Ban đêm, ba thiếu niên anh tuấn thần sắc lại khác nhau hoặc ngồi, hoặc nằm tại một chỗ bí ẩn trong phòng.
”Triển Phong, hoan nghênh ngươi trở về.” Một nam phi thường yêu diễm lại dùng
thanh âm ôn nhu khiến người ta không khỏi nổi da gà nói.
”Ha ~ nói rất đúng ,giống như đã lâ không gặp vậy. Không phải là mới gặp nhau mấy tháng trước hay sao” Một kẻ khác ngồi ở đằng sau thiếu niên lên
tiếng,ngồi dựa vào ghế, nét đùa cợt trên khóe miệng không chút nào che
dấu.
”A, mấy tháng. . . Sợ là chỉ trong mấy tháng này cũng xảy ra quá nhiều chuyện đi.” Ngồi ở bên cạnh bàn ,phiêu dật nam hài với ánh
mắt lơ đãng mang theo ý cười, tao nhã nhíu nhíu mày. Ánh nến cũng rung
động, lay động bất định, giống như ám chỉ cái gì.
Thời gian giống như ngừng trôi, hồi lâu không có ai lên tiếng. Trận này cũng sẽ sớm mở
màn, là vì nhân nhi vô lương tâm kia khiến con tim bọn hắn đau nhói khó
chịu.
Trong số bọn họ có hai người là ca ca ruột của nàng, từ
khi nàng sinh ra,chính thời khắc đó đã đoạt mất tư cách đường đường
chính chính ở bên cạnh nàng, một người duy nhất trong đây có tư cách lại ngay cả lòng của nàng cũng không có chạm được đến.
”Nàng nhất định không phải là một người .” Bạch An Dương thản nhiên nói.
”Thú vị, ta vì cái gì phải nghe ngươi ?”
”Bởi vì ngươi cũng muốn có được nàng, xuy, sợ là tránh không được việc hợp
tác cùng chúng ta .” Phượng mâu mang ý cười đậm, tới tới lui lui tuần
tra thiếu niên ngồi trên ghế đằng kia, cho dù một cái ngưng mi rất nhỏ cũng không buông tha.
”Ta cho rằng bằng hôm nay, các ngươi hẳn
là biết khó mà lui!” lời nói khinh phiêu không có sức nặng, nhưng trong đó bao hàm khiêu khích cùng chắc chắc ,ai cũng nghe ra được, Bạch Triển Phong nhu nhu thái dương lơ đãng nói.
”Nàng thích ngươi thì như
thế nào? Ngươi có thể hướng cha của nàng nói ra chuyện này sao, xuy. .
Cũng chính là Bạch tứ thiếu phụ thân của ngươi cầu hôn sao?” Bạch Mộng
Chi ôm bả vai, nhướng mày nhìn lại.
”Ha. . . Nàng thích ta không thể cùng ta cùng một chỗ, cũng so với việc nàng không thích ngươi miễn
cưỡng phải cùng một chỗ với ngươi,ngươi có thể xem xét . .” Triển Phong
nhún nhún vai , thương hại nhìn Bạch Mộng Chi
”Hắc, thật đúng là vì hạnh phúc của muội muội suy nghĩ . . .”
”Đó là tự nhiên, ta là ca ca của nàng.”
”Xuy. . . Mong rằng thời điểm ở trên giường , hy vọng ngươi cũng nhớ rõ.”
”Tự nhiên là nhớ rõ , loại cấm kị ngọt ngào này cả đời ngươi cũng không được nếm trải . . . .”
”Ồ?” Bạch Mộng Chi nhướng mày hướng An Dương nhìn lại, không có hảo ý hỏi “Thật sự tiêu hồn sao như vậy ?”
Bạch Triển Phong tuy biết hắn là cố ý muốn khơi mào tranh chấp, muốn giảm
nhuệ khí của mình, ánh mắt vẫn không khỏi phát lạnh. Nhã Nhã của
hắn đến tột cùng đã trêu chọc tới những loại người gì? Đương nhiên cũng bao quát bản thân hắn ở bên trong, đều đối nàng làm cái gì?
Quay đầu đi nhìn Tam ca bình tĩnh, quả nhiên không có tự giác bị bóc trần , vẫn là lạnh nhạt giống như kẻ Mộng Chi nói là người khác vậy, không
chút biểu tình. Nhưng khẳng định không phải mặt ngoài như thế, thì bên
trong hắn cũng như vậy, theo lý mà nói, nếu hôm nay Mộng Chi tìm đến
hắn, như vậy còn có thể lý giải, cầu còn không được. Nếu là Tam ca cũng trộn lẫn cùng tiến vào, sợ là. . . . .
Bởi vì, Tam ca này
không làm việc dư thừa. Bạch Triển Phong đột nhiên cảm thấy đầu đau quá, Đúng là hắn thích Nhã Nhã, thậm chí có thể nói yêu nàng, hứa nhiều năm
trước chính là như thế. Nhưng là sau này sẽ như thế nào, hắn vẫn không
có nghĩ tới, cũng có thể nói, vẫn luôn không dám nghĩ. Mình huynh ruột
của nàng, là quan hệ trực hệ huyết thống , khi phát hiện ra Nhã Nhã cũng có tình cảm với mình,nhưng như vậy thì sao, bọn họ có thể làm được gì?
Nàng sau này phải lập gia đình , mà khi đó, thế giới của nàng sẽ không hề có hắn tham dự, hắn là ca ca của nàng, cũng chỉ là ca ca. Tình cảm cấm kị
của bọn họ, ngay từ khi bắt đầu đã là sai trái, biết trước sẽ không có
kết quả. . . . . Nhìn Bạch Mộng Chi, thiếu niên này sớm chiều muốn bên
cạnh nàng có phải cũng vì mục đích này? Hắn rất muốn thú muội muội của
hắn, cư nhiên có thể vì có được nàng mà yêu cầu chính mình hợp tác. Vì
cái gì? Hắn sợ phải tranh dành nữ nhân với đệ đệ ruột của mình?
A, thật đúng là nhọc lòng, bất quá, bọn họ thực cho rằng Tỉnh Chi vẫn là tiểu nam hài nhu nhược sao? Mà, tình camr của Mộng Chi đối với Nhã Nhã
đã tới mức độ nào rồi? Hắn có hay không hiểu rõ một khi đã thú Nhã Nhãm
sẽ chỉ được có mình Nhã Nhã mà thôi.Như vậy cả đời hắn cũng không được
thú thêm bất kì nữ tử nào khác bởi trưởng bối sẽ không cho phép,. Nếu là ý này chỉ đột ngột xuất hiện trong đầu hắn trong chốc lát, như vậy sau
này sẽ phải hối hận.
Một Bạch Mộng Chi ngả ngớn lang thang luôn
lộ bên ngoài,ít nhất người bên ngoài thấy vậy nhưng là nội tâm của hắn
lại chưa từng có người có thể đụng chạm được đến. Bất quá người khiến
người ta khó hiểu nhất lại là Tam ca luôn lạnh nhạt, trên người Nhã Nhã
rốt cuộc có cái ma lực gì?
Cư nhiên mị hoặc cả các ca ca của
nàng, ngay cả hắn từ nhỏ đã có khát vọng với nàng, mà Tam ca cũng động
tâm? Bằng tính cách con người tam ca, không chỉ thấy thú vị mà mong muốn một người con gái đâu. Triển Phong thu hồi suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng cười, hướng Tam ca nhìn.
”Tam ca a, hiện tại Mộng Chi ở trong này, tiểu đệ còn có thể hiểu, mà ngươi. . . là vì chuyện gì a?”
”Ngươi nghĩ gì thì ta nghĩ cái đó. Chỉ là như thế này mà thôi.” giọng điệu
bình thản nghe không ra một tia cảm xúc, chính là trong ánh mắt kiên
định ở đây hai người đều thấy rõ.
”A? Ngươi yêu nàng sao?” Mày
lược chọn nhìn thẳng về vẻ mặt của hắn, Bạch Triển Phong không xác định, không xác định tâm tư của hắn.
“... . . . . Rất yêu.” Trầm ngâm
hồi lâu, lâu đến ai đều cho rằng hắn không có trả lời , Bạch An Dương
cuối cùng thản nhiên cười, nói ra.
Trong lòng Bạch Triển
Phong chấn động, nhưng là trên mặt khóe miệng cũng nhẹ nâng, “Ta nếu là hiện tại nói 'Hảo', sẽ phát ra sự tình gì?”
”Xuy, vấn đề ngây thơ như thế, tứ thiếu cũng phải hỏi sao?”
Bạch Mộng Chi nhếch khóe miệng ,nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ ,
bóng đêm xơ xác tiêu điều ,áp lực nồng đậm ám chỉ lúc này khiến không khí trở nên quỷ dị, mà trong mắt của hắn cũng không còn có ý ngả ngớn
đùa cợt , cư nhiên có một tia cô đơn
”Tự nhiên là Bạch Nhã Nhã là nương tử của ta, mà hai người các ngươi là các ca ca không bằng cầm thú ,cũng có dục vọng với nàng. Đương nhiên làm như thế nào để nàng tiếp
nhận lại là một chuyện khác.”
Phượng nhãn híp lại, ý cười càng đậm, xuy cười một tiếng tiếp tục nói
”A, vừa nói như thế, ta như thế nào cảm thấy chịu thiệt chính là ta
đâu? Ta có thể hiện tại sửa chủ ý sao? Nhã nhã chính mình đi cầu, các
ngươi đều cách xa nàng ra chút!”
Câu nói cuối cùng nhấn mạnh
mang theo hàn ý, con ngươi xuất nồng hậu lệ khí, mà nhoáng lên một cái lại biến mất không thấy. . . .
”Ha, giống như không được đâu.
Các ngươi một làTam thiếu mưu trí hơn ngườii, một là người trong lòng
tiểu công chúa- tứ ca ca. . . . . Đều mang phân lượng rất nặng a”
Hai người đều không có nói chuyện, từng người có tâm tư. Chính là An Dương
vẫn như trước bình tĩnh tự nhiên uống nước trà, khoé miệng Triển Phong
khẽ nhếch, trong khi ánh mắt nhắm lại.
”Không bằng cầm thú? Cái
này ngươi ngược lại nói chuẩn xác. Ba nam nhân tại giờ này khắc này mưu
đồ bí mật cũng là muốn chia cắt muột tử nhà mình”
Triển Phong
cười khẽ, “Không biết Nhã Nhã nên cao hứng với sức quyến rũ của mình,
hay là... nên bi ai trào phúng nhà mình thối nát.” Triển Phong mở
mắt,ánh mắt thâm thúy giống như châm chọc lại giống như bi thương nhìn chăm chú vào biểu tình hai thiếu niên nơi này.
”Ngay cả như vậy, cũng không được chỉ trích lẫn nhau, đều yêu một nữ tử, nên làm cho
nàng hạnh phúc khoái hoạt mới phải. Nếu đến tận đây, coi như là chúng ta thua thiệt nàng đi. Mộng Chi. . . . Ta hy vọng ngươi là thật tâm yêu
thích nàng , chớ đem cảm xúng của chúng ta mà đổ lên người nàng, đừng vì ghen tuông mà làm khổ nàng.”
Bạch An Dương thu hồi ý cười, thản nhiên thoáng nhìn, ngầm có ý cảnh cáo.
”Tam thiếu yên tâm đi, hao tổn bao tâm tư như vậy , lại như thế nào không
quý trọng đâu? Xuy... . Nói đến thực buồn cười , ngươi cho là tình cảm
của ta là giả sao? Ta có thể không thèm màng đến chung thân đại sự, chỉ
là vì cùng các ngươi vui đùa một chút?”
”Không cần được tiện nghi còn khoe mã. . . Ta nghĩ đệ đệ của ngươi có lẽ càng nguyện ý đâu?” Bạch Triển Phong lười biếng cười.
”Về thôi.” Bạch An Dương đứng dậy, dừng một chút lại nói “Nếu trong lòng
hiểu rõ , các ngươi cũng không muốn quá mau , chớ quên lể trưởng thành
của tiểu muội còn chưa cử hành, làm việc cũng phải có chút đúng mực.”
Dứt lời liền rời đi.
”Xuy. .”
Bạch Triển Phong còn không dám tin tưởng, vì cái gì mà dễ dàng như thế đáp ứng đề nghị vớ vẩn của
bọn họ . Nếu là đêm trước, hắn định là sẽ nói mình đối với Nhã Nhã có
bao nhiêu thuần khiết, thống khổ dường nào. Chính là giờ này khắc này
thì sao?
Trong lòng kia vẫn luôn cất giấu dục vọng,trong nháy
mắt dĩ nhiên có thể thức tỉnh, nguyên lai là gặp được bọn họ sở cho tà
ác quang minh! Tìm được lí do có thể cùng nàng ở một chỗ, hoang
đường như vậy không kềm chế được. . . . . Bước nhanh hướng đi đến sân
Nhã Nhã , hắn không nghĩ lại đối với nàng làm cái gì, chỉ là muốn lặng
lẽ nhìn xem, lặng lẽ nhìn xem nàng đang làm những gì, nhìn xem nàng giờ
phút này thuần khiết đến mảy may không biết chuyện còn tươi cười, là an
ủi mình vừa mới làm ra quyết định bán đứng nàng?
Vẫn là nỗi
đau đớn kia trào dâng ngày càng mãnh liệt? Hắn không nghĩ ra... . Nhã
Nhã đáng thương của hắn, muội muội vô tội của , có phải hay không sẽ
phải tiếp nhận dục vọng của nhiều người mà bị tàn phá? Mà nay, a, hừ nhẹ ra , tự miệt thị chính mình. . . .
Nguyên lai, nguyên lai không nghĩ sớm vậy đã phải buông tay nàng.. Kia chính mình lại cùng Bạch An
Dương ,Bạch Mộng Chi có gì khác nhau đâu?
Nhìn Nhã Nhã giờ này
khắc này ngồi xổm tại mép giường thản nhiên cười đùa, dưới giường là ảnh vệ tuổi xấp xỉ nàng đang ngồi ngoan ngoãn, Tình . Nhã nhã vươn tay nhẹ
nhàng vuốt ve mái tóc A Tình , ( Phong: Bà tác giả miêu tả A tình ngoan
như cún ý :3 )mà khóe miệng tiểu tử kia toát ra cũng là tràn đầy hạnh
phúc mỉm cười. . . . .
A, một màn ấm áp này chẳng biết tại
sao cũng không chướng mắt . . . . Là nha, nếu chính mình đã muốn buông
tha cho nàng, đối nàng chỉ có thuần khiết bảo hộ, lại có tư cách gì đi
ghen tị đâu?
A Tình đột nhiên như là cảm thấy hắn tới gần, hướng hắn đến tỉnh ngủ thoáng nhìn, Nhã Nhã hỏi hắn làm sao vậy, hắn lập tức nháy mắt thu hồi đôi mắt mang theo lãnh ý , quay đầu đi trong mắt chỉ
còn chủ nhân của hắn,cười nói “Không có gì.” Mặt lại vi trắc, khóe mắt
lại đảo
Triển Phong thản nhiên mất mát, nhân nhi khiến chính
mình ngày đêm mong nhớ ngay tại trước mắt. Kết quả rốt cục trở lại bên
người nàng mới phát hiện,trừ bỏ tình ý nàng đối với hắn, còn rất nhiều
cảnh còn người mất. Nghĩ sẽ là người cho nàng, nhưng lại không ngừng yêu nàng được?
Chậm rãi bước đi thong thả ,một chuỗi vết chân nhợt
nhạt hằn trên tuyết. . . Ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng thê lương mĩ
lệ, nhợt nhạt cười. . . Đã từng thuần túy chỉ là yêu a. . . Nguyên lai
chúng nó sớm đã hóa thành bọt biển, từ từ mất tích... . .