“Tiểu thiếu gia, cậu có khách đến thăm.”
Sương mù tràn ngập trong bồn tắm, trần nhà xây theo kiểu cung điện được
chạm trổ hoa văn mẫu đơn chậm rãi mở ra một khe hở, một cái màn hình
siêu lớn từ từ hạ xuống. Một giọng nữ duyên dáng phát ra từ máy tính lại vang lên lần nữa, “Bác Câm đã mời khách vào phòng khách, thiếu gia.”
Khủy tay của Hành Chi Thiên chống tại
thành bể, nhìn vào màn hình lớn, ý cười lóe lên trong đôi mắt hắn, hắn
đứng dậy tùy tay cầm lấy một cái áo choàng tắm, khoác lên mình, đồng
thời thong thả buộc lại dây lưng, suy nghĩ trong chốc lát, lại xoay
người nhặt lấy một cái áo choàng trắng bé xíu rồi đi vào ngoài.
Cánh cửa phòng tắm không tiếng động đóng lại.
Sương mù lượn lờ phía trên bể tắm, trên
màn hình kia đang hiện ra mười mấy cái màn ảnh nhỏ, trong đó màn ảnh lớn nằm ngay chính giữa là hình ảnh của một bé gái trần trùng trục, đang
lén lút chuồn ra bên ngoài, có vẻ như đang đùa rất vui vẻ…. Mỗi chỗ cô
nhóc đi qua dưới chân đều lưu những vệt nước ướt sũng, những vết nước
này còn kéo dài ra đến tận phòng khách….
“A, cô bé này từ đâu đến đây?”
Một thanh âm trong trẻo, ôn hòa đột ngột
vang lên, Dã cục cưng ngẩng đầu, nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước
mắt, mái tóc ánh lên thứ sắc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, một bên tai
còn mang một đinh tai màu đó rất diễm lệ, nụ cười của hắn rực rỡ đến
chói mắt.
Dã cục cưng hoàn toàn ngây dại, thân hình nhỏ bé ưỡn lên thẳng tắp, ngơ ngác đứng ở đấy, nhìn vị thiếu niên tuấn
mỹ trước mắt mà ngây ngẩn cả người.
“Sue.” Tiểu thiếu niên tuấn mỹ cúi đầu
nhìn Dã cục cưng cả người ướt sũng, nước nhỏ giọt trên khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô bé, khẽ nhíu đôi mi thanh tú, hất đầu về phía phòng khách
gọi, “…. Lấy một cái khăn mặt lại đây.”
Hắn ngồi xuống, cúi dầu một tay ôm lấy
chân, một tay nhẹ nhàng đâm đâm vào người Dã cục cưng, “Vừa mới tắm xong sao…. Như thế nào lại không lau mình, mặc quần lót vào rồi mới đi ra
ngoài. Em gái nhỏ em là ai tên gì cùng với Hành Chi Thiên là thế nào
quan hệ đúng rồi em có lạnh không hát một bài cho anh nghe đi.”
Người này dung tích phổi cũng quá là lớn
đi, đúng rồi, Dã cục cưng có lạnh không cùng với hát một bài cho ngươi
nghe thì có cái gì quan hệ hả?
Vị tiểu ca ca tuấn mỹ này thật đúng là….
Dã cục cưng nhìn nụ cười như ánh mặt trời chói lọi của hắn, ác hàn, hất mặt qua một bên, khinh thường nhìn chằm
chằm xuống sàn nhà một lúc, kế tiếp thay thành một vẻ mặt rất là đáng
thương, “Người ta…. Người ta bị bắt cóc.”
Tiểu thiếu niên tuấn mỹ ngây ra như phỗng.
Dã cục cưng túm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng lôi kéo, “Bị bắt cóc…. Không phải không mặc quần áo mà không có quần áo mặc, anh ơi, em ở tại H phố BL đường 3P nhà….”
Nấc cụt, tiểu thiếu niên tuấn mỹ hoàn toàn á khẩu.
Một cái áo choàng nhỏ mềm mại, ấm áp và
thơm ngát bất thình lình trùm lên đầu của Dã cục cưng, cô nhóc kia tay
chân luống cuống, bận bịu kéo cái áo xuống, một cánh tay nhỏ mũm mĩm còn không quên thò ra, túm chặt lấy áo của tiểu ca ca tuấn mỹ kia, “Mang
em…. Về nhà.”
Tiểu thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng bị Dã
cục cưng túm chặt, thân hình hắn lảo đảo nhắm thẳng phía trước ngã sấp
xuống, ánh mắt dại ra nhìn Dã cục cưng ở phía sau, không biết nên làm
thế nào cho phải.
“Nói bậy cái gì…. Nên phạt.” Thanh âm tức giận lại có chút buồn cười vang lên.
Dã cục cưng chỉ cảm thấy cả người nhẹ
hẫng, cô nhóc kia hét lớn lên một tiếng, đã bị cái kẻ đang ôm phía sau
trừng phạt, hung hăng chà xát một chút mái tóc đang ướt sũng của nhóc,
“Chi Nhược, em lại không ngoan nữa rồi, tắm cũng không tắm xong liền
chạy ra ngoài.”
“Chi Thiên….” Dã cục cưng sợ hãi gọi to,
hai cánh tay ngắn ngủn duỗi ra muốn ôm, bất quá là muốn tiểu thiếu niên
tuấn mỹ tóc vàng ôm, “Ôm một cái, hơi sợ…. sợ.”
“Hành Chi Thiên, cô nhóc này từ nơi nào
đến, là ngươi nuôi sao?” Tiểu thiếu niên tóc vàng ngoác miệng cười đến
thoải mái, đột nhiên nhìn tới cái kẻ trước mắt đang cẩu thả phủ tấm áo
choàng lên vai cho cô nhóc, thiếu niên toàn bộ lời nói dường như bị mắc
nghẹn, tay run rẩy chỉ vào Dã cục cưng, rồi lại chỉ về phía Hành Chi
Thiên, vẻ mặt khiếp hãi, “Ngươi ngươi ngươi các ngươi cùng nhau tắm….”
“Có cái gì không đúng sao, Hành Chi Nhược là em gái của ta.” Hành Chi Thiên ôm Dã cục cưng, thẳng hướng phòng
khách, không thèm để ý tới thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng đang bị đờ ra
kia.
Hành Chi Thiên nhìn lướt qua Sue đang cầm một cái khăn lông thật lớn.
Dã cục cưng ghé vào trên vai Hành Chi
Thiên, nhìn Sue, mở thật to hai mắt…. Này, chẳng phải là thầy dạy tiếng
Anh khoái khiêu vũ….
“Hành thiếu gia,” Sue cung kính cúi chào.
“Sue, ngươi nói mặt trời có phải mọc lên
từ phía tây rồi hay không, Hành Chi Thiên, cư nhiên lại cùng ngâm mình
tắm rửa với một người ở trong ao, hắn bị bệnh nghiện sạch sẽ liền ngay
cả ta cũng được đụng được vào một ngón tay của hắn, hắn….”
“Kỳ Tú Minh thiếu gia, cô ấy chính là cô em gái thân sinh mà Hành thiếu gia luôn tìm kiếm.”
“A a a a a a, quả thật là em gái của hắn ? ! Ta phải nhìn xem…. ” Kỳ Tú Minh rõ ràng rất kích động, đôi mắt xinh
đẹp giống như mắt mèo híp lại, ghé sát người vào Hành Chi Thiên, tinh tế đánh giá Dã cục cưng đang nằm trong lòng hắn, “Cô nhóc này cùng với ảnh chụp mà ngươi lúc nào cũng bày trong phòng có chút giống nha…. Ngoan
ngoãn, thật đáng yêu.” Nói xong, hắn duỗi tay định sờ vào mặt của Dã cục cưng.
Oa, tay của hắn láng mượt trắng nõn như bạch ngọc, ngón tay thon dài hữu lực….
Tiểu ca ca tuấn mỹ, sờ sờ sờ. (Cesia: Bản tính sắc lang vẫn không bỏ, thấy đẹp trai là lại muốn sờ, Áaaaa!!! Ta cũng muốn sờ!!!)
Dã cục cưng ngửa đầu, híp mắt lại, nhu thuận để cho hắn vuốt, thoải mái thoải mái.
PIA~~~~~~
Chát, một tiếng
Dã cục cưng bị thanh âm vang lên bất thình lình, sợ tới mức kinh hoảng mở choàng mắt.
Kỳ Tú Minh cúi đầu xoa xoa mu bàn tay bị
đánh sưng đỏ, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, “Làm gì dữ vậy…. Chỉ sờ có một
chút.” Hắn bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, thở dài một hơi.
“Về sau cách em gái ta xa một chút.”
“Rồi,” hắn ngồi xổm xuống (nhẫn nhục),
mặt đối mặt với Dã cục cưng đang ở trong lòng của Hành Chi Thiên, “Em
gái nhỏ, nhớ kỹ, anh gọi là Kỳ Tú Minh.” Hắn liếc xéo Hành Chi Thiên một cái, rồi quay lại nói với Dã cục cưng, “Hắn nếu khi dễ em, đừng ngại cứ chạy tới chỗ anh, anh sẽ nuôi em.” Hắn nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt
lại cực kỳ nghiêm túc, chiếc bông tai trên tai hắn lóe lên thứ ánh sáng
đỏ rực như lửa, khóe miệng căng ra cười rất vui vẻ.
“Lời ngươi nói quá dư thừa đó.” Hành Chi
Thiên hừ lạnh một tiếng, kiễng chân ngồi xuống chiếc ghế sofa sang
trọng, Dã cục cưng tỉnh tỉnh mê mê tựa vào người hắn, nhìn ngó xem xét
Chi Thiên rồi lại nhìn sang Kỳ Tú Minh, cúi đầu chơi đùa với ngón tay út của mình.
Hành Chi Thiên nhón lấy một miếng bánh
ngọt được làm rất đẹp mắt đặt trên bàn trà, đút vào miệng của Dã cục
cưng, cũng không ngẩng đầu lên, hướng Sue nói, “Ta đã tìm em ấy rất
nhiều năm…. Nếu không nhờ ngươi, ta sợ là hai anh em chúng ta cũng không thể gặp lại nhau, Sue cám ơn ngươi.”
“Đây là điều tôi phải làm, lần đầu tiên
nhìn thấy cô ấy, tôi liền cảm thấy rất quen mắt…. Dạy vài lần, tôi càng
lúc càng cảm thấy giống, đặc biệt vết sẹo trên trán cô ấy….” Sue dừng
lại, rồi không nói tiếp nữa.
“Vết sẹo? Trên mặt của cô nhóc kia làm gì có thứ đó.” Kỳ Tú Minh khép lại đôi đồng tử giống như mắt mèo, tìm một
miếng khô mực, nhón lấy cười tủm tỉm bỏ vào trong miệng.
“Kỳ Tú Minh thiếu gia, bởi vì ngài bị cận thị rất nặng à.” Sue cố nhịn cười hớp một ngụm trà.
Hai người bắt đầu cãi nhau, đấu võ mồm.
Hành Chi Thiên, vén mái tóc ngắn đã muốn
khô của Dã cục cưng lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán trơn bóng của cô
bé…. Dã cục cưng ngửa đầu, tò mò nhìn lại hắn, miệng còn ngậm một miếng
bánh socola, nguyên cả cái cằm đều dính đầy dầu, sữa và vụn bánh.
Trên trán của cô bé, nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không thấy một vết sẹo bé tí màu trắng đã phai nhạt.
“Thực sự xin lỗi, Chi Nhược….” Ngón tay
hắn khẽ lướt qua vết sẹo đã mờ đi, đầu ngón tay khẽ run, “Về sau ca ca
sẽ không thương tổn đến em nữa,” Khuôn mặt của Hành Chi Thiên ánh lên vẻ bi thương, gắt gao ôm chặt lấy cô nhóc trong lòng.
Cái áo choàng trắng sạch sẽ thơm mát bị
khuôn mặt lấm lem cùng với bàn tay dơ hầy của cô nhóc chà cho đen thùi,
mà hắn cũng hoàn toàn không hay biết, Dã cục cưng đang chôn trong lòng
của hắn, đôi mắt nhấp nháy, lóe sáng giống như tên trộm.
Ba giờ sau
“Hành Chi Thiên…. Ta nói nè,” Kỳ Tú Minh
cân nhắc lựa chọn từ ngữ, thần bí ái muội nói, “Em gái ngươi có phải coi trọng ta rồi hay không…. Như thế nào nãy giờ cứ nhìn cả hai chúng ta?”
Mồ hôi lạnh….
Ngươi cũng biết nói là nhìn cả hai chúng ta, như thế nào mà ngươi lại dám xác định là cô nhóc coi trọng ngươi.
Hành Chi Thiên ôm lấy Dã cục cưng, cẩn thận đút cho cô bé ăn bánh donut, trong lòng thì không ngừng suy nghĩ, sao lại thế này….
Từ lúc tắm xong cho tới bây giờ, nhóc này miệng cũng chưa bao giờ ngừng ăn, sẽ không ăn tới mức đau bụng đi, cô
bé ở nhà kia hay là không được cho ăn no.
Tay hắn cầm miếng bánh ngọt đút vào miệng của Dã cục cưng, chỉ cần định di sang hướng khác một chút, cái răng cửa bé xíu của Dã cục cưng sẽ lập tức chỉnh tề liều chết cạp lấy ngón tay
của hắn, khí lực này, quyết tâm này,…. Chắc chắn là ôm quyết tâm liều
chết ăn cho tới hơi thở cuối cùng mà.
Khả quỷ dị chính là….
Dã cục cưng ăn thì cứ ăn, đôi con ngươi trong vắt như sóng nước mùa thu kia vẫn cứ đảo qua đảo lại giữa hai bọn họ.
Rét lạnh.
Hành Chi Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Chi Nhược, em đang nhìn cái gì….”
Dã cục cưng giãy bàn tay của Hành Chi
Thiên ra, duỗi hai cánh tay nhỏ, kiễng chân lên, không ngừng ra hiệu
muốn Kỳ Tú Minh ôm, “Ôm…. Ôm một cái….”
Kỳ Tú Minh cực kỳ hưng phấn, ah một
tiếng, sung sướng ôm lấy Dã cục cưng, “Ta đã nói mà, em gái ngươi là coi trọng ta.” Hắn đưa tay lên điểm nhẹ một chút vào chóp mũi của Dã cục
cưng, “Nói đi, là thích anh đúng không?”
Dã cục cưng ngây ngô nói, “Thích !”
Kỳ Tú Minh tà nghễ liếc xéo Hành Chi
Thiên một cái, càng thêm vênh váo đắc ý, ôm Dã cục cưng càng chặt, tiếp
tục hỏi, “Em thích cái gì ở anh….”
Dã cục cưng huơ huơ tay nhỏ, vui vẻ ôm cổ hắn, thanh âm du dương trầm bổng, nghiêm trang nói, “Bởi vì anh với Chi Thiên rất xứng đôi, anh sẽ gả vào nhà này sao…. Ca ca anh là công hay
là thụ vậy….” (o_O)
Kỳ Tú Minh cả người run rẩy, hoàn toàn bị thạch đá.
Hành Chi Thiên khóe miệng nhếch lên, dở cười dở khóc.
[ Cha lớn: Em xem đi, ngày thường làm mẹ như thế nào dạy cho cục cưng, bị em làm hỏng mất rồi…. ]
[ Cha nhỏ vẻ mặt xúc động: Ngươi không biết, vấn đề này ta đã bị bảo bối nhà chúng ta hỏi vô số lần rồi, dạy thế nào như thế nào mà dạy hả. ]
[ Dã Cố Giai một bên uống trà, ngồi xem kịch vui: Rất tốt, rất tốt. Ta lại cảm thấy rất tốt…. Bé con này, về sau sẽ không bị khi dễ, thật tốt. ]