Bà cụ cười hiền rồi mang ra 1 cái hộp gỗ đinh hương đã khá cũ kĩ nhưng vẫn còn rõ những vân gỗ đẹ mắt và mùi hương gỗ thoang thoảng. Bên trong hộp gỗ đựng 9 cái vòng cổ màu sắc khác nhau. Tất cả 10 cái thì có 5 cái hình ngôi sao, 5 cái hình trăng lưỡi liềm. Điều kì lạ ở chỗ, 10 cái thì có 9 cái tương ứng với màu sắc ưa thích của từng ng trong nhóm. Nhi màu hồng phớt, Phương xanh lơ, Thoại Anh màu tím, Thảo xanh lá, Lâm màu nâu, Long xanh lam đậm, Phong màu đen, Kỳ màu xám bạc và Vũ màu trắng. Còn lại 1 cái vòng hình ngôi sao là màu phớt vàng.
-"Ta mua đi. Phương thấy trùng hợp mà"- Phương cầm lấy 1 cái vòng, ở giữa có gắn 1 viên đá qúy đc mài giũa thành hình ngôi sao 5 cánh lấp lánh màu xanh lơ trong suốt.
-"Nhưng ta chỉ có 9 ng trong khi có đến 10 cái vòng này cơ mà"- Long khó hiểu hỏi.
-"Ờ ha! Còn thừa 1 cái"- Lâm nhận ra thừa ngôi sao màu phớt vàng.
-"Ai nói thừa. 1 cái của chị dâu Nhi đấy"- Nhi ôm cái hộp chu môi nói rồi quay qua Vũ nũng nịu- "Hai ơi e..."
-"Rồi rồi đây cô nương"- chưa để Nhi nói xong thì Vũ đã cắt ngang, cậu hiểu tính con bé này lắm mà. Vũ chỉ biết lắc đầu cười nhẹ rồi nói lễ phép với bà cụ- "bà ơi cho con gửi tiền".
-"Ko. Ta ko lấy đâu. Cái này là do duyên trời định rồi"- bà cụ xua tay.
-"Dạ. Vậy chúng con xin ạ. Chúng con chào bà"
Tập đoàn rắc rối quay lưng đi cùng tiếng cười nói rôm rả. Sau lưng tập đoàn, bà cụ chùm mũ ở áo choàng của mình lên, đôi mắt vẫn hướng theo tập đoàn rắc rối nói vài từ:
-"Cầu Chúa ban phước lành cho các con"
Và rồi, thảng như ko khí. Bà lão biến mất cùng gian hàng. Bí ẩn!!!
Quay lại với tập đoàn rắc rối. Mỗi ng đều đeo 1 chiếc vòng. Con gái có hình ngôi sao còn con trai có hình trăng lưỡi liềm. Còn 1 cái, Nhi giữ. Nói rằng để cho vợ của Kỳ. Tất nhiên, phải là ng cô bé ưng ý!
Đang đi thì Thảo chợt đi tách ra nói rằng có chút chuyện. Mọi ng tuy có khó hiểu nhưng cũng để cho cô đi.
"RẦM"- chả hiểu có 1 toán ng ở đâu ra mặc đồ điên từ đầu tới chân va phải Thảo làm cô ngã dúi dụi.
-Sao ko?- ngữ khí lạnh băng của Vũ vang lên. Cậu đút tay vào túi quần, khẽ liếc nhìn Thảo rồi quay đi trong khi Lâm đang đỡ cô đứng dậy.
-Ê cái lũ ng trời đánh kia. Đi đứng ko có mắt à mà va vào ng ta thế hả?- Thoại Anh tức khí hét luôn bằng Tiếng Việt.
-Thôi thôi nào Thoại, bình tĩnh đi- Phương vỗ vỗ lưng Thoại Anh để cô nàng hạ hỏa.
-Có việc gì mà Thoại Anh nói to thế?- Kỳ chạy lại hỏi.
-Ko có gì đâu. Chỉ là 1 nhóm ng đi đứng bất cẩn thôi mà- Thảo đứng dậy cười hiền
-Chị nghe băng cát-sét à?- Long nghiêng đầu nhìn xuống đất hỏi Thảo.
-Ko, chị ko có thói quen nghe băng- Thảo lắc đầu.
-Vậy thứ này ở đâu ra nhỉ?- Lâm nhặt lên 1 cuộn băng cát-sét mini. Có lẽ do đám ng kia làm rơi.
Cả nhóm đang trầm ngâm suy tư thì bị giật mình bởi tiếng cãi nhau của Phong và Nhi. Tất cả chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười khổ.
-----
Đêm. Gió lạnh hơn. Rét buốt. Chờ cho các cô nương ngủ hết. 5 ng con trai mới lò dò tụ tập tại phòng của Phong và lôi cái băng kia ra bàn bạc. Sau 1 hồi bàn tới bàn lui. Tất cả quyết định nghe xem cái băng này có gì.
"Chào ông bạn Hansung. Lô hàng 'chết' ra sao rồi? Theo tôi thì xong hết rồi đúng ko? Vậy thì hẹn nhau tại tòa nhà hội nghị cấp cao ở Hồng Kông nhé! 6/12, 14h. Chào ông bạn già"
Cả đám đứng hình. Hansung ở đây chính là Kan Hansung- ông thần chết trắng. Hay nói cách khác và 1 trong những ông vua ma túy toàn châu Á. Hắn ta là 1 con cáo già, chỉ ngồi 1 chỗ và chỉ huy, tuyệt nhiên ko hề ra mặt.