ả hành lang đều im phăng phắt không có một tiếng động, nhưng càng lúc lại càng làm cho người ta sợ hãi.
Bên ngoài tòa thành truyền đến vài tiếng
chó săn, Hành Chi Nhược kinh hoảng trốn ở trong chăn, cả người run bần
bật, khuôn mặt sợ sệt đang vùi trên nệm kia đỏ rực, nàng nằm sắp ở trên
giường, ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn pin quét qua từng hàng từng hàng
chữ, ánh sáng đèn le lói rọi trên quyển nhật ký, từng dòng chữ đập vào
mắt mang tới cảm giác gai người, kể lại những đoạn hồi ức bị chôn giấu,
làm cho người ta có cảm giác không thể hít thở.
Thời thơ ấu của nàng,
Bị chôn sống, một đoạn trí nhớ bị tẩy sạch.
Tâm thần của Hành Chi Nhược bất ổn, lật
nhanh vài trang, lại nhìn thấy hai chữ quen thuộc “Yêu Chi”…. Trái tim
của nàng nện thình thịch dữ dội, trong đầu giống như có gì đó nổ tung,
đang muốn ồ ạt xông ra, lại thế nào cũng tìm không được sờ không thấy,
một cơn đau đầu choáng váng đánh úp tới, rồi sau đó lại biến mất không
thấy bóng dáng tăm hơi.
Trên giấy viết “Yêu Chi quả thật rất lợi hại….“
Nàng nhíu mày, cúi đầu nhìn trừng trừng
vào quyển nhật ký, ánh mắt ngưng tụ, hết sức cẩn thận chăm chú đọc từng
câu từng chữ, bàn tay nhịn không được lại run lên.
~~~~~~~~~~~
Ngày 13 tháng 12
Băng vệ sinh đa chiều bằng cotton siêu mềm mại dài 40.5 cm dùng cho đêm ngủ say
— —
Ta rốt cuộc cũng nhịn không được thốt lên.
Rất lâu trước kia ta nhìn thấy mẹ thường xuyên ép cha lớn đi siêu thị mua về cho mẹ, cục cưng cũng rất muốn dùng cái đó.
Ca ca quả thật rất ngu ngốc, ôm ta
ngủ cả đêm, làm cho cả người đều bị dính bẩn, cũng không biết bảo người
đi mua băng vệ sinh về cho ta.
Đáng ghét, hắn rốt cuộc là không nghĩ tới, hay là nghĩ muốn cho người ta cứ như vậy chảy suốt đêm sao.
Rét lạnh….
Yêu Chi quả thật rất lợi hại.
Ánh mắt thật sự sắc bén….
Ta biết hôm nay mình đã nói lộ miệng, rõ ràng là giả bộ cái gì cũng không hiểu, vốn ngay cả những chuyện nhỏ
nhặt như nguyệt sự cũng phải nhờ tới ca ca dạy, lại vô tình nói ra câu
băng vệ sinh đa chiều bằng cotton siêu mềm mại dài 40.5 cm dùng cho đêm
ngủ say, thật muốn tát cho mình một cái.
Ca ca vì sao lại muốn mời hắn đến.
~~~~~~~~~~
Ngày 15 tháng 12
Gần đây thái độ của ca ca đối với ta
rất kỳ quái, không tùy tiện sờ tới sờ lui, cũng không tỏ vẻ rất quan tâm đến ta, nhưng lại luôn không ngừng nhìn chằm chằm vào ta, có chút đăm
chiêu.
Nhất định là Yêu Chi đã nói gì với hắn.
Đúng rồi,
Âm thanh phát ra từ tiếng guốc gỗ của Yêu Chi hình như có thể thôi miên….
Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao mỗi lần nhìn vào đôi bích đồng của hắn thì lại ngáp không ngừng, đầu óc mê
mang. Cứ mỗi lần ta đột nhiên tỉnh dậy, đều nhìn thấy hắn đang ngồi ở
bên giường của ta, chỉ cười mà không nói tiếng nào.
Hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Hắn, thật sự rất nguy hiểm.
Bông gòn….
Ngày mai nhất định phải tìm Bác Câm xin bông gòn bịt kín lỗ tai lại.
Mặc kệ hắn có đem guốc gỗ đạp nát, đạp cho đến hai bàn chân sưng lên, cũng tuyệt đối không thể lại bị hắn thôi miên lần nữa.
Không được rồi, buồn ngủ quá, trước cứ nằm xuống một lát đã.
~~~~~~~~~~
Ngày 16 tháng 12
Không tìm thấy Bác Câm.
Bác ấy giống như biến mất trong tòa thành.
Chính xác thì…. đã ba ngày rồi không nhìn thấy bóng dáng của bác ấy.
Người hầu nói bác ấy đã về nhà tịnh
dưỡng rồi, nhưng Bác Câm sao lại có thể ra đi mà không nói tiếng nào với ta, bác ấy rất thương ta, chắc chắn sẽ không hành động như thế….
~~~~~~~~~~
Ngày 17 tháng 12 _
Yêu Chi nói với ta, ngươi còn muốn đóng giả tới khi nào.
Hắn nói, ta không tin ngươi không phát hiện ra ham muốn chiếm hữu của ca ca ngươi đối với ngươi.
Ta mơ mơ màng màng, đầu lại rất đau…. mê man từ trên ghế đứng dậy, tuy rằng lần này có nhét bông gòn vào lỗ
tai, nhưng vẫn bị hắn thôi miên.
Yêu Chi đùa nghịch với tà áo kimono
tinh xảo trên người, cười đến tự đắc, hắn nói, ngươi có biết ca ca ngươi vẫn luôn xem ngươi là cô dâu nuôi từ bé giữ ở trong nhà…. dựa theo tâm
nguyện của hắn mà nuôi dưỡng ngươi, không cho ngươi ra khỏi tòa thành,
không cho ngươi tiếp xúc với người khác phái, hắn tin tưởng rồi sẽ đến
một ngày, ngươi lớn lên
Rốt cuộc sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
Mà ngươi….
Lại vẫn đang lừa dối hắn.
Ta nhìn thấy trong đôi bích đồng của hắn lóe lên vẻ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Có lẽ hắn đã nhìn ra được ta đang
hoảng lạn, hắn cười càng lúc càng hăng, hắn nói, hắn sẽ không nói hết
cho ca ca mọi thứ, bất quá hắn sẽ làm cho sự việc càng trở nên thú vị.
Rốt cuộc là hắn muốn làm gì….
Ta đã không còn sợ bóng tối nữa, tại
sao ca ca vẫn còn ngầm đồng ý để cho hắn hết lần này đến lần khác sử
dụng phương pháp thôi miên trị liệu đối với ta.
Các cha, mẹ, mọi người đang ở đâu.
Con sợ….
~~~~~~~~~~
Ngày 20 tháng 12
Vào lúc ăn sáng, ca ca vô duyên vô cớ lại phát giận, ôm ta chặt đến mức làm cho ta cả người đều đau đớn.
Làm sao vậy….
Ta chỉ là muốn tự mình ăn, ta lớn rồi, không muốn bị hắn ôm ở trên đùi, từng miếng từng miếng đút vào miệng.
Ta giãy giụa, ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng rực, âm trầm không nói lời nào.
Yêu Chi nhìn cả hai chúng ta, cười
rất thoải mái, hắn dùng khẩu hình nói cho ta biết, mỗ ca ca đã biết được tâm tư của em gái bảo bối của hắn rồi.
Ta muốn chạy trốn.
Hành Chi Thiên lại ôm ta rất chặt, hắn nói ta đã biến thành người mà hắn không hề nhận thức.
Hắn muốn tiểu Chi Nhược nhu thuận có có hiểu biết trước kia.
Hắn nói ta tuổi còn nhỏ như vậy trong lòng không nên cất giấu nhiều tâm sự, hắn nói những gì thuộc về hắn ai
cũng không thể cướp được…. Luồng mắt của hắn cùng Yêu Chi giao nhau
trong nháy mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, cười rất có ẩn ý.
Hắn nói, có một số việc nên quên đi.
Chỉ cần, nhớ rõ hắn là đủ rồi….
Xoa xoa cặp mắt cay xè,
Hành Chi Nhược khép lại quyển vở, nhắm mắt lại.
Sổ nhật ký bị xé rách, cuối quyển sổ lưu
lại một trang giấy không hoàn chỉnh, là ngày 21 tháng 12, chỉ có vỏn vẹn hai chữ…. “Thôi miên”.
Ký ức thuở nhỏ của nàng bắt đầu từ tòa
thành này, nàng nhớ rõ tất cả những giáo viên đã từng dạy nàng học, nhớ
rõ Yêu Chi, nhớ rõ chuyện thuở nhỏ nàng len lút chui lỗ chó trốn ra
ngoài vô tình xông vào nhà của Kỳ Tú Minh, nàng thậm chí còn không quên
cả những chuyện nhỏ bé vụn vặt, nhưng chỉ độc nhất chuyện chính mình như thế nào bị ôm đến tòa thành này là nàng không hề biết, đối với nàng ba
chữ “Dã cục cưng” cũng rất xa lạ, đối với những người trong sổ nhật ký
có nhắc tới Bác Câm…. cha lớn, cha nhỏ cùng với mẹ…. nàng lại không có
chút xíu ấn tượng.
Nếu những lời trong bản ghi chép này là thật,
Như vậy…. trí nhớ của nàng chính là bị tẩy xóa hoặc bị bóp méo.
Nàng không phải chỉ quên đi đoạn ký ức của bốn năm qua, thậm chí cả những ký ức khi còn bé cũng đều là nửa thật nửa giả.
Nếu, những lời trong bản ghi chép này là thật,
Vậy rốt cuộc nửa phần bị xé bỏ hiện đang ở đâu….