Ấu Niên Ký Sự Bộ

Chương 2: Q.4 - Chương 2




hối hợp…. Đây là hắn bảo phối hợp sao, như thế nào cũng cảm thấy quen thuộc…. nhưng lại quái quái.

Hành Chi Nhược nằm ở ghế dài, nhỏm người muốn ngồi dậy, cảnh giác nhìn về phía Yêu Chi.

Một bàn tay đặt trên vai nàng, y bào trắng như tuyết thêu hoa văn xanh thẳm, trông cực kỳ phóng đãng, ánh mặt trời thiếp lên cả người hắn một màu vàng rực, lóa mắt khiến cho người ta thần trí trở nên mê muội, lực đạo của hắn vừa phải, đè nàng nằm xuống trở lại ghế.

“Này, anh… không phải lại muốn thôi miên tôi chứ.” Hành Chi Nhược nheo mắt liếc xéo Yêu Chi một cái, nhịn không được làu bàu.

Ngoài ban công, Yêu Chi nghiêng người dựa vào thành lan can, tư thế biếng nhác mang theo điểm yêu mị, cực giống như một yêu tinh đang tắm dưới ánh mặt trời để hấp thụ tinh hoa của trời đất, hắn híp mắt cười, ánh sáng trong đôi bích mâu lay động giống như một thứ bùa mê hấp thụ tất cả màu sắc, “Nhắm mắt lại.” Ngón trỏ của hắn điểm vào trán nàng, đem cái đầu không chịu an phận kia đặt xuống gối nằm mềm mại, sau đó mới nói, “Mau ngủ một giấc thật ngon.”

Này….

Yêu Chi không nói thêm, chỉ là từ bỏ vị trí ưa thích ở lan can, chậm rãi đi đến bên ghế Hành Chi Nhược đang nằm, bóng của hắn đổ xuống người nàng, ngón tay trắng nõn, thon dài che đi ánh mặt trời lóa mắt, những tia sáng màu vàng ấm áp len lỏi qua khe hở giữa những ngón tay của hắn, làm cho mọi thứ trước mắt nàng trở nên mông lung, bàn tay của hắn che lại tầm mắt, làm cho hai mắt nàng khép lại.

Hành Chi Nhược cả người cực độ khẩn trương, bàn tay của Yêu Chi vẫn bất động, không có động tác tiếp theo.

Nàng vụng trộm mở mắt ra, liếc nhanh một cái.

Hắn vẫn đứng ở một bên người nàng, nếu đứng từ phía sau nhìn Yêu Chi cúi xuống, tư thế giống như đang im lặng quan sát nàng rất gần, nhưng chỉ có Hành Chi Nhược biết tầm mắt của hắn căn bản không hề dừng ở trên người nàng, tên yêu nghiệt này đang nhìn xuyên thấu qua nàng, mông lung nhìn về nơi xa xăm nào đó, suy nghĩ trôi dạt, biểu tình cực kỳ quái dị…. gồm có không kiên nhẫn, buồn phiền, thất vọng lại bất đắc dĩ.

Tên này bộ có bệnh sao….

Một kẻ đang còn sống sờ sờ ra đó, dùng thân mình để che nắng còn không tính, lại còn mang theo một bộ tẫn hết nghĩa vụ, nhìn vào khiến cho người…. — —||

Đợi chút.

Hắn bảo nàng phối hợp….

Mà Hành Chi Thiên gọi hắn về để điều trị tâm lý cho nàng.

Nếu hắn biết rõ trong tòa thành này chỗ nào có gắn camera, chỉ cần che khuất góc nhìn, làm bộ như giúp nàng chữa bệnh…. có thể lừa dối qua được cửa….

Hành Chi Nhược nhịn không được lại liếc xéo hắn.

Nhưng, hắn vì sao muốn giúp nàng? !

Tầm mắt của Hành Chi Nhược lang thang quét qua trên người hắn vừa lúc bị Yêu Chi nhìn thấy, hắn hơi động đậy, rút tay về nhìn nàng, trên mặt cười đến yêu dã, đôi bích đồng tràn ngập mê hoặc mang theo một loại bỡn cợt, phù phiếm, đôi bích đồng bỗng nhiên co rút lại, Hành Chi Nhược cả kinh, không kịp thu hồi tầm mắt, ngẩn người bị cuốn vào trong đáy mắt của hắn, trong thoáng chốc đồng tử của hắn trở nên dày mà đặc sệt, đặc đến không thể tan chảy, sâu không thấy đáy, tựa như một lốc xoáy hút lấy linh hồn của nàng….

Má ơi….

Hành Chi Nhược ai thán một tiếng, ngoảnh mặt sang một bên, nhắm chặt hai mắt.

Giỡn chơi sao, tiếp tục nhìn, không phải bị hắn thôi miên, cũng bị ép tới xương cốt không còn.

Đầu rất nặng,

Buồn ngủ quá.

Thời gian tích tắc trôi qua….

Nàng cư nhiên rất không có khí phách, thật sự ngủ mất.

Vào lúc nàng thức dậy, Yêu Chi đã rời đi, bầu trời bên ngoài ban công đầy sao, ánh trăng cực mê người.

Đầu của nàng có chút choáng váng, bất quá từ sau khi xảy ra sự kiện kia nàng đã lâu cũng chưa có được một giấc ngủ trọn vẹn, khoan khoái lại an ổn như thế.

Đại sảnh không có bóng người, phòng ăn được thắp nến, ánh sáng lung linh chiếu rọi.

“Tiểu thư, cô đã tỉnh?” Trần thẩm cười chỉ huy đám người hầu bày biện đồ ăn, “Tôi muốn gọi cô thức dậy, nhưng Bác sĩ Yêu Chi nói cô nên tự mình tỉnh dậy.”

Yêu Chi….

Hành Chi Nhược đầu óc mờ mịt, vịn vào ghế, trừng mắt liếc hắn một cái.

Ta đã nói như thế nào ngủ lâu như vậy.

Châm ngôn quả nhiên là đúng, cẩu không đổi được ăn phân (*)…. nhất định là do hắn động tay động chân, cái đôi bích mâu kia quả thật không thể tùy tiện nhìn vào… Hành Chi Nhược nhăn mày, chậm rãi nhắm hai mắt, lấy tay nện vào đầu mấy cái.

(*) Nguyên bản ‘cẩu cải bất liễu cật thỉ’: ý chỉ những kẻ không thay đổi được thói hư tật xấu.

Yêu Chi còn rất nhàn nhã rót một chén rượu, nhẹ nhàng đưa lên trên môi, đôi bích mâu câu hồn tựa như đang nhìn nàng, “Tiểu thư, buổi chiều ngủ có thoải mái không?”

Tiểu thư….

Tiểu thư cái đầu ngươi.

Bất quả quả thật…. cũng không cảm thấy có gì không ổn, tâm tình cũng khoan khoái hơn rất nhiều.

Yêu Chi, con người này quả là một bí ẩn.

“Tiểu thư, buổi tối hôm nay là món Pháp, cô có muốn đặc biệt thêm món gì không?” Trần thẩm đúng lúc hợp thời chặn lại tầm mắt đang “câu dẫn” nhau giữa hai người, không vội không chậm nói, “Chờ thiếu gia trở về là có thể dọn đồ ăn lên.”

Này, nhắc tới mới thấy có chút đói bụng.

Hành Chi Nhược hơi chép miệng, nói to, “Tôi muốn ăn món salad trộn chiều hôm qua làm.”

Trần thẩm có chút giật mình, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói, “Được, được, tôi đi nói đầu bếp làm.”

Người hầu đứng ở hai bên nhà ăn, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, kỳ thật người nào cũng đều biết, Trần thẩm chỉ là thực hiện trách nhiệm, thuận miệng hỏi mà thôi.

Trong lòng của bọn họ, chỉ cần tiểu thư không tuyệt thực, cho dù mỗi ngày chỉ ăn có một chút cũng tốt…. hôm nay lại chủ động nói muốn ăn món gì…. thật sự là nước mắt chảy ròng ròng….

“Bà mang mấy quả táo kia đến đây, tôi muốn tự mình gọt vỏ.”

Ai ui, ai ui,

Tiểu muốn tự mình gọt vỏ táo…. thật sự là…. nhịn không được lại nước mắt ròng ròng.

“Mau đi.”

Trần thẩm vui mừng lau nước mắt đang ào ạt chảy, hấp tấp rời đi.

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua màn lụa trắng, rải xuống mặt đất một quầng sáng bạc, chiếu sáng cả nhà ăn.

Tiếng đàn vi-ô-lông du dương len lỏi qua mọi ngóc ngách bên trong căn phòng, trên bàn ăn, những giá nến hoa lệ bằng bạc phát ra ánh sáng mờ ảo.

Chỉ có điều, bầu không khí bao quanh hai người đang ngồi trên ghế có vẻ rất kỳ quái.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Yêu Chi đang gõ gõ vào mặt bàn, tiếng vang thanh thúy. Gõ một hồi vẫn không chiếm được người nào đó đáp lại, hắn nhịn không được kêu to, “Nè…. em rốt cuộc có biết gọt trái cây hay không.”

Một đôi dép lê đang nằm lăn lóc bên dưới chân ghế.

Hành Chi Nhược ngồi xổm trên ghế, gối đầu ở trên đầu gối, ai oán liếc mắt về phía Yêu Chi, bóp chặt trong tay trái táo đã bị hành hạ tới hoàn toàn biến dạng, hung hăng gọt vỏ.

Điệu bộ này….

Giống như đang xem quả táo như người nào đó liều chết hành hạ.

Yêu Chi không tự chủ được dịch ghế về phía sau, biết điều không mở miệng nói tiếp.

Đáng chết, buổi chiều dám thôi miên ta.

Gọt ngươi….

Gọt ngươi gọt chết ngươi (lẩm bẩm niệm)

“Thiếu gia đã về.”

Hành Chi Nhược sửng sốt, dựa người vào ghế nhặt lên một quả táo khác.

“Chi Nhược.” Thanh âm ôn nhã vang lên.

Nàng không để ý tới, nhíu mày, nghiêm túc gọt vỏ táo, bước chân của Hành Chi Thiên từ chậm đến nhanh, vừa bước vào nhà ăn liền nhìn thấy trên tay nàng đang cầm một sợi dài ngoằng như là vỏ trái cây trơn bóng, ngoằn ngoèo, thòng xuống tới chân ghế.

Hành Chi Thiên bước dài tới trước, chờ tới khi hắn nhìn thấy rõ cái vật bằng bạc lấp lánh nàng đang cầm trên tay là vật gì, sắc mặt của hắn đại biến, “Trần thẩm, sao bà có thể để cho nàng cầm dao?”

“Tiểu thư nói cô ấy muốn tự tay gọt táo, để đầu bếp làm món salad cho các người ăn.”

Tay của Hành Chi Nhược bỗng run lên một chút, vỏ táo bị đứt, bịch một tiếng nằm một đống trên đất.

— —|| Trần thẩm lỗ tai bà như thế nào lại nghe ra được là ta muốn gọt cho bọn hắn ăn…. thà gọt thuốc diệt chuột còn hơn….

Hành Chi Thiên xăn tay áo lên, đứng ở trước mặt nàng, cười đến vô cùng hạnh phúc, ấp úng nói, “Chi Nhược, anh anh đến.”

Hành Chi Nhược lườm hắn một cái, hắn lại làm như nhìn thấy, trên mặt ôn nhu như nước, hắn ngồi xổm xuống nhìn nàng, dịu dàng nói, “Em luôn trốn tránh anh…. đã rất lâu không nhìn thẳng vào anh, hôm nay thật tốt quá…. không chỉ xuống lầu, còn tự tay gọt táo cho anh ăn.” (Cesia: o_O?!!!!)

Lúc hắn nói ‘thật tốt’, trong mắt của hắn mang theo nồng đậm sủng nịnh cùng một tia hạnh phúc nhỏ nhoi.

Hành Chi Nhược nhất thời có chút hoảng thần.

Vừa lấy lại tinh thần thì phát hiện ra quả táo trên tay đã bị Hành Chi Thiên cướp mất, bàn tay đang gọt trống trơn.

Lửa giận bùng phát….

Hành Chi Nhược giống như khi còn bé, cau mày, giương nanh múa vuốt xông lên cướp lại táo.

Yêu Chi nhàn nhã giống như đang xem diễn, hớp một ngụm rượu chát, “Chi Thiên, ngày mai ta muốn mang em gái ngươi ra ngoài.”

Hành Chi Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn lại, tay đưa lên thật cao, di chuyển xung quanh tránh né Hành Chi Nhược bổ người tới, “Tại sao, có chuyện gì cấp thiết cần phải ra ngoài?”

“Việc trị liệu chú trọng tâm trạng.” Yêu Chi tựa như đang cười mà lại không phải, “Cứ nhốt nàng ở trong nhà cũng không phải là chuyện tốt.”

Hành Chi Thiên nheo mắt, nhìn Chi Nhược đang cố cướp quả táo trên tay hắn, trên mặt hiện lên nụ cười thật ôn nhu, hạnh phúc, “Được, ngày mai ta sẽ bảo chuẩn bị xe cho các ngươi.”

A….

Có thể ra ngoài? !

Hành Chi Nhược nheo lại mắt, cố gắng áp chế trong lòng tiếng kêu gào hưng phấn cùng với niềm vui sướng khó kìm nén.

Tiếng cười khe khẽ của những cô gái, hòa cùng với làn điệu êm dịu của cổ cầm….

Bên ngoài cánh cửa giấy, hiện lên thấp thoáng bóng dáng của cô gái mặc áo kimônô cùng với tiếng guốc gỗ rất khẽ.

Trong gian phòng nhỏ thanh tĩnh u nhã, trên bàn bày một bộ trà cụ, khói bốc lên phảng phất trên những chiếc cốc bằng gỗ đàn hương.

“Ở cùng ta mà còn có tâm trạng xem di động sao?”

Hành Chi Nhược hoảng hốt cất di động đi.

Yêu Chi gật đầu, duyên dáng vén lên ống tay áo, nhấc ấm trà bằng gốm tử sa lên rót cho nàng một chung trà, trà sôi vừa đủ độ…. toát ra mùi hương ngào ngạt.

“Về sau ta có thể thường xuyên mang em ra ngoài, nhưng chớ chọc ta mất hứng.”

Hắn hai tay bưng lên tách trà đưa cho Hành Chi Nhược, đợi ngay lúc nàng cung kính tiếp nhận, Yêu Chi vói người tới trước, đôi bích mâu tràn đầy vẻ cợt nhã không hảo ý, trong nháy mắt, mái tóc đen của hắn lay động, trên mặt tràn đầy vẻ yêu dã, nàng chỉ cảm thấy túi nhẹ hẫng, thật vất vả mới hồi lại thần, liền nhìn thấy Yêu Chi đang chống tay lười biếng tựa vào trường kỷ, dán mắt vào vật hắn đang cầm trong tay. Hành Chi Nhược trố mắt ra, trà cũng không thèm uống, cúi đầu thọc tay vào túi….

- -|| di động không thấy đâu.

“Yêu nghiệt, trả lại ta!”

Hắn nhíu mày, đôi bích đồng nheo lại, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm ngó nàng, “Yêu nghiệt? ! Tên rất hay…. để xem em nhắn tin cho ai.”

Hành Chi Nhược nhíu mày, luống cuống tay chân…. không thèm để ý tới hình tượng, gần như phóng qua bàn trà xăn lên tay áo chuẩn bị chém giết cướp đoạt.

Yêu Chi thuận thế ôm lấy nàng, giống như đang chọc ghẹo tiểu nương tử đè chặt nàng xuống.

“Em cũng rất nhớ học trưởng, nhưng tình huống có biến, tạm thời không thể chuyển đến sống cùng anh.” Yêu Chi gằn từng chữ, ngón tay ấn mấy cái, hừ một tiếng, “…. Bạch Lạc Hề? !”

Cả người nàng cương cứng, giựt lại điện thoại di động, xóa tin nhắn, bỏ trở lại vào túi.

“Chi Nhược, em thích cái tên nhóc thuần khiết như thỏ con kia?” Yêu Chi tựa như buông lỏng tâm, nhấc tách trà lên, hớp một ngụm, thanh âm trầm thấp, “Hắn không cùng loại người với chúng ta, em có lẽ là nhất thời thích hắn, nhưng hắn vĩnh viễn cũng không đấu lại Hành Chi Thiên….” Hắn trầm giọng, bích mâu có chút nghĩ ngợi nhìn nàng, bổ sung thêm một câu, “…. cùng ta.”

Rét lạnh, nàng run cầm cập,

Nuốt nuốt nước miếng.

Cánh cửa giấy bị đẩy ra, một cô gái mặc áo kimônô thẹn thùng hành lễ, quỳ gối bên cạnh Yêu Chi, che miệng nhỏ giọng thì thầm gì đó, luồng mắt không nhịn được nhìn về phía Hành Chi Nhược, trong mắt còn mang theo ý cười.

Yêu Chi gật đầu, chậm rãi đứng dậy, “Theo ta.”

Hắn cứng rắn lôi kéo Hành Chi Nhược ra khỏi cửa, trên hành lang rẽ ngoặt mấy lần, lướt qua mấy cô gái mặc áo kimônô đứng ở một bên hành lễ, trong mắt của những cô gái này không hề che dấu vẻ kinh diễm cùng hâm mộ.

Yêu Chi, vô luận ở bất kỳ đâu đều có thể trở thành tiêu điểm, bất quá tính tình cùng với tướng mạo của hắn quả thật cũng yêu nghiệt đến cực đoan.

Hành Chi Nhược hoảng hốt suy nghĩ.

Yêu Chi bất thình lình dừng phắt lại, trên mặt nở rộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp, hắn đẩy nàng vào một gian phòng hẹp, ngón tay chỉ về phía cô gái mặc kimônô nãy giờ vẫn đi theo bọn họ, ý bảo nàng cũng đi vào.

Hương hoa cỏ….

Phảng phất mang theo mùi hương của tre trúc.

Trong phòng bày biện rất giản dị, một bình thúy trúc, trên bức tường màu trắng treo một bộ kimônô đẹp đến mức khiến cho người ta hít thở không thông, áo choàng dài thuần một màu trắng, trên thân áo thêu hoa anh đào quyện với màu đỏ ướt át của Chu Tước, cực kỳ bắt mắt, đẹp đến đến thảng thốt.

- -|| vì sao là kimônô. . . chán ghét.

Cô gái mặc áo kimônô lấy xuống bộ phục sức hoa lệ trên tường, nâng hai tay lên, cung kính quỳ gối. Không giải thích mà cởi bỏ quần áo của nàng ra, thủ pháp vô cùng lưu loát, thật giống y tú bà trong kỹ viện.

“Cô muốn làm gì….”

“Bộ kimônô này được đặt cho cô, vì thế cô nên mặc thử.”

Cô gái giúp Chi Nhược mặc vào áo kimônô, đem toàn bộ nội y che ở bên trong, nàng kéo cổ áo lên để điều chỉnh chiều dài vạt áo, ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá Hành Chi Nhược, khóe miệng lộ ra ý cười, động tác ở tay cũng thật cẩn thận, “Vị tiên sinh kia đối xử với cô thật tốt.”

- -||

Tốt sao?

Là ảo giác đó!

“Đây là lần đầu tiên cô đến sao? Tuy nhiên…. lại cảm thấy rất quen.” Nàng cúi đầu, bàn tay vuốt lại vết nhăn ở thắt lưng, động tác thuần thục, vẻ mặt bình thản, ngẫu nhiên lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trộm liếc Hành Chi Nhược, bị Hành Chi Nhược phát hiện nàng lại ra vẻ như không có việc gì tiếp tục công việc của mình, trong chốc lát phần eo được buộc vào một sợi dây lưng mảnh bằng lụa thượng đẳng, dây lưng được thắt nút ở phía sau, nàng đứng ở phía sau Hành Chi Nhược nói, “Bộ y phục xinh đẹp này chỉ được mặc trong những nghi thức phi thường long trọng.”

Hành Chi Nhược sửng sốt, nhìn vào hình bóng phản chiếu trong gương.

Không thi phấn điểm trang, tóc dài buông rũ xuống thắt lưng, hoa văn Chu Tước đỏ rực giống như sự hòa trộn giữa máu và nước mắt, chói lọi, rực rỡ, đan xen cùng với những cánh hoa anh đào phân tán theo gió, rõ ràng là màu trắng thuần khiết lại làm cho người ta có loại cảm giác yêu dã động lòng người.

Nghi thức long trọng….

Cô gái mặc kimônô quỳ xuống giúp nàng buộc lại vạt áo, sau đó vỗ nhẹ vào lưng nàng, mỉm cười nói, “Nếu là nam nhân tặng cho cô gái mình yêu, như vậy y bào này thích hợp mặc vào nghi lễ kết hôn.”

Trong lúc nhất thời, người nàng có cảm giác như bị câu nói kia đốt phỏng, cả người đều không thoải mái.

Hành Chi Nhược thầm nghĩ kéo bộ y phục xuống khỏi người.

Sầm một cái, quái lạ….

Tiếng kéo cửa.

Cửa mở ra.

“Để ta xem, mặc thế nào….”

Yêu nghiệt, chỉ có yêu nghiệt mới có thể làm chuyện khác thường này, nếu còn chưa mặc xong, chẳng phải là tiện nghi cho hắn nhìn đã mắt sao, thật may mắn cô gái kia tay chân nhanh nhẹn.

Cô gái mặc kimônô chắp tay cung kính hành lễ rồi sau đó lui ra, trước khi kéo cửa lại trong mắt của nàng tựa hồ xẹt qua chút khác lạ….

Yêu Chi cũng đã thay một bộ kimônô khác, đen tuyền, tay áo bên trái có vẽ hoa văn, nhìn kỹ là hoa văn hình rồng kim sắc, đai lưng có màu xanh biếc đến choáng váng.

Bất quá nhìn hình ảnh của hai người trong gương, thật đúng là….

“Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của ta rất xứng đôi.” Ánh mắt của Yêu Chi có chút si mê, bàn tay đặt trên vai của Hành Chi Nhược, đôi bích mâu nhìn vào trong gương không hề chớp.

- -||

Giãy giụa đẩy tay hắn ra, thụt lùi về phía sau một bước, ánh mắt của Hành Chi Nhược có chút lạnh, “Mang tôi tới chỗ này, bắt tôi thay y phục, anh làm như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì?”

Hiển nhiên việc nàng cự tuyệt làm cho Yêu Chi khó chịu, mặt hắn tuy đang cười, đôi bích đồng lại từ nông bỗng chốc chuyển thành sâu không thấy đáy, càng lúc càng cô đặc lại…. Hành Chi Nhược cả kinh, né tránh ánh mắt của hắn, ý đồ muốn chạy trốn, hắn đuổi theo, một tay túm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng sát vào người, gian phòng vốn không rộng lắm, cùng với sự xâm nhập của hắn lại làm cho nó càng trở nên ngột ngạt, chật hẹp. hắn ấn nàng vào vách đá, nhẹ giọng nói, “Em chẳng phải muốn khôi phục trí nhớ sao….”

Hành Chi Nhược bị mạnh mẽ cưỡng ép nằm úp trên vách tường đá, Yêu Chi từ phía sau ôm chặt lấy nàng, thanh âm trầm thấp rì rầm mang theo dụ hoặc, “Muốn khôi phục? Hử….”

Vẻ mặt của Hành Chi Nhược trong chốc lát trở nên hốt hoảng, ánh mắt mê mang,

Khôi phục trí nhớ….

Thật sự, có thể sao.

Khóe miệng của Yêu Chi cong lên, áp sát, ghé vào bên tai nàng êm ái nói, “Ta giúp em, nhưng em muốn báo đáp ta thế nào?” Bàn tay đạo đức xấu hắn trượt xuống thắt lưng của nàng, ngón tay chỉ cách một lớp vải áo đang sờ soạng, tựa như đang mở cái gì.

Hành Chi Nhược tái nhợt sắc mặt, bỗng chốc nghĩ tới cái gì, vươn tay tóm chặt lấy bàn tay đang ở thắt lưng nàng sờ soạng, run rẩy nói, “Anh muốn tôi lấy thân báo đáp, thật sự không sợ chết…. Khụ khụ….”

Nàng túm chặt lấy tay áo, xoay người lại nhìn Yêu Chi, bàn tay vươn lên nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt yêu dã của hắn, vẻ mặt khốn khổ mang theo chút trào phúng, “Nếu làm xong chuyện này…. anh còn có mạng có thể tránh được sự trả thù của Hành Chi Thiên.”

Hắn có vẻ không dự đoán được Hành Chi Nhược sẽ có hành động này, nhíu mày, cầm lấy bàn tay của Hành Chi Nhược đang ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, ánh mắt của hắn chưa bao giờ nóng rực tới như thế, nhìn chằm chằm vào nàng làm cho Hành Chi Nhược cả người đều phát run, hắn thì thào thật khẽ, “Em đang đùa với lửa.”

- -|| phải, còn hắn là hỏa yêu….

Một trận ong ong chấn động đột nhiên kêu vang lên.

Di động để trên trường kỷ đang kêu, tiếng chuông ngân vang réo rắt dội khắp gian phòng.

Hai người gần như cùng ngoảnh đầu lại một lúc, tiếng nhạc ngọt ngào, trên màn hình lóe sáng ba chữ: Bạch Lạc Hề.

Yêu Chi vói chân, đá vào trường kỷ, di động rớt xuống đất văng đi rất xa…. tiếng động thật lớn.

Hắn ngoái đầu nhìn lại, nhếch miệng trêu tức nàng, bộ dạng yêu nghiệt khiêu khích thật đáng bị đánh.

Tiếng chuông vẫn kiên trì reo, bám riết không tha…. tựa như tiếng giục hồn.

Hành Chi Nhược khẽ gật đầu, mỉm cười ngọt ngào,

Ngay sau đó, nàng nghiêng người, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, bò trên mặt đất sờ soạng tìm kiếm di động.

“Em lại đây cho ta…. không cho phép tiếp.”

Đá, đá….

Đá đá đá chết cái tên yêu nghiệt nhà ngươi.

Thân mình bị giam cầm.

Bên hông đột nhiên cảm giác lỏng lẻo….

Sức ép theo thắt lưng truyền đến…. trời đất quay cuồng….

Gian phòng nhỏ đột nhiên lắc lư, tiếng chuông di động im bặt, trong phút chốc ánh vào tầm mắt của nàng là ánh mắt trêu tức của Yêu Chi.

Vạt áo tán loạn, những cánh hoa anh đào cùng với chu tước trở nên cực kỳ sống động, tựa như đang vươn cánh bay lên….

Nàng giống như một con quay, hoa anh đào trên áo kimônô nở rộ tựa như có linh khí…. tuyệt đẹp…. cảm thất choáng váng.

Nàng bỗng dưng ngã sấp xuống, cả người mềm nhũn, đầu có cảm giảc như đang phình ra đau đớn, bốn phía tựa như đang xoay tít…. bên tai văng vẳng tiếng thở dốc nặng nề.

Yêu Chi giẫm lên vạt áo lỏng lẻo của nàng, hắn đứng thẳng người, ngón tay trắng nõn nà đang kẹp lấy vạt áo kimônô của nàng, vạt áo thật dài trên vạt áo thêu hoa văn màu vàng hoa mẫu đơn, hắn bước tới trước một bước, trong đôi mắt yêu dã của hắn tràn ngập dục vọng cùng chiếm hữu….

Kimônô của Hành Chi Nhược lỏng lẻo, trượt xuống.

Mái tóc đen tán loạn, xỏa tung ra trên y bào màu trắng điểm xuyết những cánh hoa anh đào,

Càng trở nên mềm mại, quyến rũ….

Yêu Chi dẫm lên vạt áo, từ trên cao nhìn xuống nàng, nửa ngồi xổm xuống, dùng một chút sức, đai lưng của nàng hoàn toàn bị kéo ra, hoa lệ nằm giữa hai ngón tay của Yêu Chi.

Hành Chi Nhược tựa như bị hù dọa, ánh mắt nhìn Yêu Chi tràn ngập kinh hãi cùng bất lực, nàng nằm nghiêng một bên, che khuất ánh mắt, vòng tay ôm che phủ thân người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Biết vì sao ta thích kimônô không?” Yêu Chi nâng ngón trỏ lên cọ vào mặt nàng, sợi đai lưng giữa hai ngón tay cũng theo động tác của hắn thân mật phất qua hai má nàng, Yêu Chi cúi người xuống nhìn nàng, đôi bích mâu lấp lánh tràn đầy màu sắc, mị hoặc đến tận xương, hắn cố ý kéo dài giọng, từng âm tiết lã lướt lọt vào tai nàng, “Bởi vì…. rất dễ cởi, làm chuyện đó cũng tiết kiệm được thời gian.”

Nàng đột nhiên chấn kinh, ngẩng mặt lên nhìn hắn, nước mắt từng giọt ứa ra lăn dài trên hai má, trong ánh mắt trừ bỏ kinh hoàng chỉ còn lại sợ hãi…. nhìn thấy mà đau lòng.

Yêu Chi quỳ gối dưới đất, cười khẽ, nhích tới nàng một bước, không chút e ngại vạt áo kimônô hoa lệ bị cọ bẩn.

Vạt áo bị hắn nắm trong tay, cẩn thận đùa nghịch vuốt ve. Ánh mắt của hắn hướng về phía nàng, đôi bích đồng co rút lại, đe dọa, kích động, đủ các loại cảm xúc phức tạp đang cuộn trào mãnh liệt, “Ta khiến em nghĩ tới điều gì sao?”

Ca ca….

Không được, xin hãy thả em ra.

“Em nói cho ta biết…. hiện tại em đang nghĩ đến điều gì?”

Nàng trốn tránh, co lại hai chân, ngón tay bấu vào vách tường tái nhợt, xiết chặt vạt áo trước, cả người run cầm cập. Trí nhớ dĩ vãng giống như thủy triều ồ ạt tuôn ra…. căn phòng tối đen như mực, tiếng rên rỉ trầm thấp.

Không được….

Không được, không được.

“Được, biết rồi, thả lỏng, đừng sợ.” Một giọng nói êm ái lẩn quẩn bên tai, đánh vỡ cơn ác mộng, “Nhìn đi, Hành Chi Thiên đã làm gì.”

Hắn chống tay nghiêng người, tay chạm vào hai má của Hành Chi Nhược, nâng cầm nàng lên, đôi bích mâu mang theo mê hoặc, giọng nói cũng có chút cảm thán, “Có chút thất vọng… Hành Chi Nhược trước đây đùa vui hơn một chút.”

Nàng cả người phát run, lực độ ở trên tay cũng không giảm bớt, kiên trì xô hắn ra.

Nhưng vẻ kinh hoàng trong mắt đã từ từ biến mất, chỉ còn lại sự mông lung cùng mờ mịt chiếm giữ.

Yêu Chi mỉm cười, thanh âm rất khẽ, vòng tay ôm nàng từ phía sau, cực kỳ ôn nhu, “Em thật thất lễ, ta cho em biết một ít bí mật được chứ?”

Nàng si dại nhìn vào đôi mắt của Yêu Chi, sương mù trong mắt tan dần, vô tiêu cự, hốt hoảng….

Hai người bọn họ cứ thế quỳ thật lâu, ôm chặt lấy nhau, một kẻ thì quần áo chỉnh tề, một kẻ quần áo lại lộn xộn…. ái muội nói không nên lời.

Yêu Chi cưỡng chế ôm lấy nàng, cúi đầu thì thầm gì đó vào tai nàng, giống như đang khe khẽ hát hoặc đang tự độc thoại, thanh âm khẽ khàng êm ái tựa như một cơn gió nhẹ lơ đãng thổi quét qua, đưa người vào giấc ngủ chập chờn.

Hành Chi Nhược thút thít khóc, giãy dụa phản kháng càng lúc càng yếu dần….

Mùi hương êm dịu lãng đãng trong không khí,

An thần,

Nhưng cũng đưa người ta chìm vào giấc mộng.

Phịch một tiếng, cửa giấy bị kéo ra.

Ngoài cửa, cô gái giúp thay kimônô lúc nãy đang chắn ở cửa, kinh ngạc nhìn họ.

Yêu Chi cứng người, đẩy người đang ôm trong lòng sâu vào phía trong, che lại nàng giúp nàng sửa sang lại y phục.

Cô gái đứng ở chỉ đứng sững ra trong chốc lát, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt có vẻ khó xử, không cẩn thận thân mình liền bị đẩy ra, một gã nam tử xông vào, hắn vịn tay vào cửa, cúi đầu, thở phì phò, “Chi Nhược, là em sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.