm như thế nào sẽ có kết quả tương tự như thế ấy, đó mới là huyền học.”

“Cho nên nếu trong đêm mặt trăng thống trị bầu trời, Lương Văn cứ ngồi ngây trong phòng thì sẽ bị sét đánh chết, đây là kết quả sẽ xảy ra nếu cô đạt điều kiện tử vong.”

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch lặng lẽ lắng nghe, Nhậm Trạch do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nhưng Lương Văn đã thay đổi, cô ấy không ở trong phòng mình nhưng vẫn chết…”

Như vậy không hợp lý.

Tạ Trì gật đầu, thừa nhận lời cậu nói, anh bảo: “Thực ra trước đó tôi cảm thấy câu nói ấy là lẽ đương nhiên, chẳng phải nếu lười biếng thì sẽ thất nghiệp, nếu chăm chỉ sẽ không thất nghiệp nữa hay sao? Nhưng hiển nhiên đáp án là không phải.”

Anh dừng lại một chút, tiếp lời: “Khi lười biếng không còn là nguyên nhân gây thất nghiệp nữa, thì vẫn còn những nguyên nhân khác.”

“Ví dụ kinh tế sụt giảm dẫn tới cắt giảm biên chế, ví dụ như ông chủ ôm tiền bỏ chạy công ty phải đóng cửa, ví dụ như bị đồng nghiệp xa lánh hãm hại…”

“Câu nói kia của tôi là dưới điều kiện tiên quyết không bị các nhân tố khác gây ảnh hưởng, nhưng điều kiện đấy cực kỳ khắt khe, gần như không thể đạt được,” Tạ Trì dừng lại một chút, buông tiếng thở dài, “Hiển nhiên, số mệnh diễn ra theo “Hiệu ứng cánh bướm”.”

Nhậm Trạch nghe thấy bốn chữ “Hiệu ứng cánh bướm”, trái tim run rẩy, cảm thấy nổi gai ốc.

Phải rồi, nếu không có nguyên nhân kia, chưa chắc kết quả đã thay đổi, bởi vì trong quá trình còn có các nhân tố khác quấy phá, khiến tất cả về cùng một cái đích.

“Thoát được kiếp này, liệu có thể thoát được kiếp khác hay không? “Bánh xe số phận” đã nói kiếp nạn cho cô ấy, chúng ta đã nói cách giải quyết cho cô ấy, nhưng cô ấy làm gì? Năng lực phán đoán của cô ấy đâu?”

“Trong cái chết của Lương Văn, nơi nào cũng có.. bóng dáng của Tạ Thu Dĩnh.”

“Chúng ta cũng có thể cảm giác được, cô ấy là người trong cuộc, vì sao không cảm giác được? Cô ấy làm cái gì?”

Tạ Trì chỉ đang trần thuật một vấn đề, không dính líu tới bất cứ quan điểm và cảm xúc nào cả. Nhậm Trạch bị anh hỏi không phản bác lại được, thậm chí trong lòng còn cảm thấy hơi lúng túng.

Lương Văn là người trong cuộc, đứng gần nguy cơ nhất, đương nhiên cũng có thể nhận thấy rõ vấn đề để tránh né, nhưng vì sao cô ta không thắc mắc trước sự tốt bụng khác thường của Tạ Thu Dĩnh, ngược lại còn chạy theo cảm giác an toàn không đáng tin cậy kia, cuối cùng rơi vào vòng ôm của ma quỷ.

Tự cô ấy rơi vào vòng xoáy số phận.

Cho nên nếu con người không thay đổi, kết cục cơ bản sẽ giống nhau, âu cũng là số mệnh. Bởi vì suy cho cùng Lương Văn cũng không thay đổi, không tự nắm lấy vận mệnh của mình, dù huyền học và Diệp Tiếu Tiếu vẫn đang giúp cô, nhưng chính bản thân cô không học được chân lý của tarot.

Lương Văn ngu ngốc tự rơi vào cái chết.

Nếu Tạ Thu Dĩnh thực sự có vấn đề, như vậy cách tránh né thực ra rất đơn giản, chỉ cần Lương Văn ý thức được Tạ Thu Dĩnh bất thường, mạnh dạn không làm bạn với Tạ Thu Dĩnh nữa.

Nếu trong thiên tượng “Mặt trăng”, Lương Văn không tới gần bất cứ gian phòng nào, cứ an phận ở trong đại sảnh là có thể tránh uy hiếp sét đánh với mình, bởi vì vết sét đánh chỉ xuất hiện trong các căn phòng, còn ngoài đại sảnh không có bất cứ vết tích cháy đen nào.

Đương nhiên có thể Lương Văn sẽ gặp các nguy cơ khác trong đại sảnh dẫn tới tử vong, nhưng đó không phải do lá “The tower” gây ra, điểm ấy không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.

Theo trình tự tử vong, sét chỉ đánh vào phòng của người đó trong thiên tượng “Mặt trăng”.

Đây là điều kiện đơn giản nhất để phát động lá bài “The tower”.

Rất khắc nghiệt, vừa phải đối diện với tính chất “một đòn ắt trúng” của nó, bởi vì một khi phát động thì cái chết đã định, người bị đánh trúng nhất định sẽ chết, cho nên điều kiện phát động rất khắt khe.

Đây mới là công bằng, chứ không phải cướp đi tính mạng con người một cách vô nghĩa.

Hiển nhiên Diệp Tiếu Tiếu cũng nghĩ thông điều này, đột nhiên cô không còn lo lắng cho Tạ Trì quá nhiều nữa, nếu con người có thể thay đổi số mệnh, nếu như có tư duy rõ ràng, có khả năng phán đoán quả quyết, cô không sợ Tạ Trì sẽ chết theo trình tự tử vong.

Trong lúc trầm mặc, Diệp Tiếu Tiếu nhìn Tạ Trì, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, mọi thứ cô muốn rũ bỏ ở hiện thực như thủy triều không ngừng dâng lên.

Gia đình Diệp Tiếu Tiếu rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã bị quản thúc chặt chẽ, cô chỉ cần hơi làm càn một chút thì sẽ bị ba trừng phạt, không cho ăn cơm, thường xuyên bị ba tát, sống trong một ngôi nhà như vậy, việc có suy nghĩ riêng cũng là một chuyện hết sức khó khăn, cô thường xuyên cảm thấy ngột ngạt. Cô giống như một con búp bê barbie được trưng bày trong tủ kính, bị ba mẹ mang ra khoe khoang, dát vàng lên mặt.

Từ nhỏ tới lớn cô không thể nắm giữ số mệnh của mình, trước giờ cô luôn bị sắp đặt phải làm những việc gì. Học trường đại học nào, yêu đương kết hôn với ai, sinh mấy đứa con, tất cả đã được hoạch định từ trước.

Cô nhớ mình phải luôn mỉm cười chào đón người khác, nhưng trước giờ cô chưa từng cảm thấy vui vẻ. Hóa ra cười không liên quan gì tới vui vẻ, nhưng cô tên là Diệp Tiếu Tiếu, cô vẫn rất ghét cái tên của mình.

Cô rất khát vọng tự do, khát vọng có thể nắm giữ số mệnh của mình, cho nên vào một buổi sớm nọ, cô được app chọn trúng, được tới đây.

Một ngôi sao hạng ba lại coi một tân binh mới tới không lâu làm thần tượng, chuyện này rất khoa trương, nhưng có đôi khi Diệp Tiếu Tiếu bình tĩnh ngẫm lại, thực ra cô hâm mộ Tạ Trì có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, chứ không chỉ đơn thuần là ngoại hình hay nhân phẩm của anh ấy.

Đó là thứ mà cô vẫn luôn thiếu thốn nhất, khao khát nhất.

Cô học được cách càn rỡ, muốn cái gì thì làm cái đó, mặc kệ người khác nghĩ gì, không đi lấy lòng bất cứ ai từ Tạ Trì.

Cho nên muốn tới “Trò chơi tarot” thì tới thôi.

Thực ra ở trong app khiến cô cảm thấy ung dung tự tại hơn ở thế giới hiện thực nhiều, thậm chí cái chết cũng trở nên gần gũi sống động hơn. Cô không muốn mình trầm cảm chết sớm, cuối cùng quan tài màu gì cũng do cha mẹ quyết định thay cho, như vậy quá nực cười.

“Diệp Tiếu Tiếu à?” Tạ Trì hơi thắc mắc gọi tên cô.

Diệp Tiếu Tiếu lập tức hoàn hồn lại, cô hơi lúng túng buông mi nhìn xuống, giấu giếm bảo rằng: “Chẳng phải vẫn chưa xác định rõ liệu nam tốt thí kia có phải “The hermit” hay không sao, sao không thể là Tạ Thu Dĩnh?”

Tạ Trì ngạc nhiên, nhìn cô bằng ánh mắt hết sức kỳ quái.

Nhậm Trạch cũng ngớ người ra, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Bởi vì trong tarot, “The hermit” là nam mà, cho nên loại trừ những người khác, chỉ cậu ta có thể là “The hermit” thôi, cô sao vậy?”

Diệp Tiếu Tiếu đỏ mặt lên: “….Thật ngại quá, em quên mất.”

Nhậm Trạch lại không đợi được hỏi rằng: “Vậy Tạ Thu Dĩnh chính là nhân tố chưa xác định kia?”

“Nói không chừng cô ta chính là “Vu sư tarot” ẩn nấp trong số chúng ta ấy nhỉ? Cô hầu kia đã nói đó là “vu sư tarot vĩ đại nhất”, nhất định người đó có năng lực thông thiên, vốn dĩ Lương Văn có thể may mắn tránh được điều kiện tử vong, nhưng vì bị Tạ Thu Dĩnh dẫn dắt, vào phòng của Tạ Thu Dĩnh, Tạ Thu Dĩnh âm thầm dẫn sét chuyển hướng đánh chết Lương Văn đáng lý không phải chết nữa? Cho nên căn phòng là do Tạ Thu Dĩnh khóa cửa, vì không muốn Lương Văn đột nhiên ý thức ra mà bỏ trốn?”

Nhậm Trạch càng nghĩ càng rõ ràng, lời giải thích này có thể giải thích cho bất cứ câu hỏi chưa có lời giải nào trước đó, không còn bất cứ vấn đề gì chỉ mới suy đoán vô căn cứ nữa, cậu nói: “Nếu suy đoán của chúng ta là đúng, như vậy Tạ Thu Dĩnh chính là biến số để lật ngược thế cục, đúng không?”

“Như vậy chẳng phải nói, Tạ Thu Dĩnh chính là đối thủ trong trò chơi tarot của chúng ta hay sao?” Con mắt Nhậm Trạch sáng lên.

Tạ Trì trầm mặc không nói gì. Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Nhậm Trạch hồi tưởng lại cảnh bầy quạ đen khiêu vũ, lòng sáng như gương, càng cảm thấy lời Tạ Trì nói là chính xác.

Lúc ấy bầy quạ khiêu vũ, có con tốp năm tốp ba, có con tình chàng ý thiếp, có con dùng mỏ để đánh nhau, có con cô đơn chiếc bóng tách ra khỏi bầy, nhưng thực ra những điều này đang ngầm ám chỉ các mối quan hệ tồn tại trong bọn họ.

Đôi quạ tình chàng ý thiếp là cặp đôi kia, tốp năm tốp ba có thể là bọn họ, cũng có thể là nhóm của Giang Sóc hoặc nhóm của các diễn viên tốt thí, cô đơn chiếc bóng là Lương Chân, dùng mỏ đấu nhau có thể là Tạ Trì và Giang Sóc.

Nếu điệu nhảy đã ám chỉ mối quan hệ giữa họ, vậy bầy quạ đen kia cũng tượng trưng cho con người, cho nên thứ tự bọn chúng bay tới tay diễn viên tượng trưng cho thứ tự tử vong, như vậy cũng rất hợp lý.

Thái độ của phương Đông và phương Tây với quạ đen cũng khác nhau. Phương Đông cho rằng quạ đen là “Thần Ô”, là biểu tượng cho sự may mắn, còn phương Tây lại cho rằng quạ đen là động vật mang tới sự không may.

Trong một số truyền thuyết và các tác phẩm điện ảnh, quạ đen có thể ngửi thấy mùi thối rữa, có thể tiên đoán cái chết của một người.

“Trình tự quạ đen”, nếu thay chữ “Quạ đen” vào chính là “Trình tự tử vong.”

Như vậy rất hợp lý.

Vừa khéo quạ đen đại diện cho các diễn viên bọn họ, cho nên sẽ đổi thành trình tự tử vong của các diễn viên.

Nhậm Trạch suy nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả thì bình tĩnh lại, trông thấy vẻ mặt Tạ Trì không được tốt cho lắm, vội hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Trì day ấn đường, hàng mày nhíu chặt lại, một lúc sau bảo rằng: “Tôi cứ có cảm giác mình đã bỏ lỡ mấu chốt nào đó rất quan trọng.”

Nhậm Trạch đang định nói chuyện, lại trông thấy Tạ Trì và Diệp Tiếu Tiếu đều im lặng, đồng loạt nhìn về phía sau Nhậm Trạch.

Nhậm Trạch từ từ hoàn hồn lại, không biết có một bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu từ lúc nào.

Nhậm Trạch sững người, gượng gạo quay đầu lại, trông thấy Tạ Thu Dĩnh mỉm cười về phía cậu.

Nhậm Trạch cố giữ bình tĩnh, Diệp Tiếu Tiếu căng thẳng thầm siết chặt bàn tay lại.

Tạ Trì đi tới, lạnh lùng hất bàn tay Tạ Thu Dĩnh đang đặt trên vai Nhậm Trạch xuống, kéo Nhậm Trạch ngồi xuống, ngẩng đầu lên dịu giọng hỏi Tạ Thu Dĩnh: “Trước đó cô không sao chứ?”

Tạ Thu Dĩnh thu tay lại, nghe anh hỏi vậy, dường như trong con mắt đen láy còn có nỗi sợ hãi đang từ từ nhen nhóm lên, cô lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”

“Em trông thấy mọi người ngồi ở đây, ở một mình hơi sợ nên đi tới, nhưng hình như đã làm phiền mọi người nói chuyện rồi, không thì em đi vậy….” Cô run rẩy nói.

Nhậm Trạch đang định thuận nước đẩy thuyền đuổi Tạ Thu Dĩnh đi, Tạ Trì lại hết sức dịu dàng nói: “Không sao đâu, đã nói xong rồi, cô cứ ở đây là được.”

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch nhìn nhau, âm thầm cảm thấy sốt ruột, dựa theo thứ tự tử vong, người chết tiếp theo là Tạ Trì, biết rõ Tạ Thu Dĩnh có vấn đề, sao Tạ Trì còn muốn giữ cô ta ở lại bên cạnh mình chứ? Dù sao bài học của Lương Văn vẫn còn rành rành ra đó.

Tạ Thu Dĩnh sửng sốt, dường như hơi ngạc nhiên, lập tức cười với Tạ Trì: “Vậy cảm ơn anh nhé.”

Cô ấy bình thường ngọt ngào, đôi mắt đen láy hiếu động, rõ ràng là bộ dạng thông minh thân thiện, nhưng Nhậm Trạch nhìn chòng chọc đôi mắt đen láy của cô ta, cảm thấy hết sức đáng sợ.

Diệp Tiếu Tiếu run rẩy trong lòng nhìn Tạ Trì nói chuyện vui vẻ với Tạ Thu Dĩnh. Nhậm Trạch thì hoàn hồn lại, lần trước Tạ Trì đối xử ân cần chu đáo với con gái như vậy, chính là với Hạ Dao.

Rất có thể chuyện này cũng có lợi.

Nếu không đại đa số thời gian anh đều bạc tình bạc nghĩa, chẳng buồn nhìn nhiều hơn dù chỉ một chút. Mặc dù Diệp Tiếu Tiếu là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng Nhậm Trạch lại cảm thấy ở chỗ Tạ Trì, có lẽ cô không khác gì mấy ông con trai thân cao 1m8 nặng 90 cân.

Những lúc anh phân biệt giới tính rõ ràng, có thể là lúc có lợi.

Nhậm Trạch thở dài thườn thượt.

Tạ Thu Dĩnh được đối đãi tử tế thì kinh ngạc, bộ dạng hết sức mừng rỡ, nhanh chóng làm thân với Tạ Trì. Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch bị xa lánh, không nói chen vào được dù chỉ một câu, so với Diệp Tiếu Tiếu đang hết sức kinh hãi, Nhậm Trạch lại vô cùng bình tĩnh.

Tạ Trì hỏi: “Cô không tò mò trước đó chúng tôi nói gì à?”

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu giật mình.

Tạ Thu Dĩnh cũng hơi sửng sốt, cô vội nói: “Không tò mò, không tò mò, em biết thân biết phận, sẽ không hỏi vấn đề không nên hỏi, hơn nữa đó là phát hiện của mọi người, nhất định là tin tức rất quan trọng, em….”

Tạ Trì cắt ngang, anh cười bảo rằng: “Không phải tin tức quá quan trọng, tôi có thể nói cho cô, dù sao thêm một người cũng thêm một phần sức mạnh.”

Anh nói hết sức đường hoàng, không có chút thái độ nào, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều ngẩn ra, không kịp phản ứng vội vã cúi đầu, sợ vẻ mặt của mình có thể vạch trần Tạ Trì.

Hơn nữa… nếu Tạ Thu Dĩnh có vấn đề thật, rất có thể đã biết họ đang nói gì rồi. Có lẽ Tạ Trì đang thăm dò, hoặc có mưu đồ gì khác, bất luận là gì họ cũng không thể cản trở.

“Thật ạ?” Đôi mắt Tạ Thu Dĩnh sáng lên, nghiêng người về phía trước, bộ dạng đang muốn lắng tai nghe kỹ.

Tạ Trì mỉm cười gật đầu: “Thật.”

Mười phút sau đó, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu kinh ngạc nghe Tạ Trì kể lại nguyên si phát hiện của họ cho Tạ Thu Dĩnh.

Trong quá trình đó, Tạ Thu Dĩnh thường xuyên không hiểu đặt câu hỏi, Tạ Trì kiên nhẫn giải thích, tỉ mỉ chi tiết khiến người ta sốt ruột, sau đó Tạ Thu Dĩnh bừng hiểu ra, vẻ mặt kinh hãi thán phục, bắt đầu khen ngợi Tạ Trì, Tạ Trì khiêm tốn bỏ qua, tiếp tục kể tiếp.

Nghe đến cuối, vẻ mặt Tạ Thu Dĩnh hết sức hoảng hốt: “Anh cảm thấy em có vấn đề thật à? Em không phải cái người dư ra, không phải là em thật mà! Anh tin em đi! Em chỉ là tốt thí thôi, em thì làm được gì chứ….”

“Đừng căng thẳng,” Tạ Trì lên tiếng trấn an, vẻ mặt hết sức dịu dàng: “Vì tin tưởng nên mới dám nói cho cô nghe.”

Nhậm Trạch gục đầu đến độ sắp gãy tới nơi, trong đôi mắt ánh lên tia nhìn kinh ngạc, vẻ mặt như si như ngốc.

Tạ Thu Dĩnh nhích tới nhích lui trên ghế, hiển nhiên là đang vô cùng sợ hãi: “Em không liên quan gì tới cái chết của Lương Văn thật mà, mọi người tin em đi, sao anh tin Giang Sóc mà không tin em chứ? Em không có thù có oán gì với cô ấy, sao lại hại cô ấy chứ? Em không biết cái người dư ra là ai, nhưng thực sự không phải em đâu!”

Tạ Thu Dĩnh cuống đến độ sắp khóc tới nơi: “Có thể là bất cứ ai mà, sao lại là em chứ, lòng tốt bị coi như lang sói thì thôi, còn mắc oan nữa….”

Cô nói câu này nghe hết sức tủi thân.

Tạ Thu Dĩnh gục đầu xuống, nước mắt bắt đầu chảy dài.

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu hơi xao động.

Chẳng lẽ không phải cô ấy thật?

“Không phải cô, không phải cô, chỉ là suy đoán mà thôi.” Tạ Trì đáp lời, đưa khăn tay mình vẫn mang theo bên người cho cô ấy, Tạ Thu Dĩnh nhận lấy lau, ỉu xìu không còn hứng nói chuyện nữa, chỉ rầu rĩ thút thít.

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu nhìn nhau.

Ánh mắt Tạ Trì trở nên thâm sâu khó dò trong chớp nhoáng, đến khi anh ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ dịu dàng như cũ, anh dịu dàng nói chắc nịch: “Tạ Thu Dĩnh, cô ngẩng đầu lên đi, nhìn vào mắt tôi này, tôi nói không phải cô, tôi tin cô.”

Khóe môi Tạ Thu Dĩnh hơi nhếch lên một chút, nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt ưng ửng đỏ, đối mặt với đôi mắt ân cần của Tạ Trì, nghiêm túc nói: “Không phải em thật mà.”

Nhậm Trạch mờ mịt, là phương hướng của họ sai rồi, hay là do Tạ Thu Dĩnh diễn sâu quá?

Có lẽ Tạ Thu Dĩnh thực sự bị tổn thương, cô tìm một cái cớ để rời khỏi ba người.



Ba giờ sau, Tạ Trì vẫn đang chờ đợi nguy cơ xuất hiện lại hay tin Tạ Thu Dĩnh đã chết rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.