“A!”
Tiếng hét thảm vang lên trong đại điện, không giống giọng Algol, ngược lại có vẻ như là…
“Algol, ngươi là đồ tiểu nhân! Ngươi không xứng làm vua!”
Khi Tử Huyền chạy tới nơi, hiện trường đã được khống chế, Algol ngồi bên nhuyễn sạp cho thái y chẩn trị, cánh tay phải vẫn còn chảy máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn thích khách đang bị ghim giữ dưới đất.
“Khốn kiếp, dám cả gan tới ám sát ta!”
Bị mấy tên lính dùng vũ lực ép ngã xuống đất, bả vai Unasu bị đâm trường kích, máu dính đầy áo choàng, mắt sáng hừng hực nhìn chằm chằm người đang ngồi trên nhuyễn sạp.
“Ngươi dùng quỷ kế lừa hoàng thượng của ta, dùng cô gái sông Nile uy hiếp hoàng thượng, ngươi là đồ bì ổi!”
“Hừ, bì ổi á?” Algol giận giữ bật cười, “Sao ngươi không nói vua của ngươi quá ngu xuẩn? Ta chỉ dùng chút thủ đoạn, hắn đã tự cắn câu, còn có thể trách ai? Khốn kiếp, dám ám sát ta, ta sẽ cho toàn bộ binh lính Ai Cập nhìn thấy kết cục của ngươi! Người đâu, chặt tay chân của thích khách, ném ra ngoài rạch sông quanh thành! Để cho toàn bộ lính Ai Cập tới nhặt xác hắn đi!”
“Vâng.” Đám binh lính trả lời, đứng dậy, lôi cả Unasu đang nằm dưới đất ra ngoài.
Chẹp, không phải chứ, xử tử luôn à?
Tử Huyền yên lặng nhìn diễn biến mọi chuyện, kéo khăn che mặt, chờ binh lính kéo Unasu tới góc khuất, mới phi thân ra ngoài.
“Á.” Mấy tên lính Assyria chỉ thấy một bóng đen xuất hiện, tên lính bên phải đã bị đá ngã xuống đất, những người khác vẫn còn đang bất ngờ, nhưng vẫn theo bản năng giơ vũ khí lên, tuy nhiên, tốc độ của Tử Huyền lại quá nhanh, nhãn lực của người thường không đuổi kịp, chỉ có thể đâm loạn.
Tử Huyền liếc mắt một cái, nhấc chân đá bên trái, tên lính Assyria cầm trường kích chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, vũ khí rơi xuống đất, ngay cả thân thể chính mình cũng bị đạp sang bên cạnh… Trong nháy mắt, đám lính ngã một loạt.
Nhân lúc bọn chúng hoảng loạn, Tử Huyền xoay người túm cổ áo Unasu, động tác nhanh nhẹn lưu loát, nhanh chóng rời đi. Nhưng ngược lại, Unasu trong tình huống điện quang thạch hỏa[1], lại không để ý tình trạng bản thân, còn hô lớn.
“Algol, ngươi là đồ nhát gan, có bản lĩnh thì đấu một chọi một với hoàng thượng của ta!”
Vừa dứt lời, người đã cùng với Tử Huyền biến mất trước mắt mọi người.
Sự việc xảy ra bất ngờ, mọi người trong đại điện vẫn còn ngẩn người, chờ khi tỉnh táo lại, Algol rống to, “Đứng thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đuổi theo!!!”
“…Vâng.” Đám binh lính hô lớn, chạy ra ngoài.
Ra mệnh lệnh xong, Algol đứng dậy, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen bên ngoài đại điện.
… Ánh mắt người vừa rồi, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó…
…
…
“A…” Unasu ôm bả vai trái bị thương quỳ rạp xuống đất. Lực đâm của trường kích không lớn, không đâm xuyên qua bả vai, nhưng vì hắn dùng sức rút ra, mũi kích đẫm máu rơi xuống mặt đất.
Tử Huyền đứng bên cạnh nhìn, không có ý định băng bó vết thương.
Chủ nhân không ra làm sao, thuộc hạ cũng y như vậy. Toàn một đám người chỉ giỏi xúc động, không có đạo đức, Unasu, ngươi không thể so sánh với Ruka nhà người ta, Ruka là phúc hắc, ngươi là tiểu bạch… A, đợi chút, hai người này kết hợp cũng không tệ…. Dù sao nhìn bề ngoài, Izumin cũng không để ta hành hạ BL, vậy thì để ngươi và Ruka đi, hay ghê.
Thực ra hiện giờ Carol cũng đã đến, giết Algol cũng là tiện tay làm mà thôi, nhưng, nếu giết hắn nhanh như vậy thì chẳng có gì là thú vị. Muốn để hắn sống, để hắn nhìn thấy kế hoạch của hắn thất bại, nhìn cánh tay hắn bị chặt, nhìn thành trì của hắn bị hủy… Ha ha, đến lúc đó, hắn sẽ ức đến mức muốn tự sát, ha ha, để xem sau này hắn còn dám háo sắc nữa không…
Nghĩ vậy, tâm tình Tử Huyền vô cùng hưng phấn, lấy chiếc khăn trên đầu quấn tạm vết thương cho Unasu, “Uansu, thông báo cho tướng quân Honsu, ngăn hạ lưu sông Tigris… Là chủ ý của Carol, cô ấy nói thành này được xây bằng gạch mộc, để nước sông dâng cao tràn vào thành, bị ngâm trong nước lâu, gạch sẽ bở ra, thành sẽ sụp, sáng sớm ngày mai, nhân lúc trong thành hỗn loạn, xông vào cứu Menfuisu.”
Unasu cắn răng chịu đau, ánh mắt tỏa sáng, “Nữ hoàng, người đã gặp cô gái sông Nile rồi ư? Đây là kế hoạch của cô gái sông Nile ư?!” Ôi, con gái nữ thần vĩ đại!
“…” Tuy rằng câu cuối cùng Unasu không nói ra, nhưng Tử Huyền có thể khẳng định trong lòng hắn đang kêu gào câu này… Sởn gai ốc -_-!
Tuy nhiên, theo tình tiết trong tác phẩm, Unasu đi thông báo chiến lược này với tướng quân là hơi sớm, dù sao Unasu cũng gặp Carol trên đường nàng đi tìm Menfuisu, mà bây giờ… Menfuisu đã bị cô mắng xong, Unasu chưa gặp một trong hai người bọn họ, quá sốt ruột mới đi ám sát… Chặn sông cũng mất rất nhiều thời gian. Thôi bỏ đi, chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành một nửa là được rồi, như vậy lúc cô ra tay còn có thể tiết kiệm niệm lực.
“Khởi bẩm nữ hoàng, thuộc hạ sẽ nhanh chóng rời thành đi thông báo cho tướng quân Honsu!”
“… Ừm, ngươi bị thương, vẫn có thể đi chứ?”
“Có thể ạ, xin nữ hoàng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành chuyện công nương Carol giao phó.”
“Vậy đi thôi.”
Unasu chần chừ, “Nữ hoàng không đi cùng thần ạ?”
“Không được, ta phải ở lại quan sát tình hình, yên tâm, ta có thần lực, không sao đâu.”
“Vâng.” Chính mình được thần lực của nữ hoàng cứu, Unasu không hề nghi ngờ năng lực của Asisu, “Xin nữ hoàng bảo trọng.”
Đám lính Assyria tìm kiếmkhắp nơi, khiến trong cung vô cùng ồn ào, những ngọn đuốc sáng rực di chuyển cùng với tiếng va chạm của các bộ áo giáp, nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Tử Huyền và Unasu, tất cả đành lục tục kéo về bẩm báo với Algol.
“Một lũ vô dụng! Đuổi theo cho ta! Không đuổi kịp thì đừng có về đây nữa!” Nói xong, Algol nổi giận rời khỏi đại điện, cấp tốc trở về tẩm cung.
“Cút hết ra ngoài! Tất cả cút hết cho ta!” Vừa vào cửa cung, hổn hển gào thét đám cung nữ, nhóm nữ quan hoảng hốt lập tức nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ còn lại Hassan đang cho Carol uống thuốc và Ruka quỳ gối bên cạnh.
Hassan quỳ người hành lễ, “Đại vương.”
Algol ghé lại nhìn Carol vẫn còn đang hôn mê, “Vì sao lâu như vậy vẫn không có chuyển biến! Khi nào thì nàng mới tỉnh lại?”
“Đại vương,” Hassan vẫn giữ thái độ cung kính đáp lời, “Lần này cô gái sông Nile trúng độc rất nặng, lần trước ở Hittite, thần mới chỉ chẩn trị qua loa, nhưng qua mấy ngày bôn ba, thân thể mệt mỏi, muốn tỉnh lại cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng thần đã chuẩn bị xong dược liệu, tin rằng sẽ nhanh chóng có hiệu quả.”
“…Men…”
“!” Algol chỉ vào Carol đang nằm trên giường, “Nàng tỉnh rồi ư?”
“…” Hassan quay đầu nhìn. “Không ạ, chẳng qua chỉ nói mê, từ lúc bắt đầu hôn mê, nàng đều luôn như vậy.”
Algol cẩn thận lắng nghe, nheo mắt giữ cằm Carol, “Chẹp chẹp! Lúc này mà vẫn còn nhớ thương hoàng đế Ai Cập sao? Được, ta sẽ để nàng tận mắt nhìn thấy Menfuisu chết trước mặt nàng…”
Cũng không quay đầu lại, hạ lệnh với Hassan đang quỳ gối phía sau. “Không cần biết dùng cách gì, ngày mai nhất định phải khiến nàng tỉnh lại cho ta!”
…
…
Trên một ngọn núi cao ngoài thành Assyria, trong màn đêm lập lòe vài ánh lửa.
“Hoàng tử, phía trước chính là kinh thành Assyria.”
“Ừm.” Izumin ôm sói con trong tay, xoay người nhảy xuống ngựa, đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống.
“Quân lính Ai Cập bao vây toàn bộ kinh thành, xem ra chiến sự hết sức căng thẳng. Có tin tức gì từ trong thành Assyria truyền ra không?”
“Có ạ, thưa hoàng tử. Theo tin mới nhận được, phía nam thành có một thông đạo bí mật có thể đi vào trong thành.
Izumin nhìn doanh trại của quân đội Ai Cập dưới chân núi, vừa quan sát địa hình, vừa làm như vô tình hỏi.
“Tướng quân, ban ngày nhận được tin tức của Ruka, nói cô gái sông Nile trúng độc ở trong hoàng cung nước ta… Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Việc này…” Tướng quân chần chừ, “Thần cũng chỉ nghe tin đồn, cũng không biết có chắc chắn hay không, không dám nói bừa.
Izumin quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Moka.
“.. Tướng quân, ta biết tính phụ vương ta, có gì thì cứ nói đi.”
“Vâng… Nghe nói, sau khi cô gái sông Nile bị đưa vào hậu cung, hoàng thượng… muốn nạp nàng làm phi, hoàng phi sợ cô gái sông Nile mê hoặc hoàng thượng, lúc trước còn nghi ngờ nàng hại chết công chúa Mitamun, nên đã ban thuốc…”
“…”
“Hoàng tử, hiện giờ cô gái sông Nile thế nào rồi ạ?”
“Ruka nói, hôn mêm bất tỉnh, có một thương nhân tên là Hassan chăm sóc… Gã đó chắc chính là kẻ đưa nàng rời khỏi hoàng cung Hittite,” ngừng một lát, “Trời sắp sáng rồi, chúng ta nhân lúc này lẻn vào trong thành, chờ khi vào thành sẽ liên lạc với Ruka…”
“Vâng, thưa hoàng tử.”
Nhưng hoàng tử không ngờ rằng, tuy phía dưới doanh trại quân đội Ai Cập tràn đầy ánh lửa, bóng người lay động, nhưng phần lớn nhân mã đều đã rút tới nhánh sông Tigris.
“Đây là mệnh lệnh của con gái nữ thần, mau chặt hết những cái cây cổ thụ này!”
“Chuyển đá!”
“Là mệnh lệnh của cô gái sông Nile, nhanh chóng chặn con sông này lại.”
Những tiếng động ồn ào át cả tiếng nói, cây cổ thụ đổ xuống, đá lăn dữ dội, toàn bộ công trình to lớn bên sông đang được tiến hành nhanh chóng, bụi đất đầy trời.
“Tướng quân Honsu, tình hình thế nào rồi?” Giữa trời đất mịt mù, Unasu tìm được tướng quân Honsu đang đứng trên cao chỉ huy.
“Unasu! Đang tích cực tiến hành rồi. Nhưng, khả năng chặn con sông vào lúc hừng đông không lớn lắm.”
“Thật sự không được sao?” Unasu cũng biết thời gian vô cùng cấp bách, tuy rằng chỉ là một nhánh sông, nhưng dòng chảy vẫn như trước rất dài, muốn hoàn toàn chuyển được dòng chảy, cần một lượng cây cối và đá rất lớn.
Mà hiện giờ, binh lính làm việc tích cực, cố gắng hết sức, nhưng số lượng vẫn không đủ.
“Khốn kiếp, không thể kịp…” Unasu cắn răng, làm thế nào để hoàn thành kế hoạch bây giờ?”
“Unasu, như vậy đi,” Honsu nhìn hiện trường, bóng người chạy đi chạy lại giữa bụi mù, “Unasu, ta sẽ ở đây đốc thúc tiến độ chặn sông, ngươi lại lẻn vào thành, thử xem có cách nào gặp được hoàng thượng, hoặc là kéo dài thời gian, xin hoàng thượng kiên nhẫn chờ tới lúc chặn được nước sông.”
Unasu đang lo lắng, liền đồng ý, “Đành phải như vậy thôi, vậy tướng quân tiếp tục đẩy nhanh tiến trình, ta vào trong cung xem.”
“Được.”
“Dùng dây thừng trói chặt!”
“Đội phía trước dùng sức, kéo đá lăn đi!”
…
…
Đêm nay là một đêm không bình thường ở Assyria, trong lúc Algol đang ôm mộng đẹp sáng mai giết chết Menfuisu, giữ Carol trong tay thì các thế lực khắp nơi đều lặng lẽ hành động trong màn đêm…
Chỉ đợi hừng đông…
[1] Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石] : Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.