Tuy ở trong khu rừng này lúc nào cũng tối tăm, nhưng từ một chút ánh sáng rất nhỏ vẫn có thể phân biệt được là ban ngày hay ban đêm.
Chờ khi xử lý xong đám thịt thỏ nướng, Tử Huyền nghỉ ngơi một lát, bắt đầu sự nghiệp chữa bệnh của mình.
“Này, đừng động đậy, tôi kiểm tra mắt của anh một chút.”
Izumin nghe theo ngồi im, dù sao cũng là hai mắt của mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành chờ cô gái tự xưng là có thể chữa khỏi mắt cho hắn quan sát tình trạng vậy. Cho dù trong lòng vẫn nghi ngờ, nghi ngờ không biết cô có thể chữa khỏi mắt cho bản thân hay không, nhưng mà cứ tạm thử một lần đi.
Tay Tử Huyền mang theo niệm lực tới gần đôi mắt lẽ ra luôn sáng ngời bức người kia, mà nay lại khép chắt giấu đi hết thảy ánh sáng chiếu rọi; cô dùng niệm chuyển hóa thành Quấn nhẹ nhàng dẫn dắt hơi nước tỏa ra xung quanh thăm dò tình hình xung quanh đôi mắt… ừm, dị vật rất nhỏ này là độc tố sao? Đã khuếch tán khắp đôi mắt rồi…
Izumin chỉ cảm thấy trước mắt có một tầng khí nhẹ lướt quá, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Chuyện gì vậy? Rốt cuộc cô cùng cách gì để kiểm tra?!
“Cô…”
“Anh bị trúng độc bao lâu rồi?”
Cô biết hắn bị trúng độc? Vì sao, cô ta còn chưa xem qua con ngươi kia mà?
“… Có lẽ là hai ngày.” Theo sinh lý bản thân phán đoán.
Tử Huyền nhíu mày, do dự một chuyện, cuối cùng vẫn hỏi ra.
“Vì sao anh lại ở đây? Là ai hạ độc?” Rốt cuộc là ai hạ thủ, hắn đang ở đây, vậy Carol đang ở đâu? Đã hoàn toàn khác xa tình tiết trong tác phẩm.
Im lặng.
Cuối cùng vẫn hỏi sao? Còn tưởng rằng lâu như vậy cô không hỏi tới chuyện này là do không chú ý tới. Dù sao từ lúc gặp nhau tới giờ, cả hai bên đều không dò hỏi về lai lịch của đối phương, thậm chí bản thân cũng không vạch trần chuyện cô chẳng hề giống con gái người thợ săn.
“… Là kẻ thù của ta, vì muốn cướp một thứ của ta nên ném ta tới nơi này.”
Kẻ thù? Kẻ thù của Izumin không phải là Ai Cập ư? Còn ai nữa nhỉ? Nhưng lại là vì cướp đoạt, nói như vậy là kẻ thù kia cũng tới vì Carol, vậy là hiện giờ Carol đang ở trong tay kẻ kia sao?
“Kẻ thù của anh là ai?”
“… Là kẻ sẽ bị ta tiêu diệt trong tương lai.”
… Chẹp, giảo hoạt thật.
Hắn không nói, Tử Huyền cũng không thể hỏi tiếp, nếu bị phát hiện ra sơ hở sẽ rất phiền phức, dù sao đó cũng là một hoàng tử rất thông minh.
Bỏ qua, chờ mắt hắn khỏi lại, ra khỏi khu rừng này đi thăm dò tin tức là được rồi. Dù sao Carol cũng là nhân vật chính, sẽ không thể xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhưng…
“Muốn chữa khỏi mắt anh, chắc phải mất hai ngày.” Đã có rất nhiều mạch máu hằn lên trong mắt hắn, muốn ép độc ra cũng không dễ dàng, chỉ có thể ép dần dần. Nhưng với Izumin mà nói, với tốc độ này đã là không thể tin được.
“Cô nói, chỉ cần hai ngày nữa mắt ta có thể khỏi hẳn ư?”
“Ừ. Hiện giờ tôi bắt đầu tiến hành vòng trị liệu lần thứ nhất, anh chỉ cần ngồi yên là được, có thể sẽ đau một chút, cố gắng chịu đựng.”
Niệm lực của Tử Huyền chậm rãi lướt qua làn da như ngọc của Izumin, hấp thu hơi nước dưới da từ từ dồn ép độc tố trong mắt. Dị vật trong mạch máu bị cưỡng chế chuyển động, có chút đau đớn kích thích dây thần kinh, trán Izumin toát mồ hôi lạnh, cố gắng giữ thân hình ngồi yên bất động.
Mà Tử Huyền cũng không khá hơn là bao, cô phải thận trọng khống chế niệm, cố gắng không làm ảnh hưởng tới mạch máu, cố giữ hơi thở bình hòa, đầu đầy mồ hôi.
Một lúc sau, một giọt nước mắt chứa độc tố màu đen chậm rãi lăn theo khóe mắt Izumin ra ngoài, giọt nước mắt trong suốt càng làm nổi bật màu đen, giống như một viên trân châu đen sáng rọi, rơi xuống từ khuôn mặt tuấn mĩ, rơi thẳng xuống đất.
Tử Huyền cảm thấy hô hấp bản thân như dừng lại.
… Đẹp quá.
Nhanh chóng rút tay về, Tử Huyền ngồi xuống bên cạnh Izumin, vì hao tâm tổn sức mà thở hồn hển.
… Gần mực thì đen %>_<% đúng thật, ở cùng một chỗ với Chrollo, thưởng thức vẻ đẹp cũng trở nên quỷ dị a =_+
Huhu, cô bị lây bệnh của lữ đoàn mất rồi! Có thể cảm tháy giọt nước mắt màu đen đẹp! Trời đất ơi,…
“…”
… Dường như, không phải đau. Izumin cảm giác đôi mắt có thay đổi, đã bớt đau đớn hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng trước mắt đã có thể cảm giác ánh sáng mơ hồ, không phải tối tăm hoàn toàn như trước.
Hơi hơi nghiêng đầu về phía người nào đó đang lầm bầm than thở, rốt cuộc cô gái này dùng cách gì để trị liệu? Hiệu quả như vậy, thật sự cô có thể chữa khỏi mắt cho hắn. Nếu như thế, sẽ nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn khổ này. Nhưng…
“Mệt lắm à?”
“Hmm, không sao, nghỉ ngơi đi…” Đã lâu lắm rồi không phải cẩn thận khống chế niệm lực như vậy, haiz, người đã già rồi.
“… Cảm ơn, để cô chữa mắt cho ta vất vả như vậy, chờ khi ta về nước, nhất định ta sẽ đền ơn cô.”
“Haiz, cũng đúng.” Đối với chuyện có thể cứu vãn hình tượng nhóm lửa thất bại của bản thân, Tử Huyền cũng không khiêm tốn nữa, “Nếu không có tôi từ trên trời giáng xuống, thế như chẻ tre, anh dũng vô địch, anh hùng cứu mỹ nhân… Nhờ thế mà vị bạch mã hoàng tử không bị nanh sói xé rách! Tôi là…”
Ta đã nói lỡ lời …
“Tất cả các cô gái trong thế giới này đều phải cảm ơn tôi, đã giúp họ còn có thể thưởng thức vẻ đẹp này trong tương lai, có được một đối tượng để mơ mộng, có được vẻ đẹp để theo đuổi. Không đến mức chỉ cam tâm tình nguyện gả cho một gã nhà bên, tôi đã có một cống hiến to lớn cho thế giới này…”
Rốt cuộc là vì sao ta lại nói lời cảm ơn cô ta chứ…
“Liên minh các quốc gia chắc phải ban thưởng cho công lao của tôi, cứu vớt tâm hồn thiếu nữ…, tôi…”
Ủa? Sao lại dừng rồi?
Izumin ngạc nhiên quay đầu về bên phải, “Cô…”
Một thân thể mềm mại ngã xuống, dựa vào người hắn. Truyền tới tiếng nhẹ nhàng hít thở…
“…” Đang ngủ? -_-!
Cũng đúng, vừa rồi có lẽ cô đã hoàn toàn kiệt sức.
Izumin ngồi yên, để người bên cạnh có thể ngủ say.
Nhưng, cô cứ đơn giản ngủ như vậy, không hề đề phòng, đúng là quá yên tâm về hắn… Nghĩ nghị một lúc, mở áo choàng bên người, choàng một nửa lên người Tử Huyền.
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng ta có thể gác đêm giúp cô, cô gái nhỏ dễ thương…
…
“… Ừm, Gon… Mau tránh ra, chị đánh giúp em…”
Rầm!
“…”