Bốn năm sau.
Trong ổ chăn mềm mại và ấp áp làm cho
người ta không nhịn được ca thán một tiếng, hương thơm tươi mát lẫn quất trong bầu không khí trong lành mùi bạc hà, còn đượm thêm mùi xạ hương
nam tính…. cảm giác này…
||
Sao lại quen thuộc như vậy.
Hành Chi Nhược đột ngột mở choàng mắt,
một cánh tay trần vắt ngang trước mặt, đang ôm lấy nàng mang theo cảm
giác chiếm hữu rất mạnh mẽ, ôm chặt đến như thế….
Màn cửa sổ bị gió thổi khẽ lay động, lụa trắng phất phơ trong gió, mặt trời nghiêng mình trút xuống giường từng dải nắng ấm áp.
Lộ ra khuôn mặt anh tuấn, từng đường nét rõ ràng đẹp như một bức tượng điêu khắc,
Một nam tử đang ngủ rất an ổn, khóe miệng của hắn khẽ động gợi lên ý cười. Mi mắt nhắm lại, lông mi thật dài, lại không dừng được run nhè nhẹ.
Y như rằng,
Lại là hắn….
“Ca! Anh cư nhiên lại nửa đêm chạy đến
giường em.” Hành Chi Nhược hoảng hồn tới mức giật nảy mình, ngồi thẳng
dậy, nhìn mỹ nam tử đang nhắm mắt, ngủ cực kỳ an ổn.
Nếu không tính tới việc lông mi của hắn đang run dữ dội như thế, thì có lẽ độ tin cậy sẽ cao hơn một chút.
“Anh đừng có làm bộ nữa…. em biết anh đã tỉnh rồi.”
Kẻ nọ vẫn tiếp tục không thèm nhúc nhích, bất cứ giá nào cũng bám trụ trên giường.
Hành Chi Nhược âm u gào lên từng chữ, “Em…. muốn…. thay…. áo…. ngủ !”
“Thì thay đi.” (o_O)
Ách…. ? !
“Thay đi.” Hành Chi Thiên miễn cưỡng
chống tay xuống giường, nghiêng người nằm nửa bên sườn, ánh mắt cực kỳ
chuyên chú nhìn nàng. “Dù sao thân hình của em cũng chẳng tăng thêm được cái gì, lớn như vậy rồi cũng không thấy phát dục….”
Hiếm lắm mới thấy được hình ảnh nguyên một cái gối nằm mềm mại bay thẳng vô khuôn đẹp trai của soái ca.
Lông ngỗng rơi từ trong ruột ra, bay tứ tung.
Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn (*).
(*): Chuyện gì cũng có thể nhẫn chứ chuyện này tuyệt không thể nhẫn.
Đối phó với loại người này, không cần khách khí, không cần mềm lòng !
Hành Chi Nhược đang cố bình ổn lại hơi
thở, liếc xéo hắn một cái, thở phì phò khoanh chân ngồi ở trên giường,
với tay cầm lấy cây lược đặt ở đầu giường, tùy tiện sửa sang lại mái tóc bù xù của mình.
Áo ngủ cũng lười thay, đừng để cho người nào đó chiếm tiện nghi.
Này tóc….
Thật đúng là rối bù mà, vừa mới ngủ dậy, tóc đều dựng thẳng cả lên, rối thành một nùi.
Đau….
Chải một cái liền đau đến nhe răng trợn mắt.
Một bàn tay tiếp lấy cây lược, một bàn tay ấm áp khác giữ lấy đầu của nàng, cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc.
“Lúc nào cũng vậy không có tính kiên
nhẫn, là tóc của mình chứ có phải của người khác đâu, cứ tùy tiện qua
loa như vậy, nếu không có anh, em về sau như thế nào mà sống hả.”
“Này chẳng phải còn có người hầu sao, huống chi sau này còn có ông xã. Ca, không cần quan tâm !”
Ui…. đau đau đau, Hành Chi Nhược nhăn
mày, than thở, còn nói là kỹ thuật chải đầu của mình kém, chỉ sợ hắn
cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, chải như thế này rõ ràng là mưu sát
mà.
“….”
Lực tay cuối cùng cũng giảm bớt.
Bật ra một tiếng thở dài mang theo chút ý tứ khác thường, lại làm cho người ta sờ không được ý nghĩ, “Thân thể
của em cho dù lúc khỏe hay lúc không khỏe cũng vậy, đều tìm biện pháp
chọc giận anh.”
Chọc giận hắn ?
Cũng là, hắn cũng đã sắp hai mươi hai tuổi rồi, lại chưa từng thấy hắn mang bạn gái về nhà.
Bây giờ ta nói muốn tìm chồng, quả thật là ai cũng sẽ chịu không nổi.
Bất quá Hành Chi Thiên, tướng mạo tuấn
lãng, gia tài đồ sộ, như thế nào lại tìm không được một người bạn gái
chứ…. Có thể hay không là hắn…. có mặt nào đó gặp trục trặc ?
Hành Chi Nhược trộm liếc hắn một cái, che miệng, cười rất ư vui vẻ.
Nếu đem suy nghĩ ở trong lòng nói ra, tóc đang ở trong tay hắn chỉ sợ là bị hắn nhổ không còn cọng nào.
Ta cũng không muốn bị biến thành mỹ nữ trọc đầu đâu.
“Em không biết là mình tối hôm qua lại mơ thấy ác mộng à, lăn qua lăn lại thật lâu mới chịu ngủ,” Hắn chậm rãi
chải, cầm trong tay những lọn tóc mềm mại, tựa hồ có chút do dự nói, “Em thật sự không có cảm giác sao ?”
Thì ra là thế, cho nên hắn mới đến giường của ta, ôm ta ngủ cả đêm ? !
Hành Chi Nhược khép mắt lại giấu đi cảm
xúc ở trong mắt, thành thật trả lời, “Không có ấn tượng, nhưng mà ngày
hôm qua quả thật là ngủ không được an ổn, giống như có thứ gì đó muốn
trồi lên…. lại có…. đầu rất đau.”
Hai má của nàng bị hai bàn tay hắn cưỡng
chế ôm lấy, không thể động đậy, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn xoáy vào
mắt nàng, “Có một số việc đã quên rồi thì cứ cho nó quên đi, không cần
cố ý tìm lại, bốn năm, em còn muốn nhớ rõ cái gì.”
Hành động của ca ca, ngữ khí có chút nghiêm túc.
Nhưng….
Hành Chi Thiên hai tay ôm lấy mặt nàng,
trong tay còn có cây lược, khẩu khí lại nghiêm túc như vậy, thật đúng là làm cho người ta có chút buồn cười.
“Em còn có chút không cam lòng, mọi người nói bốn năm qua em đã mắc phải một căn bệnh nặng, nằm mê man rất lâu,
nhưng vì sao em lại không có chút trí nhớ nào, toàn bộ những chuyện
trong bốn năm qua…. tất cả đều quên sạch hết. Em thậm chí còn không nhớ
rõ là mình có mắc bệnh nữa.”
“Anh kể cho em nghe là được.”
“….”
Thật đúng là vất vả cho ngươi, loại sự tình này còn phải làm phiền tới ngươi kể cho ta.
Hành Chi Nhược khóe miệng co rúm, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía tấm gương lớn trước giường.
Phản chiếu trong gương là hình ảnh của một cô gái có chút miễn cưỡng đang mím môi, ngồi trên chiếc giường mềm mại.
Sau lưng nàng là một nam tử anh tuấn,
lưng thẳng tắp, tư thế giống như đang quỳ gối ở trên giường, đầu ngón
tay khẽ khàng nâng từng sợi tóc của nàng lên, vẻ mặt hắn thư thái, cực
ôn nhu, động tác lại rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ. (Cesia: Má ơi, sao giống cảnh vợ chồng sau đêm tân hôn thế)
Thật cẩn thận, ôn nhu như thế chải tóc cho nàng, giống như đối đãi với một bệnh nhân.
Nàng đột nhiên có cảm giác gấp gáp, chuyển tầm mắt sang hướng khác, cúi đầu nhìn xuống từng sợi tóc buông xõa trước ngực.
Khóe miệng cong lên thành nụ cười, nói
không kịp suy nghĩ, trong giọng nói lại tràn đầy nũng nịu, “Ca ca, cũng
chỉ có anh mới có thể chăm sóc tốt cho chúng, ngày thường bọn người hầu
mỗi lần giúp em chải đầu đều phiền toái chết đi được.”
“Tất nhiên rồi,” Hắn cười khẽ, tay từ từ
trượt xuống phía dưới, vòng lấy eo của nàng, thuận thế kéo nàng ôm sát
vào người hắn, thân mật nói, “Không có ai hiểu rõ em hơn anh…. em là của anh…. em gái.”
Hai tiếng em gái được thốt ra cực nhẹ, giống như bị nuốt mất trong tiếng hô hấp dồn dập của hắn.
Hành Chi Nhược sững người ra, bất động.
Hơi thở nóng bỏng và cuồng dã của hắn
tiếp tục dán sát vào mái tóc mềm mại, lành lạnh của nàng, thì thào, “Tóc của em là thứ mềm mại nhất trên đời, dựa vào như thế…. anh nguyện ý
dùng thời gian cả đời để quan tâm, chăm sóc cho nó.”
Thân hình của hắn dán sát vào người nàng.
Hắn, hắn hắn hắn hắn hắn muốn làm gì.