Âu Lạc Chi Nữ

Chương 60: Chương 60: KHÔNG CÒN CƠ HỘI




Ý tứ của tên thủ lĩnh đã rõ, muốn giết hết đám thuộc hạ của Cao Lỗ rồi bắt hắn để tra khảo bí mật quân sự. Kể cả Cao Lỗ lấy tôi làm con tin cũng không còn cơ hội nữa sao?

- Bắt sống Cao Lỗ, còn lại giết! – Tên cầm đầu vung đao ra lệnh.

Lập tức đám người giương vũ khí lao tới. Cao Lỗ trừng mắt, hắn nắm chắc kiếm, nhảy xuống ngựa phụ trợ những người đi cùng. Thuộc hạ của Trọng Thủy kẻ nào kẻ nấy hung hãn đâm chém, một màn đao quang kiếm ảnh kịch liệt…

Cao Lỗ sẽ không chống đỡ được mất…Người của hắn không ngừng bị thương, một hai người đã ngã xuống. Vài tên thuộc hạ của Trọng Thủy chuyển mục tiêu, tính lao đến chém tôi. Ánh đao loang loáng, tôi rùng mình sợ hãi…

Nhưng tôi vẫn bình an, thì ra có một thanh kiếm đã xuyên qua họng của đối phương trước khi đao của hắn chém xuống đầu tôi.

Thì ra là Cao Lỗ. Lẽ ra hắn còn đang chống cự ở phía trước nhưng lại kịp thời phóng kiếm đến cứu tôi. Hắn đồng thời cướp một thanh đao khác, thân thủ nhanh lẹ nhảy ra sau, vung hai nhát chém hai tên thuộc hạ cũng đang lao đến phía tôi.

Hắn cứu tôi?

Trong lúc tôi còn ngỡ ngàng xúc động, thì lại kinh hoảng khi thấy hắn bị thương. Hắn bị thương rồi, trúng một đao bên sườn…

Cõi lòng thắt lại, tôi cắn chặt răng, nhảy xuống ngựa nhặt một thanh kiếm, nhắm mắt hướng địch chém loạn, miệng hét lớn:

- Cao Lỗ, lo cho bản thân anh đi, đừng lo cho em!

- Ngươi tưởng ta cứu ngươi sao? – Hắn cười lạnh – Thật nực cười, ngươi trong mắt hắn cũng chỉ là quân cờ thôi sao? Nhưng ta cũng vẫn muốn đánh cuộc đến cuối… Bằng không đi nữa, trước khi chết, ta cũng tự tay lấy mạng ngươi…

Cao Lỗ hận tôi đến vậy sao?

Đám người của Cao Lỗ bị thương đã rất nặng…

Đúng lúc đó phía sau có tiếng vó ngựa vội vàng lao đến, một người phụ nữ cưỡi ngựa hét lớn:

- Dừng tay, đừng làm tổn thương Minh Hà tiểu thư!

Là A Liên, là cô ta đã lừa tôi. Thì ra trước sau cô ta lại là thuộc hạ trung thành của Trọng Thủy.

Bọn họ không nhận ra tôi nhưng chắc chắn nhận ra A Liên. Đám người đình chỉ động tác trong giây lát, tôi nhanh chân tiến gần lại Cao Lỗ, nhỏ giọng nói:

- Lấy em uy hiếp!

Đôi mắt hắn trong khoảnh khắc biến động, nhưng ngay sau đó kéo lấy tôi uy hiếp…

Tên thủ lĩnh phe địch trừng mắt nhìn A Liên:

- A Liên, như vậy là sao?

- Thế tử không muốn làm tổn thương cô gái này… – Nói rồi hướng về phía tôi – Thả bọn họ đi!

- Nhưng…

- Thế tử ắt có cách khác! – A Liên đáp – Tiểu thư, thế tử sẽ đón người sau…

Tôi nhìn A Liên đầy oán hận, cô ta đã lừa tôi như thế, nhưng ngay tại lúc này, tôi vẫn trong vai một con tin, không thể vạch mặt cô ta, không thể làm rõ mình vô tội…

Đám người của Cao Lỗ dìu nhau lên ngựa, cho đến lúc ra khỏi cổng thành, hắn vẫn dùng kiếm uy hiếp tôi.

Ngựa phi khỏi trấn, hắn ngồi sau ngựa, một tay vẫn kè kè thanh kiếm… Con ngựa này không nghe hắn, tôi đành phải cầm cương, phi ngựa đi khẩn cấp… Chỉ cần có tôi làm con tin, hắn sẽ an toàn hơn…

Trên ngựa, khoảng cách rất gần, bình thường hai người cưỡi chung một con ngựa sẽ rất lãng mạn… nhưng thực sự, giữa chúng tôi lại có một hố sâu rất lớn.

Tôi ngửi được mùi máu trên vai, trên ngực hắn… Tất cả là tại sự ngờ nghệch của tôi… Muốn quay lại nhìn hắn, nhưng lại sợ đôi mắt lạnh lẽo nghiêm khắc của hắn. Tôi phải giải thích như thế nào đây…

- Tại sao lại lừa ta? – Âm thanh của hắn ngay bên tai tôi, tàn nhẫn hơn muôn vàn đao kiếm – Ngươi rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì nữa? Tại sao lại dễ dàng lao đến bảo ta uy hiếp ngươi?

- Tại sao anh lại cho rằng em lừa anh? Tại sao? Tại sao? – Tôi cũng điên cuồng hét lên – Chẳng lẽ lòng tin của anh chỉ có bấy nhiêu sao? Anh có biết em đã sợ hãi như thế nào? Kinh hoàng như thế nào? Nhưng khi anh xuất hiện nhìn em căm phẫn, lại càng kinh hoàng hơn…

Đột nhiên hắn túm lấy một bàn tay tôi, kéo lại phía hắn, cười lạnh nói:

- Tại sao lại còn giữ vật này, tại sao? – Hắn nhìn vào chiếc nhẫn, tưởng chừng che giấu sự khổ tâm bằng thái độ miệt thị. – Ngươi lại muốn một lần nữa, hoàn hảo tính kế gạt ta sao?

- Em chưa từng lừa anh! – Tôi phẫn nộ – Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Thật hoàn hảo, không phải là một mỹ nhân, nhưng lại có thể tinh vi câu hồn đoạt phách… Khiến ta nhất thời hồ đồ mà quên phòng bị, ngươi lại chọn cách hành sự vào đúng ngày hôn lễ dễ sơ hở nhất… Nhưng thật tiếc, dù ngươi có hi sinh trinh tiết nằm trên giường của ta, sống trong phòng của ta, quan sát ta làm việc…thì những gì ngươi cố gắng lục lọi lấy đi trong ngày hôn lễ đó, vốn không phải bí mật quân sự trọng yếu, vì những thứ quan trọng nhất ta cũng không để trong phòng…

Cái gì? Lục đồ? Ngày hôm đó hôn lễ, rất nhiều người ra kẻ vào, nhưng chỉ có vài nô tỳ đến thay y phục cho tôi, trang trí tân phòng…

Chẳng hay đến việc này mà Trọng Thủy cũng đã dàn xếp, mục đích chỉ là biến tôi thành gián điệp…

- Em không có, Cao Lỗ, hãy nghe giải thích…

- Thật nực cười, thuộc hạ thân tín của ta, Thúy Hương bám theo ngươi liền bị ngươi hành hạ không còn ra hình người, thực tàn nhẫn… – Cao Lỗ siết chặt bàn tay, tưởng như muốn đem xương cốt của tôi bóp vụn. – Ngươi cũng không ngờ được nàng lại có thể sống sót quay về đúng không? Cũng không ngờ được ta lại bí mật đến đây đúng không? Vốn dĩ ta không muốn tin ngươi cùng Trọng Thủy có quan hệ, nhưng ngày nay, trên đường tự mắt thấy cặp nam nữ ma quỷ các người tình tứ… Lúc đầu tại sao ta không cảnh giác, Trọng Thủy và ngươi có mối liên hệ không đơn giản, rõ ràng không phải là đến khi cầu thân mới quen nhau…

- Không, không, anh hiểu lầm rồi! Tất cả là hắn ta sắp đặt, không phải…

- Ngươi phối hợp với hắn rất tốt không phải sao? – Cao Lỗ nghiến răng nói – Muốn lừa gạt ta thêm một lần, để ta hai tay đưa bí mật quân sự cho ngươi! Hoang tưởng!

Trước sự ngỡ ngàng của tôi, hắn đoạt lại chiếc nhẫn đã trao cho tôi, cùng với chiếc nhẫn của hắn mang trong người, không hề do dự, thẳng thừng ném hai chiếc nhẫn đi… Sót lại trong mắt tôi, chỉ là hai tia sáng cuối cùng của thứ kim loại ánh lên … Nhẫn rơi vào bụi cỏ, không còn thấy dấu vết, ngựa đã đi xa…

Không chỉ Trọng Thủy dối trá, A Liên lừa gạt, mà ngay cả Thúy Hương cũng bao biện cho hành động bắt cóc của cô ta. Trong tay tôi không có một bằng chứng nào chứng minh mình vô tội, cộng thêm lai lịch bất minh của mình ban đầu… Tất cả quá hoàn hảo…

Thế nhưng trong lúc này tôi cũng đau đớn nhận ra, phải chăng tình cảm của Cao Lỗ cũng chỉ là nhất thời như vậy? Giống như hai kẻ điên khùng bị trúng sét, thực sự hắn yêu tôi không hề sâu? Phải, hắn yêu tôi được mấy ngày…

Hắn là con người đặt quốc gia lên đầu, nghiêm khắc với bản thân, lúc nào cũng phòng vệ, lúc nào cũng muốn mình phải cẩn thận… Gánh trên vai trọng trách và bí mật quân sự quá lớn, khiến hắn luôn e dè gián điệp…

Thực sự đêm hôm đó cùng nhau đào tẩu khỏi hôn sự, đó hoàn toàn là một nước đi sai lầm. Kết quả là, mọi việc vẫn xoay theo bánh xe lịch sử…



- Tướng quân, trời đã tối, anh em bị thương, ngựa cũng mệt, e rằng không đi tiếp được! – Một thuộc hạ của Cao Lỗ trình báo.

- Mọi người cố gắng, còn ở trong Nam Việt còn nguy hiểm, đến càng gần biên giới càng tốt, nhất định không thể khinh suất! – Cao Lỗ động viên.

Nói vậy nhưng khi nhìn những gương mặt tái mét của thuộc hạ, hắn lại khổ sở nhíu mày. Đi tiếp cũng không ổn, dừng lại cũng không ổn.

- Nghỉ một lát rồi đi tiếp! – Hắn nói, kéo con tin là tôi xuống ngựa, gương mặt của hắn khiến tôi không dám chắc, vượt qua biên giới rồi hắn có giết tôi không.

Trời tối đen như mực, bỗng nghe thấy tiếng gió rít ghê rợn xuyên qua những đám cỏ, bụi cây cao dày. Đám người của Cao Lỗ mở lớn mắt, cảnh giác cầm kiếm lên…

Từ những bụi cây, hàng trăm mũi kim nhỏ xíu lần lượt phóng ra. Mọi người ra sức tránh né, dùng kiếm gạt bớt nhưng không thể tránh được hết, mỗi người đều trúng một vài cái. Kim tuy không thể giết người, nhưng là cắm vào gia thịt gây tê buốt.

Tôi bị trúng ba mũi trên vai…

Bỗng khắp người cảm thấy vô lực…

Kim có độc!

- Chết tiệt! - Cao Lỗ rút những mũi kim ra, cố gắng chống đỡ, người của hắn đã muốn gục ngã.

Lúc này từ trong đám cỏ mới bước ra, hai nữ sát thủ thân hình vô cùng nhỏ nhắn, thân pháp của họ cao đến mức, đứng gần cũng không cảm nhận được hơi thở…

Cao Lỗ vừa đứng dậy cầm kiếm thì lại loạng choạng gục xuống. Hai nữ sát thủ còn rất trẻ kia độc ác mà cười, không vội tiến lại, giống như đang tự thưởng thức.

Tiếng vó ngựa phía sau đến càng gần.

Lần này không chỉ là một đám sát thủ nữa, mà chính là Trọng Thủy cầm đầu đến…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.