Phong sững sờ nhìn Nhi đang bị từng đợt sóng đẩy ra xa mình. Trái tim như muốn gầm lên cùng biển cả. Tại sao? Cô ấy là 1 thiên sứ ban phát hạnh phúc mà. Sao chính hạnh phúc của mình, cô ấy lại ko nhận đc? Ông trời, có phải ông qúa bất công ko?
- - - -
Tại bờ biển, ngoại trừ Bin và Rin đang ngủ trong khách sạn thì tất cả mọi ng đều đứng ngoài bờ biển để chờ Phong và Nhi. Kia rồi! Có 1 chiếc thuyền!
Theo sức đẩy của dòng nước, chiếc thuyền của Phong từ từ đi vào bờ. Cậu ngồi im như xác ko hồn, đôi mắt nhìn vào khoảng xa xăm nào đó.
-Nhi đâu hả Phong?- Phương ngó nghiêng hỏi. Mọi ng nháo nhào lên, chắc chắn Nhi ko xuất hiện thì chắc chỉ là trò quậy phá của cô nhóc thôi. Nhìn Phong, Lâm và Long nháy nhau dìu cậu xuống.
-Phong, em là ơn. Nói Nhi ở đâu đc ko?- Thảo nắm lấy 2 tay Phong lay mạnh. Thế nhưng, cậu vẫn im như phỗng, ko nói năng gì.
Vũ qùy thụp xuống, cậu cúi đầu ra phía biển. Tay cậu đấm mạnh lên cát. Trái tim cậu đập thịch 1 cái nhói đau. Khó thở! Khí quản của cậu như bị ai bóp nghẹn vậy.
-Nói đi Phong, 1 cái gật đầu thôi. Nhi ổn phải ko? Nhi đang trốn phải ko? Chị xin em, chị van em- Thoại Anh lắc mạnh vai Phong, nước mắt trào ra, cô ngã ra cát khóc nức nở.
-Nhi... Chết rồi- Phong lắp bắp thốt lên 3 từ. Trên đôi mắt màu hổ phách uy quyền lăn ra 1 giọt lệ, rạch 1 đường dài trên khuôn mặt hoàn mĩ.
Vì qúa sock nên Phương đã ngất đi. Tại sao chứ? Lẽ nào tất cả đã mất đi 1 ng bạn, 1 ng em gái nhí nhảnh và hồn nhiên. Tập đoàn rắc rối đã mất đi linh hồn sống của cả nhóm rồi ư? Bờ biển vắng lặng, sóng vỗ vào bờ cát nhè nhẹ. 1 mảng mây u ám bao trùm lên tất cả.