Ánh nắng ấm áp chan hòa khắp nơi, muôn hoa đua nhau khoe sắc nở rộ. Tất cả vạn vật đang căng tràn nhựa sống trong mình.
-Hèm!- Phong tằng hắng giọng bước lại gần Nhi. Cô bé vẫn đang ngồi thư thả ngoài vườn mà ko hay rằng trong lòng Phong như sắp có bão vậy.
-Hen lâu. Ngồi đi- Nhi cười tươi với Phong rồi vẫy tay ra hiệu.
-Cô suốt ngày cười đc ý!- Phong cáu gắt khó chịu ra mặt.
-Ơ hay thế ko cười chả nhẽ khóc?- Nhi tròn mắt hỏi lại. Tên này hôm nay sao vậy?
-Ừm... Nhi, cô còn nhớ ờ...à lời cô nói ko đấy?- Phong cúi gằm mặt xuống đất mà nói
-Nói? Huh? Nói gì cơ?- bộ não "chậm tiêu" của Nhi vẫn đang "ách tắc" chưa "thông" đc vấn đề.
-Cô nói hôm gặp sóng ở biển ý- Phong ko còn cúi mặt xuống đất nữa mà nhìn trực diện vào đôi mắt màu cafe của Nhi.
Khuôn mặt cô bé chợt đỏ bừng như trái cà chua. Xấu hổ qúa đi! Lúc đó cứ nghĩ rằng mình sẽ chết nên Nhi mới tuôn hết ra. Giờ nghĩ lại cứ thấy ngượng ngượng. Làm sao đây?
Nhi cúi mặt, đứng bật dậy quay ng định.....chạy nhưng bị Phong túm tay lại. Cậu ôm ghì Nhi trong vòng tay.
Mùi hương bạc hà từ ng Phong tỏa ra, đôi môi cậu khẽ thì thầm vào tai Nhi:
-Làm ơn, đừng chạy khỏi tôi nữa đc ko?- Phong ngừng lại giây lát, cậu hít 1 hơi thật sâu rồi nói tiếp- tôi yêu cô. Làm bạn gái tôi nhé?
(da gà da vịt ta biểu tình rồi đây này! Sến qúa đi!)
Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác này! Cái ôm này, vòng tay này khác hẳn cái ôm, vòng tay của anh 2 và anh 3.
Rồi nước mắt Nhi chợt lăn dài. Cô có nên đồng ý ko khi 1 năm nữa là cô phải rời xa tất cả? Lần đầu tiên, Nhi cảm thấy căm ghét sứ mệnh Rồng thiêng của mình đến vậy. Sao lại là cô bé? Sao bắt Nhi rời xa ng thân, bạn bè và cả ng cô yêu chứ?
-Cậu vẫn sẽ yêu tôi, khi mà tôi chỉ sống đc 1 năm nữa sao?- Nhi nghẹn ngào nói.
Phong ko hề bất ngờ, vì cậu đã biết hết tất cả. Về lời nguyền, về qúa khứ của cậu.
-Tất nhiên- Phong khẳng định chắc nịch.
-Vậy, tôi đồng ý!
Nước mắt Nhi thi nhau lăn dài trên má. Nước mắt của sự xót xa, nước mắt của sự hạnh phúc.