Nhi dựa vào tường thở dốc. Chết tiệt! Sao lũ này đông như kiến vậy trời. Hãy đợi đấy. Bổn cô nương mà thoát ra khỏi đây được thì liệu hồn. Ai da! Thôi chết! Giờ chắc cũng tầm hơn 6pm rồi. Phim hoạt hình! Bữa chiều của cô bé!
Còn nữa. Hôm nay Hai sẽ về sớm nấu cơm. Mà đồ Hai làm thì khỏi chê. Aisss! Lũ này! Bây giờ thì bổn cô nương cực-kì-bực rồi đấy! Nhi rủ thầm ả tóc vàng chết dẫm, chết tiệt, chết toi, chết đói, chết bờ chết bụi...(đủ kiểu chết ạ). Đáng lẻ Đại Tiểu Thư ta đây ko đánh con gái. Tất cả vì mi thôi. Ai bảo mi "ngăn cản" ta ăn, ta xem TV. Nhi tung người giơ chân đá vào bụng ả ta. Đánh tới nỗi toàn thân ả ta biến dạng toàn phần!
Hà Nội chiều mùa đông vắng vè. từng cơn gió lạnh nổi lên, cuốn vài chiếc lá khô úa tàn bay lượn vài vòng lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất ẩm ướt. Chuyến xe buýt buổi chuêì muộn đưa Nhi ra vùng ngoại ô vắng vẻ, không gian trong lành tĩnh mịch.
Nằ giữa vùng thảo nguyên này là một ngôi nhà gỗ xinh xắn. Bao quanh ngôi nhà là một dòng sông uốn lượn hiền hòa, bắc ngang con sông là một cây cầu nhỏ xinh có mái che. Từ trong ngôi nhà hắt ra một sắc vàng ấm áp. Xung quanh ngôi nhà là mọt hàng rào bằng cọc gỗ. Trong vườn thì là bạt ngàn hoa, đủ thứ hoa thi nhau khoa sắc.
Nhi lê chân bơức từng bước đầy mệt mỏi qua cây cầu gỗ. Ôi! Mệt quá!
-Ủa? Nhi về đó rồi hả em? Em sao vậy? Mệt à? Sao về muộn thấ em?- Vũ từ tronh nhà bước ra lo lắng hỏi cô bé.
- Hai ơi. Hôm nay em đánh nhau- Nhi chợt ôm chầm lấy Vũ