Khỏi phải nói thì cũng biết Thảo bất ngờ thế nào. Sau 1 sự cố mà ra thế này.
Đến cửa shop, Thảo tần ngần ko muốn vào.
-Ơ hay chị này. Mau vào em chọn đồ cho rồi về chứ. Nhanh ko em buồn ngủ lắm rồi- Nhi vừa ngáp rõ vô duyên vừa nói.
Bất chợt, Thảo cảm nhận đc 1 luồng khí lạnh đang tỏa ra. Ngước mắt lên nhìn, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ. Ánh mắt ấy như điều khiển cô vậy, vội vàng, cô bước vào trong shop.
Nhi chọn cho Thảo nguyên 1 núi đồ. Mặc cho Thảo nói là đủ lắm rồi nhưng cô bé vẫn cứ chọn. Chỉ thương cho ai đó là khóc ròng thương cho cái thẻ của mình thôi.
Qủa là Nhi đã buồn ngủ. Về đến nhà đã thấy cô bé ngủ từ lúc nào rồi. Thảo quay qua định đánh thức cô bé để vào nhà nhưng ngay lập tức(lại) cảm nhận đc luồng khí lạnh lan tỏa. Vũ đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Thảo rồi bế Nhi đi vào nhà ngủ. Thảo khệ nệ mang đống đồ vào. Trong phòng khách, Vũ đã ngồi đó tự lúc nào rồi.
-Chắc cô cũng biết em gái tôi rất mến cô?- Vũ cất chất giọng ngang phè của mình lên. Vô thức, Thảo gật đầu.
-Cô biết đấy. Nó rất quậy phá. Cô chỉ cần làm 1 ng bạn với nó. Thế là đủ- khẽ nhâm nhi tách cà phê, Vũ nói tiếp- cô sẽ chuyển sang trường Green Star, khu đại học, ngành Kinh tế. Hợp đồng này chỉ có tôi và cô biết. Phòng của cô ở đối diện phòng tôi và Nhi.
Vẫn dáng vẻ lạnh lùng ấy, Vũ đứng dậy và bước về phòng để lại cho Thảo 1 mớ xúc cảm. Ng con trai lạnh lùng, đôi mắt xám tro...
Như trong 1 câu truyện cổ tích, Thảo đc "đổi đời".
Sáng. Tiếng chim hót líu lo chào bình minh buổi sớm. Ánh nắng ấm áp chan hòa khắp nơi. Mọi thứ bắt đầu 1 ngày mới. Vũ là ng dậy đầu tiên, cậu lúc nào cũng vậy. Làm việc như 1 cỗ máy, dường như ko lúc nào nghỉ ngơi. Nhâm nhi 1 ly cà phê đắng ko đường coi như là bữa sáng của cậu.
Ng dậy sớm thứ 2 là Thảo. Có lẽ đó là đo thói quen của cô rồi. Thôi thì dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi ng luôn.
Xong xuôi, Thảo bước lên phòng Nhi để gọi cô bé dậy. Mở cửa bước vào phòng, Thảo thật sự choáng ngợp. Căn phòng thật sạch sẽ, gọn gàng. Tất cả đồ vật đều màu trắng, mang 1 hơi lạnh đặc trưng.