Asisu Bh Phấn Khích

Chương 77: Chương 77: Kết thúc




Trong thần điện, bức tượng nữ thần sông Nile vĩ đại đứng sừng sững ở nơi sâu nhất. Làn khói hương trầm lượn lờ trong không khí, mấy ngọn đuốc lúc sáng lúc tối, không khí vô cùng thần bí.

Tử Huyền cũng không vì sao lại đột nhiên nghĩ tới nơi này, ngắm nhìn nữ thần sông Nile gần như nắm giữ cả thế giới Ai Cập cổ đại. Cô dựa vào cột đá bên phải ngắm nhìn tượng thần, xung quanh tĩnh lặng, đám quan tư tế đã bị nàng lệnh ra ngoài hết.

Cô tin rằng trên đời này có thần linh, nếu không, cô cũng không thể xuyên không qua các thế giới, cũng không thể đứng ở nơi này ngày hôm nay. Nhưng thần linh trong mắt cô vẫn luôn là cậu nhóc không đáng tin cậy trong trí nhớ, không có khí thế trang nghiêm thần thánh như bức tượng này biểu đạt.

Có lẽ nữ thần sông Nile có tồn tại thật, nếu không Carol cũng không thể năm lần bảy lượt bị cưỡng chế quay trở về Ai Cập cổ đại, dù gặp nguy hiểm thế nào đi nữa cũng có thể bình an trở về, thậm chí nguyệt thực thuận miệng tiên đoán cũng có thể trở thành hiện thực.

Và người kia còn có thể qua ba nghìn năm có thể đi vào thông đạo tới thế giới này.



Nhưng nếu như thần linh có tồn tại, nếu biết cô làm thay đổi tất cả, sẽ suy nghĩ thế nào, vì sao cứ để mặc cô liên quan, không chút phản ứng, người muốn trừng phạt ta hay là tiếp tục không để ý tới ta…

“Nữ hoàng bệ hạ.” Một thị nữ đi tới quỳ bên cạnh.

Tử Huyền khoanh tay dựa vào cột đá, nhắm mắt lại hỏi: “Có chuyện gì?”

“Vừa rồi mỏ vàng phía đông mới gửi bồ câu đưa tin tới.”

“Nói đi.”

Thị nữ hiểu rằng nữ hoàng muốn cô tự mình đọc rồi báo cáo, vì thế nhìn thoáng qua tờ giấy: “Khởi bẩm nữ hoàng, là thư của đại tư tế tiền nhiệm Kaputa gửi thư tới.”

Sau lần bị bắt khỏa thân, Kaputa đã bị đuổi xuống mỏ vàng làm cu li, có thể nhìn thấy vàng tận mắt mà không làm gì được, có lẽ bây giờ gửi thư về để cầu xin tha thứ đây mà.

Quả nhiên, những lời tiếp theo thị nữ đọc lên đã chứng minh cô đoán đúng.

“Đại tư tế Kaputa nói rằng, ông ta đã hiểu rõ sai lầm của bản thân, mỗi ngày đều quỳ trước mặt trời sám hối, hướng về sông Nile sám hối, nhất định sau này sẽ hối cải làm người hoàn toàn khác, vì muốn tỏ rõ lòng thành, ông ta muốn dâng bảo vật của mình cho nữ hoàng, cầu xin nữ hoàng tha thứ, hi vọng có thể cho ông ta trở về thần điện làm một chức quan tư tế nhỏ.”

“Bảo vật ư? Tất cả tài sản của lão đều đã được sung công, còn lấy đâu ra bảo vật nữa?”

“Trong thư nói rằng, bảo vật được giấu ở trong một tầng hầm bí mật bên dưới thần điện. Đó là một viên đá lục bích cực lớn lấy từ sông Nile từ rất nhiều năm trước, trên đá có khắc nhiều văn tự lạ, ban đêm sẽ tỏa ra những chùm ánh sáng, trong ánh sáng đó có những ảo ảnh kì lạ.”

Rốt cuộc đoạn thư này cũng kích thích lòng hiếu kỳ của Tử Huyền, cô mở to mắt nhìn lại bức tượng nữ thần sông Nile, lấy từ sông Nile chắc chắn là một thứ rất kỳ lạ.

Trong nháy mắt đã khôi phục lại bản tính tò mò ưa khám phá.

“Đi thôi, mau dẫn đường, ta muốn xem viên đá đó.”

“Vâng.” Thị nữ trả lời, đứng dậy đi về phía trước. Nóng lòng muốn thử sức, Tử Huyền cũng không nhận ra rằng thị nữ này là một người lạ mặt.





“Không hay rồi! Đã xảy ra chuyện rồi! Hoàng tử Izumin!!”

Izumin vừa từ thuyền trở về không lâu, ly nước vừa cầm lên nhanh chóng đặt xuống, nước trong ly bắn tung tóe một ít ra mặt bàn.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nữ, nữ hoàng bệ hạ…” Thị nữ không kịp thở, miễn cưỡng nói được vài từ, trong nháy mắt khiến trái tim Izumin như bị bóp nghẹt.

Thị nữ lập tức quỳ xuống: “Xin hoàng tử hãy mau đi cứu nữ hoàng! Người đang gặp chuyện không may trong mật thất bên dưới thần điện sông Nile.”

Gặp chuyện không may ư!?

“Sao lại như vậy được?! Đã thông báo cho hoàng đế Menfuisu chưa? Nhanh đi triệu tập đội thị vệ!”

Izumin vô cùng lo lắng, nhanh chóng chạy về phía thần điện.

“…”

Thị nữ báo tin quỳ trên mặt đất nhìn theo hướng hắn rời đi, trên mặt không còn biểu hiện lo lắng, dường như người vừa mới không thở nổi khi này không phải là cô.

Cô thầm nhớ lại đoạn đối thoại trước khi hành động.

“Vì sao phải kéo cả hoàng tử Izumin của Hittite vào chuyện này?”

“Bình thường ngươi đâu có hỏi nhiều như vậy.”

“Xin lỗi.”

“… Nghe nói vì công chúa cầu xin quốc vương ra mặt cầu hôn với Hittite, nhưng lại bị từ chối quyết liệt, hơn nữa thư hồi âm của hoàng đế Hittite rất khó nghe, khiến quốc vương rất tức giận.”

“…”

“Nhớ kỹ, không được thất bại.”

“Đã rõ.”

… Thật xin lỗi, hoàng tử.



Chậc, bọn họ đúng là không có chút sáng tạo nào cả…

Tử Huyền bình tĩnh đứng trong bóng đêm, đèn đuốc từ sau khi cô bước vào không bao lâu đều bị dập tắt, ngay cả cánh cửa duy nhất cũng bị đóng. Cô thoáng nhận thấy, bốn phía xung quanh có mười mấy người mang vũ khí ẩn nấp trong bóng tối.

Cảnh này và cảnh Menfuisu bị tập kích trong nguyên tác hoàn toàn giống nhau, quả nhiên không thể kỳ vọng quá cao vào người cổ đại ba nghìn năm trước.

“Nói đi, ai phái các ngươi tới.”

Nơi này không khí lưu thông không nhiều lắm, cảm giác thật oi bức, Tử Huyền phe phẩy quạt lông vũ mở miệng hỏi.

Cô không hề hoảng sợ khi có nhiều sát thủ vây quanh như vậy, trong hoàn cảnh này tại sao có thể bình tĩnh như thế? Bình thường, trong trường hợp như vậy nếu không phải la lên đòi cứu mạng thì cũng phải cảnh giác phòng thủ chứ?

Nhưng nữ hoàng này… lại bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Không có người trả lời Tử Huyền, chỉ có một tiếng đao xé gió chem. Về phía này.

“…”

Khốn kiếp. Không phải nên nói rõ chân tướng để người bị ám sát hiểu rõ lý do rồi mới đấu võ sao? Đám người này chẳng chuyên nghiệp gì cả.

Tử Huyền khinh bỉ bọn họ, bắt đầu tham chiến. Tuy rằng xung quanh tối đen, nhưng tốc độ và phản ứng của cô vẫn chiếm thế thượng phong, sau này để tránh mũi đao, quạt long vũ yếu ớt không thể ngăn hết đao kiếm, Tử Huyền trực tiếp đánh thẳng vào mặt bọn họ.

Bất ngờ bị phản kích khiến sát thủ hoảng hốt, muốn tránh cũng không tránh được, hứng trọn một đòn vào mặt, lực đánh mạnh đến mức hất văng hắn về phía đám đồng đội bên cạnh, mũi bị đấm lệch sang một bên.

“Khốn kiếp!”

Bọn họ đều là những người có thị lực nhìn trong bóng đêm cực cao, nhưng nữ hoàng vừa bước vào trong bóng tối không bao lâu lại có thể né tránh đòn tấn công, lại còn đánh bay hắn.

“Xông lên cả đi.” Một giọng trầm trầm vang lên, đám sát thủ đồng loạt xông tới. Cùng một lúc, những mũi đao kiếm sắc bén đâm về phía Tử Huyền, thế tấn công mạnh mẽ như vậy có thể khiến đối phương máu chảy thành sông…

Nhưng kết quả…

Đã lâu Tử Huyền không có cảm giác kích thích như vậy, cô hưng phấn né tránh trong bóng tối, đã bá vai người này, đạp đầu người nọ, vài người liên tục bị đẩy lười, lại tiếp tục xông lên.

Thực lực bắt đầu được phân rõ, đám sát thủ hung thần ác sát kia cảm nhận sâu sắc rằng bọn chúng đột nhiên rơi vào một trò chơi, chơi trò mèo vờn chuột, nhưng tình hình khác biệt, chuột trong trò chơi này lại chính là bọn chúng!

Một gã sát thủ không cam lòng đâm kiếm vào ngực Tử Huyền, ai ngờ Tử Huyền lại cúi thấp người xuống, ngáng chân qua, rầm một tiếng gã sát thủ kia ngã xuống đất. Phẫn nộ đâm ngược trở lại, Tử Huyền nhảy lên, đạp vào đầu hắn bay sáng phía bên kia chiến trường.

Chưa đến nửa giờ đồng hồ, đám sát thủ gần như tuyệt vọng. Không bị vết thương đao kiế, nhưng toàn thân bị đá đến tím bầm, đau đớn vô cùng. Mà đối tượng bị ám sát vẫn còn đang rất vui vẻ, dường như chơi vui tới quên trời đất.

Lần thứ năm bị đá trúng mặt bay ra ngoài, gã sát thủ vô cùng uất ức, chẳng phải hắn chỉ là kẻ đầu tiên lên sân khấu thôi sao, vì sao lần nào cũng đạp vào mặt hắn?

Một gã vừa bị vấp ngã đứng dậy khởi động thân thể, vỗ vai an ủi hắn: “Không sao, giờ có xấu xí cũng không quan trọng, ngươi cưới được vợ rồi. Đám anh em chúng ta đã bị đánh cho thê thảm thế này, e rằng sẽ phải sống cô độc cả quãng đời còn lại mất thôi….”

“…”

Đúng lúc Tử Huyền đang vui vẻ, đột nhiên hiện trường lại hỗn loạn, vang lên một tiếng rầm đinh tai, cánh cửa nhanh chóng bị dùng sức mở ra, ánh sáng mãnh liệt trong nháy mắt ùa vào.

“Asisu!”

Izumin?

Đã quen với bóng tối, Tử Huyền cảm thấy ánh sáng này quá chói mắt, vội vàng nhấc tay che trước mắt, cảm giác choáng váng.

Đám sát thủ dù sao cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, thấy có cơ hội lập tức đâm kiếm chém tới.

“Cẩn thận!” Đứng ở cửa ngược hướng ánh sáng, Izumin hoảng hốt kêu lên, kiếm trong tay cũng đâm tới cản.

Tử Huyền theo phản xạ né sang bên phải, kiếm của Izumin cũng đánh về phía sau, nhưng kiếm khí vẫn lướt qua cánh tay Tử Huyền, đây là vết thương đầu tiên từ lúc cô bước vào mật thất này.

“…” Izumin, tôi sẽ không để anh yên! ! !

Theo ánh sáng, ánh mắt Tử Huyền đảo qua bốn phía, người kia đã sớm chui vào một góc tối.

Thực ra từ lúc bắt đầu trận chiến đến giờ, vẫn còn một người luôn ẩn mình trong góc, chính là kẻ đầu tiên ra mệnh lệnh cho nhóm sát thủ. Mỗi lần Tử Huyền có ý muốn xông lại gần, là lại có một người chắn trước mặt, hơn nữa bóng tối cũng là trở ngại với cô, cho nên vẫn không túm được kẻ kia.

“Asisu, nàng không sao chứ? !” Quay đầu lại, Izumin đi tới bên cạnh, cùng cô chống lại sức tấn công của kẻ địch

“… Gặp anh mới xảy ra chuyện !” Tử Huyền cắn răng.

Ánh sáng không được bao lâu, cửa lớn lại bị đóng lại từ bên ngoài, bên trong mật thất lại tối đen một lần nữa.

“…” Bên ngoài có tiếp viện? ! Cố ý lừa Izumin vào sao?

Muốn một lần giết cả hai người ư, đúng là đã quá coi thường nữ hoàng Ai Cập kiêm người của bang Ryodan quá!

Đang lúc Tử Huyền chuẩn bị tốc chiến tốc thắng xử lý đám người này, đột nhiên người trong góc đốt cây đuốc lên, ánh lửa không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người nhìn thấy rõ hắn, thấy rõ ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tử Huyền.

Đám Sát thủ nhanh chóng dừng tay, lui về bên cạnh người kia, giờ bọn họ chỉ lo phòng thủ.

Tử Huyền nheo mắt lại nhìn hắn: “Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ?”

Kẻ kia gật đầu, “Nữ hoàng Asisu, không ngờ ngươi lại có thể chiến đấu, lúc đầu muốn giết ngươi, sau đó giết hoàng tử Izumin rồi bọn ta có thể rút lui. Nhưng bây giờ xem ra xác suất rất nhỏ, không còn cách nào khác, bọn ta đành chết chung với các ngươi.”



Không gian đột ngột yên tĩnh.

Không phải Tử Huyền phá vỡ bầu không khí, mà lại là đám sát thủ.

“Người an hem.” Gã bị đạp vào mặt vỗ vai gã bị ngã: “Xem ra ngươi sẽ không phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi…”

“…”

“Ngươi định chết thế nào?” Tử Huyền không thèm để ý, cứ để hắn làm nhân vật phản diện đi.

“… Chết cháy.”

! ! !

Giọng nói vừa dứt, cây đuốc trong tay hắn chạm vào vách tường bên cạnh, trong nháy mắt ngọn lửa bao vây quanh mật thất!

“Nguy rồi!” Tử Huyền hoảng hốt kéo Izumin chạy về phía cửa, lúc này không còn thời gian để đùa giỡn nữa.

“Ngăn bọn họ lại!” Gã đàn ông kia vừa hô lên, đám sát thủ lập tức đuổi theo. Tình thế nguy hiểm, Tử Huyền cũng không quan tâm bọn họ, tùy tay bắn ra mấy hạt nước.

Lúc trước cô đánh nhau với bọn họ, không dùng tới niệm lực vì nghĩ là chơi đùa, một phần cũng vì trong mật thất thiếu không khí, không đủ để dùng, mà lúc này cô không thể tìm ra nơi nào có đủ nguồn nước và không khí để niệm lực hấp thụ.

Thân thể cô cũng không giống thân thể ở thế giới Hunter trước kia, dù nín thở vẫn không kịp chạy tới cánh cửa. Mà hiện giờ, lửa lan mãnh liệt, nếu dùng niệm lực của cô dập tắt lửa, không cần biết sau đó sẽ hôn mê bao lâu, mà trước hết không khí nơi này không đủ sản sinh ra nhiều nước như vậy.

Tử Huyền trốn không thoát, đương nhiên những người này cũng trốn không thoát, hạ quyết tâm muốn tất cả cùng chết.

Rốt cuộc là ai có thâm thù đại hận với cô như thế, không tiếc sai khiến đám sát thủ chết chung cùng cô! Phải ra khỏi đây!

Tử Huyền kéo Izumin nhanh chóng lướt qua bọn họ, ngay lúc sắp đi tới cửa, Izumin cảm nhận được thứ gì đó quay đầu lại, hóa ra gã thủ lĩnh từ đầu tới cuối không ra tay lại cũng đuổi theo, cây kiếm trong tay hắn đâm bổ về phía lưng Tử Huyền.

“!” Nguy rồi!

Izumin trợn mắt, trong chớp mắt, đẩy Tử Huyền sang một bên đỡ lấy lưỡi kiếm kia.

Lưỡi kiếm xẹt qua, máu tươi văng tung tóe khắp nơi….

Cây quạt lông vũ trong tay Tử Huyền rơi xuống, dọc theo những bậc cầu thang…



Máu, có rất nhiều máu. Vả lại hắn là một người bình thường. Hắn không biết dùng niệm, nên hắn không thể cầm máu…

Hô hấp dần yếu dần… yếu dần…

Dường như trong vực sâu đen tối, trái tim từ từ đóng băng lại…

Đây là lần đầu tiên tướng quân Libya cảm thấy sợ hãi như vậy, so với chết còn khiến hắn cảm thấy đáng sợ hơn.

Cô gái trước mặt hắn, dường như dần dần tỏa ra áp lực hắc ám, bành trướng, lan tràn, xâm nhạp… Tuy rằng xung quanh đều là lửa nóng, nhưng vẫn cảm thấy một cơn lạnh thấu xương tràn qua…

“Ngươi…”

Niệm lực trong tay Tử Huyền dần dần tụ lại thành một quả cầu, to cỡ miệng ly, với năng lực của nó phá hủy hoàn toàn cánh cửa nặng nề.

Ánh sáng và không khí dần dần tràn vào.

Cô vẫn cúi đầu, mái tóc dài buông thõng xuống che khuất khuôn mặt cô, đám người chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch lên..

“Tất cả các ngươi… Đều chết hết… cho ta…”

Giống như giọng nói ma quỷ phát ra từ địa ngục sâu thẳm, niệm lực mạnh mẽ vây quanh Tử Huyền dần dần bốc lên, mọi người sợ hãi lùi về phía sau, sau lưng chính là lửa thiêu, phía trước lại là băng lạnh. Tận đến khi niệm lực bùng nổ tràn ra, trong nháy mắt đánh bật ra bốn phía, mọi người sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hình ảnh cuối cùng chúng nhìn thấy là bọt nước mang theo lực gió cực mạnh đánh vào xuyên qua thân thể, dập tắt ngọn lửa, đập vỡ hoàn toàn mật thất.

Rầm một tiếng, tiếng nổ chấn động toàn bộ hoàng cung Ai Cập.

Ở cung điện phía Đông, Chrollo khép quyển sách trên tay, nhìn về phía thần điện, “… Tử Huyền?”





Mấy cung nữ gánh nước bên sông cất tiếng hát, tiếng hát như ẩn như hiện phiêu bạt trong không khí.

Khi chòm sao Thiên Lang bắt đầu xuất hiện, thiếu nữ tóc vàng đứng bên bờ sông Nile…

Tử Huyền nằm nghiêng trên nhuyễn sạp, tiện tay cầm chùm nhỏ bên cạnh, ngẩn ngơ lại buông xuống.

“Asisu, sao lại không ăn?”

Nhanh chóng nhìn về phía bên cạnh, dường như có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng và ngón tay thon dài của người đó bóc nho giúp cô…

Tiếc thay, lại không ai.

Ari không có ở đây, năng lượng của Chrollo vốn đã bị Irumi dùng gần hết, nhanh chóng trở về. Jinna hôn mê, toàn bộ cung điện đều trống rỗng.

Cung nữ mới bưng đồ ăn lên, theo thói quen cô chờ có người lựa chọn giúp mình… Món này ngon, món kia hơi ngọt…

Bỏ đi, không ăn nữa.

Ánh nắng chiều ra phù trước sân điện, Tiểu xám ngồi dưới ánh mặt trời, dùng chân sâu gãi gãi bộ long. Bộ long xám dưới ánh mặt trời vàng rực càng thêm chói sáng.

Tử Huyền đi tới, ôm lấy nó. Bộ lông mềm mại dưới ánh mặt trời càng thêm ấm áp. Tiểu Xám xoay đầu, khó hiểu nhìn cô, vươn chân cào nhẹ vào chuỗi hạt trên đầu cô.

“… Nữ hoàng bệ hạ.” Ari đang cầm một bình oliu mới buồn bã nhìn cô, “Người không tới Thiên điện sao?”

“Không đi. = =” Tử Huyền quay đầu, ôm Tiểu Xám đứng dậy đi về phía nhuyễn sạp, không khí tang thương khi nãy đã biến thành hư không, “Hừ, ai bảo hắn không biết lượng sức, ai bắt hắn anh hùng cứu mỹ nhân, đáng đời!”

Ari cười khẽ đặt bình oliu lên tủ: “Nữ hoàng bệ hạ, hoàng tử vì người nên mới bị thương, trong tình huống nguy hiểm, quên mình đỡ cho người một nhát kiếm, sao người lại tức giận chứ?”

Nhất là lúc trị thương, lại không thèm tới nhìn hắn, cứ ở trong phòng lo lắng cảnh tượng hoàng tử qua đời. Nhưng hoàng tử Izumin cũng thật mạnh mẽ, bị đâm một kiếm như vậy vẫn có thể sống sót.

Ari còn nhớ rõ ngày hôm đó khi nhận được tin báo, từ giữa thần điện đổ vỡ, Jinna kéo nữ hoàng đang hôn mê và hoàng tử thân mình đẫm máu ra, khiến mọi người đều hoảng hồn.

Tử Huyền thờ ơ ngồi trêu chọc Tiểu Xám: “Hắn… hiện giờ thế nào rồi?”

“Dạ, miệng vết thương hình như bị nhiễm trùng, luôn gọi tên nữ hoàng, máu chảy ướt cả chăn. Vì người đã hạ lệnh mặc kệ hắn sống chết, nên không ai dám tới báo…”

Một trận gió thoảng qua, Ari ngẩng đầu, trên nhuyễn sạp chỉ còn lại có Tiểu Xám.

“…”

Tiểu Xám, ngươi làm thế thân cho nữ hoàng càng ngày càng thuần thục …

Thiên điện

“A, còn chưa có chết hả?”

Tử Huyền miễn cưỡng dựa vào cửa, nhìn Izumin nằm trên giường bệnh.

“Asisu!”

Ánh mắt Izumin sáng ngời, vô cùng vui mừng. Chăm chú quan sát Tử Huyền, “Nàng không sao, thật tốt quá.”

“…” Nhìn nụ cười yên tâm trên khuôn mặt kia, Tử Huyền không biết nói gì… “… Nói thừa, ta không dễ dàng bị thương như vậy, chỉ có đồ ngốc như anh mới dại dột xông lên.”

“… Cho dù nàng mạnh mẽ thế nào, ta cũng không hi vọng nàng bị thương trước mặt ta.”

“…”

Ánh mắt yêu thương khiến người ta sởn gai ốc, Tử Huyền đi tới bên giường, chọn một loại trái cây cắn cắn. Izumin vẫn nhìn cô chằm chằm.

“Muốn ăn hả? Hoa quả mang tới cho anh, sao anh lại không ăn?”

“…” Lúc này không phải nàng nên đút cho ta sao…

Izumin thở dài, im lặng, thuận tay bắt đầu bóc nho, Tử Huyền ném trái cây trong tay ra chỗ khác, đi tới bên cạnh hắn.

Lắc đầu, “Hết giận rồi sao?”

“Tạm thời bỏ qua.” Ánh mắt căn bản không rời khỏi đồ ăn. Người đàn ông đành phải mỉm cười đưa nho vào miệng cô, ánh mắt trời bên ngoài chiếu vào bên trong, tỏa sáng trên người Tử Huyền.

“Mặt trời trên sông Nile thật đẹp.”

“Ừm.” Tử Huyền trả lời, chậm rãi nhấm nháp quả nho, tha thiết mong chờ hắn bóc quả khác. Không hiểu vì sao lại cảm thấy nho được Izumin bóc ngon hơn rất nhiều.

“Thực ra mặt trời ở Hittite cũng rất đẹp, nhưng không có cảm giác giống như nơi này, nàng muốn xem không?”

Ánh mắt Tử Huyền rời khỏi quả nho, “Nhớ nhà sao?”

Đút quả nho trong tay vào miệng cô, “Nhớ. Nhưng, ta vì nàng mà mất nhiều máu như vậy, còn suýt nữa mất mạng, nàng có thể thỏa mãn một điều ước của ta không?”

“… Nói đi.”

“Ta hi vọng… Nàng có thể cùng ta ngắm mặt trời lặn trên tường thành Hittite, nhìn ánh mặt trời trải dài bóng chúng ta, để ánh mặt trời sưởi ấm cuộc đời chúng ta… mỗi một ngày trôi qua cho đến cuối đời, được không?”



“Chảy có chút máu mà đòi đổi lấy cả nửa đời sau của ta ư?”

“Vậy nàng đổi hay không?”

Tử Huyền nhìn Izumin thật lâu, lâu đến mức vài cung nữ đã thay phiên nhau vào đổi thuốc cho Izumin cũng đều đã lui ra ngoài.

Izumin kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.

Đến lúc gần như không còn nhìn thấy mặt trời nữa, khóe miệng Tử Huyền cong lên, “Lợi cho anh quá.”

Cúi người xuống hôn lên môi Izumin.

“Chấp nhận đổi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.