1 ngày mới lại đến. Nhi lại tung tăng bay bổng đạp xe đạp đến trường với phong cách quen thuộc.
Vừa tới cổng thì bắt gặp ngay 1 cô gái có mái tóc màu xanh rêu thả xõa bồng bềnh cũng đang cất bước chân đi vào cánh cổng bên khu đại học.
-A! Chị Như, chị Như. Chờ em với- Nhi reo lên rồi 3 chân 4 cẳng chạy đến gần Như.
-Ủa? Nhi, em đi xe đạp sao?- Như ngỡ ngàng hỏi. Đáng lẽ cô bé này phải đi siêu xe hay chí ít là ôtô chứ?
-Em có phải mấy cô tiểu thư bột đâu mà ko đc đi. Hì- Nhì lè lưỡi cười rồi khoác tay Như đi vào trường.
-Ừm... Nhi này. Em...em ko hắt hủi chị sao? Màu tóc quái dị rồi chị còn là...trẻ mồ côi nữa- Như cúi đầu nhỏ giọng ngập ngừng.
-Em thấy màu tóc này đẹp mà. Quái dị gì chứ? Em màu hạt dẻ nè, nhóc Phong còn màu tím than nữa đó, anh 2 em còn màu bạch kim. Có sao đâu? Còn trẻ mồ côi ư? Thì cũng là ng mà. Chị vẫn là ng tốt, học giỏi hơn khối ng. Sao phải khinh chứ? Em kệ- Nhi nói ra 1 tràng theo đúng suy nghĩ của cô bé. Màu tóc của Vũ thực chất là màu bạch kim nhưng cậu đã đi nhuộm lại thành màu hơi nâu cho đỡ.....nổi bật.
-Đã có lúc chị ước đc giống em đấy- Như khẽ cười. 1 làn gió thoảng qua làm bay bay mái tóc màu rêu của cô.
-Nếu cô luôn cố để giống ai đó. Cô sẽ tự đánh mất chính mình- 1 giọng nam trầm trầm vang lên.
Như ngước mắt nhìn thẳng. Tim cô chợt sững lại. Là ng đó, ng con trai có đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn, mái tóc đỏ hung vuốt keo cao ngạo, áo vest xám phá cách bụi bặm. Dáng ng bất cần.
-Anh 3- Nhi reo lên rồi sà vào lòng Kỳ.
1 tay Kỳ khoác vai Nhi, cậu lững thững bước tới gần Như buông vài câu nhàn nhạt:
-Về lớp đi. Và cẩn thận.
Nói rồi Kỳ và Nhi quay lưng bước đi để lại 1 cô gái ko tự chủ đc trái tim mình.
--------
Nhi chán nản nằm dài ra bàn và thở dài thườn thượt. Hôm nay tự dưng cô bé ko có hứng đi xuống căn-tin nên Thoại Anh và Phương sẽ đi xuống ăn trước rồi mua đồ lên sau. Mà 2 bà này thì là chúa rề rà. Phương thể nào cũng tạt vào thư viện cùng Lâm còn Thoại Anh chắc giờ đang đấu võ miệng với Long cho mà xem.