Âu Lạc Chi Nữ

Chương 41: Chương 41: GIẢI TỎA




Những giây phút đó… không biết đã mất bao lâu, chỉ biết là đến khi hắn đã dần thôi mạnh mẽ, khao khát, cuồng say mà hôn tôi, nụ hôn trở nên dịu dàng, ôn hòa hơn, rồi từ từ mà kết thúc. Môi hắn đã rời khỏi môi tôi, nhưng vòng tay chưa buông lơi, vẫn như hai gọng kiềm chắc chắn bao trọn lấy thân mình tôi, tựa như muốn khóa giữ lấy, không muốn cho tôi rời ra.

Nép chặt trong lồng ngực của hắn, lúc này tôi vẫn như con thú nhỏ ngoan ngoãn mơ màng, Đôi má đỏ hồng, còn nóng ran sau nụ hôn dài vừa rồi, tâm trí vẫn như chưa tỉnh táo lại, lâng lâng khó tả.

Tôi trong khoảnh khắc vô định ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt của hắn nhìn tôi ngập tràn một thứ cảm xúc khó diễn tả, thấp thoáng ý hài lòng.

Cho đến lúc tôi dần ý thức lại hoàn cảnh này và những gì đang diễn ra, tự dưng trong lòng nảy sinh kinh ngạc, thêm cả ngại ngùng, tôi muốn lên tiếng, nhưng lại thành ra miệng lưỡi lắp bắp:

- Ngươi… ngươi… ta… ta… tại sao lại…

- Gì chứ? – Ánh mắt của hắn lộ ra chút mất hứng, âm điệu cũng như trách móc – Cái gì mà tỏ ra kinh ngạc như vậy, còn nữa, “ngươi” “ngươi” “ta” “ta” nghe không hay chút nào, vừa không có tính tôn trọng, vừa không giống hoàn cảnh chúng ta bây giờ, từ nay đổi lại xưng hô…

- Cái gì? – Tôi càng ngạc nhiên xen lẫn ngượng, hắn muốn thay đổi cách xưng hô…

Không phải chứ, chúng tôi liệu có tiến triển quan hệ gì mới mà lại thay đổi cách gọi. Đường đột như vậy… nhưng chính tôi cũng không hiểu lòng mình bây giờ sao lại hồi hộp, bồn chồn khó kiểu như vậy… Chuyện gì đang diễn ra thế này?

- Ngươi gọi ta là “chàng”, xưng là “thiếp” đi, ta sẽ gọi ngươi là “nàng”! – Hắn cất giọng yêu cầu, có vẻ như đang rất cao hứng.

- Nghe gớm chết được! – Tôi buột miệng thốt lên, lại còn bật cười – Ta ghét nhất là xem kịch cổ với cải lương, chàng chàng thiếp thiếp thật ớn và buồn ngủ!

Chẳng rõ hắn có biết cải lương là gì không, nhưng thái độ của tôi đủ làm cho hắn giống như đang vui vẻ trên cao đột nhiên bị giáng một cú đánh, rớt thẳng xuống đất. Hắn cau mày, giọng đầy bực dọc:

- Ngươi coi ý của ta “ớn” sao? Ta bảo gọi thì gọi !

Tôi thở dài ra tiếng, rốt cuộc thì vẫn như vậy, dù đang ôm tôi nhưng sự xung đột và hằn học vẫn có thể diễn ra.

Thấy tôi im lặng, hắn sốt ruột lên tiếng thúc giục:

- Gọi xem nào!

Đôi mắt hắn như chờ đợi, không phải hắn đang nóng lòng để nghe tôi gọi hắn bằng cách ấy chứ? A, tôi không quen chút nào, chứ chưa nói đến việc tôi thấy nó ớn ớn lẫn ngại.

- Ngươi… – Tôi khó khăn mở miệng, cũng không biết nói câu gì, cuối cùng buông ra hai tiếng khô khốc và cụt lủn – Chàng ! Thiếp !

Tôi còn cố nói mạnh để nó nghe không ra đâu vào đâu.

- Giọng điệu gì vậy? Còn khó nghe hơn ban đầu! – Hắn không hề thấy vui.

- Nếu không muốn lần sau ta ói ra, đừng bắt ta kêu mấy tiếng khó nghe đó, cứ như cũ là được rồi! – Tôi không chịu lép vế.

Ai da, nếu như ở thời hiện đại, chuyển sang kêu anh – em thì còn khả quan chứ, gọi chàng xưng thiếp nghe thật ủy mị, tôi thấy nó sắp chảy nước đến nơi rồi.

Để tránh vấn đề này nảy sinh thành xung đột tốn thời gian, tôi bèn cựa quậy mình tỏ ý muốn hắn buông ra, đồng thời lên tiếng nhắc nhở:

- Bây giờ ngươi muốn nói gì? Muốn giải thích gì thì nhanh lên!

- Nhanh hả? Được, nghe rõ đây, nghe xong thì cố hiểu, có gì thì hỏi ngay! – Hắn cau có đáp lại, nhìn tôi như đang tức tối, tạm buông tay ra.

Tôi khẽ “ừm” một tiếng chuẩn bị lắng nghe.

Lẽ ra cả hai có thể trò chuyện ôn hòa, sự giải thích của hắn có thể mang đầy nhu tình hay chút luyến tiếc, nhưng vì không khí giữa tôi và hắn vốn vừa lãng mạn lại chuyển sang bất hảo như lúc này, nên hắn lại dùng cách nói nhanh, gọn cùng với giọng điệu khô khan:

- Hôm ngươi đến, ta không biết, lúc tên lính đó chạy vào, một phần vì thấy sắc mặt ta không tốt, đang lo lắng vội vã, nên hắn cũng sinh ra rụt rè lắp bắp, nói không ra đâu với đâu, mãi mới dám thưa : “ Có cô gái đến…” , nghe giọng điệu của hắn đã muốn mất kiên nhẫn, chưa nói đến hoàn cảnh lúc đó… cho nên ta chưa từng nghe đến tên ngươi… do thấy ta cau mặt, hắn lại càng run, thành ra không nói được gì nữa!

Cái lý do này tôi cũng tạm chấp nhận được, cứ coi như là hắn không biết là tôi đến đi, nhưng không phải hắn đang lo chăm sóc công chúa sao? Dù sao hắn cũng ở cùng chỗ với nàng, lại còn vì nàng mà hấp tấp sốt sắng, không bận tâm đến chuyện gì… Nghĩ đến đây, tôi lại thấy cõi lòng như bị đè nặng, giọng tôi cũng nặng nề khó nghe:

- À vậy sao? Ngươi thì chỉ lo đến chăm sóc công chúa, ngươi và nàng vui vẻ ở một chỗ, chính ta cũng không ngờ đấy… – Càng nói, giọng tôi càng phẫn uất – Ngươi trong lòng chỉ có công chúa như vậy, tại sao còn làm những chuyện như vừa rồi với ta? Ngươi sắp được cưới công chúa phải không?

Vì ấm ức, tôi đã thấy sống mũi hơi cay cay, tôi mím môi cúi xuống che đi cảm xúc. Nhưng dường như vẫn để lọt vào mắt hắn. Hắn ngơ ngẩn vài giây, sau đó ánh mắt chợt sáng lên, hắn mỉm cười đắc ý, sau đó dùng tay nâng mặt tôi lên, vừa vuốt ve vừa tỏ ra mãn nguyện mà hỏi:

- Này, ngươi để ý chuyện giữa ta và công chúa, cảm giác đó… liệu có khó chịu như ta vừa nãy thấy tên thế tử kia gần gũi ngươi không nhỉ?

Chẳng lẽ hắn ám chỉ tôi đang ghen tị? Chuyện này… thật có chút mất mặt.

Tôi lườm hắn, gạt tay hắn ra. Hắn điềm nhiên giải thích, có vẻ rất thích thú trước thái độ của tôi:

- Ta cứ tưởng ngươi căm ghét ta tột độ, không có cách nào chấp nhận ta, cho nên trong lúc nao lòng, ta đã muốn từ bỏ, rời xa ngươi để khỏi thấy việc ngươi càng oán hận ta… ta đến xin phép bệ hạ, cũng nói chuyện một hồi lâu với người, sau khi người đăm chiêu cân nhắc gì đó, bệ hạ lại bảo ta cùng đem công chúa đi. Người nói rằng dạo đó công chúa không chịu ở yên trong biệt cung, luôn muốn tìm cách ra ngoài tìm kẻ trong mộng nào đó, mà như vậy có thể sẽ bại lộ đại sự. Người nói ta dẫn công chúa đi xa khỏi kinh thành, với lý do thăm thú, tiện thể khuyên giải nàng từ bỏ ý nghĩ điên rồ đó đi. Nào ngờ, được ra khỏi biệt cung, công chúa cũng không chịu yên, kể cả ta đã khuyên giải, lại nhân cơ hội lén bỏ đi tìm gã đó, không may ngã ngựa bị thương… Mọi chuyện chỉ có vậy, ta chỉ khuyên bảo, đối đãi với nàng như em gái, ngươi vu cho ta như vậy, thật mất công ta lập tức phi ngựa một mạch về đây… cũng may là ta vừa nhận được thư hỏi thăm của Lang thị vệ, có nhắc đến việc ngươi đi tìm ta…

Nghe những lời giải thích của hắn, tôi không khỏi ngỡ ngàng bối rối. Nghe cũng hợp lý, nhưng mà trong lòng tôi vẫn có chút gì đó không vui.

- Thì sao chứ? –Âm điệu tôi vẫn đầy khó chịu.

- Sao là sao? Ta mới phải hỏi ngươi, ngươi đến tìm ta… là vì cái gì? Có phải… ngươi với ta cũng… Nếu không thì có lý do nào ngươi đến tìm ta, à, ngươi còn cầu xin tên lính đó nữa, còn hoảng loạn lúc hắn không cho ngươi vào… – Trái lại với tôi, hắn lại càng tỏ ra vui vẻ thắng thế.

Trời ơi, tôi bị dồn vào thế bí rồi, thật mất mặt, thì ra đến chuyện tôi thê thảm khi đi tìm hắn như thế nào, hắn cũng đã biết rồi sao. Tôi bây giờ chỉ biết mím môi yên lặng.

- Ta đã xử lý tên lính đó rồi, cũng tại ngươi làm sao hôm đó lại bỗng thùy mị quá mức như vậy? Một tên lính hạ cấp cũng bắt nạt được, chẳng bù với đại tướng quân còn bị ngươi coi không ra gì…

- Ngươi đang oán trách ta sao? Tất cả là tại ngươi, chính ngươi kiêu căng không chịu tiếp người khác, chính ngươi trong mắt chỉ có công chúa!

Trước thái độ cáu kỉnh của tôi, hắn vẫn bình tĩnh, vươn tay ôm lấy tôi một lần nữa, tôi lần này cố gắng vùng ra, nhưng vẫn chẳng tác dụng gì, bị hắn ôm trọn vẹn. Hắn cúi xuống, hơi tựa đầu lên vai tôi, giọng điệu đầy kiên quyết rõ ràng:

- Ta với công chúa không có gì, ta đã xác định lại tình cảm của mình với nàng, có lẽ nó phần nhiều là sự ngưỡng mộ và tình thân thiết do gắn bó… – Nói xong ý đó, giọng điệu của hắn lại dần chuyển sang giễu cợt – Này, ai bảo trước đó có nhiều cô gái đến làm phiền ta, lần sau ngươi cứ hùng hổ đanh đá như cũ mà quát: “ Ta là vợ của tướng quân, ngươi thử không cho ta vào xem!” …

- Cái gì chứ, ta thà không gặp còn hơn muối mặt nói cái câu đó! Ai là vợ của ngươi? Ngươi ăn nhiều óc heo phải không?

- Ngươi thật là… – Hắn tụt hứng – Ăn ăn cái gì chứ, vì ngươi mà ta từ lúc lên ngựa về đây, ta chưa có ăn cái gì, bây giờ đói quá…

Tôi định dỏng tai lắng nghe xem có tiếng dạ dày kêu nào không để còn chế giễu hắn. Nhưng bỗng nghĩ đến chuyện hắn vì tôi mà vội vã như vậy, xem ra có thành tâm…

Hắn nói hắn không có gì với công chúa nữa… tôi có nên hi vọng ? Tại sao dù mới chỉ nghe thấy hắn nói đầy chắc chắn câu đó, tôi đã thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rồi…

Lại nhắc đến mới nhớ, ngày hôm nay tôi cũng chưa ăn uống tử tế, lúc tham dự tiệc cũng chỉ ngồi cho có lệ, thành ra chính tôi cũng đang đói thì phải…

- Đi! – Đột nhiên hắn thôi ôm tôi, chuyển sang nắm lấy bàn tay, lại muốn kéo đi.

- Này, ngươi dẫn ta đi đâu?

- Về nhà đã ! – Hắn bình thản đáp, trên mặt hình như đang có một niềm hân hoan.

Hắn dắt tôi theo hướng ra khỏi hoàng cung, khiến tôi cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hắn muốn đi đâu chứ? “Nhà” là sao? Còn nữa, không phải lát nữa An Dương Vương đòi gặp mặt cả hai sao?

Sực nhớ ra chuyện quan trọng, ngày mai tôi theo kế hoạch sẽ vẫn phải xuất giá, nhưng tự nhiên có sự trở về của hắn… không phải hắn định cản trở hôn sự lần này đấy chứ? Như vậy có được không?

- Này, ngươi muốn đi đâu? Ngươi có quên không đấy, ngày mai ta phải đi rồi, bây giờ ta phải về nghỉ ngơi…

Hắn cau mày, bàn tay càng siết chặt bàn tay tôi.

- Ngươi có óc để suy nghĩ không hả? Đã như thế này rồi ta còn để ngươi đi sao?

- Nhưng mà… – Dù đang phân vân , tôi vẫn cảm thấy dường như trong lòng có chút hi vọng mơ hồ.

- Nhưng cái gì chứ? Vừa nhìn đã biết tên thế tử đó là người giảo hoạt, không thể tin tưởng được, đừng nói là để ngươi đi, ta bây giờ đã hoàn toàn cho rằng việc nghị hòa này không thiết thực, tốt nhất là dựa vào thực lực, nỗ lực của chính bên mình mà bảo vệ quốc gia. Nghĩ lại những lần Triệu Đà liên tục gây hấn với bên ta thì biết rõ, dã tâm của bọn chúng không thể dễ dàng mất được, với kẻ địch nhiều thủ đoạn như vậy, không thể mất cảnh giác dù chỉ một chút! Chưa kể đến việc ta vừa thăm dò được, một mặt tạm nghị hòa với nước ta, Triệu Đà một mặt tìm cách xâm phạm các nước nhỏ hơn, riêng xét về chính nghĩa, chúng ta cũng không thể đứng cùng bọn chúng! Ta sẽ nói chuyện nghiêm túc lại với bệ hạ, đồng thời xin phép ngài triển khai ngay một số cải tổ mới vì mục đích lâu bền của đất nước !- Ánh mắt hắn tinh tế suy xét, kiên định lập trường của mình.

Hồi sau, hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt dường như đầy nhiệt thành, đầy chắc chắn:

- Suy nghĩ cho quốc gia hay lợi ích cá nhân, ta đều không muốn cho ngươi đi, việc giao ngươi cho bất kì tên đàn ông nào, chưa nói đến kẻ giảo hoạt đáng đề phòng kia đều không thể chấp nhận… - Ánh mắt hắn mỗi lúc lại làm cho tôi thấy rung động, còn có cảm giác như người trước mặt tôi giống như một nơi an toàn có thể trú ẩn, sự vững chãi ấy không thể phủ nhận, không dễ để khước từ – Từ nay về sau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta sẽ gánh vác, ngươi chỉ cần yên tâm ở cạnh ta là được rồi… cùng lắm là nép sau lưng ta mà tránh biến cố, hiểu chứ?

Những lời nói ấy như là… hắn muốn bảo vệ tôi…

Những lời nói ấy, không chỉ khiến tôi ngơ ngẩn ra nhìn hắn, mà còn khiến cõi lòng tôi bị cảm giác ấm áp, rất ấm áp bao bọc… Tuy rằng những lời nói của hắn không hề hoa mỹ, giọng điệu cũng không phải là êm mượt bày tỏ, nhưng lại rất thẳng thắn, chính sự thẳng thắn đó lại thực sự đáng tin tưởng.

Khiến tôi vì cảm xúc hoan hỉ, xôn xao bất ngờ trong trái tim mà ngây ngô ra.

Đến lúc hắn lại nắm tay tôi mà kéo đi, tôi vẫn ngây ngốc, đờ đẫn vô thức bước theo, đôi môi còn tự cười tủm tỉm.





Tận tới khi tôi thấy hắn đột ngột dừng bước, ánh mắt sắc bén như loài chim ưng nhìn về phía trước mặt, tôi mới như giật mình lấy lại sự tỉnh táo. Tôi vừa ngước mắt nghi vấn nhìn hắn, vừa đảo mắt xung quanh xem có cái gì bất ổn mà hắn dừng lại, gương mặt lại còn nghiêm trọng đến thế.

Tôi không nghĩ rằng, phía trước mặt chúng tôi, cách chúng tôi chừng vài chục bước chân, lại thấy một bóng áo trắng lạnh lẽo xuất hiện.

Anh ta đứng đó, đôi mắt nhìn về phía này, cái nhìn đầy tàn khốc âm u, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc nhưng lại khiến người ta phát sợ. Anh ta như một u hồn…

Trong khoảnh khắc ánh mắt anh ta hướng thẳng vào tôi, cả người tôi thấy ớn lạnh e sợ, đôi mắt anh ta không chỉ ngập tràn oán hận, mà còn đầy tia nhìn tàn nhẫn, tưởng chừng muốn lập tức báo thù.

Cao Lỗ vẫn yên lặng, trong lúc đó, thỉnh thoảng bàn tay hắn lại hơi siết lấy bàn tay tôi một chút, dường như hắn muốn trấn an tôi, hơi ấm liên tục truyền qua đôi bàn tay nắm chặt.

Trọng Thủy tưởng như một ảo ảnh tĩnh lặng, nếu không tính đến việc anh ta đang nhìn chúng tôi ra sao. Dù sao cái yên lặng của anh ta lúc này cũng rất đáng sợ.

Dường như sau đó có một cuộc giao đấu bằng ánh mắt giữa anh ta và Cao Lỗ. Tôi không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy lúc này họ càng chú tâm đến việc đánh giá đối phương…

Anh ta muốn làm gì? Hắn muốn làm gì?

Tôi thấy kinh hoàng trong lòng, không khí căng thẳng như vậy, liệu có khi nào xung đột sẽ xảy ra không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.