Type: Minamishiro
Lúc này Chân Ái mới nhớ quả thật cô đã dùng từ “loài người ngu xuẩn” để
hình dung Jason. Được rồi, cô đã sai, cô không nên dạy hư trẻ con.
Ngôn Tố tiếp tục cuộc đối thoại với Blake khi nãy: “Sao gã lại giết
Sullivan? Xét trên thông tin chúng ta thu thập được ngay từ ban đầu,
lĩnh vục và đề tài Sullivan đang nghiên cứu không hề có thành tựu hay
điểm sáng, chỉ số thông minh, thành tích đều rất bình thường, Jason hoàn toàn khinh thường anh ta.”
Sullivan sa sầm mặt, giơ giơ tay: “Này, tai tôi không bị điếc.”
“Chúc mừng anh.” Ngôn Tố không nhìn anh ta, nói với Blake: “Jason và giáo sư
Lợi có quan hệ hợp tác và tình cảm thầy trò rất sâu sắc, hiện giờ gã cảm thấy bị phản bội.”
Blake kiên trì đi đến trước mặt Sullivan nói
rõ mục đích, hỏi thăm nơi Jason có thể ở. Nhưng Sullivan không phối hợp. Anh ta giống phần lớn học giả, bẩm sinh kiêu căng, bài xích người trong giới chính trị và cảnh sát.
Anh ta không có hứng thú ngước mắt: “Bí mật nghiên cứu khoa học, không thể trả lời.”
Blake bó tay hết cách, Ngôn Tố bất chợt cất lời: “Jason biết cảnh sát đã xác
định mục tiêu là gã, cho nên thực hiện kế hoạc giết người trước thời
hạn. Bây giờ giáo sư của các anh đang ở trong tay gã.”
“Nói vớ vẫn.” Sullivan bất mãn, “Jason đang nghiên cứu đề tài, giáo sư Lợi đã về nhà từ lâu rồi.”
Blake hốt hoảng: “Chúng ta quên mất nhà giáo sư Lợi rồi.” Hiện giờ chạy đến đã không còn kịp nữa.
Nhưng Ngôn Tố vô cùng kiên định: “Không, họ đang ở một góc nào đó trong
trường. Xung quanh trường đều là cảnh sát, thuốc nổ của gã không mang ra ngoài được. Mà gã là người cầu toán, không thể tạo thêm nhiều vụ nổ đã
chọc giận gã rồi. Bảo gã chuyển nơi phát nổ từ trường học gã yêu mến đến nhà của người gã căm giận, gã sẽ đồng ý sao?”
Chân Ái lập tức
hiểu ra, bởi vì cảnh sát nhanh chóng xác định mục tiêu, Jáon buộc phải
gây ra vụ nổ thứ hai nhằm vào người gã muốn giết. Đây rất có thể là lần
biểu diễn cuối cùng của gã. Gã ngay cả bom còn tự tay thiết kế đầy sáng
tạo và nghệ thuật đến vậy lẽ dĩ nhiên sẽ chọn nơi muôn nguời chú ý là
sân trường chú không phải là khu biệt thự yên lặng vắng vẻ. Nổ chết giáo sư ở trường học châm chọc biết bao.
Hơn một giờ trước xảy ra một vụ nổ, dưới ánh mắt của nhiều cảnh sát như vậy lại xảy ra một vụ nổ lớn hơn, nghĩ thôi đã khiến người ta kích thích rồi.
Blake nghe vậy, lập tức nói: “Jason nhất định sẽ bảo giáo sư Lợi đi với gã, hiện giờ
ông ấy đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.”
Sullivan càng
thêm tức giận: “Các anh đang nói gì? Jason là một người rất cố gắng,
siêng năng nghên cứu, với tính cách của anh ta tuyệt đối không dám…”
“Tính cách gì của gã?” Giọng Ngôn Tố bỗng trở nên dữ dội: “Tại sao nói gã cố
gắng, siêng năng mà không nói gã thiên phú bẩm sinh? Tôi miêu tả cho anh nhế. Bởi vì gã rất khiêm tốn chịu đựng, không lộ vui giận. Trong các
người gã giống như phông nền chẳng có tiếng tăm, chẳng có bất cứ sắc
thái gì. Anh chưa từng thấy gã cười, cũng chưa từng thấy gã giận. Anh sẽ không cho rằng gã thành công, bởi vì gã chưa từng khoe thành tích, cũng không cạnh tranh rõ rệt. Nhưng anh cũng không cho rằng gã hèn yếu bởi
vì gã chưa bao giờ nói xin lỗi, chưa bao giờ nói có thể. Giáo sư của các anh thường xuyên phê bình gã, gã im lặng thừa nhận chẳng mảy may phản
bác, nhưng cũng tuyệt đối không nhượng bộ.”
Giọng điệu anh thay
đổi, khôi phục vẻ lạnh nhạt bình tĩnh: “anh nghĩ cẩn thận xem, người
mang tính cách như gã có chuyện gì không dám làm?”
Sullivan kinh
ngạc đến mức cả người thoáng run lên. Con người Jason giống hệt như
ngững gì người đàn ông xa lạ trước mặt này nói, nhưng trước giờ anh ta
không hề cảm thấy Jason có chỗ nào đáng sợ. Song giờ qua phân tích của
Ngôn Tố, anh ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, “Cậu biết anh ta à?”
Ngôn Tố nhanh chóng nói: “Không biết. Đây là chân dung tội phạm chúng tôi phân tích căn cứ theo hiện trường đánh bom.”
Sullivan vội vàng chạy ra ngoài: “Tôi đưa các anh đi.”
Mọi người lập tức đi theo.
Chân Ái đi cuối cùng, có phần lơ đãng. Đoạn miêu tả kia của Ngôn Tố khiến cô nhớ đến người khác, là anh trai. Anh trai cô chính là một người như
vậy, đối với mọi người mà nói là một người rất đáng sợ.
Cô day
day trán, hình như mỗi lần nghĩ tới anh trai đầu liền hơi đau. Hôm nay
có vẻ đau dữ dội hơn. Bước chân cô càng lúc càng chậm.
“Chân Ái.“
tiếng nói nơi xa khiến cô hoảng hốt. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy
Ngôn Tố đang đứng ở cửa phòng thí nghiệm. Tất cả mọi người đã đi, chỉ
còn anh đang đợi cô.
Anh đứng ngược sáng, khuôn mặt đường nét rõ
rằng tuấn tú đến mức không quá chân thật trong ánh sáng chói loà. Cô dần dần hồi tỉnh khỏi phút thất thần.
Ngôn Tố vốn chê cô phản ứng
chậm, nhưng trong thoáng chốc trông thấy ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt
nhỏ mhắn hơi khiếp đảm của cô, anh lập tức cau mày, đi về phía cô: “Cô
làm sao vậy, khó chịu ở đâu?”
Chân Ái đã tỉnh táo trở lại, lo lắng bản thân liên lụy đến tốc độ của Ngôn Tố, cười áy náy rồi lắc đầu: “Không sao.”
Dáng vẻ áy náy của cô lại khiến anh bực bội khó hiểu. Ngôn Tố nhìn vết máu
đã khô trên quần áo cô, bứt rứt thu hồi ánh mắt: “Là tôi không tốt, tôi
vốn nên đưa cô đến bệnh viện khám trước,”
Nhưng anh nhất định
phải ngăn chặn vụ thứ hai, có điều đàn tỳ bà và ốc anh vũ kia khiến anh
không yên lòng để Chân Ái đi một mình.
Chân Ái không ngờ anh sẽ
nói vậy, trấn an anh: “Tôi biết tình trạng sức khoẻ của mình, không sao
đâu. Trong trường đều là sinh viên, không thể khiến họ bị nguy hiểm nữa. Chúng ta lập tức đến đó đi.”
“Ừ, tôi nhất định giải quyết tên khốn kia bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đưa cô đi bệnh viện.”
Phòng thí nghiệm Vật lí cá nhân số hai của Jason nằm dưới tầng hầm một khu
thí nghiệm. Lúc Chân Ái và Ngôn Tố đến, cảnh sát đang sơ tán sinh viên
trong toà nhà. Do mấy giờ trước từng xảy ra vụ nổ, nên các sinh viên đều trật tự ra ngoài, gương mặt mọi người đều lộ rõ vẻ hoang mang.
Ngôn Tố đi lên bậc thang, nhớ ra gì đó, bước chân khựng lại, quay người đặt
tay lên vai Chân Ái, nhìn thẳng vào cô. Mắt anh trong veo như bầu trời,
hứa hẹn: “Tôi sẽ trở lại ngay, cô ở đây trờ tôi.”
Lòng Chân Ái bỗng trĩu nặng, trong nháy mắt như rơi vào nỗi đau đớn tột cùng, hít thở không thông.
Ôi, sao giống thế! Anh trai cũng từng nói với cô như vậy, sau đó không còn
trở lại nữa. Câu nói này lá câu nói cuối cùng mà anh nói với cô.
Cô phần nào lộ vẻ ủ rũ nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh, thế giới
tinh khiết đến thế chỉ có một mình cô. Bỗnh nhiên tâm trạng cô sa sút,
không khỏi đau buồn nói: “Tôi nhất định phải đi.” Ngập ngừng rồi lại
nói: “Người nói lời này đều là kẻ bịp bợm, bất kể tôi chờ bao lâu cũng
không trở lại.”
Đáy lòng Ngôn Tố vụt qua cảm giác đau nhói khó
hiểu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chân Ái hiện ra vẻ mặt xót xa và bất lực như vậy, không cần nghĩ cũng biết câu nói vừa nãy sai rôi, nhất định đã chạm vào vết thương trong quá khứ của cô.
Anh siết chặt
lòng bàn tay, nắm thật chặt bả vai cô, cúi người xuống, nhìn đăm đăm vào cô, giọng nói gần như cầu xin niềm tin của cô: “Tôi cam đoan, tôi sẽ
không sao.”
Nhưng cô bướng bỉnh đến mức gần như cố tình gây rối, hệt như đứa trẻ không hiểu lý lẽ, :Anh gạt người.”
Ngôn Tố sửng sốt, giờ phút này hành động của Chân Ái hoàn toàn vượt khỏi
phạm vi của bất kì nghành học nào anh am hiểu, cũng hoàn toàn vượt khỏi
phạm vi năng lực xử lí của anh.
Lần đầu tiên anh cảm thấy luống
cuống tay chân, lần đầu tiên không biết ứng đối như thể nào. Anh hơi cau mày, vẻ mặt khó lường. Thế mà cô không hề sợ hãi, hiên nganh khiêu
chiến ánh mắt nghiếm ngẫm của anh. Giằng co trong giây lát, nhìn đôi mắt đen trong và đôi môi hơi nhếch lên của cô, anh bất chợt mềm lòng.
Anh gần như khẽ thở dài không biết làm sao, giữ lấy bả vai gầy gò của cô, khẽ nói: “Đi thôi.”
Xuống tầng hầm, cảnh sát Blake xem chừng rất áp lực nói với Ngôn Tố: “Gã dùng tất cả thuốc nổ, chuyên gia gỡ bom ước lượng có thể nổ cả tòa nhà.”
Ngôn Tố không tiếp lời. Rẽ qua bảy, tám khúc ngoặt đi vào phòng thí nghiệm,
thấy giáo sư Lợi ở trấn, trên người trói vài chục đến cả trăm ống thép
thuốc nổ, trước ngực là một chiếc hộp lớn, mở ra một lỗ nhỏ, đồng hồ đếm ngược hiên 00: 14: 59
Mấy chuyên gia gỡ bom đang căng thẳng đối
phó với quả bom trên ngực giáo sư, còn kẻ đầu sỏ Jason đang bị còng tay
đứng một bên, trên mặt là nụ cười nhạt.
Nhóm cảnh sát phòng chống cháy nổ đang lắp đặt tường chống lửa, lỡ như xảy ra sự cố, bức tường có thể giảm bớt sức phá hoại của vụ nổ đối với tòa nhà vàcảnh vật xung
quanh. Một bộ phận cảnh sát đang dọn dẹp các chất hóa học, vật lý và các dụng cụ máy móc chế tạo thuốc nổ, còn một bộ phận khác thì lắp đặt màn
hình theo dõi. Mười mấy người đang bận rộn trong không gian chất hẹp,
không ai phát ra tiếng động dư thừa.
Chân Ái liếc nhìn Jason,
không giống với tưởng tượng của cô, người đàn ông này rất thanh tú, thậm trí ôn hòa. Gã đang mỉm cười nhìn màm hình giám sát trong phòng thí
nghiệm. Đó là đài thông tin đầu cuối có thể theo dõi khắp mọi nơi trong
sân trường, vốn đưa hình sân trường nhưng trong nháy mắt chuyển thành
đoạn phim tự quay. Trong đoạn phim, giáo sư Lợi run rẩy van xin: “Rất
nhiều ý tưởng trên phương diện điện tử vật lý của Enrique Jason thực ra
rất chính xác, khả thi. Không phải cấp tiến mà là vượt thời đại. Là tôi
ganh tị cậu ta vượt qua tôi. Là tôi ăn cắp một phần nghiên cứu của cậu
ta.” Trong đoạn phim giáo sư nhìn lên phía trên góc trái một cái, hơi
run rẩy, lập tức đổi từ ngườiữ: “Không, rất nhiều, rất nhiều ý tưởng và
luận văn. Còn, còn lấy một phát minh của cậu ta xin bản quyền sáng chế…”
Chân Ái kinh ngạc, đây chính là ân oán giữa giáo sư Lợi và Jason. Ân sư
ngưỡng mộ nhiều năm lại lợi dụng cướp đi học thuật và bản quyền sáng chế của gã, cuối cùng còn vứt bỏ gã ư?
Đang suy nghĩ thì đoạn phim
đột ngột dừng lại. Màn hình nhằng nhịt nhiễu loạn. Ngôn Tố mặt vô cảm
buông đầu giắc cắm vừa rút xuống, nhưng không phải tivi mà là một thiết
bị trong phòng thí nghiệm.
Anh sờ chiếc máy hình dáng không lớn
kia lẩm bẩm: “Điều khiển từ xa? Thật là thấp kém. Đối thủ như vậy bao
giờ cũng khiến tôi cảm thấy nhàm chán.”
Nụ cười trên mặt Jason hoàn toàn biến mất, dần dần lộ vẻ u ám.
Ngôn Tố không nhìn gã, nói với Blake: “Nói với người phát thanh trong
trường, giáo sư Lợi bị người khác uy hiếp, độ tin cậy của thông tin sẽ
giảm mạnh.”
Blake sửng sốt, hiểu ra ngay, lập tức gọi người đi
báo. Chân Ái cũng nhìn ra, Ngôn Tố cố ý kích động Jason. Sắc mặt gã thay đổi phần nào, vô cùng tò mò nhìn chằm chằm Ngôn Tố. Nhưng Ngôn Tố vẫn
không nhìn gã mà nghiêm túc lật xem sổ ghi chép và bản nháp của gã trong phòng thí nghiệm.
Tường chống lửa đã dựng xong, chuyên gia gỡ bom vẫn đang chăm chú làm việc.
Lúc còn mười một phút là phát nổ, Blake tuyên bố để lại một chuyên gia gỡ
bom, số cảnh sát còn lại rút lui khỏi tầng hầm, quan sát tình hình thông qua điện thoại ghi hình. Sau khi mọi người lên mặt đất, vô số ánh mắt
nhìn vào màn hình. Hai đầu đều im lặng. Dù giáo sư Lợi thật sự có tội
lỗi như Jason lên án hay không, người bình thường cũng không thể an ổn
nhìn một người sống bị nổ thành bụi phấn.
Chân Ái nhìn chuyên gia gỡ bom bình tĩnh yên lặng và giáo sư Lợi mồ hôi chảy ròng ròng trong
màn hình, cũng không khỏi dần thấp thỏm, nắm chặt bàn tay.
Thời
gian trôi qua từng giây từng phút, rốt cuộc chuyên gia gỡ bom đã tháo
được hai phần ba miếng sắt tình giờ. Lúc mọi người vừa định thở phào nhẹ nhõm thì chuyên gia gỡ bom mặc bộ đồ phòng hộ dày cộm tránh ra, trên
màn hình xuất hiện một bảng mật ma bàn phím số.
Anh ta bình tĩnh, ngắn gọn nói: “Mật mã. Sáu chữ số. Một lần cơ hội.”
Ngoài dự liệu của Chân Ái, đây là một tiếng nói vô cùng trẻ trung, nghe ra
hắn xấp xỉ tuổi Ngôn Tố. Rất hiếm thấy trong số chuyên gia gỡ bom.
Blake lập tức nhìn về phía Jason: “Nói mật mã đi, chúng tôi hứa sẽ xin giảm hình phạt giúp anh.”
Jason điềm nhiên nhún vai, rõ ràng không quan tâm. Có mấy cảnh sát suýt chút
nữa xông đến đánh gã nhưng bị người khác cản lại. Tất cả đều có phần
nóng nảy. Con số đỏ chót trên đồng hồ trôi đi kích thích thần kinh mỗi
người.
Jason cười điềm nhiên như không, vẻ mặt kiên định và điên cuồng chờ đợi sự huỷ diệt.
Từ đầu đén cuối Ngôn Tố đều ẩn trong góc, lẳng lặng quan sát. Anh nhìn
thấy lúc chuyên gia gỡ bom nói “sáu chư số” thì đáy mắt Jason loé lên vẻ cuồng vọng.
Hiện trường rối loạn vô cùng. Tiếng nói của Ngôn Tố vang lên làm an lòng mọi người: “Không phải chữ số, là chữ cái.”
Lúc nói lời này, anh vẫn bình tĩnh nhìn Jason, bắt lấy từng biến chuyển cảm xúc trên mặt gã. Jason vô cùng sửng sốt, lúc này mới phát hiện chàng
trai trẻ tuổi vừa nãy khinh thường tác phẩm của gã vẫn còn ở hiện
trường. Vẻ hoảng loạn của gã không qua được mắt Ngôn Tố: “Có vẻ là bàn
phím số, nhưng thế này hình như quá đơn giản. Với chỉ số thông minh và
sự kiêu ngạo của anh, ắt hắn chẳng cảm thấy bõ bèn gì. Cho nên là chữ
cái.”
Gã im lặng, nhưng điều thật sự không khiến anh xác định
chính là cảm xúc của Jason. Phân tích góc độ tâm lý, như vậy thường có
thể khiến người bị phân tích phản cảm cực kì. Quả nhiên Jason nheo mắt
lại, im lặng và quái gở nhìn anh chằm chằm.
Ngôn Tố càng lạnh
nhật bình tĩnh, như cư xử với đối thủ không đáng nhắc đến: “Là từ đơn gì nhỉ? Danh từ Vật lý, hoa cỏ cây cối, địa điểm con người, dụng cụ xe
hơi,…”
Anh tỉ mỉ nhìn mỗi phản ứng rất nhỏ của Jason, khoanh vùng được phạm vi.
“Tên ngưòi.”
Cả khuôn mặt Jason bỗng trổư lên căng thẳng, Ngôn Tố khinh thường cười một tiếng, giọng diệu bình thản: “Anh cho rằng bản thân là một nhà khoa học vĩ đại, dĩ nhiên không dùng tên người bình thường. Anh và giáo sư Lợi
không có xích mích cá nhân, đó cũng không phải người quen của các anh.
Doanh nhân giới Vật lý ư? Có rất nhiều. Tìm được từ đâu? À, đúng rồi.
Vừa rồi anhthu đoạn phim kia cho giáo sư Lợi, là anh bảo ông ta nói. Đây là động thái tâm lí của anh, ngẫm nghĩ cẩn thận, hình như tôi nghe được vài từ khoá rất thú vị… Phát minh, cấp tiến, vượt thời đại, ghen tị, ăn cắp, bản quyền. Nghĩ như vậy, chỉ có một người.”
Mặt Jason trắng dần trắng dần.
“Trong mắt anh, cả đời người này có hơn hai nghìn phát minh, hơn một nghìn bản quyền sáng chế. Phát minh và sáng tạo của ông ấy đã làm thay đổi tiến
trình của thời đại. Ông ấy nhỏ mọn, ghen tị, ông ấy nhận hết phát minh
sáng tạo của nhân viên làm việc trong phòng thí nghiệm là của mình, mang tên mình.” Ngôn Tố thản nhiên tuyên bố: “Ông ấy chình là nhà phát minh
vĩ đại nhất thế kỉ trước, Edison, Edíon đúng sáu chữ.”
Jason hơi trợn to mắt, lạnh mặt, không thể tin nhìn chằm chằm Ngôn Tố, hai tay cũng bất giác cử động.
Ngôn Tố nhìn gã hồi lâu, chợt nhếch khoé môi: “Rất đáng tiếc, vẫn không phải Edíon.”
Thân thể Jason khẽ run, siết chặt nắm đấm.
“Edíon không thể mang đến sự đồng cảm trong anh. Người thật sự tạo cho anh cảm giác đồng cảm có thiên tư lỗi lạc, vượt xa thời đại, cấp tiến lại dũng
cảm, có vô số phát minh được ghi lại nhưng chưa từng được đãi ngộ và đáh giá công chính trong lịch sử. Lúc câu nói Dòng điện một chiều là tương
lai của khoa học của Edíon nổi tiêng thế giới, ông ấy đã phát minh ra
dòng điện xoay chiều và vứt bỏ quyền sáng chế, hiến tặng miễn phí cho
toàn bộ nhân loại. Trong mắt anh, ông ấy có vô số sáng tạo mà sau khi
ông ấy chết thế tục mới kinh hãi. Ông ấy vất vả cả đời, thất bại sầu
não, liên tiếp bị người cùng nghành, nhất là Edíon gạt bỏ và chèn ép.
Anh cho rằng đây chính là hình ảnh của anh, cho nên anh nhất định sẽ đặt mật mã là mmột nhà phát minh Vật lý lhác cùng thời với Edíon, một thiên tài bị Edíon ghen tị và chèn ép không ai biết đến – Tesla.”
Anh
dứt lời, xung quanh im ắng. Trong một phút ngắn ngủi anh đã dễ dàng vạch trần nỗi lòng của Jason, như thể rút tơ bóc vỏ. Đôi mắt Jason hoàn toàn u ám, trừng thẳng vào Ngôn Tố. Ngôn Tố không hề nao núng, trước sau vẫn lạnh nhạt.
Blake hoảng loan: “Nhưng Tesla, Tesla chỉ có năm chữ cái.”
Ngôn Tố cười nhạt: “Tesla là họ, anh Jason cho rằng Tesla là thần tượng của
mình, đương nhiên anh ta sẽ tự phụ lại thân thiết gọi tên ông ấy –
Nikola, Nikola Tesla. Nikola đổi trên bàn phím là 645652.”
Ngôn
Tố nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Jason, bình tĩnh nói: “Anh Jason, Tesla là
một thiên tài bị lãng quên. Còn anh, rất đáng tiếc anh chắc chắn là một
tên tội phạm không đáng nhắc đến.”
Bên kia màn hình, nhân viên gỡ bom đồng bộ nhập mật mã, khoảnh khắc nhấn nút xác nhận, tim của nhóm
cảnh sát đều ngừng đập. Kết quả không nổ, khoá mật mã an toàn mở ra.”
Chân Ái thở phào nhẹ nhõm, gió xuân thổi nhè nhẹ, lòng bàn tay thoáng lạnh.
Úc này cô mới phát hiện trong lúc vô thức cơ thể đã đổ mồ hôi. Trong
nháy mắt, đầu óc vì khẩn trương chợt được thả lỏng nên hơi choáng váng,
nhưng có một ý nghĩ rõ ràng: Ngôn Tố, anh ấy thật sự là một thiên tài!
Cô nhìn về phía anh, chỉ thấy được gương mặt nghiêng anh tuấn, nghiêm túc và chú tâm nhìm chằm chằm màn hình.
Chuyên gia gỡ bom cắt luôn dây còn lại. Trải qua giườ phút căng thẳng vừa rồi, nhóm cảnh sát đều thả lỏng trong phút chốc. Nhưng Ngôn Tố không hề thư
giãn, anh nhìn màn hình, dáng vẻ đăm chiêu. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt
của cô, đôi mắt như xuất thần của anh bỗng sáng trong trở lại, từ từ
quay đầu nhìn cô.
Trái tim Chân Áigiật thót, không biết nên nói gì. Khuôn mặt vốn vì vụ án mà trang nghiêm của anh dịu đi phần nào,
nói: “Đợi chút nữa, xong ngay thôi.”
Lúc này Chân Ái mới nhớ đến vừa rồi anh nói muốn đưa cô đi bệnh viện, cô khẽ mỉm cười tỏ vẻ không vội.
Jason hoàn toàn sụp đổ, không còn dáng vẻ thờ ơ bình tĩnh như khi nãy, nhìn
Ngôn Tố như nhìn khắc tinh trong số mệnh của gã, ngây người hồi lâu rồi
mới nói: “Tôi nhận thua tôi sẽ phối hợp với cảnh sát, tôi yêu cầu giảm
án.”
Cảnh sát Blake phẫn nộ trừng gã: “Muộn rồi.”
Jason
tuyệt vọng nhìn về phía Ngôn Tố. Anh không nhanh chóng kết luận như
Blake, lại nhìn chằm chằm về phía màn hình lấn nữa, đồng hồ trên bom
hiển thị là 00: 03: 43.
Bên kia chuyên gia gỡ bom dừng lại, điềm tĩnh nói; “Sợi cuối cùng, dây đen, hay dây trắng?”
Yên lặng như tờ. Nhóm cảnh sát từ hy vọng lại đột ngột rơi xuống đêm đen.
Giờ cảnh sát Blake mới hiểu được hàm nghĩa câu nói vừa rồi của Jason,
anh ta không vui lắm, âm u nhìn về phía gã, vô cùng miễn cưỡng nói: “Anh nói đi.”
Jason bắt được phao cứu sing, vội vàng nói: “Sợi trắng. Cắt soịư trắng sẽ không sao. Tôi thích màu trắng, màu trắng cũng có thể đại diện cho tôi.”
Chân Ái đứng bên, sắc mặt tái đi. Vấn đề
giống nhau thế nhưng cô lại gặp lần nữa. Dây nổ từ trước đến nay đều là
màu đỏ màu xanh, đâu có màu trắng màu đen chứ? Ngoai trừ lần đó, ngoại
trừ lần coo gặp phải. Nhưng bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng tương tự
lần nữa, lẽ nào là trùng hợp sao?
Chuyên gia gỡ bom bình tĩnh chờ đợi đáp án cuối cung: “Quyết định?”
Blake nhìn Jason: “Anh xác nhận là sợi ttrắng? Đừng có giả vờ với tôi.”
Sắc mặt Chân Ái không tốt lắm, nhìn về phía Ngôn Tố, cô bỗng nhiên có niềm
tin trước đây chưa từng có, anh nhất định có thể nhìn ra Jason có nói
dối hay không.
Hai tay Ngôn Tố cho vào túi, mím môi, điềm tĩnh nhìn Jason, đang suy đoán nỗi lòng.
Jason không nhìn màn hình mà nhìn Ngôn Tố đầy thâm ý, nhếch môi nở nụ cười khiêu khích lại hợm hĩnh.
Lúc này, bên kia màn hình giáo sư Lợi cất tiếng, nói ra câu khiến mọi người chấn động, bao gôm cả Jason,
“Cậu bế, đưa kéo cho tôi nào.”
Giáo sư Lợi nước mắt giàn giụa: “Quốc gia bồi dưỡng một chuyên gia gỡ bom
phải mất mấy triệu đô, cha mẹ cậu nuôi dưỡng cậu phải dốc biết bao tình
cảm và tâm huyết. Cậu bé, dùng kỹ thuật chuyên nghiệp của cậu vào nơi
cậu cần dùng. Hôm nay, cậu đã làm rất tốt, đừng để sinh mệnh trẻ tuổi
của cậu lãng phí ở chỗ tôi. Cậu bé, đưa kéo cho tôi.”
Gió xuân
xào xạc thổi qua mặt đất, lạnh thấu xương. Trong màn hình, bóng dáng
chuyên gia gỡ bom khựng lại một giây, nhưng không xoay người, tiếng nói
của anh ngây ngô mà trầm khàn: “Người lính không thể lùi bước thưa ông.”
Một câu nói như vậy khiến Chân Ái bên này màn hình rưng rưng nước mắt.
Cảnh sát Blake cau mày, một lúc lâu khẽ nói một câu: “Nếu quả thật phát nổ, chúng ta không thể liên lụy một gia đình khác.”
Chân Ái nghe thấy anh ta không nói một người khác mà là một gia đình khác.
Bởi vì bi lịch từ trước đến nay đều liên kết thành hàng, vỡ tan cả gia
đình.
Anh ta cất cao giọng hạ lệnh: “Morgan, lập tức rút lui. Đây là mệnh lệnh của thượng cấp.”
Nguyên tắc cao nhất của người lính là tuân thủ mệnh lệnh, không được cãi lời.
Cuối cùng chuyên gia gỡ bom đưa kéo cho giáo sư lợi, lui ra ngoài. Thời
gian trôi qua từng chút, đồng hồ trên quả bom hiển thị con số 00: 03:
16.
Ngôn Tố thoáng nheo mắt, tốc độ nói đột nhiên nhanh gấp ba:
“Tính cách của anh tự đại lại không cho phép bị chất vấn. Ngay từ lúc
đầu tôi đã dùng đủ hành động kích thích anh. Trong tiềm thức, anh xem
tôi là đối thủ, chủ động nói sợi trắng là nói cho tôi nghe. Đối với anh
mà nói, vào ngục giam mấy chục năm không bằng tạo ra một vụ nổ long trời lở đất. Dù sao, đây có thể là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ cuối cùng
trong cuộc đời anh. Lòng tự ái và niềm kiêu ngạo của anh không cho phép
anh kết cục vào tù, mà cá tình cầu toàn và kích động của anh sai khiến
anh gấp rút nhìn nó huỷ diệt tất cả. Cho nên anh nhất định sẽ gạt tôi.”
Jason không nhúc nhích, bất cứ bộ phận nào trên cơ thể bao gồm cả lông mi,
tròng mắt, ngón tay đều không có động tĩnh. Gã đã sớm nhận ra người này
không đơn giản, taqam tình của gã chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt của anh. Cho nên giờ phút này, gã căng thẳng đến mức đầu óc đều ngưng
chuyển động.
Chân Ái lo lắng chưa từng có, như thể đấu tranh nội tam. Cô nắm chặt quả đấm, môi mím lại đến mức trắng bệch.
Blake ra lệnh về phía ống kính: “Đó là màu đen…”
“Chờ một chút.” Chân Ái đột nhiên mất khống chế kêu lên một tiếng, nói xong
lại ngây dại. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô, cô mới phát hiện
mình đã luống cuống.
Cô luống cuống nhìn về phía Ngôn Tố, nhưng
chạm phải đôi mắt thờ ơ lại loé lên một ý cười của anh. Cô không nhìn
lầm, anh đang cười. Như thể nếu cô không kêu lên câu kia, anh sẽ ngăn
cản vậy.
Ngôn Tố dời ánh mắt, nhìn về phía Jason. Khoảnh khắc
Chân Ái kêu lên khi nãy, mi tâm của Jason thoáng động, rất nhỏ nhưng
không thoát khỏi tầm mắt Ngôn Tố. Như thể lời nói của Blake khiến gã
bước vào giây phút đếm ngược chào mừng, mà Chân Ái đã dập tắt pháo hoa
ngày lễ.
Anh nói: “Xin lối, tôi vẫn chưa nói hết lời. Anh rất
thông minh, đoán được tôi sẽ nghi ngờ anh gạt tôi, đoán được tôi sẽ lựa
chọn kết quả ngược lại. Cho nên lời anh nói là đáp án chính xác. Dùng
đáp án chính xác gạt tôi khởi động vụ nổ, đây mới là thứ hoàn mĩ nhất.”
Nụ cười nơi khóe môi Ngôn Tố mang theo khí thế bừng bừng, “Màu trắng.”
Sợi dây màu trắng. Mặt Jason hoàn toàn trắng bệch. Trong màn hình, hai tay
giáo sư Lợi run cầm cập, lặng lẽ cầu chúa phù hộ, cây kéo đặt lên sợi
dây trắng, nhắm mắt lại, cắt bỏ.
Đống hồ tắt ngúm. Mọi người như
trút được gánh nặng! Tất cả lau mồ hôi trên trán, thở phào, vui mừng
chúc phúc lẫn nhau. Chuyên gia gỡ bom trở lại xử lí nốt số bom còn lại.
Nhóm cảnh sát định đi qua chúc mừng, bắt tay Ngôn Tố, thế nhưng anh lại lạnh mặt, lùi ra sau rất xa: “Môi trường nuôi cấy vi khuẩn đừng đến gần
tôi.”
Jason bị giải đi, lúc bước ngang qua Ngôn Tố, không thể tin được nhìn anh: “Làm sao anh… anh là ai?”
Ngôn Tố không trả lời trực tiếp: “Màu trắng là đáp án chính xác, vì sao anh cho rằng bản thân là ánh sáng soi đường sao?”
Jason vô cùng sửng sốt, gã đã bị anh phân tích đến mức tơi bời.
Ngôn Tố thở dài; “Nhưng mà nó đã bị cắt đứt rồi.”
Jason như bị sét đánh, tiếp theo cười khổ: “Trên đời này chưa từng có ai hiểu tôi như vậy, có lẽ vốn có thể làm bạn.”
“Tôi không làm bạn với kẻ giết người.” Ngôn Tố rất lạnh nhạt và xa cách. “Vả lại, tôi không hiểu anh, tôi chỉ đang suy luận thôi.”
Jason lạc hồn mất vía bị đưa đi.
Chân Ái cốn định hỏi Jason nghĩ sao khi dùng dây trắng đen thay thế dây đỏ
xanh nhưng không có cơ hội đến gần. Trên đường đến bãi đỗ xe, cô nghĩ
đến cuộc đối thoại giữa Ngôn Tố và Jason, nổi máu muốn đùa nghịch, sán
đến cố ý trêu trọc anh: “Jason nói anh hiểu gã đấy!”
Ngôn Tố tái mặt: “Hiểu là một từ chứa sắc thái tình cảm. Không được dùng bậy bạ.”
“Vậy người anh hiểu chắc hẳn rất ít.”
Ngôn Tố nghĩ ngợi: “Ừ, rất ít.”
Chân Ái nhìn hoa trên bãi cỏ, khẽ hỏi: “Vậy… anh có hiểu tôi không?”
Tim cô đập thình thịch, nói xong liền quay đầu đi không nhìn anh, giả vờ
thưởng thức phong cảnh bên đường, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Mắt Ngôn Tố chợt loé sáng, liếc nhìn cô.
Cô quay đầu nhìn bâng quơ, trên mái tóc dài buông xoã còn dính bụi bặm và
vết máu. Anh không cảm thấy dơ bẩn, ngược lại có sự xúc động khó hiểu
muốn phủi đi vết bẩn giúp cô.
Anh rời mắt, nhìn con đường phía trước, thản nhiên nói: “Không hiểu lắm… Nhưng rất muốn hiểu.”
Anh nói xong, nhưng cô không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhangg đi về phía
trước. Lúc đó cây hai bên đường đều đã nhú mầm non. Gió xuân thổi nhè
nhẹ, dưới từng điểm màu xanh non tinh mịn, cô tóc đen áo trắng, bàn tay
nhỏ bé chắp sau lưng, kiêu ngạo ngẩng đầu. Ngôn Tố nhìn từ phía sau,
bỗng nhiên cuíi đầu cười một tiếng. Không biết tại sao, hôm nay tâm
trạng rất tốt…
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Ngôn Tố nhận được một cuộc điện thoại, vì quên mang tai nghe bluetooth, mà luật giao
thông quy định lái xe không thể cầm điện thoại di động nói chuyện, người nào đó cố chấp tuân thủ luật lệ giao thông nên quyết định mở loa ngoài. Ngôn Tố còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã nghiêm khắc và hơi
khiển trách cất lởi: “Hôm nay cậu làm gì?”
Giọng nói cáu kỉnh như vậy doạ Chân Ái giật thót, có người dám nói vậy với Ngôn Tố ư? Phản ứng đầu tiên cô cho rằng đó là ba của Ngôn Tố, nhưng người này nói tiếng
Anh. Cô cẩn thận ló đầu nhìn, trên màn hình hiển thị “Giáo sư Hill”. Cô
chưa từng nghe nhắc đến.
Nhưng phản ứng tiếp theo của Ngôn Tố càng doạ Chân Ái giật mình. Anh chú tâm lái xe, vẻ mặt bình rất tĩnh, nói: “Em sai rồi.”
Trong điện thoại, giọng giáo sư Hill dịu đi một chút, nhưng rõ ràng vẫn còn rất thịnh nộ: “Sai chỗ nào?”
“Vụ nổ của Đại học Columbia em không nên tự tiện làm miêu tả tâm lí cho kẻ
đánh bom.” Tiếng nói thong thả chẳng còn chút kiêu căng của thường ngày.
Chân Ái ngồi cứng đơ trên ghế lái phụ, suy đoán rằng giáo sư Hill là thầy
của Ngôn Tố. Hic, xem chuyện giáo sư mắng học sinh khó xử quá đi mất.
Nhưng khi cô len lén liếc nhìn Ngôn Tố qua kính chiếu hậu, trông anh
chẳng hề bất mãn hay ngại ngùng, ngược lại vẻ mặt rất thành khẩn: “Em
sai ở chỗ quá mức khoếch đại tác dụng tâm lý học trong điều tra tội
phạm. Dưới tình huống chưa có bất cứ đầu mối dư thừa nào, em đã hoàn
toàn dựa vào tâm lý học tội phạm. Mà còn, trước khi tổ phân tích hành
động FBI đến thì em đã tự phác hoạ, không tham khảo hoặc trao đổi với
bất kì ai. Việc này rất nguy hiểm lại không khoa học.”
Anh xin
lỗi thành tâm thành ý như vậy, nhưng giáo sư Hill càng nổi cơn thịnh nộ, gần như hà khắc khiển trách: “Biết rõ còn cố phạm phải. Tôi thấy cậu
hưởng thụ tiếng vỗ tay quá nhiều, kiêu căng tự mãn, càng học càng thụt
lùi.”
Ngôn Tố đỏ mặt. Anh im lặng một lúc lâu mới nói: “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối…”
Lời còn chưa dứt thì giáo sư Hill đã lập tức cúp máy. Ngôn Tố bình tĩnh lái xe, môi khẽ mím lại. Chân Ái chưa từng thấy anh đỏ mặt vì thẹn, thoáng
chốc ngượng ngùng đến độn thổ, hận không thể nhảy xuống xe để lại không
gian này cho một mình anh. Trời ạ, vừa rồi cô nên giả bộ ngủ. Sau lại đi nghe cuộc điện thoại khó xử chết người này chứ.
Mười mấy phút
tiếp theo, trong xe yên lặng như tờ. Gương mặt anh vẫn căng thẳng như
đang rất nghiêm túc lái xe, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hơn bình thường. Anh lẳng lặng nổi giận, như là giận chình mình.
Chân Ái vốn định không lên tiếng, nhưng đợi mười mấy phút, cảm thấy anh đã
nguối ngoai phần nào, lại cảm thấy vừa rồi giáo sư Hill trách mắng anh
như vậy, anh ngoan ngoãn chấp nhận thì thật ấm ức thay anh. Cô muốn an
ủi anh, liền nhỏ giọng nói: “Nhờ anh mới bắt được Jason, ngăn chặn được
vụ nổ thứ hai mà.”
“Có 10% may mắn.” Ngôn Tố bình tĩnh tiếp lời.
“Hử?”
“Vụ án hôm nay thiên thời địa lợi nhân hoà, phá án vô cùng thuận lợi. Như
vậy có lẽ tôi sẽ không nghĩ đến sai lầm phạm phải hôm nay . Điều này rất nguy hiểm.”
“Sai lầm? Ý của anh là…” Chân Ái nhớ đến cuộc nói
chuyện vừa rồi của anh và giáo sư Hill, tự nhiên bật thốt lên: “Không
chờ tổ phân tích hành động FBI đến, quá mức lệ thuộc vào tâm lý tội
pham?”
Cô nói xong mới cảm thấy đường đột.
“Năng lực
khái quát không tệ.” Anh không thèm để ý lại còn tâm tư nói đùa. “May mà giáo sư Hill mắng tôi một trận, nếu không tôi sẽ vô thức hình thành
thói quen này, về sau sẽ hại chết tôi, hại chết người khác.”
Trái tm Chân Ái thoáng chấn động. Trải qua cuộc trách mắng không nể tình vừa rồi, cảm xúc của anh đối với giáo sư Hill là hoàn toàn cảm kích ư? Tấm
lòng anh khoáng đạt biết chừng nào.
Cô rất muốn hoà mình vào, nhỏ giọng nói: “Có thể nói cho tôi nghe về hai sai lầm này không?”
Vẻ mặt Ngôn Tố hơi giãn ra nói: “Điều thứ nhất, khi miêu tả hiện trường,
tôi đã nói giữ lại quyền lợi một hai điều sai lầm. Nếu như lúc đó có đội chuyên nghiệp hoàn chỉnh, các đội viên có thể bổ sung sửa chữa cho
nhau. Thông tin không hoàn thiện rất có thể làm chậm trễ thời gian hoặc
bắt nhầm người. Dù sau đó Jason hoàn toàn phù hợp với miêu tả cửa tôi,
nhưng chúng ta không thể không thông qua tính chính xác của kết quả quá
trình nghiệm chứng, hôm nay quả thật tôi đã kích động. Điều thứ hai, tôi quá lệ thuộc vào tâm lý tội phạm và miêu tả hành động.”
Chân Ái khó hiểu: “Nhưng tôi cảm thấy rất thần kỳ, rất chính xác mà.”
Anh nói ngắn gọn: “Ở xã hội hiện tại, rất nhiều người vô hại bình thường
cũng sẽ xuất hiện tâm lý khác thươìng, hoặc hành động dị thường.”
Chân Ái sửng sốt, lúc này mới phát hiện chỗ có vấn đề. Lúc đó nghe thấy miêu tả của Ngôn Tố, cô nghĩ đến anh trai mình. Thật ra nghĩ lại cẩn thận,
bản thân cô cũng thế. Nhưng liệu cô có trả thù xã hội, nổ tung người vô
tội không? Cô không biết.
“Mô tả tâm lý chỉ có thể thu nhỏ phạm
vi, không thể xác định tôi phạm. Trong quá trình tổ phân tích tâm lý
hành động phác hoạ thực tế cũng phải căn cứ vào pháp y, pháp chứng, các
thông tin điều tra để sửa đổi miêu tả hết lần này đến lần khác. Chưa
từng có vụ án một lần là xong. Tổ phân tích hành động FBI yêu cầu đối
với tổ viên mới vào nghề là phải có kinh nghiệm công việc trên muời năm. Cô cũng biết FBI rất cẩn thận đối với chuyên ngành thần kì này.” Ngôn
Tố thẳng thắn nói, sắc dỏ trên mặt dịu đi phần nào, nhưng vẫn nhuộm một
chút xấu hổ tự trách: “Giáo sư Hill thường nói với tôi, trong lĩnh vực
bắt tội phạm chưa có một ngành thần kỳ đơn độc nào, cũng không có một
khắc tinh, tội phạm nào giống như thần. Đa số là cố gắng chug của tất
cả. Ông ấy nói đúng, nhưng hôm nay tôi đã quên mất.”
Chân Ái nghe đến đây, hít vào một hơi thật sâu, nhớ đến lời mẹ nói: “Thời đại nhiều
anh hùng thì nhiều rối loạn. May là luôn có những ngưòi không vụ lợi cho nên thế giới mới không có nhiều anh hùng như vậy, mà cũng không có
nhiều oan ức đến thế.”
“Tôi cũng không biết hôm nay tôi làm sao nữa.” Anh cười một tiếng tự giễu, không nói lời nào nữa.
Tim Chân Ái đập thình thịch loạn nhịp. Cô nghiêng đầu nhìn sang, ngắm phong cảnh lướt qua ngoài của sổ, mặt đỏ ửng. Là bởi vì, chính là lời hứa anh dành cho cô kia sao?
Bệnh viện kiểm tra cho thấy Chân Ái không
có gì đáng ngại, chỉ là vành tai có vết thương ngoài da rất nhỏ, bôi
thuốc một chút là được. Ngôn Tố cũng có căn hộ tại khu Manhattan, New
York, Owen và Chân Ái không ở khách sạn mà ở nhà anh.
Sau khi
Chân Ái về nhà sửa soạn lại một lượt đã hơn mười giờ tối, Owen vẫn chưa
trở về, chỉ còn một mình Ngôn Tố ở đấy. Anh vừa tắm xong, tóc còn ấm,
thay chiếc áo thun và quần vải dài màu trắng, đang ngồi đọc sách dưới
đèn bàn.
Chân Ái rót hai cốc nước, để một cốc bên cạnh anh, còn
mình cầm một cốc, ngồi lọt thỏm trong chiếc sòa đối diện anh, chậm chạp
uống.
Ngôn Tố liếc nhìn cốc thuỷ tinh trên bàn, rồi cụp mắt tiếp tục đọc sách, thuận miệng hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
“Quen ngủ muộn rồi, không ngủ được.”
Ngôn Tố không nói lời nào, tâm tư lại trở về trang sách.
Chân Ái hỏi: “Mấy ngày qua không thấy Owen đâu cả. Anh ta đang bận gì thế?”
Ngôn Tố không trả lời. Owen nói muốn điều tra quá khứ của Chân Ái. Hôm đó
lúc anh ấy nói với Ngôn Tố chuyện này, đầu tiên Ngôn Tố khinh thường đạo đức nghề nghiệp của Owen, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc tình thành công của chuyến đi này. Dù sao, mức độ bí mật của tài liệu nhân chứng rất
cao. Nhưng thật ra anh cũng hơi tò mò. chẳng hạn như hôm nay đã xảy ra
vài việc bất thường. Ốc anh vũ của người thần bí, dây trắng dây đen theo lời Chân Ái.
Chân Ái thấy Ngôn Tố vùi đầu không nói, cho rằng
mình đã quấy rầy anh đọc sách, vừa định đứng dậy rời đi thì Ngôn Tố
ngẩng đầu, “Có một việc tôi rất hiếu kỳ.”
Nghe người luôn điềm tĩnh như anh nói ra từ “hiếu kỳ” này quả thật hiếm có.
“Chuyện gì thế?”
Dưới ánh đèn, màu mắt anh đen láy; “Hôm nay ở hiện trường, sao cô biết là sợi trắng?”
Chân Ái đoán được anh sẽ hỏi như thế, không hề kinh ngạc. Cô lại dựa vào ghế sofa, ôm lấy hai chân, thản nhiên nói: “Trước kia tôi từng gặp tình
huống như thế.”
Anh đóng sách lại, ánh mắt lẳng lặng tập trung vào người cô: “Cho nên?”
Chân Ái không quen cái nhìn thẳng của anh, cụp mi che đi tất cả cảm xúc
trong mắt. Từ trước đến nay cô đều không thổ lộ, cũng không tán gẫu.
Nhưng hôm nay trên con đường ngợp bóng cây ở Đại học Columbia, không
phải anh nói rất muốn hiểu cô sao? Câu nói kia rất thần kỳ, đột nhiên cô cũng muốn anh hiểu. Muốn hiểu rõ thì trước tiên phải biết đúng không?
“Người đó cho tôi một chiếc điều khiển từ xa, nút trắng đen điều khiển dây
trắng đen. Tôi xin anh ta đừng như vậy. Anh ta nói được thôi, ấn nút màu trắng đi, như vậy sẽ không nổ.”
Dưới ngọn đèn màu ngà, gương mặt cô trắng muốt đến mức gần như trong suốt, không hề dậy sóng, như thể
đang kể câu chuyện chẳng hề liên quan đến cô.
“Tôi biết anh ta là ma quỷ, anh ta nhất định sẽ không nói cho tôi biết đáp án chính xác,
nên tôi lựa chọn nút ngược lại. Nưng hiển nhiên anh ta đã sớm đoán được
tôi sẽ nghi ngờ. Kết quả tôi ấn nút màu đen, nó nổ tung.”
Ngôn Tố nhìn xuống, vuốt ve quyển sách trên tay, điềm tĩnh nói: “Người chết là đặc vụ thứ mấy của cô?”
“Không phải.” Chân Ái nói nhẹ tênh: “Là mẹ tôi.”
Dáng vẻ tuấn tú của Ngôn Tố đột ngột khựng lại, anh ngước mắt nhìn cô, đôi
mắt của cô đen trắng rõ ràng, chẳng hề có dù là một chút đau khổ, trông
rất bình thản. Nhưng anh rất chắc chắn cô khong bình thản, mà khi tất cả từng trải nằm ngoài phạm vi thừa nhận của cô, theo bản năng cô sẽ chọn
thu mình lại, cư xử với tư thái kẻ bàng quan, không buồn không vui. Nhìn gương mặt bình tĩnh và tái nhợt của cô, trong lòng anh đột nhiên xuất
hiện một cơn đau xa lạ.
“Tôi không hề đau khổ.” Cô lẳng lặng,
“Ba mẹ tôi được mệnh danh là nhà khoa học ác độc nhất cuối thế kỷ, rất
nhiều người cho rằng họ đáng chết, cho rằng sự tồn tại của họ là mối uy
hiếp đối với loài người. Có lẽ chính tôi cũng muốn giết chết
mẹ. Sau vụ nổ, anh ta nói với tôi như vậy.”
Cô thất thần lặp lạo
nội dung trong hồi ức: “Anh ta nói: Anh đã nói cho em biết đáp án chính
xác rồi, tại sao lại chọn sai vậy? Em muốn giết bà ta có đúng không? Quả nhiên là con của quỷ dữ.”
“Con của quỷ dữ.” từng là danh hiệu
người ngoài giới đặt cho cô. Cô thừa kế đầu óc thông minh tuyệt đỉnh và
tất cả bí mật khoa học, nghiên cứu thần bí của ba mẹ. Từng có một lần,
cô bị liệt vào mười người đứng đầu trong danh sách phần tử nguy hiểm
nhất thế giới của CIA. Ai ngờ rằng hiện giờ cô lại dựa vào chương trình
bảo vệ mạnh sống của CIA.
Từ nhỏ đến lớn cô sinh trưởng tại tổ
chức khép kín đó, không có trái phải, không biết đúng sai. Từ nhỏ quan
hệ giữa cô và ba mẹ không tốt, họ vi phạm lệnh cấm của tổ chức nên bị
giết. Cái chết của họ chỉ khiến cô buồn bã nhưng không định bỏ trốn. Đến tận khi anh trai thân thiết của cô cũng chết, trong lòng cô lần đầu
tiên sinh ra hận thù, hận thù nơi cô đã lớn lên kia.
Nhưng thật
sự đến lúc rời khỏi tổ chức, đi ra ngoài, thế giớ quan của cô bắt đầu
hoàn toàn bị phá vỡ. Hoá ra tổ chức và tất cả những người thân mà cô dựa dẫm để sinh tồn đều độc ác và đen tối, bao gồm cả chính cô. Cô hoang
mang, sợ hãi, ở giữa ranh giới trắng và đen, nơm nớp lo sợ, không tìm
được phương hướng.
Cô nghiêng đầu nhìn hư không, “Ba mẹ tôi quả thật là người xấu, không sai.”
Sắc mặt Ngôn Tố u ám, bất giác nắm chặt quả đấm. Tàn nhẫn xiết bao! Anh bình tĩnh nhìn cô: “Gã là ai?”
Chân Ái chuyển cốc nước, đăm chiêu: “Một người không có thân phận thật sự, không là ai cả.”
Ngôn Tố sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra. Tổ chức tàn độc như vậy, tất nhiên sẽ chế ngự nghiêm khắc việc tiếp xúc giưa các thành viên, thân phận bình
thường cũng chỉ là một biệt hiệu. Quả thật trong thời gian ngắn không
thể nào tìm ra bất cứ đầu mối gì.
Anh cau mày, im lặng một lúc
lâu, rất muốn hiểu thêm, nhưng nhìn gương mặt an tĩnh đến mức bất thường của Chân Ái, cuối cùng anh dừng lại. Tuy nhiên trong đầu nhớ lại vài
lần ít ỏi Chân Ái nhắc đến mẹ cô.
Không có bất cứ miêu tả về tính cách, hình dáng, không lộ ra bất cứ phương diện tình cảm nào. Có cũng
chẳng qua là máy móc lặp lại lời mẹ cô đã nói, dù là lời nói từng nghe
từ thuở ấu thơ cũng có thể lặp lại được. Cảnh hồi tưởng này rất quái gở, rất bất thường. Cô thật sự biết mẹ cô sao?
Ngôn Tố hơi nheo mắt, không biết tại sao lại mơ hồ có một dự cảm chẳng lành, nhưng cuối cùng
anh chỉ im lặng. Nếu như không thể giải quyết vấn đề, tất cả lời nói đều là sáo rỗng và phí công.
“Tôi đi ngủ đây.” Chân Ái uống nước xong. lẳng lặng đứng dậy.
Nhưng Ngôn Tố khẽ mỉm cười: “Uống nước xong đi ngủ không tốt cho thận, mà sáng mai thức dậy mắt sẽ bị sưng.”
Chân Ái cầm cốc nước trống không, đứng nghiêng người, tiến thoái lưỡng nan.
Ngôn Tố ngửa đầu nhìn cô: “Xem như trao đổi, tôi cũng có một câu chuyện liên quan đến bom muốn kể cho cô nghe.”
Chân Ái nghĩ ngợi, lui về sau một bước, chậm rãi ngồi xuống: “Ừ, như vậy mới công bẳng.”
Ngôn Tố nhìn dáng vẻ bình tĩnh nghe kể chuyện của cô, lại bật cười. Nói
thật, anh thật sự thích kiếu tính cách này của cô. Không vui vì cảnh,
không bi vì mình*. Thỉnh thoảng nhớ lại những việc đã qua cũng không rơi vào đau lhổ. Không liên luỵ con đường của mình, không quấy rầy lòng
người khác.
*Bất dĩ vật hí, bất dĩ kì bi: Một câu trong tác phẩm
nổi tiếng Nhạc Dương Lâu ký đời Bắc Tống, nghĩa là: Không vì vật bên
ngoài tốt xấu hay vì sự được mất của bản thân mà vui hay buồn.
Có điều, dù anh thích kiểu tính cách này của cô, nhưng không ngăn trở việc anh hoàn toàn thương tiếc cho cô. Anh nhìn cô vài giây, im lặng cầm cốc thuỷ tinh trên bàn trà, uỗng vài hớp nước. Cất cốc và sách xong, lúc
này anh mới dựa vào sofa, mười ngón tay đan xen dặt đó, ra vẻ chuẩn bị
nói chuyện nghiêm túc: “Tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu tán gẫu.”
Anh lẩm bẩm: “Thật ra trước kia tôi đã từng gặp chuyện như hôm nay. Năm năm trước có một người không thể tưởng tượng nổi.”
Chân Ái nghiêm túc nhìn anh, hơi hào hứng. Từ trước đến nay cô chưa từng
nghe thấy anh dùng từ “không thể tươỉng tưọng nổi” để hình dung một
người.
Ngôn Tố gõ ngón tay, hỏi: “Cô từng xem Tom Cruise Nhiệm vụ bất khả thi chưa?”
Chân Ái gật đầu.
“Người đó gần như dùng kĩ thuật chỉ trong phim mới có, xâm nhập Ngân hàng Dự
trữ Liên bang Hoa Kỳ mà chẳng au hay. Vân tay, võng mạc. cảm ứng nhiệt
độ, cảm ứng trọng lực hoàn toàn vô dụng đối với cậu ta. Cậu ta còn tạo
ra mười mấy vụ cháy giả, khiến cao ốc ngân hàng rối loạn. Cuối cùng cũng thành công trộm được số tiền một tỷ đô.”
“Một tỷ đô?” Chân Ái ngạc nhiên, “Khủng vậy à?”
Ánh mắt Ngôn Tố u ám, lời nói mang giọng điệu kỳ quặc khoa có thể phát hiện: “Ồ, hoá ra cô thích loại đàn ông này?”
Chân Ái hơi sững sờ, tiếp theo vuốt lọn tóc xoã bên tai, tim đập rộn ràng,
nhỏ giọng nói: “Tôi không có sức chống cự với đàn ông IQ cao.”
Nhưng tên ngốc Ngôn Tố này không muốn hiểu, sa sầm mặt mày, tại sao Chân Ái
thích cậu ta? Chỉ số thông minh của mình cao hơn cậu ta mà!
Anh khôi phục lại vẻ mặt hoà nhã, như lơ đãng nói: “Khụ, cậu ta là bạn học của tôi, IQ 205.”
Ban đầu Chân Ái không hiểu ý của lời nói vô căn cứ này, sau khi đầu óc xoay chuyển vài vòng mới á khẩu. Một người IQ 207 quả thật lúc nào cũng kiêu ngạo tự phụ. Có điều tên gà trống choai hiếu chiến Ngôn Tố này, IQ của
anh cao hơn người ta hai điểm, anh không biết thẹn mà còn nói sao?
Chân Ái khẽ lườm anh: “Nói điểm chính.”
“Chũng tôi đều là nghiên cứu sinh tiến sĩ Mật mã học của giáo sư Hill, bình
thường cơ hội gặp mặt không nhiều lắm. Lúc đó, hệ thống Ngân hàng Trung
ương bị xâm nhập nhiều lần. Cảnh sát từng mời chúng tôi đến sàng lọc mật mã. Cũng chính trong quá trình tiếp xúc này tôi đã nhận ra cậu ta khác
thườnh, nghi ngờ mấy lần xâm nhập kia đều là thí nghiệm của cậu ta.
Nhưng đến lúc tôi có kết luận cuối cùng, cậu ta đã mang theo một tỷ đô
bỏ trốn rồi.”
Điều khiến Chân Ái bất ngờ là nói đến đây thế nhưng vẻ mặt Ngôn Tố chẳng có chút phẫn nộ hay không cam lòng, ngược lại có
chút tiếc nuối.
“Cậu ta biến mất, nhưng tôi vẫn một mình tìm được mục đíc và nơi ẩn thân của cậu ta. Lúc nhìn thấy cậu ta, toàn thân cậu
ta bộc đầy bom, nhưng một tỷ đô đã không cánh mà bay. Tôi từng học gỡ
bom, đó là lần đầu tiên tôi áp dụng vào thực chiến.”
Chân Ái nghe thấy mà sợ, ôm hai chân, cơ thể căng thẳng cứng đờ: “Anh đúng là coi
trời bằng vung, lỡ như có sơ suất, anh sẽ chết đấy.”
“Ở vùng
ngoại ô, mà chỉ có mười mấy phút, gọi chuyên gia gỡ bom chắc chắn không
kịp. Mà tôi rất muốn cứu cậu ta.” Giọng anh toát lên niềm thương cảm:
“Cuối cùng là sợi dây đen trắng trong hộp thuỷ tinh. Cậu ta nói điều
khiển từ xa ở trong xe, bảo tôi bấm nút màu đen.”
Ngôn Tố im lặng một lúc lâu.
“Tôi không phân tích trạng thái tâm lý lúc đó của cậu ta, nghe lời cậu ta,
kết quả…” Ngôn Tố bình tĩnh nói kết cục: “Cậu ta đã chết.”
Chân Ái sửng sốt: “Tại sao anh ta làm vậy?”
Ngôn Tố không trả lời. Thật ra thì anh cũng rất muốn biết tại sao cậu ta làm vậy? Càng là người thông minh thường càng quý trọng tính mạng. Mà nếu
người kia kiêu ngạo như Ngôn Tố thì tại sao lựa chọn cái chết cũng không chịu nói ra tung tích tỷ đô kia.
Chân Ái thấy anh không nói lời
nào, cũng không hỏi. Hiện giờ Ngôn Tố bình tĩnh, gương mặt hờ hững thản
nhiên trước sau như một. Nhưng cô cảm nhận được mối nghi ngờ và niềm
thương cản của anh. Cô nghe ra anh và một người cũng thông minh tuyệt
đỉnh, say mê mật mã có lẽ rất hiểu nhau. Đích thân chôn vùi một đối thủ
giống như bạn bè, trong lòng anh nhất định không dễ chịu.
Trong
đầu cô chợt nhớ đến Marie từng nói xương Ngôn Tố không tốt, còn nói anh
là kỳ tích. Lòng cô run lên thử dò hỏi: “Anh… thật sự bị thương bởi vụ
nổ lần đó phải không?”
Ngôn Tố ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt rất bình thường: “Ừ, ngồi xe lăn một thời gian. Cũng dần hình thành thói quen trầm tư.”
Đau đớn của quá khứ có lẽ khắc cốt ghi tâm lại bị anh hờ hững bỏ qua như
vậy. Chân Ái không biết tình huống cụ thể lúc đó, không tiện hỏi nhiều,
liền rúc vào sofa, ngồi ngẩn ngơ.
Ngôn Tố bỗng nhìn cô, nhắc nhở; “Cô thoa thuốc chưa?”
”Thuốc gì?”
“Vậy là chưa rồi.” Ngôn Tố quay đầu. Trên quầy bar còn đặt hộp thuốc mang về từ bệnh viên.
Anh cau mày, lườn cô một cái: “Thật không thể bớt lo.”
Chân Ái hơi lúng túng: “…”
Trong giây lát, anh ngồi đến bên cạnh cô, mở nắp tuýt thuốc nặn ra một chấm
nhỏ lên ngón trỏ, lại nhìn cô cất giọng ra lệnh: “Quay đầu qua.”
Chân Ái ngại ngùng: “Tự tôi có thể…” Thấy sắc mặt anh sầm xuống, cô im lặng, ngoan ngoãn nghiêng đầu.
Ngôn Tố lại gần, cụp đôi mắt trong veo, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào vết
thương trên tai Chân Ái. Sau khi chấm thuốc, anh chuyên tâm thoa đều nó. Thuốc mỡ hơi lạnh lan toả trên vành tai trắng đến mức gần như trong
suốt của cô.
Dưới ánh đèn, cần cổ để lộ của cô láng mịn như đồ
sứ, toả ra ánh sáng lấp lánh. Ngôn Tố lơ đãng cụp mắt, ánh mắt nhìn
xuống xương quai xanh thanh tú của cô, bên dưới lớp áo ngủ rộng thùng
thình lấp ló một đường cong duyên dáng. Trong lúc bất chợt, trái tim
Ngôn Tố đập rộn rã, tức bật dậy khỏi sofa, đứng thẳng tắp.
Chân Ái ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: “Thoa xong rồi à?”
Ngôn Tố nói từng câu từng chữ: “Ừ, xong rồi, đi ngử sớm một chút.” Nói xong
anh vụt đi như tên bắn, lùi lên cầu thang biến mất tăm.
Chân Ái nhìn bóng dáng màu trắng nhanh chóng biến mất đi, chớp chớp mắt, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngôn Tố gần như chạy trốn vào phòng mình, lạch cạch khoá cửa, cơn nóng kì lạ trong cơ thể hình như đã lắng xuống phần nào. Hừ, hoóc-môn giống cái
thật đáng ghét! Anh cau mày đi đến cửa sổ kéo rèm ra, gió lạnh đêm xuân ồ ạt thổi vào. Anh hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cơn nóng hừng hực
trong lòng. Lại đứng yên một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra, ngón
tay nhanh chóng chuyển động, tìm được dãy số. “CIA, Agent B (Đặc vụ B,
Cơ quan Tình báo Trung ương.), gưỉư tin nhắn: Tìm kiếm: Con của quỷ dữ.
Mười phút sau, điện thoại vang lên tiếng tít tít: Hồ sơ bị niêm phong.