Aristocracy Club ( Câu Lạc Bộ Qúy Tộc)

Chương 167: Chương 167




Tại 1 ngôi biệt thự màu xanh dương hoà lẫn với thiên nhiên. Ánh nắng đầu mùa hạ chiếu vào ô cửa sổ. Trên giường, 1 nàn công chúa đang nằm thiếp đi. Làn da trắng hồng nuột nà, 2 má bầu bầu ửng hồng.

Đôi hàng mi rung rung như rằng nàng công chúa đó chuẩn bị mở mắt. Cô gái đó khẽ nhíu mày tỉnh giấc, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì thế này? Sao cô ko nhớ đc gì cả?

-Em dậy rồi- 1 giọng nam trầm vang lên. Ngoài cửa, 1 ng con trai anh tuấn đứng dựa vào tườmg khoanh tay, phong thái ung dung.

Đôi mắt màu cà phê trong veo mê mị lòng ng chớp chớp nhìn ng đối diện. Cô quen ng này sao? Sao cô ko có chút kí ức gì vậy? Ai đó cho cô câu trả lời đc ko?

-Anh tên Minh Nhật. Em đừng bắt não hoạt động qúa mức. Đau đầu đấy- ng con trai đó tiến lại gần chiếc giường cô bé đang ngồi và từ từ kể mọi chuyện anh biết.

Lần đó, anh đang đi dạo trên bờ biển sinh thái của gia đình thì bắt gặp cô đang nằm bắt động trên biển. Có lẽ do cơn bão đêm qua tấp vào. 1 ng gặp bão giữa biển khơi mà vào đc đất liền thì qủa là 1 kỳ tích.

Nhanh chóng, anh đưa cô về nhà và giao cho 2 vị bác sĩ riêng của mình, anh mới yên tâm đi ra ngoài. Ấy vậy mà từ đó đến nay, cô bé đã hôn mê đến vài tháng. Vị bác sĩ nói rằng cô bé đang trong tình trạng mất trí nhớ. Hy vọng tỉnh lại là khá mong manh. May thay, ông trời thương cho nên cô bé đã tỉnh lại.

-Đừng nhìn anh vô tội như thế nữa. Hay vậy đi, anh sẽ gọi em là Hải Anh. Đc ko?- Minh Nhật xoa đầu cô bé. Cố ko nhìn vào đôi mắt trong veo mê hoặc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.