Ấu Niên Ký Sự Bộ

Chương 4: Q.3 - Chương 4




Vài luồng mắt lãnh đạm, tò mò, lại đoán không ra được là đang nghĩ gì cứ săm soi bắn về phía bên này.

Hành Chi Nhược cúi đầu qua loa điền vào đơn, thành thành thật thật ngồi ở trên ghế, cả người cứ có cảm giác như bị kim chích, cứng đờ.

Mạch ? Connie bộ dạng như chẳng hề để ý, tao nhã ngồi nghiêng người trên ghế, cẩn thận giũa giũa gọt gọt lại bộ móng tay xinh đẹp của mình, chính là đôi chân đang giấu ở dưới bàn kia, lắc lư…. nhìn rất là trêu ngươi.

“Tiểu Chi, không thể tưởng tượng nổi là chúng ta thật có duyên ha, cư nhiên lại được phân ở cùng một ban.” Tiểu mỹ nhân thổi ra một hơi, tiếp tục độc hại bộ móng tay của mình.

“Ừ.”

Hành Chi Nhược nâng tầm mắt lên liếc xéo hai bên, lại im lặng cúi đầu xuống, hốt hoảng nhìn chằm chằm vào chữ in trong sách.

Học viện Hoàng Gia,

Nguyên lai muốn hòa hợp với những người ở đây quả thật không phải là chuyện dễ.

Học viện Hoàng Gia học viện Hoàng Gia…. nhớ kỹ phải nhớ kỹ cái tên này, còn tưởng rằng nó được đặt tên sao cho nghe có vẻ quý khí sang trọng, thì ra những kẻ có thể vào học ở đây bối cảnh gia đình quả thật không tầm thường chút nào, nếu không phải nhảy ra một cái có huyết thống hoàng tộc của một quốc gia, thì mười người cũng có một người là con của một vị quan lớn hoặc đại tài phiệt…. còn tưởng là có thể ở chỗ này trải qua một cuộc sống thường dân bình thường, đúng là khó càng thêm khó mà.

|| Học viện Hoàng Gia, thật sự là…. danh xứng với thực.

Trong phòng học cứ ba đến năm người tụ lại thành một nhóm, nhàn nhã chuyện trò với nhau, người cũng không nhiều lắm, càng lúc càng vắng vẻ, không ai để ý tới hai học sinh chuyển trường bất thình lình xuất hiện tại phòng học, đây là nơi đào tạo tinh anh, mà bản thân những kẻ tinh anh này tất nhiên đều mang trong mình bản chất kiêu kì, ngạo mạn.

Bao nhiêu năm cũng rất ít có học sinh mới chuyển vào, nay tự nhiên liền nhảy vào một lúc hai người, chỉ sợ là càng thêm xa lạ.

Nguyên tưởng có thể cùng với bạn cùng lớp nói chuyện phiếm kết giao bằng hữu, hiện tại….

Hành Chi Nhược thở dài một hơi, cả người mềm nhũn nằm gục xuống, đầu vô lực gối lên trên mặt bàn, mái tóc đen dài mềm mại tuyệt đẹp cứ theo thế trượt xuống đầu vai xõa tung trên mặt bàn, làm cho người ta nhìn một cái đều phải rung động, giống như một dòng suối bóng mượt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị mà nhu nhược của nàng.

Trong phòng học tụ tập vài nam sinh, thúc cánh tay lẫn nhau, liếc mắt về phía nàng, vẻ hào hứng trong mắt càng lúc càng đậm. (Cesia: Bộ không sợ bé Thiên làm cỏ hết sao)

Hành Chi Nhược vẫn cứ thản nhiên như trước, đôi con ngươi long lanh ngân ngấn nước, chớp chớp mắt hết sức chuyên chú ngắm nhìn Mạch Connie tu sửa móng tay, vẻ mặt giống như là con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Bầu không khí im lặng quỷ dị trong phòng học bỗng nhiên hỗn loạn….

Hành Chi Nhược cả người chấn động, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nữ sinh của toàn ban cơ hồ đều đang đứng chen chúc ở cửa sổ phòng học, vài tiếng thì thầm xen kẽ với tiếng thét chói tai phấn khích khiến cho Mạch Connie đang cúi đầu giũa móng tay, run bắn lên, gọt rớt mất một mảng nhỏ móng tay.

Có chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt hai người trao đổi lẫn nhau, vẻ mặt đều có chút khó hiểu.

“A…. Đại minh tinh nha, hắn như thế nào lại có thể đến trường.”

“Đúng vậy, đã lâu cũng không thấy hắn đi học, chứ không phải hắn về nước sẽ bắt đầu tổ chức một liveshow sao? A…. Nếu có thể tổ chức ở trường, ta đây hạnh phúc chết đi được.”

“Em yêu anh ! Học trưởng Tú Minh ! ! ! ! ! ! ! !”

Tiếp sau đó là một trận thét chói tai của các nữ sinh, thanh thế kinh khủng như thế e là công lao của toàn thể nữ sinh của trường, dẫn tới các cánh cửa thủy tinh ở ngoài hành lang đều bị chấn động tới mức kêu lên ong ong, tiếp theo đó là từng đợt thì thầm khe khẽ, “Đám nữ sinh này thật là không biết xấu hổ mà.” “Đúng vậy đó…. Chán ghét.” “Bất quá hắn lại còn có thể nở nụ cười, mà hắn cười rộ lên như vậy thật sự đẹp nha…. Tú Minh, ta cũng yêu ngươi ! ! !” “….”

Một mảnh hỗn loạn, cửa sổ hành lang bị đè đến sắp sụp tới nơi.

Điên rồi, điên rồi.

Hành Chi Nhược định đứng dậy, vừa nghe tới hai chữ “Tú Minh” lại ngoan ngoãn ngồi trở xuống, nhìn cả đám nữ sinh đang điên cuồng này, nàng lắc đầu, hơi có chút buồn cười.

Mặt bàn vang lên vài tiếng cốc cốc thanh thúy.

“Tiểu Chi.”

Hành Chi Nhược ngây ngốc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Mạch Connie vẻ mặt có chút thần bí hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay.

Hành Chi Nhược ngoan ngoãn đem lỗ tai kề sát lại, nghe thấy Mạch Connie hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ giống như thủ thỉ thổi vào lỗ tai nàng, nhột nhột rất khó chịu, nàng ngoáy ngoáy lỗ tai muốn lùi trở về, bàn tay lại bị Mạch Connie nắm chặt, vẻ mặt của tiểu mỹ nhân cực kỳ hào hứng nói,

“Cậu biết không…. trước khi nhập học vào trường này mình có hỏi thăm qua, trường chúng ta có ba vị đại danh nhân làm sở hữu nữ sinh toàn trường đều phải điên cuồng, được xưng tụng là tam đại hoàng tử của Học viện Hoàng Gia.”

Tam hoàng tử ?

Mô típ cũ rích như vậy….

Giống y ba cái thứ tạp nham tình tiết trong ngôn tình tiểu thuyết, trong lòng của Hành Chi Nhược bỗng nảy lên một cỗ ác hàn, che giấu vẻ khinh thường trong đáy mắt, thân hình càng mềm rũ vô lực, bày ra bộ dạng như nhu thuận, tiếp tục lắng nghe.

Mạch Connie vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, không thể tự thoát khỏi đó, có vẻ như càng nói càng hưng phấn, “Xếp cuối cùng chính là người mà các nàng lúc nãy vừa mới gọi là Kỳ Tú Minh học trưởng, nghe nói hắn gia sản hùng hậu lại là con trai độc nhất, cậu nói thử xem, hắn lại cứ khăng khăng không chịu an an ổn ổn kế thừa gia nghiệp, mà lại đi phát hành đĩa hát, chụp ảnh, biểu diễn làm minh tinh, thiếu chút nữa làm cho lão ba trong nhà hắn tức chết, bất quá…. ngoại hình của hắn quả thực yêu dã, mê người nha, tính tình lại tốt, đối đãi với người khác cũng rất thân thiện nữa.”

Ngoại hình yêu dã….

Khóe miệng của Hành Chi Nhược co rúm một chút không để lại dấu vết, cố nhịn cười, “Cậu gặp qua rồi sao ?”

Mạch Connie sửng sốt, tay cũng buông lỏng, “Gặp qua trong TV, chưa gặp qua người thật ngoài đời, cho nên mới chuyển đến trường này học để nhìn…. Hắc, quả là cơ hội tới thật đúng lúc.”

Rét lạnh…. Động cơ chuyển trường này quả thật chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, “Thuần” !

Hành Chi Nhược lẳng lặng thu hồi lại bàn tay bị nắm chặt đến tê dại, không dự đoán được còn chưa kịp chậm rãi thở phào, tay còn lại lại bí tóm lấy, Mạch Connie siết chắt lấy tay nàng, vẻ mặt rất hưng phấn, “Đi, chúng ta xuống dưới xem, thuận tiện mình nói cho cậu biết hai vị hoàng tử còn lại là ai.”

A….

Không muốn đi, ta không đi có được hay không.

Hành Chi Nhược thụt lùi về sau, vẻ mặt méo xẹo.

Bất quá, tình hình này rõ ràng là không có đường lui rồi.

Cả người nàng lảo đảo bị Mạch Connie lôi kéo, phóng xuống hành lang.

Dọc theo đường đi thỉnh thoảng cũng có vài nữ sinh cũng đang vọt xuống dưới, Hành Chi Nhược bị xô đến đứng không vững, ngã bên này lệch bên kia, đầu óc càng lúc càng mê man.

Mạch Connie dừng bước, che chắn cho Hành Chi Nhược, chau mày, hé miệng ra tính mắng cho đám nữ sinh không biết quy củ kia một trận, bất quả tên đầu sỏ gây chuyện trong nháy mắt ngay cả bóng cũng nhìn không thấy, quả thật là….

“Một đám sắc nữ giống như khỉ quýnh đít.” Mạch Connie oán hận nói, kéo Hành Chi Nhược, “Không có việc gì chứ có chỗ nào không thoải mái sao chúng ta mau một chút đi bằng không đến lúc đó chẳng nhìn thấy gì hết.”

Nói chuyện không cần tới dấu ngắt câu, ánh mắt gấp gáp, khẩn cấp.

Còn nói người ta, người này cũng chẳng phải đích thị là sắc nữ giống như khỉ quýnh đít sao.

Hành Chi Nhược cố nhịn cười, nhẹ giọng nói, “Mình không sao, đi thôi.”

Leng keng thùng thùng….

Đó là tiếng giày cao gót của Mạch Connie nện trên mặt đất.

Kiến trúc của học viện Hoàng Gia thật sự là xa hoa, ngay cả sàn cũng không biết dùng vật liệu gì để lót, phải nói sáng choang đến chói mắt…. Hình bóng phản chiếu thật rõ ràng, giống như đang bước trên mặt gương, cũng không hề trơn trượt, đôi giày cao gót của Mạch Connie giẫm trên mặt sàn, chạy như bay thế kia nhưng bước chân lại rất vững vàng, cũng không hề nhìn thấy nàng trượt chân, chỉ có điều…. làn váy cứ nhẹ nhàng tung bay lên như thế, Hành Chi Nhược bị nàng lôi kéo cúi đầu chạy, vô tình nhìn xuống sàn…. lơ đãng quét mắt một cái liền nhìn thấy tiểu khố khố của nàng ta, a…. Nàng mặc là hồng nhạt có viền hoa.

||

Bừng tỉnh đại ngộ, bởi mới nói vừa mới bước vào trường không được bao lâu, liền có người lén lút chuyển cho nàng một cái hộp, nói là do ca ca đưa đến, chết sống cũng phải bắt nàng cởi váy ra đổi lại thành quần, nguyên lai sự tình chính là như vậy.

Chỗ này thiết kế quả thật là hảo nha, mười phần nhân tính hóa.

Nhưng thật ra vẻ đẹp của nó cũng chỉ có một số ít học sinh khác phái được chiêm ngưỡng.

Hành Chi Nhược kéo kéo Mạch Connie, ánh mắt lơ đãng, quét một cái xuống sàn nhà bóng loáng như tấm gương soi kia.

Kẻ kia đột ngột thắng lại, đứng thẳng người, sửng sờ một chút, đá đá mũi chân cúi đầu, im lặng ngó xuống sàn nhà một hồi lâu, do dự sửa lại váy một chút, quay đầu nghiêm trang nói, “Như thế nào…. Cậu cảm thấy màu hồng nhạt không hợp với chiếc váy này hả ? Ừ…. Trở về đổi lại màu đen viền ren, nếu không đem toàn bộ nội y đều thay đổi có được không ?”

Kỳ nhân !

Hành Chi Nhược trong nội tâm mãnh liệt dậy sóng, siết chặt lất tay của nàng ta.

Từ hành lang được kiến trúc theo phong cách cung đình, đến cung điện rồi đến bãi cỏ ở bên ngoài học viện cũng không mất bao nhiêu thời gian, dọc theo đường đi Mạch Connie mặt tươi như hoa, thao thao bất tuyệt, thuộc lòng đường hết mọi việc cứ như trong lòng bàn tay, “Hoàng tử xếp vị trí thứ hai của học viện Hoàng Gia, đó là Bạch Lạc Hề, hắn chính là người có huyết thống trực hệ với người kiến lập ra học viện Hoàng Gia, cũng chính là con ruột của đổng sự trưởng học viện hiện tại, nghe nói trước kia chủ tịch phu nhân học viện dắt theo Bạch Lạc Hề rời nhà đi, cũng chỉ một hai năm trước mới tìm về được.”

Kịch tình nghe có vẻ rất quen nha….

Giống như là đã nghe qua ở đâu lại nghĩ không ra.

Vẻ mặt của Hành Chi Nhược hốt hoảng, nhíu mày còn chưa kịp nghĩ kỹ, tay bất thình lình bị siết chặt, nàng sửng sốt giật mình một chút, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Mạch Connie kích động chỉ về phía xa xa, “Tiểu Chi cậu nhìn xem ! Lão nương ta đã nói mà người thật so với tivi nhìn càng hoàn hảo….”

Xa xa chật ních cả người.

Những người này phần lớn đều là mỹ nữ…. bầu không khí đặc quánh mùi nước hoa.

Người thật nhìn còn đẹp hơn so với trên tivi….

Có sao ?

Người thôi mà, không phải đều có hai con mắt một cái mũi cộng thêm một cái miệng sao.

Bộ có gì rất hiếm lạ à.

Hành Chi Nhược nhón chân, nhìn…. Lẫn trong đám nữ nhân đang chen chúc cùng với ánh mặt trời chiếu rọi những tia nắng ấm áp. Một thân ảnh đặc biệt nổi bật lên giữa đám người, trên tai trái của hắn đeo một chiếc bông tai màu hồng lấp lánh cực kỳ chói mắt, đôi mắt tuyệt đẹp dao động như sóng nước, luồng mắt lơ đãng quét qua đám nữ nhân kia, khóe miệng của hắn bất giác câu lên thành một nụ cười kết hợp với ngũ quan tinh xảo thanh tú, rực rỡ đến mức khiến cho người ta phải mê muội, nụ cười cũng rất cạn, thờ ơ.

Hắn là….

Quả thật là, hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.