Atm Tin Tức Tố Gặp Sự Cố

Chương 6: Chương 6: Vợ bị người ta cướp




Ăn sáng xong, Bạch Cách về quân bộ một chuyến, anh lấy một vài thứ rồi đi đến trường quân đội top 1.

Bạch Cách vừa bước vào cổng trường, có một bàn tay đánh úp anh từ phía sau. Tiếng gió thổi vù vù, vẻ mặt Bạch cách trở nên lạnh lùng, anh trở tay ấn người nọ lên tường.

Bạch Cách nhìn rõ mặt của người nọ, anh khẽ nhíu mày. Người tập kích anh chính là người thanh niên có mái tóc vàng xuất hiện cuối cùng trong bữa tiệc ngày hôm qua, người theo đuổi Kỳ Việt.

“Tại sao lại tập kích tôi?”

Cánh tay Úc Khương bị gập ở sau lưng, anh ta khẽ hít một hơi, cảm thấy cánh tay mình sắp bị bẻ gãy đến nơi rồi, Bạch Cách và Kỳ Việt sao người nào cũng tàn nhẫn hết vậy.

Anh ta hơi nghi ngờ, sao một Omega có thể phản ứng nhanh và mạnh như vậy?

Úc Khương cười ha hả nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, tôi không tập kích cậu. Chẳng qua là ngưỡng mộ cậu đã lâu, muốn làm quen với cậu thôi.”

“Ngưỡng mộ tôi? Chẳng phải người anh ngưỡng mộ là Kỳ Việt hả?”

“Ngưỡng mộ hắn và ngưỡng mộ cậu, hai người khác nhau”, Úc Khương cười đùa tí tửng nói.

Bạch Cách cười khẽ: “Vậy thì chắc là anh biết tôi ghét hắn lắm. Giữa tôi và hắn, anh chỉ có thể chọn một người.”

“Cậu và hắn ai dễ theo đuổi hơn ta?”, Úc Khương xoa tay nói. Hóa ra đây là Tu La Tràng* trong truyền thuyết sao, hai người đẹp muốn tranh giành một mình anh ta. Nhưng mà phải chọn một trong hai người đẹp khó quá đi.

*Tu La Tràng (修罗场): ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những cảnh mà mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người có mặt có nhiều quan hệ hoặc thân phận bất thường.

“Tôi đã kết hôn”, con ngươi Bạch Cách tối lại, buông tay Úc Khương ra.

Úc Khương xoa cổ tay, xoay người lại nhìn anh. Ánh đèn tối qua hơi tối, anh ta chỉ nhìn lướt qua, tuy không rõ lắm, nhưng cũng là một thoáng kinh hồng. Bây giờ nhìn gần, người thật càng đẹp hơn so với trong ảnh.

Ánh mắt của Úc Khương ẩn chứa ý cười: “Cậu đẹp hơn hắn, thế nên tôi quyết định đuổi theo cậu.”

“Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi.”

“Không sao, tôi không ngại”, Úc Khương sửa sang lại quần áo, nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là lính của Kỳ Việt, Úc khương, trung úy. Hình như tôi lớn hơn cậu một tuổi, cậu có thể gọi tôi là anh Úc.”

Bạch Cách bị người ta dùng kiểu ánh mắt này nhìn chằm chằm, nên đầu lông mày của anh càng nhíu chặt hơn. Hôm qua anh thấy ánh mắt của anh ta nhìn Kỳ Việt rực lửa như vậy, anh còn tưởng đâu Úc Khương biết hôn sự của anh và Kỳ Việt, nên giờ tìm anh tra hỏi. Nhưng nhìn ánh mắt hừng hực của người nọ thì Bạch Cách lại cảm thấy không giống.

Truyện edit chỉ được đăng tải trên trang chính chủ Wordpress và Watt.pad của Lạc Hoa Lâu.

Bạch Cách liếc nhìn người nọ, không bắt tay lại, anh nói: “Gọi tôi là trưởng quan.”

Úc Khương thấy người nọ không muốn bắt tay với mình, anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ. Tay người đẹp đẹp như này đúng là không nên nắm tùy tiện. 

“Hôm qua vội quá nên chưa kịp chào hỏi cậu. Nếu hôm nay ông trời đã cho chúng ta có duyên gặp lại, thì chi bằng để lại phương thức liên lạc gì đó nhỉ?”

Khóe miệng Bạch Cách giật giật, anh không có biểu cảm gì, xoay người bỏ đi. Kỳ Việt chẳng đáng tin chút nào, người đi theo hắn cũng vậy.

Úc Khương chầm chậm chạy theo bước chân anh: “Bạch đại mỹ nhân tới tìm trưởng quan của chúng tôi đúng không?”

Bạch Cách dừng lại: “Hắn ở đây?”

Úc Khương gật đầu: “Thiếu tá Kỳ vừa mới được thăng chức, cấp trên cho hắn nghỉ một thời gian, ngay đó hắn đã bị hiệu trưởng trường quân đội top 1 kéo đến đây để huấn luyện các sinh viên.”

“Cậu xem, hắn huấn luyện sinh viên trường vật nhau quyết liệt ở ngay bên kia kìa”, ngón tay Úc Khương chỉ vào tòa nhà gần đó.

“Hắn vừa đánh mấy trận với sinh viên, bây giờ cậu qua đó thách đấu hắn chính là thời điểm tốt nhất.”

Bạch Cách liếc anh ta, không biết trong hồ lô người nọ có gì. Bây giờ Kỳ Việt đã đánh mấy trận với người khác rồi, tinh thần và thể lực chắc chắn sẽ không bằng lúc đầu nữa, giờ anh đi qua, chẳng khác nào nói anh đánh vào mặt Kỳ Việt à.

Anh chần chừ một lúc, sau đó đổi hướng đến trường đấu.

Trong trường đấu lúc này rất náo nhiệt, phạm vi xung quanh trường đấu số 3 chật ních người. Bạch Cách hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đám người, rồi nhanh chóng dừng lại trên người Kỳ Việt đang vật lộn với người ta. Áo màu cà phê thấm đẫm mồ hôi dính sát lên người, miêu tả đường nét khuôn ngực vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.  

Người bên ngoài sân đang reo hò khi thấy thanh niên kia bị Kỳ Việt quật ngã, Bạch Cách nghiêng đầu, trong mắt hiện lên sự tán thưởng.

Úc Khương dẫn đầu huýt sáo: “Không hổ là người đàn ông mà tôi theo đuổi bấy lâu nay.”

Bạch Cách: “...”

Không phải anh vừa nói muốn đuổi theo tôi sao?

Kỳ Việt thở hổn hển, hắn lau mồ hôi trên trán. Hắn nhận ra điều gì đó ở phía sau, xoay người lại, ánh mắt cuối cùng khóa chặt trên người Bạch Cách, sự sắc bén trong mắt biến mất, trông hắn có hơi lưu manh.

“Không phải trước đây các người gào thét muốn xem tôi và học trưởng Bạch ai mạnh ai yếu sao? Bây giờ cậu ấy đến rồi, nếu các người mời được cậu ấy vào sân, tôi sẽ để cho mọi người xem ai mạnh ai yếu.”

Mọi người nghe vậy thì nương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền nhìn thấy Bạch Bách đang đứng ở cửa, tóc màu nâu trên trán được vén sang hai bên, để lộ ngũ quan tuấn tú, dáng người thon thả đứng ở cửa đúng là cảnh đẹp ý vui.

Bạch Cách vừa mới tốt nghiệp được một năm, trước đây anh là chủ tịch hội sinh viên, thường xuyên tham gia đủ các loại hoạt động nên rất nhiều người nhớ mặt anh.

“Học trưởng Bạch.”

Bạch Cách quét mắt nhìn xung quanh, anh gật đầu với vài gương mặt quen thuộc xem như đáp lại.

“Học trưởng muốn đánh một trận không?”, mọi người xung quanh nhìn Bạch Cách đầy mong đợi.

Ánh mắt của Bạch Cách lại đặt trên người Kỳ Việt: “Tôi không thích chiếm tiện nghi của người khác.”

Ý của câu này chính là nói Kỳ Việt không được.

Vừa mới bắt đầu đã khiêu khích, nâng giá trị thù hận lên cao nhất, người thích đánh nhau đều có tính hiếu chiến, bọn họ không thể không ồn ào đòi đấu tay đôi.

“Đó là ai vậy? Kiêu ngạo thế?”, vài người nhỏ giọng hỏi. Có mấy người mới tới nên không biết Bạch Cách, nhưng lúc nãy họ nhìn cảnh một mình Kỳ Việt quật ngã mấy người, thế mà giờ Bạch Cách lại ngầm trào phúng Kỳ Việt không được, chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ.

“Anh ấy mà cậu không biết hả, Bạch Cách đó. Hai đại ma vương của trường quân đội top 1, một người là Kỳ Việt, người còn lại là Bạch cách. Hai người có tỷ lệ chiến thắng cao nhất trong trường đấu.”

“Là Omega mạnh nhất trường trong truyền thuyết đấy à? Nhưng nhìn người tong teo thế kia thì sao mà đánh lại”, người nọ thì thầm, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Cách.

So với vóc dáng cường tráng của Alpha, dáng người của Bạch Cách đúng là gầy hơn một chút, khuôn mặt tuấn mỹ, da dẻ trắng mịn, nhìn thế nào cũng giống như đóa hoa được bảo vệ trong nhà ấm, mỏng manh dễ vỡ.

Cậu ta còn tưởng Bạch Cách phải thân cao hai thước, chân dài thô to, cơ ngực cuồn cuộn, ai ngờ đâu là một tiểu bạch kiểm thuần khiết.

Một người khác cười thần bí: “Yếu ớt? Cậu thử xem thì biết.”

Năm đó không biết bao nhiêu người tưởng Bạch Cách là đóa hoa nhỏ yếu ớt trong nhà ấm. Một số Alpha tự cho mình là đúng, muốn ôm người về nhà, thậm chí một vài người còn có ánh mắt khiếm nhã, kết quả là bọn họ đều bị Bạch Cách đánh cho ba ngày không xuống giường được, có thể nói là tương đối dũng mãnh.

Cuối năm nhất, Bạch Cách tham gia thi đấu, tỉ lệ thắng cao tới 100%. Thời gian đó, Omega bị dồn nén trong trường cũng bắt đầu nổi dậy, ngày nào cũng lấy chiến tích của Bạch Cách ra để chế nhạo bọn họ. Đoạn thời gian đó bọn họ chỉ dám đến trường đấu khi Bạch Cách không có ở đó, vì họ sợ khi máy chọn đối thủ sẽ chọn trúng Bạch Cách. Bị omega đè xuống đất rất là mất mặt.

Nếu không nhờ Kỳ Việt xuất hiện và phá kỷ lục tỷ lệ thắng 100%, thì cho tới bây giờ đoán chừng những Alpha này đều không có mặt mũi ngẩng đầu trước Omega.

Người nọ nghe xong đoạn lịch sử này thì chợt bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Bạch Cách, cơ thể run lên, nuốt nước bọt và cuối cùng ngậm miệng lại.

Bạch Cách bỏ ngoài tai lời đàm tiếu của những người xung quanh, anh lạnh lùng liếc Kỳ Việt một cái rồi đi lên lầu.

Kỳ Việt nhìn anh lên lầu, sau đó anh đi thẳng đến trước mặt người đàn ông trung niên, hắn nhíu mày, hóa ra không phải đến tìm hắn à.

Nhóc vô lương tâm, tưởng đâu tìm thấy lương tâm nên đến tìm hắn chứ.

Bạch Cách đến trước mặt Lục Quốc An: “Bác Lục.”

Lục Quốc An hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Cách: “Tiểu Bạch? Sao cháu lại ở đây.”

Lục Quốc An là hiệu trưởng trường quân đội top 1 và cũng từng là bạn của cha anh.

Lục Quốc An nhìn Bạch Cách từ trên xuống dưới rồi vỗ vai anh: “Một năm không gặp, cháu gầy đi nhiều đấy, mẹ cháu lại lải nhải với bác cho coi.”

Bạch Cách gãi đầu: “Không đâu.”

“Nhìn dáng vẻ này của cháu thì không phải đến gặp bác đúng không?”

Bạch Cách khẽ cười: “Vâng ạ, cháu có nhiệm vụ.”

Lục Quốc An cười mắng: “Mấy đứa thật vô lương tâm, tốt nghiệp xong là quên luôn hiệu trưởng đây, một năm rồi cũng không đến gặp, gọi mấy đứa đến giúp đỡ thì cứ thoái thác, tốt xấu gì bác cũng từng nhìn mấy đứa lớn lên đó.”

Bạch Cách nghi hoặc nói: “Có chuyện gì phải giúp vội vậy ạ?”

Lục Quốc An xua tay nói: “Cũng không có gì. Trận đấu cơ giáp của sinh viên ba năm một lần ở tinh tế sắp bắt đầu rồi. Bác muốn mượn trận đấu cơ giáp này chọn ra vài người xuất sắc nhất để huấn luyện. Ban đầu bác thấy tiểu tử thối Kỳ Việt gần đây đang nghỉ phép nên nhờ nó đến hỗ trợ, ai dè nó thẳng thừng từ chối luôn, chỉ đồng ý hỗ trợ hai ngày.”

“Không nói chuyện này nữa”, Lục Quốc An nói sang chuyện khác: “Bác nghe nói sau khi tốt nghiệp thì cháu đã kết hôn với một Alpha, hôm nào dẫn nó đến gặp ta đi.”

Ánh mắt Bạch Cách nhìn bóng người trên sân, anh rũ mắt: “Chỉ là tên xã hội đen lưu manh thôi, không có gì giới thiệu cả.”

Lục Quốc An thở dài, trước nay Omega luôn mảnh mai, trên chiến trường thì tin tức tố của Omega còn có ảnh hưởng trí mạng đối với Alpha. Cho nên ở Đế quốc, Omega phải được ký hiệu hoàn toàn mới được phép nhập ngũ, thật ra điều này cũng tốt, trước đây Omega còn không được phép được nhập ngũ.

“Cháu phải chịu tủi thân rồi”, Lục Quốc An thở dài nói, nếu Bách Cách là Alpha, thì bây giờ hào quang chẳng thua kém gì Kỳ Việt.

Ánh mắt Bạch Cách rời khỏi người Kỳ Việt: “Cháu không tủi thân gì hết.”

Lục Quốc An sửng sốt, ông không tin nói: “Người đó không thích cháu?”

Bạch Cách không đáp.

Úc Khương bên cạnh nhìn ánh sáng trong mắt Bạch Tiêu tối đi, anh ta cũng hơi sửng sốt. Trong vòng vẫn luôn có tin đồn rằng năm đó Bạch Cách bị ép kết hôn với một tiểu tử nghèo, anh ta cho đó chỉ tin đồn thôi, với điều kiện của Bạch Cách thì sẽ có rất nhiều người theo đuổi, nếu như kết hôn chỉ để nhập ngũ thì chắc chắn là có rất nhiều người để lựa chọn.

Nhưng nhìn Bạch Cách sao giống cam chịu vậy?

“Người đẹp, có muốn cân nhắc đến tôi không? Tôi cũng là Alpha, tin tức tố em muốn tôi cũng có, tôi có thể làm ATM tin tức tố của em, còn sủng em tới tận trời, em nói một tôi tuyệt đối sẽ không nói hai.”

Kỳ Việt vừa đi qua thì nghe được lời của Úc Khương, sắc mặt hắn tối sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.