“Gia. . . . Nhẹ thôi. . . . .” Một tiếng kiều mỵ bên cạnh cách đó không xa vang lên, nguyên lai là tỳ nữ dâng trà đang bị một người nam nhân ôm chặt thắt lưng mà hôn thô bạo, người ngoài không thấy rõ dung nhan nàng kia , chính là nàng ta si ngốc cười trốn tránh, cũng không tức giận.
Lại có mấy người nhìn cảnh này thấy vui liền cười ,có người giận thì lại mắng nữ tử thanh lâu,có người muốn giúp tiểu nữ tử dâng trà kia thoát khỏi ma trảo, chính là mấy nữ tử cho dù gương mặt không nổi bật chăng nữa, lại rơi vào ổ sói này, làm sao có thể trong sạch mà trở ra được?Mọi người chung quanh đều chờ một màn nóng bỏng kia xảy ra tiếp , không gian vừa chật chội ,ai cũng muốn được nhìn rõ, có lẽ còn có thể nhân cơ hội mà ăn đậu hũ một chút
Tỉnh Chi như trước sừng sững bất động. Mọi người bắt đầu trở nên cổ quái , chính là giờ phút này trong chính điện, nào có ai bận tâm đến nơi này đâu?
“Ân. . . .” Hắn không biết là nên cảm tạ bọn họ, hay vẫn là nên buồn bực bọn họ, chính bởi vì bọn họ làm những chuyện thế kia mới khiến Tỉnh Chi như tên đã lên dây ,thân dưới đỉnh vào trước huyệt khẩu người thiếu nữ . . Hắn có chút thống khổ, càng muốn không quan tâm đem nàng áp đảo trước người tiến vào trong nàng. . .
Chính là không thể. Mồ hôi chảy ra lớn như hạt đậu,hắn bắt đầu cảm thây áp lực, tay vuốt trán, trước người Nhã Nhã cơ hồ đã nhuyễn , tinh tế thở gấp , tựa hồ đối với việc này cố khống chế, phản đối, theo tốc độ không ngừng xâm nhập đỉnh lộng của hắn ngày càng nhanh,nàng nhỏ giọng rên rỉ run rẩy , thật sự là một tiểu nhân nhi mang bộ dáng vưu vật tuyệt vời, quyến rũ khiến nam nhân khó nhịn
Tỉnh Chi rốt cuộc kiềm chế , bàn tay lại đã tập kích hung nhũ Nhã Nhã mà tàn sát bừa bãi, nội y bị lột lộ ra nộn nhũ kiều diễm , eo thon thả mảnh khảnh Nhã Nhã chứa hai gò đất no đủ rướn lên, , mông hình bán cầu vô khuyết, ngón tay Tỉnh Chi bắt lấy nộn nhũ mà nhào nặn, từ dưới hướng lên trên khiến hai cục thịt cầu bị đè nặn thành hình tròn méo
“Ân... .” Nhã Nhã cảm thấy như có một dòng điện chạy qua.
Bị thiếu niên không chút ôn nhu xoa nắn bộ ngực sữa, thiếu niên không hề có chút ôn nhu nào,nếu không muốn nói là chà đạp, một loại dã thú động dục tuổi trẻ khát khao chà đạp. Cặp vú Nhã Nhã mềm mại , đã bị vỗ về chơi đùa đến phồng nên trông thật no đủ . Tỉnh Chi vội vàng đặt môi lên cảnh đẹp ngậm lấy, một tay tiếp tục chà đạp nộn nhũ, mà mặt khác một tay cũng đụng xuống dưới.
“A. . . . .” Nhã Nhã không biết là mình muốn chạy trốn hay vẫn là muốn hắn tiếp tục. Ngón tay hơi thô rờ mó xuống dưới, xâm nhập hiệp cốc vỗ về chơi đùa ,thỉnh thoảng đỉnh phần chóp, bắt đầu mở rộng con đường dành cho dục long vốn ẩn nhẫn đã lâu. Nhã Nhã gắt gao mà đem hai chân kẹp lấy, chính là hai chân Tỉnh Chi sáp ở bên trong, nàng cảm thấy thật mất thể diện,mật môi chỉ có thể bất đắc dĩ mà chịu đựng thưởng thức tình dục.
Nam căn thô lớn thừa thế giáp công, nhịp đập cực đại ngay trước gắt gao đỉnh đặt ở mật động ngập nước mà nghiền. Nhã Nhã hoảng sợ phát hiện, giác quan phòng tuyến đã bị Tỉnh Chi chà đạp khiến nàng càng mất cảnh giác, thân thể bạc nhược. Cái lỗ tai lại bị xâm nhập, trên người nhận được khoái cảm ngọt ngào. Lỗ tai lại bị hắn thổi nhẹ ,như yêu say đắm duyện hôn cái lỗ tai, mỗi khi môi hắn vừa tiếp xúc gần, dục vọng tà ác trong cơ thể sẽ bốc cháy lên.
Được rồi, được rồi. . . Không cần lại tra tấn nàng . . . Cho dù là ở trong này, nơi này, thanh âm ồn ào cũng thỉnh chiếm hữu nàng đi. . .
Bạch Nhã Nhã nhẫn nại thở hổn hển,mật dịch trong huyệt nhi nhỏ giọt xuống . . . Kề sát dục long Tỉnh Chi uốn lượn đi xuống, tản ra từng đợt mê người,hương khí cũng đầy mị hoặc lòng người
“Tỷ tỷ vẫn muốn nhẫn lại sao. .” thanh âm Tỉnh Chi như trong mộng vang lên tại bên tai, giống ác ma .
Bạch Nhã Nhã thủy chung kiên trì chống đỡ thân thể ,song chưởng cũng bắt đầu không bị khống chế mà hư nhuyễn, hai mũi chân chạm xuống mặt đất đã sớm vô lực, chậm rãi hạ xuống.
Nhưng mà,thân thể Nhã Nhã theo giờ phút này sắp không nhịn được mà trượt xuống , Tỉnh Chi đã sớm chờ đợi giờ phút Nhã Nhã trượt hẳn xuống, như vậy hắn không cần động , khi nàng rơi xuống, nam căn dựng thẳng sẽ chọc sâu vào hoa huyệt ngập nước của nàng. Nguyên lai, đây là mục đích của Tỉnh Chi ?
Cả người Nhã Nhã bị dương vật tráng kiện tiến vào mang đến từng đợt tê dại, yết hầu lăn lộn, nuốt một tiếng thanh thoát như tiếng mèo con rên rỉ, nàng bị hắn biến thành như vậy ra. . . Mà đáy lòng lại càng ngày càng lạnh. Nguyên lai đây chính là mục đích của hắn ! Chờ đợi chính mình chui đầu vô lưới. . . Chờ đợi nàng bất lực bị thân dưới hắn nhét vào. . . . Chờ đợi nàng không còn thể diện mà chấp nhận từng đợt tiến công của hắắn... .
Hắn cùng mấy người kia quả thật là không có gì khác nhau , bọn họ chỉ biết sử dụng thủ đoạn như vậy, đi bước một bước làm bẫy đến mê hoặc nàng, sau đó trốn từ một nơi bí mật gần đó cười lạnh, cười lạnh nhìn một thiếu nữ giống như sơn dương lạc đường đáng thương , không hề phòng bị mà bước vào bẫy rập tỉ mỉ của đám thợ săn ! Bọn họ, quả nhiên không có gì khác nhau. . . . Cũng không khác gì là lạ. . .
“Nhã Nhã Nhã Nhã. . . . Nhanh nữa một chút. . .” Tỉnh Chi áp lực ồ ồ thở dốc, đỡ lấy vòng eo thiếu nữ mãnh khảnh , cao thấp nhấc thân thể nàng giúp nàng di chuyển. . .Dục long bị nữ hài nuốt hết , ra vào . . .
Thiên, hắn yêu chết cái cảm giác này .Có việc gì phải sợ bị người phát hiện , có cái gì phải lo ai đã từng đối với nàng như vậy, nàng cùng hắn là thân phận gì, mấy vấn đề phức tạp này sớm bị hắn quẳng lên chín tầng mây. Chính là cả người tê dại , toàn tâm toàn ý cảm thụ cô bé của nàng đem đến cảm thụ tuyệt vời cho hắn.
“Tỉnh Chi, như vậy không đủ vui sướng đâu. . . Chúng ta, chúng ta tìm địa phương không ai quấy rầy được không?” Nhã Nhã kiều mỵ nhỏ giọng rên rỉ, ôn nhu nói, mặt cúi xuống khiến người khác nhìn không rõ biểi tình của nàng.
“Được. . . Bảo bối.” Tỉnh Chi đã sớm tẩm dâm tại giờ khắc này nàng rốt cục thỏa hiệp nhu thuận trong lòng hắn, không nghi ngờ muốn hắn, hắn rất nhanh rút cự long ra,sảng khoái khiên hắn rùng mình một cái, chỉnh sửa quần áo trước người thiếu nữ , nắm cả nàng đẩy ra đám người điên cuồng , hướng trên lầu đi đến.
Rèm mi cụp xuống che biểu tình của Nhã Nhã , trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất như sao rực rỡ quang mang chôn vùi trong biển người. Bạch Nhã Nhã nhu thuận khát cầu tiểu nam nhân mạnh mẽ kia, hơi hơi gợi lên khóe miệng, cười lạnh một chút, bọn họ rốt cục làm cho nàng biết mục đích nàng chuyển sinh trong một gia tộc hỗn loạn để làm gì, như vậy mấy nam hài này xuống địa ngục đi...
Ba thiếu niên phong hoa tuyệt đại bước xuống ngựa,mọi người chung quanh tựa hồ cũng có chút hơi hơi sửng sốt.
Không có việc gì lại xuất hiện một vưu vật tuyệt sắc như vậy , không khỏi khiến khiến người ta chảy nước miếng, nhưng là một hơi liền xuất hiện ba người như vậy, chính là khiến người khác hoảng hốt hoa mắt chóng mặt
Trên phố đông đúc người qua lại, các thiếu niên tuấn tú dừng trước một tửu lâu, người qua đường có chút mê huyễn lén nhìn theo thiếu niên tuấn tú y phục màu trắng vừa bước xuống xe ngựa kia, chỉ thấy thiếu niên này khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, mày nhíu chặt nhưng khoé môi nhếch lên một chút , tựa hồ đang che dấu khí tức vậy, lại như có chút ý vị lười biếng.
Mọi người chậc chậc lấy làm lạ ,nhà ai có thể sinh ra một tiểu thiếu gia cực kì tuấn tú như vậy cơ chứ, mà có việc gì khiến thiếu niên kia phải đích thân đến đây??? Thế nhưng họ vẫn bị người bước xuống xe thứ hai khiến cho hoa mắt
Người thứ hai này là một thiếu niên mặt mày như họa, chu môi không điểm mà đỏ tươi, phượng mâu dài nhỏ dương quang liễm diễm, sợi tóc đen mượt như ngọc rối tung,để tuỳ ý .Tựa hồ cảm thấy khó chịu, tuyệt mỹ thiếu niên này tháo một vòng châu ngọc thuuỷ sắc ở cổ tay, đem tóc phiêu dật nghịch ngợm buộc qua loa lại sau đầu, rồi sau đó “Xuy” đùa cười một tiếng, giống như khiêu khích lại giống như không, rồi sau đó ý cười xinh đẹp liền không chút nào che lấp từ môi nở rộ ra, thế giới phía sau hắn giống như cũng vì vậy mỉm cười ,biến thành sắc phấn hồng sương mù. . .
Đó là một yêu tinh. Cứ việc đem so bộ dạng cùng thiếu niên bạch y đằng trước thì thật chẳng thể phân biệt được cao thấp, nhưng là câu người mị thuật, hiển nhiên so với người đằng trước kia quyến rũ hơn mấy phần
“Nơi này sao?” Một phen thanh âm dễ nghe, mềm nhẹ như lông chim ,lời nói đa nghi từ bên trong mành xe buông xuống ,người đó nhẹ nhàng đi ra. Mọi người qua đường bỗng đông cứng, nguyên lai còn có thiếu niên thứ 3 sao? Không biết lại là đại nhân vật tuyệt sắc như thế nào t? Bọn họ nghi hoặc tưởng tượng
Thiếu niên này vén rèm xe lên ,một chốc kia khiến mọi người quả thực là thất vọng đến cực điểm . Bạch y thiếu niên kia tuấn tú, cùng thiếu niên yêu tinh kia xinh đẹp so sánh còn không phân cao thấp, thiếu niên mặt trắng này hiển nhiên kém cỏi một bậc.
Chỉ thấy hắn cũng không thèm để ý ánh mắt thất vọng của mọi người , giống như trong thiên địa không có gì có thể khiến hắn để vào mắt , hắn cực kỳ tao nhã bước xuống xe ngựa, trường bào màu xanh da trời không biết làm bằng chất liệu gì mà thành, cư nhiên tán điểm điểm ánh chiều tà, gió nhẹ lướt qua, phất khởi kia lam bào một góc, bay tán loạn như cánh hoa, giống như tùy thời đều sẽ theo gió mà đi.
“Tình Dương. . . Mộng Chi từng tới đây sao?” thiếu niên áo lam lại nói, khuôn mặt ôn nhu phiêu hướng thiếu niên xinh đẹp kia , cũng như gió nhẹ phất qua tim mọi người , ấm áp mà thoải mái.
“Đã tới vài lần.” vị kia được xưng là Mộng Chi, thiếu niên thuận miệng đáp, ngóng nhìn trong chốc lát lại nói “Bên trong vô cùng rộng, lại rất nhiều người ,không biết nên băt đầu tìm từ đâu .”
“Thật không? Ta xem bên này cũng hỗn loạn thực, nếu lão Tứ không ngại, chúng ta có thể ở chỗ này chờ bọn họ đi ra. Nhưng như vậy có được không?” Lam bào thiếu niên ôn hòa nhìn về phía ngờời kia đang khoanh tay trước ngực, biếng nhác lại không kiên nhẫn được xưng là lão Tứ thiếu niên. Thấy hắn không có phản đối , bổ sung nói “Cũng không thể ở lại đây thêm nửa khắc .”
“Đừng có trừng ta . . Tên kia là đệ đệ của ta, cũng không phải là con ta. . . . . Lại nói, ta mới là người bị hại có được không.” Mộng Chi vô tội hướng tiểu tử , tỏ vẻ thật sự là không biết làm thế nào, lại nói nàng là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của hắn a
“Đi thôi, đi vào trong đó chờ một chút . Hiếm khi nàng được đi ra ngoài chơi một lần, chúng ta cũng đừng phá hủy niềm vui của nàng.” Dứt lời cũng không để ý vẻ mặt hai người khác , thiếu niên áo lam kia đi nhanh đến hướng quán trà đối diện , quay đầu trong nháy mắt, trong con ngươi không biết là khúc xạ ánh nắng nhàn nhạt hay là mặt khác lưu chuyển cái gì, cư nhiên rực rỡ bất thường, khiến người khác khiếp hồn.
Mọi người thở ra một hơi, đều cảm thấy hắn kì quái, mà lại thấy không hẳn là kỳ quái, nguyên lai thần thái người này cực kỳ giống tiên nhân, tao nhã , đại khí hùng hậu , chúa tể hết thảy cũng không đem bất cứ chuyện gì tình để ở trong lòng.
Triển Phong đi theo An Dương , lại không để ý bỏ lại Mộng Chi. Mộng Chi cũng không thèm để ý, ôm lấy tươi cười quay đầu lại xem sách viết quen thuộc “Tình Dương” hai chữ cực đại trên bảng hiệu, bên trong nhạc thanh dâm mỹ mơ hồ truyền đến, còn có từng đợt nam tử làm càn cười lớn, không biết tiểu công chúa của hắn đang ở nơi nào trong đó? Bên cạnh là ai ? Phượng nhãn nhíu lại, lông mi che dấu sắc mặt, khiến ngờời khác chiêm ngưỡng vẫn không khỏi cảm khái
Tỉnh Chi. . . Ngươi rốt cục muốn tham gia một chân sao? Cho dù ngươi biết nàng đã là người của ca ca ngươi ?
Ba người tại quán trà lại đợi lâu hơn nửa canh giờ, cnước trà cũng thay mấy lần . Triển Phong chống tay phía trước cửa sổ nhìn chằm chằm đại môn Tình Dương , An Dương như trước không gợn sóng ,không sợ hãi bình thản bất động thanh sắc, biểu tình Mộng Chi lại quỷ dị khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì
An Dương đột nhiên nhíu mày thành một đám, nghiêng người đi qua, sau đó lại nhấp một miệng nước trà, chậm rãi nói “Mị truyền đến tin tức, tiểu muội cùng Tỉnh Chi từ cửa sau đi ra ngoài.” chân mày Triển Phong cau lại, hắn đứng lên.
“Xuy, Mị lần này tốt nhất nên thông báo đúng lúc, lão Tứ có thể tha thứ hắn cùng Khôi ngày đó không biết tại sao lại chạy đến hậu viện lại bị người khác khống chế , bỏ rơi nhiệm vụ trách nhiệm sao?” Mộng Chi ngả ngớn cười, cước bộ lại không chút nào giảm bớt theo hai người bước nhanh hướng Tình Dương
Hình ảnh đập vào mi mă, ngay cả tính tình tốt như An Dương cũng không khống chế được mà thoáng biến sắc, tuy rằng sớm đoán được kết quả sẽ không lạc quan.
Chỉ thấy Bạch Nhã Nhã hai má ửng đỏ bị Tỉnh Chi gắt gao ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm chôn ở cần cổ hắn , mà Tỉnh Chi cũng mang vẻ mặt hạnh phúc cười ngọt ngào như mật , cúi đầu không biết cùng nàng đang nói chuyện gì , thần sắc thân mật.
“Ồ. . . Để các ca ca phải tìm, hai người các ngươi cũng quá bướng bỉnh .”thần sắc Mộng Chi nguy hiểm nhìn hai người kia, thốt ra mà lời nói mang theo ghen tuông không thể bỏ qua
“Đại ca, Tam ca tứ ca cũng đã đến. . . . Tới thật nhanh .” Tỉnh Chi vô tội chớp chớp mắt, ôm ấp cánh tay Nhã Nhã lại không có chút nào thả lỏng.
Bạch Triển Phong nói cũng không nói nhiều, đoạt lấy người ,ý muốn tiếp nhận Nhã nhã, tiếc rằng Tỉnh Chi không buông tay, hai người giằng co không dứt. Chân màyBạch Triển Phong cau lại, giọng nói nguy hiểm, uy hiếp hướng Bạch Nhã Nhã nói “Lại đây.” Thanh âm nhu mà hoãn, , khóe mắt cũng không liếc Tỉnh Chi, hoàn toàn không nhìn hắn.
“Được. . .” thần sắc Nhã nhã không có chút nào kích động, cư nhiên còn mang theo ý cười nhộn nhạo xinh đẹp ngọc dung liễm diễm, hàm xuân đa tình, tê dại đảo qua ba người thần sắc khác nhau , giống như muốn hướng ba người đã mấy ngày không gặp, muốn nói gì đó, lại cái gì cũng chưa nói, nhu thuận hướng Bạch Triển Phong vươn tay.
Tỉnh Chi giật mình, tiểu ngưng nhi trong ngực đã ngã vào ôm ấp của người khác .
“Đều xử làm gì? Về nhà đi.” Nhã Nhã lười biếng ôm lấy cổ tiểu tứ , cười mỉm nói, giống như chính là bộ dáng đi ra ngoài chơi một vòng mệt chết đi , cũng coi như chưa phát sinh cái gì
Bạch Triển Phong quý trọng ôm thắt lưng bảo bối, tà khí chính là ánh mắt nheo lại, ý đồ vọng nhập ánh mắt của nàng , lại không thể nào thăm dò. Con ngươi Mộng Chi xoay động, cho rằng Nhã Nhã là tâm hướng về bọn họ , rồi lại không thể nói rõ có điều gì đó không thích hợp. Tỉnh chi càng kinh dị, vừa mới chính mình còn cùng Nhã Nhã nhu tình mật ý như cá gặp nước, như thế nào mới vừa thấy bọn họ một chút, Nhã Nhã tựa hồ đem một màn hoan ái triền miên nóng bỏng vừa rồi xoá bỏ?
Mày An Dương nhíu lại, cảm thấy sự tình có chút không trong khống chế, lại không được rõ ràng, thản nhiên nói “Đều trở v đi...”
Bạch Nhã Nhã nằm trong ngực tiểu 4 cười lạnh, ngóng nhìn tiếp bọn họ trở về mấy người, ngày sau không phải hối hận không kịp, a. . . Sự tình bắt đầu trở nên thú vị rồi đó. Vẫn là Nhã Nhã nên trưởng thành rồồi. . . Cho dù là bị bắt buộc .
Cùng người hữu tình làm việc khoái hoạt chính là chớ có hỏi là duyên vẫn là kiếp.